Khiến Em Gả Cho Anh
-
Chương 29
“Em…buổi chiều có hẹn chơi đấu địa chủ với Bổn Bổn” Khanh Nhượng Nhượng cự tuyệt đề nghị ra ngoài đi dạo của Lục Phóng, trực giác của cô lần này đi cũng không đơn giản như vậy.
“Đúng, là anh nhờ cô ấy hẹn em” Lục Phóng nắm lấy tay, chờ lý do cự tuyệt tiếp theo của Khanh Nhượng Nhượng.
“Mùng một ở đây có truyền thống ăn chay” Khanh Nhượng Nhượng nói bừa.
“Cho nên chúng ta càng phải tập ăn chay ăn mặn”. Lục Phóng thông minh đánh lời nói của cô trở về.
“Nhưng…mẹ em không cho phép” Khanh Nhường Nhường nghiến răng, mang mẹ mình ra.
“Chúng ta có thể ra ngoài làm, anh cũng đã đặt khách sạn rồi.”
“Nhưng…tại sao lại là bây giờ, quanh năm suốt tháng đều phải làm, mồng một người giết heo còn nghỉ, dựa vào cái gì em không có một ngày nghỉ” Khanh Nhượng Nhượng tự kinh bỉ bản thân mình quá giả tạo. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của mình, đàn ông càng ăn không được thì càng nhớ, cô cũng không biết mình làm sao muốn Lục Phóng mãi mãi không ăn được mình, mãi mãi nhớ đến mình.
Nhưng mà loại suy nghĩ này có phải cũng thật quá ngây thơ rồi?!
“Anh chỉ biết ngày đầu năm không làm, ý nghĩa cả một năm đều không làm được, nếu ngày này làm, thì cả năm đều có thể làm được”
Khanh Nhượng Nhượng lúng túng, tại sao anh có thể nói ra thẳng thắng như vậy chứ, còn mặt không đỏ hơi thở không gấp, cô thật sự rất muốn nhắc nhở anh, phải chú ý đến khoa học đừng quá mê tín. Nhưng, xưa nay cô đều là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, rõ ràng hôm nay cô trốn không thoát một kiếp này, vả lại chỉ khi Lục Phóng có yêu cầu đối với cô thì mới có khuôn mặt dễ gần một chút, bình thường đều là khó gần.
Nhưng Khanh Nhượng Nhượng lại không thể khoe ở trước mặt mọi người.
Nhớ lúc chị họ kết hôn, mọi người ai cũng hâm mộ, mỗi lần chị ấy đến tháng thì quần lót đều do anh rễ giặt sạch, dến nỗi hỏi han ân cần quả thực chính là chuyện thường ngày, đều không đáng nhắc đến.
Nhưng lúc đến lượt cô, lại có thể tìm được người đàn ông như vậy. Chị họ, em họ bao gồm cả cháu gái cô đều nhìn Khanh Nhượng Nhượng bằng đôi mắt có chút cảm thông, cảm thấy sau này cô hoặc là sẽ bị Lục Phóng chơi xong liền bỏ hoặc là trở thành một trong những người phụ nữ khiêm tốn sau lưng người đàn ông thành công, không cần phải nói đến địa vị ở nhà, thật sự chính là không có quyền lực, chỉ có thể lấy việc bưng nước, rửa chân cho Lục Phóng làm công việc.
Chị họ Nhượng Nhượng còn nói bóng gió với cô, thật ra tìm được người đàn ông yêu mình đối với phụ nữ còn quan trọng hơn rất nhiều, hơn nữa ai lại quan tâm phân trâu có xinh đẹp hay khó nhìn hả, có dinh dưỡng là được.
Tuy rằng tất cả mọi người đều thích Lục Phóng, nhưng chẳng ai quan tâm mối quan hệ này.
Buổi tối Lục Phóng vẫn thỏa mãn như thường lệ nhưng lại không để ý tới Nhượng Nhượng, anh tiếp tục con đường “nông thôn bao vây thành thị” của anh, ngay cả mẹ Nhượng Nhượng cũng bởi vì Lục Phóng mang huyết yến* cho cô, mà đột nhiên cảm thấy thực ra bán con gái cầu vinh cũng không phải là việc không thể làm được.
* Huyết yến
Ðây là loại tổ yến có màu đỏ tươi và là loại có giá cao nhất trong số các màu vì hiếm hoi và có nhu cầu tiêu thụ cao. Không phải cơ sở sản xuất nào cũng có loại tổ yến này. Và nếu có đi chăng nữa thì loại huyết yến cũng chỉ có thể thu hoạch 1-2 lần trong năm với tỉ lệ rất nhỏ mà thôi. Số lượng Huyết Yến và Hồng Yến chiếm chưa đầy 10% tổng sản lượng tổ yến trên thị trường thế giới. Người ta cho rằng màu đỏ của Yến Huyết là do trong quá trình làm tổ, chim yến không tiết đủ nước bọt nên đã dùng máu của chính nó để trộn lẫn với nước bọt xây tổ.
Vì vậy, 10 giờ buổi tối đầu tiên mẹ Nhượng Nhượng liền kêu gào Nhượng Nhượng đi ngủ, đến đêm thứ hai kéo dài đến 10 giờ rưỡi, đến cuối cùng, bà chỉ nói một tiếng “Đừng ngủ quá muộn”, chính mình đi ngủ trước.
Trực tiếp dẫn đến bi kịch xảy ra, Khanh Nhượng Nhượng ở nhà mình còn phải lén lén lút lút rời giường lúc trời chưa sáng, làm bộ từ bên ngoài trở về.
Đến khi ngày nghỉ kết thúc, cháu ngoại Nhượng Nhượng khóc rống không cho Lục Phóng đi, ngay cả mẹ Khanh Nhượng Nhượng cũng chân thành nói một câu “ Lần sau trở lại chơi”. Nhượng Nhượng nhìn mẹ cô muốn nói lại thôi, câu sau nhất định là, “Cho dù chia tay, dì cũng hoan nghênh con đến làm khách”
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy nếu như đi KTV, mẹ cô chắc chắn muốn hát nhất là Mang theo chim én củ người, mang theo cha của người, ngồi vào chỗ lịch sự và tao nhã của người” (giai điệu xin mô phỏng biểu đạt của cô gái thành thị).
Trên đường trở về, Nhượng Nhượng muốn nói tiếng “Cảm ơn” từ đáy lòng với Lục Phóng.
Sắc mặt Lục Phóng khó chịu nhìn lại cô “Cảm ơn anh …chuyện gì?”
“Cảm ơn anh không nói chuyện kết hôn của chúng ta ở trước mặt cha mẹ em. ”.Thực ra, Khanh Nhượng Nhượng vẫn rất lo lắng về chuyện này, nếu cha mẹ phát hiện cô tiền trảm hậu tấu, nhất định đau lòng chết.
Lục Phóng không lên tiếng, dọc theo đường đi hai người đều trầm lặng, Nhượng Nhượng cảm thấy có chút khó hiểu, trước kia Lục Phóng đều có thể thay đổi phương thức dụ dỗ mình nói chuyện, mặc kệ lúc ấy cô tức giận vẫn khiến cô vui vẻ.
Căn cứ vào cảm giác áy náy, ngày lễ tình nhân sắp đến, Nhượng Nhượng cảm thấy nên có chút biểu hiện, đều nói vợ chồng cãi nhau cuối giường hòa, cùng lắm thì cô ngoại trừ tặng sô cô la ngoại, lại tặng thêm một chút “đồ ngọt” nữa.
Trong lòng Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, lúc nào thì cô đã thích ứng với loại cuộc sống vợ chồng này, lại còn có thể tính toán chủ động lấy lòng của Lục Phóng? Chỉ là xưa nay cô là người có thể cong, có thể duỗi, tội gì phải chống lại cuộc sống thoải mái này chứ?
Tuy nói Lục Phóng đối cới cô càng ngày càng lạnh, nhưng không hề bỏ việc nhà, ừ, chuyện phòng the cũng không lười biếng, cũng không có dấu hiệu bên ngoài, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy mình lùi một bước trời cao biển rộng cũng là hợp lý, không tính là mất mặt.
Mặc dù năm mới là tình cảnh mới, nhưng cũng không có ảnh hưởng cho người cũ quay về. Chẳng qua là Khanh Nhượng Nhượng tuyệt đối không ngờ rằng là ở ngày 24 tháng 2 thế này, trong cuộc sống mỉa mai gặp Tiêu Hàng lần nữa.
“Anh đã trở về”. Tiêu Hàng đứng trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, cười nhạt, không thể không nói hắn ra nước ngoài một chuyến tính cách cũng hào phóng hơn.
Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Hàng Khanh Nhượng Nhượng liền xuống lầu, còn đặc biệt xin nghỉ với Cherry, cái này gọi là tò mò hại mèo, cô không thể không hiếu kỳ Tiêu Hàng tìm cô làm cái gì?!
“Chúng ta đến phía trước ngồi một chút được không?” Tiêu Hàng chỉ quán cà phê không xa.
Khanh Nhượng Nhượng ngoan ngoãn gật đầu, gặp lại Tiêu Hàng thì chỉ cảm thấy quá khứ đủ loại chân thật như vậy, mà bây giờ lại giống như người đạp mây bay ở trên trời. Như không kịp chờ đợi muốn mượn tay của Tiêu hàng đặt chân tới mặt đất.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu hàng lấy ra một cái túi, “Quà tặng cho em”
Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, Tiêu Hàng quả nhiên đã trước kia đi công tác gì đó chưa từng nghĩ có quà cho mình, Khanh Nhượng Nhượng mở ra xem, là một cái khăn lụa Hermes, màu sắc rất đẹp. “ Làm sao anh? Cái này rất tốn kém”
“Không có việc gì, lúc mua giảm giá 30%.” Tiêu hàng giải thích.
Khanh Nhượng Nhượng lúc này mới yên lòng lại, đây mới là Tiêu Hàng cô biết , người đàn ông gặp gỡ một thời gian.
“Lâu như vậy em sống có tốt không?” Tiêu Hàng gần như có chút khó mở miệng.
Có lẽ hắn có chút mong đợi nghe Khanh Nhượng Nhượng nói, “ không tốt, anh đi rồi em làm sao có thể sống tốt?” thế nhưng Khanh Nhượng Nhượng chưa bao giờ biết làm nũng ở trước mặt Tiêu Hàng là vật gì, chỉ có lúc đối với Lục Phóng, cô mới có thể giở trò vô lại.
“Khá tốt, anh thì sao?” Khanh Nhượng Nhượng lễ độ đáp.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Hàng mới nói: “ Anh xem thư của em gửi, thật xin lỗi, lúc đó anh còn không biết kế tiếp sẽ ở đâu, cho nên…” Tiêu Hàng nói không sai, Khanh Nhượng Nhượng hiểu, hắn không phải là một người vì phụ nữ mà hi sinh bản thân, hắn muốn làm Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa, sau đó có thể đi Hongkong hoặc Đài Loan, ai còn có thể nhớ đến Khanh Nhượng Nhượng cô một chút đây?
Khanh Nhượng Nhượng tiếp tục trầm mặc, dù sao cô vẫn không thể ngược lại an ủi hắn phụ tình nữa, an ủi hắn, cô không có gì, chỉ cần chào anh ta là được. Khanh Nhượng Nhượng không quan tâm đối với loại đàn ông này
“Nhượng Nhượng, chúng ta còn có thể làm lại từ đầu không?” Tiêu Hàng đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này dọa Khanh Nhượng Nhượng giật mình.
“Nếu như không phải là thư của em, anh cũng không biết tình cảm của em đối với anh sâu như vậy?” Tiêu Hàng kích động.
Khanh Nhượng Nhương nghĩ nếu biết cô dùng tình cảm sâu như thế, khi đó đi làm gì, chẳng qua là cảm ơn nhiểu chuyện, hiện tại đoán là không thể tìm được người phụ nữ nào tốt như cô như vậy, cho nên muốn quay lại.
Tiêu Hàng bắt lấy tay Khanh Nhượng Nhượng, “Anh đã trở về, sẽ không bao giờ rời em đi nữa”. Đừng nói, thật là có chút thâm tình chân thành như thế này “Anh không uy hiếp em, em suy nghĩ một chút được không?”
Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới Lục Phóng, trong lòng đã cảm thấy hổ hẹn với Tiêu Hàng, thẳng thắng cự tuyệt có chút nói không nên lời, cuối cùng nghĩ nên khéo léo một chút.
“Theo anh đi dạo cửa hàng một chút được không? Anh muốn mua chút đồ”
Khanh Nhượng Nhượng không nói.
“Là mua cho mẹ anh mấy bộ quần áo, cũng mua cho em gái anh một chút, anh đối với quần áo phụ nữ không quen, được không?” Tiêu Hàng nói nhỏ, đầu óc Khanh Nhượng Nhượngnóng lên liền đồng ý rồi. Đó là bởi vì cô chợt nghĩ đến Lục Phóng sẽ cử người điều tra mình, nếu như hôm nay bị anh phát hiện cô và Tiêu Hàng ở chung một chỗ, có thể có chút ảnh hưởng hay không? Khanh Nhượng Nhượng thực rất mong đợi kết quả.
Sự thật chứng minh, cho dù một người đàn ông giản dị như Tiêu Hàng, đang đánh chủ ý lên một người phụ nữ, thì cũng có thể nghĩ ra biện pháp. Lúc Tiêu Hàng mua quần áo cho em gái, hắn lấy cớ Khanh Nhượng Nhượng có dáng người giống em gái của hắn, yêu cầu nàng đi thử. Cuối cùng mua quần áo lại bày tỏ muốn tặng cho Khanh Nhượng Nhượng.
“Bộ váy này em mặc thật là đẹp mắt, Nhượng Nhượng coi như anh là một người bạn tặng quần áo cho em được không?” Sau khi Khanh Nhượng Nhượng nhiều lần cự tuyệt, Tiêu Hàng không mở miệng không được.
Khanh Nhượng Nhượng thở dài một tiếng, cảm thấy lại dây dưa nữa sẽ phải lỡ hẹn bữa ăn tối lễ tình nhân với Lục Phóng, chỉ có thể nhận lấy, nhận lấy ý nghĩa liền tha thứ , như vậy cái mũ phụ tình trên người Tiêu Hàng cũng được tháo xuống, hắn quả nhiên tùng đại khẩu khí, ngay sau đó bỏ quần áo vào một hộp hình vuông thì nhét vào túi của Khanh Nhượng Nhượng.
“Đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng hoài nghi mắt mình nhìn lầm.
“Anh hi vọng lần sau lúc thấy em, em có thể đeo nó.” Ánh mắt Tiêu Hàng nhìn thẳng Khanh Nhượng Nhượng , hắn cảm giác mình rất có khí thế, đáng tiếc ở trong mắt Khanh Nhượng Nhượng bị áp bức cùng sự phẫn nộ, hôm nay cô mới biết được bị một số người áp bức là loại hưởng thụ, mà bị người nào đó áp bức lại hết sức chán ghét. Tiêu Hàng may mắn chạy nhanh, chỉ chớp mắt liền vào xe taxi, khiến Khanh Nhượng Nhượng cầm chiếc hộp nhẫn đứng sững sờ bên đường.
“Đúng, là anh nhờ cô ấy hẹn em” Lục Phóng nắm lấy tay, chờ lý do cự tuyệt tiếp theo của Khanh Nhượng Nhượng.
“Mùng một ở đây có truyền thống ăn chay” Khanh Nhượng Nhượng nói bừa.
“Cho nên chúng ta càng phải tập ăn chay ăn mặn”. Lục Phóng thông minh đánh lời nói của cô trở về.
“Nhưng…mẹ em không cho phép” Khanh Nhường Nhường nghiến răng, mang mẹ mình ra.
“Chúng ta có thể ra ngoài làm, anh cũng đã đặt khách sạn rồi.”
“Nhưng…tại sao lại là bây giờ, quanh năm suốt tháng đều phải làm, mồng một người giết heo còn nghỉ, dựa vào cái gì em không có một ngày nghỉ” Khanh Nhượng Nhượng tự kinh bỉ bản thân mình quá giả tạo. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của mình, đàn ông càng ăn không được thì càng nhớ, cô cũng không biết mình làm sao muốn Lục Phóng mãi mãi không ăn được mình, mãi mãi nhớ đến mình.
Nhưng mà loại suy nghĩ này có phải cũng thật quá ngây thơ rồi?!
“Anh chỉ biết ngày đầu năm không làm, ý nghĩa cả một năm đều không làm được, nếu ngày này làm, thì cả năm đều có thể làm được”
Khanh Nhượng Nhượng lúng túng, tại sao anh có thể nói ra thẳng thắng như vậy chứ, còn mặt không đỏ hơi thở không gấp, cô thật sự rất muốn nhắc nhở anh, phải chú ý đến khoa học đừng quá mê tín. Nhưng, xưa nay cô đều là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, rõ ràng hôm nay cô trốn không thoát một kiếp này, vả lại chỉ khi Lục Phóng có yêu cầu đối với cô thì mới có khuôn mặt dễ gần một chút, bình thường đều là khó gần.
Nhưng Khanh Nhượng Nhượng lại không thể khoe ở trước mặt mọi người.
Nhớ lúc chị họ kết hôn, mọi người ai cũng hâm mộ, mỗi lần chị ấy đến tháng thì quần lót đều do anh rễ giặt sạch, dến nỗi hỏi han ân cần quả thực chính là chuyện thường ngày, đều không đáng nhắc đến.
Nhưng lúc đến lượt cô, lại có thể tìm được người đàn ông như vậy. Chị họ, em họ bao gồm cả cháu gái cô đều nhìn Khanh Nhượng Nhượng bằng đôi mắt có chút cảm thông, cảm thấy sau này cô hoặc là sẽ bị Lục Phóng chơi xong liền bỏ hoặc là trở thành một trong những người phụ nữ khiêm tốn sau lưng người đàn ông thành công, không cần phải nói đến địa vị ở nhà, thật sự chính là không có quyền lực, chỉ có thể lấy việc bưng nước, rửa chân cho Lục Phóng làm công việc.
Chị họ Nhượng Nhượng còn nói bóng gió với cô, thật ra tìm được người đàn ông yêu mình đối với phụ nữ còn quan trọng hơn rất nhiều, hơn nữa ai lại quan tâm phân trâu có xinh đẹp hay khó nhìn hả, có dinh dưỡng là được.
Tuy rằng tất cả mọi người đều thích Lục Phóng, nhưng chẳng ai quan tâm mối quan hệ này.
Buổi tối Lục Phóng vẫn thỏa mãn như thường lệ nhưng lại không để ý tới Nhượng Nhượng, anh tiếp tục con đường “nông thôn bao vây thành thị” của anh, ngay cả mẹ Nhượng Nhượng cũng bởi vì Lục Phóng mang huyết yến* cho cô, mà đột nhiên cảm thấy thực ra bán con gái cầu vinh cũng không phải là việc không thể làm được.
* Huyết yến
Ðây là loại tổ yến có màu đỏ tươi và là loại có giá cao nhất trong số các màu vì hiếm hoi và có nhu cầu tiêu thụ cao. Không phải cơ sở sản xuất nào cũng có loại tổ yến này. Và nếu có đi chăng nữa thì loại huyết yến cũng chỉ có thể thu hoạch 1-2 lần trong năm với tỉ lệ rất nhỏ mà thôi. Số lượng Huyết Yến và Hồng Yến chiếm chưa đầy 10% tổng sản lượng tổ yến trên thị trường thế giới. Người ta cho rằng màu đỏ của Yến Huyết là do trong quá trình làm tổ, chim yến không tiết đủ nước bọt nên đã dùng máu của chính nó để trộn lẫn với nước bọt xây tổ.
Vì vậy, 10 giờ buổi tối đầu tiên mẹ Nhượng Nhượng liền kêu gào Nhượng Nhượng đi ngủ, đến đêm thứ hai kéo dài đến 10 giờ rưỡi, đến cuối cùng, bà chỉ nói một tiếng “Đừng ngủ quá muộn”, chính mình đi ngủ trước.
Trực tiếp dẫn đến bi kịch xảy ra, Khanh Nhượng Nhượng ở nhà mình còn phải lén lén lút lút rời giường lúc trời chưa sáng, làm bộ từ bên ngoài trở về.
Đến khi ngày nghỉ kết thúc, cháu ngoại Nhượng Nhượng khóc rống không cho Lục Phóng đi, ngay cả mẹ Khanh Nhượng Nhượng cũng chân thành nói một câu “ Lần sau trở lại chơi”. Nhượng Nhượng nhìn mẹ cô muốn nói lại thôi, câu sau nhất định là, “Cho dù chia tay, dì cũng hoan nghênh con đến làm khách”
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy nếu như đi KTV, mẹ cô chắc chắn muốn hát nhất là Mang theo chim én củ người, mang theo cha của người, ngồi vào chỗ lịch sự và tao nhã của người” (giai điệu xin mô phỏng biểu đạt của cô gái thành thị).
Trên đường trở về, Nhượng Nhượng muốn nói tiếng “Cảm ơn” từ đáy lòng với Lục Phóng.
Sắc mặt Lục Phóng khó chịu nhìn lại cô “Cảm ơn anh …chuyện gì?”
“Cảm ơn anh không nói chuyện kết hôn của chúng ta ở trước mặt cha mẹ em. ”.Thực ra, Khanh Nhượng Nhượng vẫn rất lo lắng về chuyện này, nếu cha mẹ phát hiện cô tiền trảm hậu tấu, nhất định đau lòng chết.
Lục Phóng không lên tiếng, dọc theo đường đi hai người đều trầm lặng, Nhượng Nhượng cảm thấy có chút khó hiểu, trước kia Lục Phóng đều có thể thay đổi phương thức dụ dỗ mình nói chuyện, mặc kệ lúc ấy cô tức giận vẫn khiến cô vui vẻ.
Căn cứ vào cảm giác áy náy, ngày lễ tình nhân sắp đến, Nhượng Nhượng cảm thấy nên có chút biểu hiện, đều nói vợ chồng cãi nhau cuối giường hòa, cùng lắm thì cô ngoại trừ tặng sô cô la ngoại, lại tặng thêm một chút “đồ ngọt” nữa.
Trong lòng Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, lúc nào thì cô đã thích ứng với loại cuộc sống vợ chồng này, lại còn có thể tính toán chủ động lấy lòng của Lục Phóng? Chỉ là xưa nay cô là người có thể cong, có thể duỗi, tội gì phải chống lại cuộc sống thoải mái này chứ?
Tuy nói Lục Phóng đối cới cô càng ngày càng lạnh, nhưng không hề bỏ việc nhà, ừ, chuyện phòng the cũng không lười biếng, cũng không có dấu hiệu bên ngoài, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy mình lùi một bước trời cao biển rộng cũng là hợp lý, không tính là mất mặt.
Mặc dù năm mới là tình cảnh mới, nhưng cũng không có ảnh hưởng cho người cũ quay về. Chẳng qua là Khanh Nhượng Nhượng tuyệt đối không ngờ rằng là ở ngày 24 tháng 2 thế này, trong cuộc sống mỉa mai gặp Tiêu Hàng lần nữa.
“Anh đã trở về”. Tiêu Hàng đứng trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, cười nhạt, không thể không nói hắn ra nước ngoài một chuyến tính cách cũng hào phóng hơn.
Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Hàng Khanh Nhượng Nhượng liền xuống lầu, còn đặc biệt xin nghỉ với Cherry, cái này gọi là tò mò hại mèo, cô không thể không hiếu kỳ Tiêu Hàng tìm cô làm cái gì?!
“Chúng ta đến phía trước ngồi một chút được không?” Tiêu Hàng chỉ quán cà phê không xa.
Khanh Nhượng Nhượng ngoan ngoãn gật đầu, gặp lại Tiêu Hàng thì chỉ cảm thấy quá khứ đủ loại chân thật như vậy, mà bây giờ lại giống như người đạp mây bay ở trên trời. Như không kịp chờ đợi muốn mượn tay của Tiêu hàng đặt chân tới mặt đất.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu hàng lấy ra một cái túi, “Quà tặng cho em”
Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, Tiêu Hàng quả nhiên đã trước kia đi công tác gì đó chưa từng nghĩ có quà cho mình, Khanh Nhượng Nhượng mở ra xem, là một cái khăn lụa Hermes, màu sắc rất đẹp. “ Làm sao anh? Cái này rất tốn kém”
“Không có việc gì, lúc mua giảm giá 30%.” Tiêu hàng giải thích.
Khanh Nhượng Nhượng lúc này mới yên lòng lại, đây mới là Tiêu Hàng cô biết , người đàn ông gặp gỡ một thời gian.
“Lâu như vậy em sống có tốt không?” Tiêu Hàng gần như có chút khó mở miệng.
Có lẽ hắn có chút mong đợi nghe Khanh Nhượng Nhượng nói, “ không tốt, anh đi rồi em làm sao có thể sống tốt?” thế nhưng Khanh Nhượng Nhượng chưa bao giờ biết làm nũng ở trước mặt Tiêu Hàng là vật gì, chỉ có lúc đối với Lục Phóng, cô mới có thể giở trò vô lại.
“Khá tốt, anh thì sao?” Khanh Nhượng Nhượng lễ độ đáp.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Hàng mới nói: “ Anh xem thư của em gửi, thật xin lỗi, lúc đó anh còn không biết kế tiếp sẽ ở đâu, cho nên…” Tiêu Hàng nói không sai, Khanh Nhượng Nhượng hiểu, hắn không phải là một người vì phụ nữ mà hi sinh bản thân, hắn muốn làm Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa, sau đó có thể đi Hongkong hoặc Đài Loan, ai còn có thể nhớ đến Khanh Nhượng Nhượng cô một chút đây?
Khanh Nhượng Nhượng tiếp tục trầm mặc, dù sao cô vẫn không thể ngược lại an ủi hắn phụ tình nữa, an ủi hắn, cô không có gì, chỉ cần chào anh ta là được. Khanh Nhượng Nhượng không quan tâm đối với loại đàn ông này
“Nhượng Nhượng, chúng ta còn có thể làm lại từ đầu không?” Tiêu Hàng đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này dọa Khanh Nhượng Nhượng giật mình.
“Nếu như không phải là thư của em, anh cũng không biết tình cảm của em đối với anh sâu như vậy?” Tiêu Hàng kích động.
Khanh Nhượng Nhương nghĩ nếu biết cô dùng tình cảm sâu như thế, khi đó đi làm gì, chẳng qua là cảm ơn nhiểu chuyện, hiện tại đoán là không thể tìm được người phụ nữ nào tốt như cô như vậy, cho nên muốn quay lại.
Tiêu Hàng bắt lấy tay Khanh Nhượng Nhượng, “Anh đã trở về, sẽ không bao giờ rời em đi nữa”. Đừng nói, thật là có chút thâm tình chân thành như thế này “Anh không uy hiếp em, em suy nghĩ một chút được không?”
Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới Lục Phóng, trong lòng đã cảm thấy hổ hẹn với Tiêu Hàng, thẳng thắng cự tuyệt có chút nói không nên lời, cuối cùng nghĩ nên khéo léo một chút.
“Theo anh đi dạo cửa hàng một chút được không? Anh muốn mua chút đồ”
Khanh Nhượng Nhượng không nói.
“Là mua cho mẹ anh mấy bộ quần áo, cũng mua cho em gái anh một chút, anh đối với quần áo phụ nữ không quen, được không?” Tiêu Hàng nói nhỏ, đầu óc Khanh Nhượng Nhượngnóng lên liền đồng ý rồi. Đó là bởi vì cô chợt nghĩ đến Lục Phóng sẽ cử người điều tra mình, nếu như hôm nay bị anh phát hiện cô và Tiêu Hàng ở chung một chỗ, có thể có chút ảnh hưởng hay không? Khanh Nhượng Nhượng thực rất mong đợi kết quả.
Sự thật chứng minh, cho dù một người đàn ông giản dị như Tiêu Hàng, đang đánh chủ ý lên một người phụ nữ, thì cũng có thể nghĩ ra biện pháp. Lúc Tiêu Hàng mua quần áo cho em gái, hắn lấy cớ Khanh Nhượng Nhượng có dáng người giống em gái của hắn, yêu cầu nàng đi thử. Cuối cùng mua quần áo lại bày tỏ muốn tặng cho Khanh Nhượng Nhượng.
“Bộ váy này em mặc thật là đẹp mắt, Nhượng Nhượng coi như anh là một người bạn tặng quần áo cho em được không?” Sau khi Khanh Nhượng Nhượng nhiều lần cự tuyệt, Tiêu Hàng không mở miệng không được.
Khanh Nhượng Nhượng thở dài một tiếng, cảm thấy lại dây dưa nữa sẽ phải lỡ hẹn bữa ăn tối lễ tình nhân với Lục Phóng, chỉ có thể nhận lấy, nhận lấy ý nghĩa liền tha thứ , như vậy cái mũ phụ tình trên người Tiêu Hàng cũng được tháo xuống, hắn quả nhiên tùng đại khẩu khí, ngay sau đó bỏ quần áo vào một hộp hình vuông thì nhét vào túi của Khanh Nhượng Nhượng.
“Đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng hoài nghi mắt mình nhìn lầm.
“Anh hi vọng lần sau lúc thấy em, em có thể đeo nó.” Ánh mắt Tiêu Hàng nhìn thẳng Khanh Nhượng Nhượng , hắn cảm giác mình rất có khí thế, đáng tiếc ở trong mắt Khanh Nhượng Nhượng bị áp bức cùng sự phẫn nộ, hôm nay cô mới biết được bị một số người áp bức là loại hưởng thụ, mà bị người nào đó áp bức lại hết sức chán ghét. Tiêu Hàng may mắn chạy nhanh, chỉ chớp mắt liền vào xe taxi, khiến Khanh Nhượng Nhượng cầm chiếc hộp nhẫn đứng sững sờ bên đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook