{ Nhạc Hàm, Nhạc Hàm? }
Lục Nhạc Hàm cảm nhận được mình đang bị kích thích bởi một dòng điện mạnh mẽ, bỗng dưng mở mắt ra, bốn phía có chút tối tăm.

{ Nhạc Hàm, ngươi không sao chứ? }
Trong thanh âm của 009 tràn đầy lo lắng sợ sệt, lúc nó được thả ra khỏi gian phòng nhỏ thì Lục Nhạc Hàm đã hôn mê, thử liên hệ cùng linh hồn của cậu nhiều lần nhưng đều thất bại, đến cùng cậu đã gặp phải cái gì lại có thể xuyên thấu qua thể xác để ảnh hưởng đến bên trong linh hồn.

- Không có chuyện gì.

Lục Nhạc Hàm đầu óc có chút mơ hồ, sau khi sửng sốt nửa phút mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, đầu có chút choáng váng.

- Tiểu Cửu, hình như ta hoàn toàn không thể cảm nhận được thân thể của mình.

Lục Nhạc Hàm có chút hoang mang, lúc muốn nhấc cánh tay lên mới phát hiện ngoại trừ đại não có thể suy nghĩ ra thì từ cổ trở xuống hoàn toàn không cảm nhận được gì, tâm tình có chút kích động.

{ Nhạc Hàm, không có chuyện gì, ngươi đừng vội, chỉ là do ngươi mới vừa tỉnh lại, từ từ sẽ tốt hơn.

}

Lục Nhạc Hàm làm sao có thể không vội vã, nếu mình hoàn toàn không thể động đậy thì ngay cả việc đơn giản như tự sát, rời đi thế giới này cũng không thể làm, chẳng lẽ thật sự muốn cả đời bại liệt, nghĩ đến đôi mắt tràn ngập hận ý quyết tuyệt của Lạc An, nước mắt không một tiếng động chảy xuống, thuận theo khóe mắt rơi trên gối, thấm ướt một đám lớn.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên toàn bộ đèn trong phòng sáng lên, ánh đèn kích thích làm đôi mắt đau đớn một hồi, cậu nhắm lại một lát rồi mới mở mắt ra.

Lạc An đứng ở bên giường, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống Lục Nhạc Hàm, nhếch miệng lên nở một nụ cười trào phúng.

Lục Nhạc Hàm cho dù không có cảm giác, thân thể cũng không tự chủ bắt đầu run rẩy, nước mắt rơi càng mãnh liệt, nhẹ nhàng lắc đầu, trong đôi mắt đều là sợ hãi, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Không muốn, không muốn.

Lạc An tự tiếu phi tiếu cúi người, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Lục Nhạc Hàm, nói:
- Ngủ gần một tuần lễ, còn tưởng rằng ngươi không tỉnh đây, mệnh còn thật lớn, không hổ là kỹ nữ, sẽ không phải là thói quen đi.

Ánh mắt Lục Nhạc Hàm co rúm lại một chút, cả người phát lạnh, đôi môi run lên, Lạc An trước mắt giống như là một con rắn độc đang nhìn cậu chằm chằm, cả người cũng có cảm giác lạnh lẽo như bị thân xà quấn đến.

Cậu luôn có cảm giác hàm răng nhọn đầy nọc độc của con rắn kia bất cứ lúc nào cũng có thể cho cậu một đòn trí mạng, thậm chí trong phút chốc cậu không muốn làm bất kỳ nhiệm vụ gì nữa, chỉ muốn mau mau thoát ly thế giới này.

Lạc An hôn lên khóe mắt Lục Nhạc Hàm, liếm đi nước mắt của cậu, nhẹ giọng nói:
- Ta có từng nói với ngươi hay chưa, khi nhìn ngươi chảy nước mắt ta sẽ càng thêm hưng phấn?

Lục Nhạc Hàm đồng tử co rút lại, vẻ mặt nhăn nhó, tất cả đều là khủng hoảng, cực lực muốn tránh né Lạc An đụng vào, nhưng chỉ có thể hơi nghiêng đầu.

Lạc An đột nhiên hơi vung tay, nói:
- Còn sống thì coi như mạng ngươi lớn.

Nói xong quay người rời khỏi căn phòng này.

Trong phòng không có một bóng người, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn quanh quẩn ở bên người Lục Nhạc Hàm, thân thể run rẩy không ngừng, một lúc lâu chậm rãi bình tĩnh lại, rốt cục cảm giác được thân thể mình tồn tại, Lục Nhạc Hàm hơi thở phào nhẹ nhõm, 009 đã che giấu cảm giác đau cho mình, hơi suy nghĩ liền xuất hiện ở bên dòng suối nhỏ trong không gian.

Nằm trên mặt đất, Lục Nhạc Hàm tâm thần mỏi mệt, hận Lạc An sao, muốn hận lại không hận nổi, Lạc An chỉ là một học sinh bình thường, nếu như Thẩm Gia Ngôn không xuất hiện, có lẽ hắn sẽ có một người bạn gái xinh đẹp đáng yêu ở bên cạnh hỏi han ân cần, cho dù tận thế đến, coi như lúc đầu trải qua gian nan như thế nào, nhưng mà đẳng cấp dị năng một khi nâng lên cũng sẽ từ từ đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Nhưng từ sau khi mình xuất hiện, không chỉ cưỡng ép bẻ cong hắn, mặc dù không có tạo thành vết thương nghiêm trọng trên thân thể, nhưng mà mối tình đầu mình yêu sâu sắc dĩ nhiên biến thành một thứ đồ đê tiện có thể tùy tiện trèo lên giường người khác, cho dù là ai thì cũng sẽ chịu không nổi.

Lục Nhạc Hàm cười khổ một tiếng, dùng cả tay chân bò đến bên dòng suối, Lạc An đáng thương, vậy thì mình chật vật như bây giờ chẳng phải là càng đáng thương, từng chút từng chút tiến vào dòng suối, nước suối xuyên thấu qua quần áo ướt đẫm, ôn dưỡng mỗi một nơi da dẻ, thoải mái híp mắt lại, không biết đã ngâm bao lâu, cảm giác trên người rốt cục có chút khí lực, thân thể cũng không còn nặng nề như vừa rồi.

{ Nhạc Hàm, ngươi vẫn tốt chứ? }
Từ sau khi Lục Nhạc Hàm tỉnh lại, vẻ sợ hãi trên mặt chưa từng tiêu tan, 009 nói cũng không dám nói, nhìn Lục Nhạc Hàm đang nhắm bắt đầu nghỉ ngơi mới dám mở miệng.


- Không có chuyện gì, lũy thừa bao nhiêu?
Lục Nhạc Hàm mở mắt ra, hoạt động cái cổ một chút, xác thực không có việc lớn gì, chỉ là Lạc An kỳ thực quá mạnh, áp bức làm cho cậu không tự chủ được bắt đầu sợ sệt, còn ngày hôm qua đúng là đau thảm, thế nhưng cuối cùng cậu ngất đi, lần thứ hai tỉnh lại là lúc vừa rồi, cũng không có cảm giác gì quá lớn.

- Không thay đổi, vẫn là 40.

Xem ra vẫn cần chế tạo một chút ngược để cho Lạc An hổ thẹn, lũy thừa Bạch Liên hoa mới có thể tăng lên, biểu tình của Lục Nhạc Hàm từ từ thanh tĩnh lại, trái tim đang nhấc lên cao của 009 rốt cục cũng buông xuống, vừa rồi Lục Nhạc Hàm quả thực giống như một lòng muốn chết, trong đôi mắt không có bất kỳ khí tức ý chí muốn sống nào.

Nếu Lục Nhạc Hàm biết ý nghĩ lúc này của 009, nhất định sẽ nói ngươi nếu từng trải qua một chút thì chắc cũng sẽ sợ sệt mà nghĩ nếu cứ như vậy không bằng trực tiếp đi chết, cũng may mà cậu có hệ thống che đậy cảm giác đau cho, còn có linh thủy, nếu không thì đã không biết thi thể cậu ở nơi nào từ lâu rồi.

Thật ra Lục Nhạc Hàm là một người tương đối lạc quan, mỗi lần tâm tình bi thương cũng sẽ hướng suy nghĩ của cậu đến mặt tốt, tỷ như ngày hôm qua sau khi phát sinh chuyện kia, cậu sẽ cảm thấy may mà chính cậu đã ngất đi, hoặc là nghĩ dù sao cậu cũng không phải là người của thế giới này, chết rồi cũng chỉ là nhảy đến thế giới tiếp theo mà thôi.

Suy tư một chút tình cảnh bây giờ, hiện tại Lạc An quá nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ bị ném cho tang thi gặm, bị Lạc An chậm rãi dằn vặt đến chết.

Xem ra cậu vẫn nên tận lực chạy, đi tìm nhân vật phản diện mới có thể miễn cưỡng kéo dài một ít thời gian để hoàn thành lũy thừa.

Sau khi hồi thần lại thì cảm giác thấy quần áo dính ở trên người có chút khó chịu, cởi nút trên chiếc áo, cảm giác hình như đây không phải là bộ quần áo mình mặc trước kia, Lục Nhạc Hàm đột nhiên ý thức được quần áo trên người đã bị Lạc An xé đến chỉ còn dư lại vải, cái này.

.


Đồng tử co rụt lại, bộ y phục này là lấy trong không gian, vốn đang ôm một chút hi vọng, không nghĩ tới đúng như 009 từng nói, cho dù Lạc An không có sự đồng ý của cậu cũng có thể tiến vào không gian.

Lục Nhạc Hàm cảm giác tim của mình đang nhảy không ngừng, có chút bối rối cầm quần áo trong tay, ngày hôm qua bởi vì hô hoán 009 được, theo bản năng liền quên mất không gian, lúc tỉnh lại vốn định nếu có tình huống khẩn cấp thì liền trực tiếp trốn vào trong không gian, nhưng hiện tại lại không thể trốn đi đâu được, Lục Nhạc Hàm dần dần lạnh cả người, thế giới này thật sự cứ như vậy đi không, ngửa mặt lên trời thở dài, chịu khổ nhiều như vậy, bây giờ nhìn thấy tang thi đầy đầu mủ vàng cũng không còn ói ra, dĩ nhiên đi không, siết chặt quần áo trên tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Còn chưa hiểu rõ, hình ảnh xung quanh liền biến đổi.

Lục Nhạc Hàm phát hiện mình đang ngồi trên chiếc giường lúc nãy, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Lạc An, tim ngừng đập mất một giây, không phải chứ, mới vừa biết Lạc An có thể tiến vào không gian của mình, hiện tại liền phát hiện hắn còn có thể trực tiếp lôi mình ra.

Hơn nữa không phải hắn mới vừa đi ra ngoài sao, tại sao lại trở về?
Nhìn Lạc An cho dù trên mặt mang theo nụ cười vẫn không giấu được băng lãnh, Lục Nhạc Hàm run rẩy cả người, nhìn khuôn mặt hắn từ từ tiến tới, thân thể cứng đờ, tựa hồ không khí chung quanh cũng dừng lại, chỉ có thể nghe thấy trái tim của mình đang cấp tốc nhảy lên, giống như đang chạy trốn.

Lạc An ngưng cười, nhẹ giọng nói:
- Gia Ngôn quả thật là tiện, mới vừa tỉnh lại liền câu dẫn ta?
Lục Nhạc Hàm đột nhiên nhớ ra quần áo ướt sũng mình mới vừa cởi ra còn đang ở trong tay, luống cuống tay chân che ngực của mình lại, lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn Lạc An.

Lạc An ngoắc ngoắc khóe miệng, cười nói:
- Gia Ngôn sợ ta? Vì sao lại sợ ta đây, trước đây không phải rất thích quấn lấy ta sao?
Lục Nhạc Hàm trong lòng lườm một cái, trước đây ngươi cũng không có làm người ta sợ hãi như thế a, cho dù cách ngươi một mét ta đều có thể biến thành tượng băng, trong miệng nói:
- Lạc An, đến cùng ngươi muốn làm gì?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương