Khanh Nhượng Nhượng rời tập đoàn A&E vừa đứng ra chỗ cũ - tìm được xe Lục Phóng ở bảng trạm xe buýt thì trong lòng cô vừa sợ hãi vừa hưng phấn, thật sự là hứng thú tệ hại, phỏng chừng là bị ngược quen rồi.

“Thật xin lỗi, chuyện của công ty quá bận rộn”.Cái này gọi là cố ý nói dối, Khanh Nhượng Nhượng cảm giác được chính mình có gan vui vẻ phạm tội.

“Ừ” Sắc mặt Lục Phóng rất bình thản, còn quay qua giúp Khanh Nhượng Nhượng thắt dây an toàn.

Khanh Nhượng Nhượng nhìn Lục Phóng bên cạnh, hồi đó may mắn Tiêu Hàng xuất ngoại. Lục Phóng lại mang cô đến nơi hết sức vắng vẻ, xe không cách nào lái tới gần, chỉ dừng lại ở đầu đường rất xa, chuẩn bị đi tới dọc theo con đường mà đèn hoa sen xoay tròn ở trong gió chiếu rọi, ở chỗ sâu trong có một đình viện, trên cửa viết hai chữ “Về nhà”. Lúc đi vào trong, Nhượng Nhượng mới phát hiện đây là một quán bar được trang trí rất ấm áp rất khác biệt.

Hiếm có ở ngày Valentine khách cũng không nhiều, cô nào biết đâu rằng đây là nơi có quy định hội viên chặt chẽ, phí hội viên cũng không thấp bao nhiêu so với phí hội viên sân đánh Golf.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Khanh Nhượng Nhượng có một chút chột dạ, đưa chocolate của mình ra giống như dâng vật quý, giả vờ vô ý nói: “Tặng cho anh”

Lục Phóng lại mở ra ăn một viên, “Cũng không tệ lắm, em không nỡ mua cho anh hộp đắt tiền à?” Ở siêu thị, bình thường socola này cũng 350 đồng, Nhượng Nhượng biết hầu như mỗi ngày Lục Phóng đều đi dạo siêu thị mua thức ăn, cho nên cũng không nghĩ qua về mặt giá tiền có thể lừa dối anh.

“Dù sao có tặng cũng hơn so với không tặng, quà tặng của em đâu?” Khanh Nhượng Nhượng vươn tay, khó có được tâm tình tốt, cũng có hứng thú liếc mắt đưa tình với Lục Phóng.

“Ở cốp sau xe, quên lấy” anh ném chìa khóa cho Nhượng Nhượng, để Nhượng Nhượng tự mình động thủ cơm no áo ấm. Cô cũng khó được so đo cùng anh, dù sao trước kia cũng là cô ăn nói khép nép cầu hòa .

Ở phía sau đợi cô nhìn thấy một cái hộp đã đầy hoa hồng phấn, ở giữa dùng hoa hồng màu đỏ vây quanh một trái tim nhiệt tình thì liền cảm thấy rất lúng túng, hèn gì Lục Phóng không chịu tự mình đến hiến vật quý.

Quà tặng máu chó và Thiên Lôi thế này cũng thật là làm khó Lục Phóng, Nhượng Nhượng cảm thán, lúc trước cô xem phim truyền hình nam chính dùng một chiêu này hướng về phía nữ chính cầu hôn thành công thì cũng cảm thấy lãng mạn vô cùng, cảm thán liên tục, càng về sau, nam nữ chính khổ tận cam lai, người có tình sẽ thành người nhà, cô không nhịn được khóc đến rất vui vẻ, lúc đó Lục Phóng còn trận trận chế nhạo.

Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy một màn này diễn ở trong ti vi thật tự nhiên, nhưng thật sự chuyển đến cuộc sống thực tế, cô cảm thấy vẫn không được tự nhiên, bởi vì đầu Nhượng Nhượng đã bắt đầu suy nghĩ, thật sự không có nơi đặt nhiều hoa như vậy trong nhà, vứt đi lại rất đáng tiếc, dù thế nào vốn là tấm lòng người ta, nhưng mà xem chừng Lục Phóng cũng sẽ không để cho số hoa này liên tục nằm trong cóp xe sau trở thành xác khô.

Khanh Nhượng Nhượng cả kinh, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của chính mình đã rất giống người vợ, không còn có cảm giác Loli, ngay cả thiếu nữ cùng phụ nữ trưởng thành đều không tính, thật là thương tâm.

Khi Khanh Nhượng Nhượng trở lại chỗ ngồi, vốn còn muốn dùng từ gì đó ca ngợi tình cảm sâu đậm vĩ đại của Lục Phóng, thật may là lão nhân gia anh ta cũng tự mình biết mình, cũng không ngồi tại chỗ, mà là đang ở quầy rượu nhỏ gảy đàn ghi-ta

Đợi khi cô đi tới, anh mới hắng giọng một cái, cầm Microphone kéo chặt, chậm rãi gảy dây đàn, một chốc không gian giống như thế giới đều tĩnh lặng lại, trong đầu Nhượng Nhượng quơ tới quơ lui câu kia trong lời bài hát "Now and forever, I will be your man( bây giờ và mãi mãi, tôi sẽ là người đàn ông của em)”. Những lời này, nếu như dùng tiếng Trung thì có vẻ có chút thô tục, nhưng để hát tiếng Anh, nghe lại hết sức thoải mái.

Nhượng Nhượng nhìn Lục Phóng cười ngây ngô, thậm chí lúc anh hát xong, ngay cả vỗ tay đều quên, ngược lại là người quanh mình vỗ tay nhiệt liệt.

“Không ngờ giọng anh hát hay như vậy?” Khanh Nhượng Nhượng ca ngợi từ tận đáy lòng, mặc dù bình thường cảm thấy Lục Phóng nói chuyện trầm thấp đậm đà, nhưng mà không nghĩ tới hát cũng có thể tuyệt vời như vậy.

“Lúc đại học, ý nghĩ nóng lên đã từng muốn làm ban nhạc” Anh cười nhạt.

Đầu óc Nhượng Nhượng nóng lên, một người đàn ông gồm đủ công ty cùng khí chất nghệ sĩ thật sự rất khiến cho người ta “do dự”, thật ra thì mình cũng không tính là kém, giữa mọi người cô coi như là bình thường, thậm chí có thể mặt dày nói một câu xem như trên trung bình, nhưng cảm giác so sánh cùng anh, cảm thấy chính mình dường như cái gì cũng không phải, kém đến thái quá. Là tốt so với cô luôn luôn là loại người đến KTV ca hát liền không ngừng chạy vào toilet.

Ánh mắt của người chung quanh ao ước, làm cho Khanh Nhượng Nhượng có chút phiêu phiêu dục tiên, người chồng như vậy mang ra cửa thực sự muốn không tự hào cũng không được. Lúc Lục Phóng đi toilet, trong nhận thức Khanh Nhượng Nhượng vẫn còn say mê chồng của chính mình.

“Anh gảy đàn ghi-ta không tồi.” Khanh Nhượng Nhượng vì che giấu mặt mình hồng, bắt đầu nói nhảm.

“Em đối với đàn ghi-ta rất hiểu?” Lục Phóng liếc mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng, có một chút mơ hồ khiêu khích, chỉ là thoáng qua, Khanh Nhượng Nhượng lại không chú ý.

“Không hiểu, nhưng mà em muốn học” Sau khi nhìn thấy Tiêu Hàng lần nữa, Khanh Nhượng Nhượng liền hiểu được, cô nghĩ chỉ có ở cùng Lục Phóng, lần đầu tiên gan to như vậy nói lên ý nghĩ của mình. Một môn nhạc cụ cũng không quay về này vẫn là tiếc nuối của cô, Khanh Nhượng Nhượng cũng hi vọng có một ngày cô có thể vì Lục Phóng diễn tấu ra ca khúc cô muốn biểu đạt.

“Học ghi-ta cần bền lòng, không phải một lát có thể học được.” Lục Phóng khóa ánh mắt Khanh Nhượng Nhượng.

Ý chí Khanh Nhượng Nhượng kiên định, cô có thể nghe ra câu nói của Lục Phóng có hàm ý khác “Chúng ta có rất nhiều thời gian đúng không?”

Lục Phóng bật cười, hôn một chút ở trên môi Khanh Nhượng Nhượng, “Rất nhiều thời gian.”

Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng âm thầm vui mừng, không biết cái này có tính Valentine "Thề non hẹn biển" hay không?

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

Now and Forever - Richard Marx

Whenever I’m weary from the battles that rage in my head

Bất cứ khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi vì những mâu thuẫn gay gắt trong đầu tôi

You make sense of madness when my sanity hangs by a thread

Em tạo cho tôi cảm giác đam mê khi mà lý trí tôi như đang treo trên sợi chỉ

I lose my way but still you seem to understand

Tôi đã lạc lối nhưng dường như em vẫn hiểu

Now and forever I will be your man.

Hôm nay và mãi mãi tôi sẽ là người đàn ông của em

Sometimes I just hold you

Đôi lúc tôi ôm em thật chặt vào lòng

Too caught up in me to see

Thật chặt để có thể biết là

I'm holding a fortune that heaven has given to me

Tôi đang nắm giữ một vận mệnh mà Thượng Đế đã trao

I'll try to show you each and every way I can

Tôi cố gắng cho em thấy bằng mọi cách tôi có thể

Now and forever I will be your man

Hôm nay và mai sau tôi sẽ là người đàn ông của em

Now I can rest my worries and always be sure

Bây giờ tôi có thể xóa đi mọi âu lo và tin chắc rằng

That I won't be alone anymore

Mình không còn cô đơn nữa

If I'd only known you were there all the time

Nếu như tôi biết được em luôn luônở đó

All this time

Toàn bộ thời gian này

Until the day the ocean doesn't touch the sand

Cho đến ngày mà đại dương không còn chạm vào bờ cát nữa

Now and forever I will be your man

Bây giờ và mãi mãi tôi sẽ là người đàn ông của em

Now and forever I will be your man

Bây giờ và mãi mãi tôi sẽ là người đàn ông của em

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương