Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa
-
Chương 28
Lạc An từng bước từng bước áp sát về phía cậu, trên mặt ý cười không rõ, nói:
- Gia Ngôn, ta còn tưởng rằng ngươi không muốn lại nhìn thấy ta, ngươi tới tìm ta sao?
Lục Nhạc Hàm lạnh đến mức hàm răng va vào nhau, đôi môi run cầm cập, nói đều không nói ra được, chỉ nghĩ dị năng của Lạc An rõ ràng là tinh thần hệ, khi nào thì biến thành hệ băng, thân thể không tự chủ lùi về sau nhưng bị bàn trà ngăn trở, tay chân cứng ngắc thiếu chút thì té ngã, chật vật ổn định thân hình.
Giọng nói của Lý An Cẩm từ ngoài cửa vang lên, có thể là bởi vì chạy nhanh nên hơi thở có chút dồn dập:
- Gia Ngôn, ta dẫn người tới, vừa rồi đội trưởng cũng nói phải tới thăm ngươi.
Vừa tiến vào liền nhìn thấy hai người đang đối diện với nhau, cười ha ha nói:
- Đội trưởng, đây chính là người ta nói tới, vừa rồi quá gấp nên chưa kịp nói rõ ràng.
Vội vàng chỉ vào Lục Nhạc Hàm, nói với nữ nhân đi theo bên cạnh nàng:
- Sau lưng của cậu ấy bị thương, ngươi nhìn giúp cậu ấy một chút.
Lạc An con ngươi tối tăm, hỏi:
- Bị thương?
Lý An Cẩm có chút tự trách, nói tiếp:
- Đúng vậy, ta không cẩn thận hại Gia Ngôn va vào thủy tinh, hình như phần lưng của cậu ta bị thủy tinh vỡ đâm vào.
Tầm mắt Lạc An chuyển tới trên người Lục Nhạc Hàm, thân thể Lục Nhạc Hàm mới vừa thả lỏng nhất thời căng thẳng, tay chân cũng không biết để đâu, dị năng giả được đưa tới nhìn sau lưng cậu một chút nói:
- Bị thương không nặng, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng thủy tinh vỡ có chút nhiều, đi tìm một gian phòng để ta lấy mảnh vỡ thủy tinh ra rồi mới chữa trị.
Lục Nhạc Hàm quả thực muốn quỳ xuống cảm tạ nàng, nếu để cho Lạc An tiếp tục nhìn, chính mình cũng sắp bị đông thành tượng đá, tình hình chuyển biến quá nhanh, hoàn toàn đột nhiên không kịp chuẩn bị, run rẩy đôi môi chậm rãi gật gật đầu, nói:
- Vậy thì làm phiền ngươi.
Lạc An ý cười ngưng lại, ngữ khí bình thản, liếc nhìn lưng của Lục Nhạc Hàm một cái, nói với nữ nhân kia:
- Lấy thủy tinh vỡ cần phải cởi quần áo, ngươi một nữ nhân thì không tiện, để ta làm đi.
Nữ nhân mặt ửng hồng, cũng không biết là bởi vì Lạc An nói chuyện với nàng, hay là bởi vì nhắc tới việc muốn cởi quần áo, cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Đội trưởng, không có chuyện gì, ta là bác sĩ.
Trong giọng nói của Lạc An hiếm thấy thiếu kiên nhẫn, nói:
- Ta biết cậu ta, ta dẫn y trở về là được rồi, các ngươi không cần phải để ý đến.
Trên mặt Lục Nhạc Hàm hiện lên vẻ sợ hãi, nếu đi theo hắn thì mình còn thoát được sao, theo bản năng mà tránh né cánh tay đang đưa tới của hắn.
Lý An Cẩm nhìn mà có chút hồ đồ, hỏi:
- Đội trưởng, ngươi quen biết Gia Ngôn?
Lạc An nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nở một nụ cười lạnh như băng nói:
- Đúng nha, ta chính là ca ca tốt của Gia Ngôn đây.
Nghe Lạc An cố ý nhấn mạnh câu ca ca tốt , thân thể Lục Nhạc Hàm run lên, thiếu chút bị dọa tè ra quần.
Lý An Cẩm hoàn toàn không ý thức được sự quẫn bách của Lục Nhạc Hàm, cười cười, kinh ngạc nói:
- Trùng hợp như thế, chẳng lẽ đội trưởng chính là ca ca mà Gia Ngôn muốn tìm?
Lạc An nhìn Lục Nhạc Hàm một cách hứng thú, duỗi hai đầu ngón tay mạnh mẽ nắm cằm Lục Nhạc Hàm, nhìn ánh mắt mâu thuẫn cùng với biểu tình co rúm của cậu, nhếch miệng hỏi:
- Gia Ngôn đang tìm ta a, ta cũng đang tìm Gia Ngôn đây, mỗi giờ mỗi khắc đều tìm.
Cằm Lục Nhạc Hàm bị nắm đau đớn, hoàn toàn không dám né tránh, ánh mắt lơ lửng không cố định, không dám nhìn thẳng Lạc An.
Lần này không chết cũng tàn phế đi, nhưng rõ ràng bên trong nội dung vở kịch thì sau khi Lạc An đến căn cứ mới bắt đầu trả thù, tại sao lại trực tiếp gặp ở chỗ này a, vẫn không có nghĩ kỹ đối sách, bên trong nội dung vở kịch thì Thẩm Gia Ngôn đối nghịch với Lạc An, cuối cùng bị ném vào trong đàn tang thi, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn, vốn là nghĩ sau khi đến căn cứ thì tùy cơ ứng biến, làm sao biết còn chưa nghĩ ra biện pháp tránh né thì đã gặp, như vậy thì còn đường sống à.
Vừa nghĩ tới hình ảnh buồn nôn khi tang thi gặm thân thể của mình, hơn nữa tinh thần tập trung quá độ, có chút hoảng hốt, Lục Nhạc Hàm cảm thấy buồn nôn, không khống chế được nghiêng đầu nôn ra.
Lý An Cẩm kinh ngạc thốt lên, vội vàng tiến lên hai bước quan tâm hỏi:
- Gia Ngôn làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không?
Nữ nhân bên cạnh tựa hồ cũng bị giật mình, trực tiếp lùi về sau hai bước, trên mặt có chút sợ hãi, lập tức ý thức được dị năng của mình thuộc hệ chữa khỏi, lập tức trấn định lại, một lần nữa tiến lên hai bước muốn kéo cánh tay Lục Nhạc Hàm, thấp giọng nói:
- Rất có thể là do vết thương phía sau lưng ảnh hưởng tới tinh thần gây buồn nôn, ta kiểm tra giúp ngươi.
Lạc An tiến lên đứng ở giữa hai người, nhìn lướt qua ánh mắt nghi hoặc của hai người phụ nữ, cười nói:
- Không có chuyện gì.
Trước đây dạ dày của Gia Ngôn không tốt, chắc là ăn nhầm cái gì bẩn thỉu, ta đưa về kiểm tra là được rồi.
Nữ nhân kia vẫn kiên trì nói:
- Hay là để ta dùng dị năng chữa khỏi, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.
Lục Nhạc Hàm sắc mặt tái nhợt, cả người mềm nhũn, vô lực chống đỡ vào ghế sô pha mới không ngã xuống, khí thế của Lạc An quá mạnh mẽ làm cho tay chân của cậu vô lực, căn bản không đứng được, nhìn bộ dáng như không có chuyện gì của hai người kia, Lục Nhạc Hàm có ngốc cũng biết khí thế kia hẳn là chỉ nhằm vào mình, phảng phất như thấy cảnh tượng mình bị xé nát, không nhịn được lại bắt đầu nôn khan.
Lần đầu tiên cảm thấy gần kề với tử vong, lại là dùng một phương thức tử vong như vậy, còn không bằng trực tiếp giết chết mình, nhưng còn sống thì vẫn phải cố nỗ lực thêm một chút, dù sao rời đi thế giới này chẳng khác nào mọi cố gắng trước đây của mình toàn bộ uỗng phí, Lục Nhạc Hàm khẽ cắn răng quyết định nếu không tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối không buông tha, nhiều lắm thì lúc sắp bị tang thi đụng tới lựa chọn tự bạo là được rồi.
Lạc An nhìn Lục Nhạc Hàm suy yếu, đưa tay ôm cậu trực tiếp rời đi, lưu lại một câu:
- Không có chuyện gì, đi làm việc của các ngươi đi.
Sau đó liền bước ra cửa.
Lục Nhạc Hàm vùi ở trong lồng ngực của hắn, cảm thụ được hắn tránh không đụng vào chỗ bị thương trên người mình, trong lòng có chút mong đợi, lúc đó mình còn không có làm cái gì, chắc Lạc An không có tức giận lắm, vậy thì mình không cần thiết đi đút tang thi a.
Dọc theo đường đi không ít người chào hỏi Lạc An, ánh mắt hoặc có hoặc không mà rơi vào trên người Lục Nhạc Hàm, tựa hồ rất muốn biết đội trưởng không gần nữ sắc cũng không gần nam sắc, luôn bảo trì khoảng cách nhất định với người khác, vậy thì người mà hắn ôm trong lòng ngực lại là người như thế nào.
Cho dù da mặt có dày như thế nào thì Lục Nhạc Hàm vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, thân là một nam nhân lại bị một nam nhân khác ôm kiểu công chúa vào trong ngực, luôn cảm thấy tôn nghiêm của nam nhân cũng không còn, đưa tay vô lực cầm lấy vạt áo trước của Lạc An, chôn mặt thật sâu trong lồng ngực của hắn, nghe Lạc An ôn nhu đáp lại mỗi người trên đường, luôn cảm giác có chút muốn khóc, rõ ràng đối với người khác là một tính cách, nhưng đối với mình lại khác xa tới tận Xibia.
Nội tâm kêu rên:
- Tiểu Cửu, nhớ che đậy cảm giác đau cho ta a.
{ Nhạc Hàm, cảm giác đau của ngươi vẫn luôn che đậy a.
}
Âm thanh 009 khẽ run.
- Ngươi làm sao vậy?
Lục Nhạc Hàm có chút nghi hoặc, xảy ra vấn đề rồi?
{ Nha nha nha~~~Lạc An thật là đáng sợ.
}
* * *
Lục Nhạc Hàm cảm thấy Lạc An ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với con ngươi thâm thúy của Lạc An, dùng dư quang nhìn hoàn cảnh một chút, hẳn là đã tới chỗ ở của Lạc An, hắn cũng lười treo lên nụ cười giả tạo, nhếch miệng nở một nụ cười, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lục Nhạc Hàm, trực tiếp buông lỏng tay.
Đột nhiên bị ngã sấp xuống trên đất, phần lưng bị cộm đến khó chịu, Lục Nhạc Hàm cố hết sức dùng tay chống đất, khuôn mặt có chút thống khổ vặn vẹo, tuy rằng cảm giác đau đã bị che giấu, thế nhưng sàn nhà đập vào xương cốt của mình, hơn nữa lại bị khí thế của Lạc An áp bức, chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu truyện tới tiếng cười khẽ của Lạc An, hắn ngồi xổm người xuống, đưa ngón tay xoa khuôn mặt Lục Nhạc Hàm, giọng nói mang theo ý cười cùng vô hạn lãnh ý:
- Gia Ngôn vẫn không có thay đổi a, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là tại sao Gia Ngôn lại chỉ có một mình đây.
Dứt lại mạnh mẽ nắm hai má Lục Nhạc Hàm, dùng sức lôi kéo, giọng nói mang vẻ hung ác, nói:
- Không phải ngươi muốn tìm người bảo vệ sao, chẳng lẽ là do Lý Bác Đào chơi chán nên ném ngươi ra, vậy ngươi đã leo lên giường bao nhiêu người mới tới được đây?
Nước mắt từ khóe mắt Lục Nhạc Hàm chảy ra, xẹt qua hai má, đáy mắt xẹt qua một tia khuất nhục, tránh né ánh mắt Lạc An, nhìn sang một bên không nói lời nào, cả người run rẩy không thôi.
Lạc An buông lỏng tay, vỗ vỗ khuôn mặt vì bị lôi kéo mà có chút văn vẹo của cậu:
- Sao vậy, lúc trước không phải muốn ôm đùi nam nhân sao, hiện tại đổi thành nữ nhân, Thẩm Gia Ngôn, đều là người khác thượng ngươi, ngươi còn có thể thượng người khác sao?
Không cần biết hắn nói cái gì, Lục Nhạc Hàm vẫn luôn cúi thấp xuống đầu, cụp mắt xuống không đáp lời, lúc như thế này còn muốn nói như thế nào, luôn cảm giác nếu một lời không hợp thì liền sẽ có một nhánh băng đâm vào trái tim của mình.
Lạc An thấy cậu không muốn trả lời mình, dần dần mất kiên trì, ngắt cằm của cậu, cưỡng bách cậu đối diện với mình, cười lạnh nói:
- Hiện tại ngươi hối hận rồi phải không, nhìn thấy ta cũng có thể làm đội trưởng có phải là hối hận muốn chết, nếu như lúc trước ngươi ở lại bên cạnh ta, như vậy.
.
Lục Nhạc Hàm trong lòng lườm một cái, vui lòng đừng dùng khí thế làm người ta sợ hãi nói những lời ấu trĩ như vậy, ánh mắt không biết đặt đâu, vừa rồi chảy nước mắt sinh lý làm cho trước mắt cậu một mảnh sương mù mông lung, chỉ có thể cảm nhận được Lạc An đang tức giận, nhưng lại nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, dùng sức chớp chớp mắt, muốn thu nước mắt về, chống đỡ thân mình nghiêng đầu sang chỗ khác.
Dùng ống tay áo dụi mắt một cái, giương mắt nhìn thấy biểu tình bị nhục nhã của Lạc An, có chút trố mắt, tình huống bây giờ chẳng lẽ không phải mình bị nghiền ép sao, vậy hắn lộ ra biểu tình như thế là làm cái gì, làm mẫu cho mình sao?
Lạc An tựa hồ có hơi thẹn quá hóa giận, vung tay lên, Lục Nhạc Hàm cảm giác được phía sau lưng có chút ngứa, có thứ gì đang chậm rãi chui ra từ bên trong da thịtđi, theo bản năng nghĩ đến Lạc An đang dùng dị năng dời những mảnh thủy tinh vỡ ra, hiện tại hắn đã khống chế dị năng thuần thục như vậy, đáy mắt một mảnh kinh hãi, xem ra ngay cả hi vọng chạy trốn mình cũng không có, cuối cùng chỉ có thể gửi hy vọng vào không gian.
Tựa hồ rất là hưởng thụ việc Lục Nhạc Hàm lộ ra biểu tình sợ sệt căng thẳng, Lạc An để cánh tay xuống, lạnh lùng nhìn Lục Nhạc Hàm nói:
- Có phải rất ngạc nhiên hay không, tại sao bây giờ ta trở nên lợi hại như vậy, Thẩm Gia Ngôn, ta nhớ tới ban đầu ta từng nói với ngươi hãy chờ ta, nhưng ngay cả một năm ngươi cũng không chờ.
Tóm chặt cổ áo của Lục Nhạc Hàm, kéo cậu từ trên mặt đất lên, vì quần áo kẹt ở hầu kết nên Lục Nhạc Hàm ho khan không ngừng, nước mắt thật vất vả ngừng lại tiếp tục rơi xuống.
Lạc An dùng một tay khác chà xát nước mắt Lục Nhạc Hàm, cười nói:
- Thẩm Gia Ngôn, trước đây không phát hiện ngươi đáng yêu như thế a.
Nói xong để sát vào bên tai Lục Nhạc Hàm, nhẹ nhàng thổi một hơi nói:
- Cũng không phát hiện sau khi ngươi khóc còn xinh đẹp hơn a, chẳng lẽ lúc ngươi ở trên giường đều câu dẫn nam nhân bằng cách chảy nước mắt như thế?
Thân thể Lục Nhạc Hàm run lên, khiếp sợ nhìn Lạc An, khuôn mặt không thể tin tưởng, bằng hữu, không phải chứ, không phải giống như ta nghĩ phải không.
Một giây sau Lục Nhạc Hàm bị quăng lên giường, chấn động đến mức đầu có chút choáng vàng, luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhìn Lạc An cười cười nhìn mình, không tự chủ lui về phía sau.
Lạc An nói từng câu từng chữ:
- Sợ cái gì, cũng không phải chưa từng làm?
Lục Nhạc Hàm nghẹn, thế giới này còn thật chưa từng làm, nhìn Lạc An đã bắt đầu cởi nút áo, hàng này tuyệt đối không có ý định đối xử tử tế với mình, nước mắt thuận theo khóe mắt uốn lượn rơi xuống, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Học trưởng.
Tay Lạc An ngưng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, cúi người xuống cởi bỏ quần áo trên người Lục Nhạc Hàm, lộ ra làn da sạch sẽ non mềm bên trong, trên tay dùng sức nắm một hạt hồng quả trước ngực, nhìn trên mặt Lục Nhạc Hàm hiện ra thần sắc vặn vẹo, tựa hồ rất cao hứng, nói:
- Gia Ngôn tốt nhất đừng nói chuyện, bằng không ta nghĩ tới cái gì không nên nghĩ, Gia Ngôn sẽ thảm a.
Thân thể Lục Nhạc Hàm cứng đờ, trước ngực, sau lưng truyền tới cảm giác đau đớn, tại sao không có che đậy cảm giác đau, trong đầu vội vã hô hoán 009, cũng giống với thế giới trước, mỗi lần đến thời điểm như thế này sẽ mất liên hệ, điều này cũng mang ý nghĩa ngày hôm nay Lạc An nhất định sẽ làm đến cùng.
Cũng không cần giả bộ, Lục Nhạc Hàm chảy nước mắt không ngừng, thật đau a, phía sau lưng còn khá hơn một chút, Lạc An giống như muốn ngắt núm vú của mình xuống, vừa đau vừa rát, vội vã đưa tay ôm cánh tay Lạc An, khẩn cầu:
- Học trưởng, không muốn.
Lạc An buông lỏng tay, áp sát một bên mặt Lục Nhạc Hàm, cười nói:
- Không muốn cái gì, không nên như vậy, hay là không cần như vậy?
Vừa nói vừa dùng lực vặn một cái.
Lục Nhạc Hàm kinh hô thành tiếng, thân thể ức chế không được mà run rẩy, cố tình lại không hề có khí lực, ngay cả lùi lại sau để tránh né cũng không thể, hoảng sợ nhìn Lạc An.
Lạc An biết cậu muốn nói cái gì, dùng sức cắn tai của cậu, mơ hồ không rõ nói:
- Dị năng hệ tinh thần cũng không đơn giản chỉ di động vật thể như Gia Ngôn nói a.
Lục Nhạc Hàm cảm giác lỗ tai của mình nhất định bị cắn ra tia máu, lôi kéo quần áo Lạc An, suy nhược kêu lên:
- Học trưởng, không muốn, đau.
Lạc An cười cười, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cậu nói:
- Ngươi đau? Ngươi có biết lúc đó ta đau như thế nào hay không, ngươi có biết chỗ này của ta đau đớn biết bao nhiêu hay không?
Ngón tay dùng sức đâm về phía trái tim của mình, Lục Nhạc Hàm rơi nước mắt không ngừng, nói không ra lời.
Lạc An nhìn thấy cậu chảy nước mắt càng hưng phấn, trong giọng nói mang theo cực kỳ phấn khởi, đứng ở bên giường, một cái kéo quần của cậu xuống, kéo dài Lục Nhạc Hàm tới trước chân.
Phần lưng Lục Nhạc Hàm ma sát cùng ráp trải giường, có lẽ là cọ làm cho vết thương vỡ ra, nước mắt mãnh liệt trào ra, khóc nức nở:
- Đau.
Lạc An cười nói:
- Đau? Còn có càng đau hơn.
Không biết khi nào thì quần của Lạc An đã cởi ra đến một nửa, treo ở trên đùi, chỉ lộ ra cự vật dữ tợn, đưa tay cầm lấy cổ chân Lục Nhạc Hàm, dùng sức mở hai chân cậu ra, trực tiếp tiến vào.
Lục Nhạc Hàm gắt gao nắm lấy ráp trải giường dưới thân, trên trán nổi lên từng giọt mồ hôi lớn, cái gì gọi là đau thấu tim gan, cái gì gọi là đau đến cảm giác linh hồn đều muốn thoát ly thân thể, Lục Nhạc Hàm cuối cùng cũng coi như cảm nhận được.
Cảm giác hạ thể bị xé rách quá mức rõ ràng, Lục Nhạc Hàm không khống chế được phát ra một tiếng kêu thê thảm, cố tình ý thức còn rất tỉnh táo, cảm giác cả người bị chia ra làm hai, thân thể căng chặt, kẹp lấy vật kia không cho nó tiếp tục tiến lên nửa phần.
Tiếng thở dốc của Lạc An càng ngày càng nặng, buông cổ chân của Lục Nhạc Hàm ra, đánh mông của cậu, nói:
- Không trách những nam nhân kia yêu thích ngươi như vậy, làm ngươi còn chặt hơn những người khác a.
Lục Nhạc Hàm có chút hoảng hốt, chỉ biết đồ vật kia chỉ mới vào phần đầu cũng đã đau đớn như thế, nhưng vật kia còn đang muốn đâm tới nơi càng sâu hơn, buông ráp trải giường dưới thân ra, không kềm chế được khóc lên, thân thể ưỡn lên trên, hai tay vung vẩy lung tung trước mặt, trong miệng mơ hồ không rõ nói:
- Đau, đau quá a, không muốn, không nên tới.
Lạc An không vào được cũng bị kẹp tới đau đớn, mà Lục Nhạc Hàm vẫn luôn ồn ào, nghĩ đến nơi này bị nhiều nam nhân đi vào như vậy, có chút buồn bực, nhìn khuôn mặt oan ức mang theo nước mắt của cậu, có phải là khi đang trên giường của người khác chính là dùng khuôn mặt cùng biểu tình tinh khiết, thanh thuần này để lừa người, bất quá là một kỹ nữ ngàn người kỵ vạn người làm, có cái gì để đáng giá thương tiếc, tâm địa cứng rắn, liều mạng hết sức tiến vào bên trong, sau khi đi vào toàn bộ, hành lang khô khốc có chút trở ngại, thế nhưng từ từ thì có chất lỏng bắt đầu làm trơn, cảm thụ được thịt mềm bao bọc, Lạc An thoải mái than thở một tiếng.
Đôi mắt Lục Nhạc Hàm thất thần, tay cũng không tiếp tục cử động, chỉ là lăng lăng nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên trần nhà, linh hồn không biết bay đi nơi nào.
Dần dần, Lạc An không thỏa mãn với việc chỉ dừng ở bên trong, nắm thật chặt cổ chân của cậu, cố định Lục Nhạc Hàm lại, bắt đầu đưa đẩy.
Lục Nhạc Hàm rốt cục hoàn hồn, hạ thể đau đớn gần như tê dại, cảm giác đau đớn rõ ràng như vậy, cuối cùng cũng coi như biết cho dù như thế nào thì Lạc An đều là sẽ không bỏ qua cho mình, nếu như mở miệng xin tha không chừng còn có thể bị dằn vặt trầm trọng thêm, gắt gao cắn chặt môi dưới, hai tay nắm lại đặt bên eo, nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống trên giường.
Cố gắng thả lỏng thân thể để giảm bớt đau đớn, nhưng ngay cả khí lực thả lỏng thân thể mình cũng không có, không thể làm gì khác hơn là tùy ý Lạc An thao túng, bên tai nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của Lạc An cùng với âm thanh va chạm không ngừng phát ra, Lục Nhạc Hàm chỉ cảm thấy có một cái thiết côn đang liều mạng đâm vào cúc hoa của mình, thâm nhập vào trong bụng của mình, dùng sức khuấy lên, cuối cùng trực tiếp tê dại đến cái gì cũng không cảm giác được, mở mắt ra ngây ngốc nhìn trần nhà màu trắng, đã không có nước mắt từ lâu, rốt cục không chịu nổi mắt tối sầm lại, mất ý thức.
Cảm giác được thân thể lạnh lẽo có chút thoải mái, thế nhưng đầu hôn hôn trầm trầm trời đất quay cuồng, giống như là đang đạp trên đám mây, có sương mù trước mắt nên không nhìn rõ bất cứ thứ gì, một cái tay đang qua lại vuốt ve, xoa nắn thân thể của mình, Lục Nhạc Hàm muốn tránh né, nhưng là trên người giống như bị một cục đá nghìn cân đè ép không thể động đậy.
Linh hồn giống như đang nổi lơ lửng trên không trung, nội tâm vô cùng bình tĩnh, Lục Nhạc Hàm nghĩ thầm lẽ nào đây chính là thiên đường, thật thoải mái, thật muốn luôn ở lại đây không đi ra ngoài a.
Bên tai mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người gọi:
- Gia Ngôn, Gia Ngôn.
Khiến Lục Nhạc Hàm đang hưởng thụ bị làm cho trở nên đau đầu, chỉ muốn nhảy dựng lên để người kia câm miệng, mí mắt giật giật đến cùng không mở ra được, cảm giác có một bàn tay đang sờ gò má của mình, nhẹ nhàng ôn nhu.
Quá mệt mỏi, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều quá mệt mỏi, Lục Nhạc Hàm không muốn suy nghĩ tới cái gì nữa, tùy ý chính mình ngủ say đi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook