Khiến Em Gả Cho Anh
-
Chương 28
Sau khi Nhượng Nhượng đi vào phòng bếp, đôi tay mặc lên mình chiếc tạp dề, ra vẻ đáng thương. Lục Phóng lại không chủ động nói chuyện, cũng không nhìn cô, Nhượng Nhượng cảm thấy anh đang làm cao, đã đuổi tới nhà người ta, còn làm bộ dáng đó cho ai nhìn nữa hả? Chỉ là trong nội tâm cô lại hết sức mong chờ, căn cứ vào sự an toàn của bản thân mà suy tính, Nhượng Nhượng quyết định xuống tay từ chủ đề an toàn nhất.
"Anh ăn no chưa?" Nhượng Nhượng hỏi sau lưng Lục Phóng, nếu hắn đã hạ mình để đuổi theo cô, đương nhiên cô cũng nên chủ động trước.
“ Em từng thấy có người nào năm mới ăn mì ăn liền không?" Lục Phóng quay đầu lại trách cứ.
"Anh không muốn đến, hơn nữa còn vài món em chưa mang ra." Nhượng Nhượng quyết định rơi nước mắt ra vẻ “mình uất ức”.
"Em từng thấy sang năm mới có cô vợ nào vứt bỏ chồng ở nhà, chạy về nhà mẹ đẻ chưa?" Lục Phóng tiến lại gần Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng không lên tiếng, lời này thực sự quá nhạy cảm, cô sợ mình không cẩn thận sẽ oán trách Lục Phóng, oán trách anh không đem mình ra ánh sáng mà nuôi như một người tình vậy, cha mẹ anh, bạn bè anh, tất cả anh đều chưa từng giới thiệu hay mời cô tham gia, thế nhưng anh lại mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cô.
"Cái này thì có gì sai, anh trở về nhà anh mừng năm mới nhà anh, em trở về nhà em mừng năm mới nhà em, em còn tưởng đây là nhận thức chung của cả hai chúng ta.” Bình thường chỉ có kẻ mạnh mới dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, người yếu cũng chỉ dùng lời nói ác độc nhất để che giấu đáy lòng yếu ớt, Nhượng Nhượng hiển nhiên không phải người trước.
Cô cho rằng người không nói ra lời ác độc mà vẫn có thể nói lên suy nghĩ chính mình mới là người tài.
Trong mắt Lục Phóng thoáng qua một tia lo lắng, rất nhanh đổi thành mặt cười nhưng không cười, đẩy Nhượng Nhượng vào sát tủ bát, "Chắc hẳn chuyện kế tiếp, cũng có thể là nhận thức chung của chúng ta."
"Điều này sao có thể? Hơn nữa, hơn nữa, em… ba mẹ em đang ở bên ngoài, họ hàng thân thích đều ở đây." Nhượng Nhượng nuốt nước miếng một cái, coi như cô không đọc được suy nghĩ của Lục Phóng nhưng chỉ cần đặt vào hoàn cảnh kích thích lúc này thì cũng hiểu được chuyện kế tiếp là chuyện nào.
Mặc Lục Phóng dần dần tiến tới sát, "Chẳng phải chúng ta đều có rất nhiều nhận thức chung sao?” Anh nhẹ nhàng khóa cửa phòng bếp, Nhượng Nhượng đột nhiên nghĩ sao khi trước mình không khuyên ba mẹ sớm đổi sang phòng bếp không cửa nhỉ?
Nhờ có pháo hoa bên ngoài thổi ầm ầm, cũng nhờ có chương trình cuối năm ầm ĩ, Nhượng Nhượng bị buộc phải phối hợp với hứng thụ tệ hại của người khác, nơi nào càng nhiều người, càng dễ bị phát hiện, anh lại càng yêu thích.
Nhưng chính cô lại mơ hồ bản thân mình có điều gì không đúng, mỗi một lần gây gổ, hắn luôn dùng tới chiêu hòa giải mạo hiểm như thế này.
Cho đến khi Khanh mẹ cảm thấy hai người bọn họ ở trong phòng bếp quá lâu, tới gõ cửa, Lục Phóng mới thả Nhượng Nhượng nhếch nhác ra.
"Các con đang làm gì vậy?" Khanh mẹ nhìn mặt Nhượng Nhượng đang đỏ tới tận mang tai.
Phía dưới phòng bếp có rất nhiều chén bát vỡ, đều là kiệt tác của tên cầm thú này. "Đều do anh. . . . . ." Trực giác Nhượng Nhượng nghĩ mình phải gạt bỏ mối quan hệ này sang một bên, bày tỏ mình là bị ép buộc , mặc dù người cuối cùng có cảm giác kích thích gấp mấy lần là cô. Nhưng lời này vừa nói ra, cô chợt cảm thấy không đúng.
"Cái con bé này, dù gây gổ cũng không thể ném bát đĩa nha. Lục Phóng người ta sẽ chạy mất thì sao?”
Nhượng Nhượng cảm kích vạn phần sự thuần khiết của mẹ mình, bà còn phối hợp ra vẻ tức giận."Dù có yêu hay không thì anh chàng đó cũng ở đây rồi!" Dứt lời bà căn bản không dám quay đầu vào, nhanh ra khỏi phòng bếp.
Thời điểm Lục Phóng đi ra bên ngoài, Nhượng Nhượng lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của anh, có người khác thân ái dễ gần đến như vậy, hòa ái với đám người họ hàng thân thích, trực tiếp bắt sống tâm của chị Đường, em trai họ, cháu ngoại, em gái họ, một tiếng anh rể, em rể nghe sao mà ngọt thế.
Duy chỉ có Nhượng Nhượng, bọn họ phân cách rõ ràng như Sở và Hán, cũng không thèm trả lời, cho dù ai cũng có thể nhìn ra đây là đôi tình nhân giận dỗi. Nếu không, ai lại đến gần sát năm mới đến nhà người yêu bao giờ.
Đợi náo nhiệt qua, mọi người bắt đầu tìm về với giường, Lục Phóng suy tính nhìn Nhượng Nhượng, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng, Nhượng Nhượng không thể làm gì khác hơn là chuyển quyền phát biểu sang cho mẹ mình.
Khanh mẹ không thèm để ý tới ánh mắt thỉnh cầu của Nhượng Nhượng, cũng đã làm chủ để Nhượng Nhượng và cô em họ chen chúc trên một chiếc giường lớn, mà Lục Phóng ở lại trong khuê phòng của Nhượng Nhượng.
Đáy lòng Nhượng Nhượng khen mẹ mình thật đúng là người có nguyên tắc mà, cũng đúng thôi, con gái chưa gả chưa cưới sao có thể ở chung với người đàn ông khác?
Ngày tiếp theo, sáng sớm Nhượng Nhượng vừa về đến nhà, Lục Phóng đang làm điểm tâm, mặc dù mẹ nàng mua bánh trôi đông lạnh từ siêu thị, nhưng dù gì chính anh cũng đã tiếp nhận vụ này, loại thái độ này được hết sức đánh giá.
"Nhượng Nhượng, con nói Lục Phóng có phải tốt quá mức hay không?" Khanh mẹ lôi kéo Nhượng Nhượng hỏi nhẹ. Bà cảm thấy người như Lục Phóng, các cô gái có thể xếp hàng dài từ trấn đông kéo sang tận trấn tây, thật sự thái độ này, có chút cố ý lấy lòng rồi.
Huống chi con gái của mình thấy thế nào cũng không giống người có thể quyến rũ nam nhân, đừng nói là có thể cưỡi trên đầu hắn, tức giận lại còn ném bát.
"Nhớ năm đó cha con một đống cứt trâu theo đuổi mẹ đây đóa hoa tươi , cũng không còn chịu khó đến nước này à?" Khanh mẹ thầm nói.
Đây là lời thật, Khanh cha vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường, thấy thế nào cũng không nghĩ được năm đó có thể lấy được Khanh mẹ - người được xưng là hoa khôi của trấn.
Nhượng Nhượng kinh dị nhìn mẹ mình, không trách được người ta nói cưới xin phải theo ý kiến của cha mẹ, dù sao trải nghiệm của cha mẹ lớn hơn nhiều so với mình. Mặc dù mọi người đều bị Lục Phóng làm cho mê muội, nhưng ít ra thì mẹ mình và mình là người thanh tỉnh.
Vô số lần Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng là “người đàn ông tốt” , đó là quá kiểu cách, quá ra vẻ, thế nhưng “người đàn ông tốt” này lại tốt đến mức dọa người. . . . . .
"Chỉ là cũng nhìn không ra con có thể có đồ vật gì để nó mưu đồ? Đây thật là một câu đố khó giải." Khanh mẹ nhìn Nhượng Nhượng như đang nghiên cứu một vi sinh vật trong phòng thí nghiệm. Hận không thể đặt cô dưới kính hiển vi để quan sát.
Thật ra thì Nhượng Nhượng cũng cảm thấy như vậy, nàng chỉ có thể giải thích được duy nhất một hành động khác thường của Lục Phòng, đó chính là “tình yêu” trong trò chơi của bọn họ, Nhượng Nhượng không xác định được liệu Lục Phóng có biết mình là người kia không, bởi vì thông tin cá nhân trong trò chơi có tính bảo mật, theo lý thuyết tuyệt đối không thể tra ra thân phận ngoài đời thực. Hơn nữa cho dù anh tra ra được, trăm dặm tình yêu kia nói lên được cái gì chứ? Cũng chỉ là sản vật nhàm chám của mọi người. Chỉ trừ giải thích này, Nhượng Nhượng không tìm ra được mình có điểm đặc biệt ở chỗ nào.
"Nhượng Nhượng, mặc kệ như thế nào, con nhất định phải nhớ không được vượt rào trước hôn nhân, bây giờ mặc dù người trẻ tuổi các con đều nói phải có tư tưởng mở, nhưng theo kinh nghiệm của mẹ, cho dù là đàn ông hai nghìn năm trước hay đàn ông hai nghìn năm sau, đều không có một người đàn ông nào không quan tâm đến trinh tiết của vợ mình."
Lời Khanh mẹ nói là lời vàng ngọc, Nhượng Nhượng gật đầu, thế nhưng thật không thể trách cô, đụng phải Lục Phóng, cô không có cách nào kiên định ý chí.
Bên này Khanh mẹ khuyên bảo Nhượng Nhượng phải đoạn tuyệt với chữ “muốn”, mặc dù cô không thể khôi phục tấm thân xử nữ, nhưng sẽ cố gắng tận lực giảm bớt số lần, cũng coi như đang nỗ lực vì chồng tương lai, dù sao thì cô cũng đã cố. Bên kia, Lục Phóng nhân cơ hội lấy lòng cô em họ bán Nhượng Nhượng.
Sau đó bọn họ thảo luận giá cả thu mua, kết quả cô em họ ngây ngốc chỉ đề ra một yêu cầu duy nhất, đó chính là thời điểm cô kết hôn phải dùng xe 728 xa xỉ làm xe hoa.
Nhượng Nhượng cảm thấy giá tiền mình bị bán đi hơi thấp, sau đó cô em ngây ngốc sau này đấm ngực giậm chân tiếc hận, sao lúc ấy cô không lừa gạt lấy luôn 728? Đáng tiếc, cơ hội mất đi là không trở lại.
"Anh ăn no chưa?" Nhượng Nhượng hỏi sau lưng Lục Phóng, nếu hắn đã hạ mình để đuổi theo cô, đương nhiên cô cũng nên chủ động trước.
“ Em từng thấy có người nào năm mới ăn mì ăn liền không?" Lục Phóng quay đầu lại trách cứ.
"Anh không muốn đến, hơn nữa còn vài món em chưa mang ra." Nhượng Nhượng quyết định rơi nước mắt ra vẻ “mình uất ức”.
"Em từng thấy sang năm mới có cô vợ nào vứt bỏ chồng ở nhà, chạy về nhà mẹ đẻ chưa?" Lục Phóng tiến lại gần Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng không lên tiếng, lời này thực sự quá nhạy cảm, cô sợ mình không cẩn thận sẽ oán trách Lục Phóng, oán trách anh không đem mình ra ánh sáng mà nuôi như một người tình vậy, cha mẹ anh, bạn bè anh, tất cả anh đều chưa từng giới thiệu hay mời cô tham gia, thế nhưng anh lại mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cô.
"Cái này thì có gì sai, anh trở về nhà anh mừng năm mới nhà anh, em trở về nhà em mừng năm mới nhà em, em còn tưởng đây là nhận thức chung của cả hai chúng ta.” Bình thường chỉ có kẻ mạnh mới dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, người yếu cũng chỉ dùng lời nói ác độc nhất để che giấu đáy lòng yếu ớt, Nhượng Nhượng hiển nhiên không phải người trước.
Cô cho rằng người không nói ra lời ác độc mà vẫn có thể nói lên suy nghĩ chính mình mới là người tài.
Trong mắt Lục Phóng thoáng qua một tia lo lắng, rất nhanh đổi thành mặt cười nhưng không cười, đẩy Nhượng Nhượng vào sát tủ bát, "Chắc hẳn chuyện kế tiếp, cũng có thể là nhận thức chung của chúng ta."
"Điều này sao có thể? Hơn nữa, hơn nữa, em… ba mẹ em đang ở bên ngoài, họ hàng thân thích đều ở đây." Nhượng Nhượng nuốt nước miếng một cái, coi như cô không đọc được suy nghĩ của Lục Phóng nhưng chỉ cần đặt vào hoàn cảnh kích thích lúc này thì cũng hiểu được chuyện kế tiếp là chuyện nào.
Mặc Lục Phóng dần dần tiến tới sát, "Chẳng phải chúng ta đều có rất nhiều nhận thức chung sao?” Anh nhẹ nhàng khóa cửa phòng bếp, Nhượng Nhượng đột nhiên nghĩ sao khi trước mình không khuyên ba mẹ sớm đổi sang phòng bếp không cửa nhỉ?
Nhờ có pháo hoa bên ngoài thổi ầm ầm, cũng nhờ có chương trình cuối năm ầm ĩ, Nhượng Nhượng bị buộc phải phối hợp với hứng thụ tệ hại của người khác, nơi nào càng nhiều người, càng dễ bị phát hiện, anh lại càng yêu thích.
Nhưng chính cô lại mơ hồ bản thân mình có điều gì không đúng, mỗi một lần gây gổ, hắn luôn dùng tới chiêu hòa giải mạo hiểm như thế này.
Cho đến khi Khanh mẹ cảm thấy hai người bọn họ ở trong phòng bếp quá lâu, tới gõ cửa, Lục Phóng mới thả Nhượng Nhượng nhếch nhác ra.
"Các con đang làm gì vậy?" Khanh mẹ nhìn mặt Nhượng Nhượng đang đỏ tới tận mang tai.
Phía dưới phòng bếp có rất nhiều chén bát vỡ, đều là kiệt tác của tên cầm thú này. "Đều do anh. . . . . ." Trực giác Nhượng Nhượng nghĩ mình phải gạt bỏ mối quan hệ này sang một bên, bày tỏ mình là bị ép buộc , mặc dù người cuối cùng có cảm giác kích thích gấp mấy lần là cô. Nhưng lời này vừa nói ra, cô chợt cảm thấy không đúng.
"Cái con bé này, dù gây gổ cũng không thể ném bát đĩa nha. Lục Phóng người ta sẽ chạy mất thì sao?”
Nhượng Nhượng cảm kích vạn phần sự thuần khiết của mẹ mình, bà còn phối hợp ra vẻ tức giận."Dù có yêu hay không thì anh chàng đó cũng ở đây rồi!" Dứt lời bà căn bản không dám quay đầu vào, nhanh ra khỏi phòng bếp.
Thời điểm Lục Phóng đi ra bên ngoài, Nhượng Nhượng lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của anh, có người khác thân ái dễ gần đến như vậy, hòa ái với đám người họ hàng thân thích, trực tiếp bắt sống tâm của chị Đường, em trai họ, cháu ngoại, em gái họ, một tiếng anh rể, em rể nghe sao mà ngọt thế.
Duy chỉ có Nhượng Nhượng, bọn họ phân cách rõ ràng như Sở và Hán, cũng không thèm trả lời, cho dù ai cũng có thể nhìn ra đây là đôi tình nhân giận dỗi. Nếu không, ai lại đến gần sát năm mới đến nhà người yêu bao giờ.
Đợi náo nhiệt qua, mọi người bắt đầu tìm về với giường, Lục Phóng suy tính nhìn Nhượng Nhượng, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng, Nhượng Nhượng không thể làm gì khác hơn là chuyển quyền phát biểu sang cho mẹ mình.
Khanh mẹ không thèm để ý tới ánh mắt thỉnh cầu của Nhượng Nhượng, cũng đã làm chủ để Nhượng Nhượng và cô em họ chen chúc trên một chiếc giường lớn, mà Lục Phóng ở lại trong khuê phòng của Nhượng Nhượng.
Đáy lòng Nhượng Nhượng khen mẹ mình thật đúng là người có nguyên tắc mà, cũng đúng thôi, con gái chưa gả chưa cưới sao có thể ở chung với người đàn ông khác?
Ngày tiếp theo, sáng sớm Nhượng Nhượng vừa về đến nhà, Lục Phóng đang làm điểm tâm, mặc dù mẹ nàng mua bánh trôi đông lạnh từ siêu thị, nhưng dù gì chính anh cũng đã tiếp nhận vụ này, loại thái độ này được hết sức đánh giá.
"Nhượng Nhượng, con nói Lục Phóng có phải tốt quá mức hay không?" Khanh mẹ lôi kéo Nhượng Nhượng hỏi nhẹ. Bà cảm thấy người như Lục Phóng, các cô gái có thể xếp hàng dài từ trấn đông kéo sang tận trấn tây, thật sự thái độ này, có chút cố ý lấy lòng rồi.
Huống chi con gái của mình thấy thế nào cũng không giống người có thể quyến rũ nam nhân, đừng nói là có thể cưỡi trên đầu hắn, tức giận lại còn ném bát.
"Nhớ năm đó cha con một đống cứt trâu theo đuổi mẹ đây đóa hoa tươi , cũng không còn chịu khó đến nước này à?" Khanh mẹ thầm nói.
Đây là lời thật, Khanh cha vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường, thấy thế nào cũng không nghĩ được năm đó có thể lấy được Khanh mẹ - người được xưng là hoa khôi của trấn.
Nhượng Nhượng kinh dị nhìn mẹ mình, không trách được người ta nói cưới xin phải theo ý kiến của cha mẹ, dù sao trải nghiệm của cha mẹ lớn hơn nhiều so với mình. Mặc dù mọi người đều bị Lục Phóng làm cho mê muội, nhưng ít ra thì mẹ mình và mình là người thanh tỉnh.
Vô số lần Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng là “người đàn ông tốt” , đó là quá kiểu cách, quá ra vẻ, thế nhưng “người đàn ông tốt” này lại tốt đến mức dọa người. . . . . .
"Chỉ là cũng nhìn không ra con có thể có đồ vật gì để nó mưu đồ? Đây thật là một câu đố khó giải." Khanh mẹ nhìn Nhượng Nhượng như đang nghiên cứu một vi sinh vật trong phòng thí nghiệm. Hận không thể đặt cô dưới kính hiển vi để quan sát.
Thật ra thì Nhượng Nhượng cũng cảm thấy như vậy, nàng chỉ có thể giải thích được duy nhất một hành động khác thường của Lục Phòng, đó chính là “tình yêu” trong trò chơi của bọn họ, Nhượng Nhượng không xác định được liệu Lục Phóng có biết mình là người kia không, bởi vì thông tin cá nhân trong trò chơi có tính bảo mật, theo lý thuyết tuyệt đối không thể tra ra thân phận ngoài đời thực. Hơn nữa cho dù anh tra ra được, trăm dặm tình yêu kia nói lên được cái gì chứ? Cũng chỉ là sản vật nhàm chám của mọi người. Chỉ trừ giải thích này, Nhượng Nhượng không tìm ra được mình có điểm đặc biệt ở chỗ nào.
"Nhượng Nhượng, mặc kệ như thế nào, con nhất định phải nhớ không được vượt rào trước hôn nhân, bây giờ mặc dù người trẻ tuổi các con đều nói phải có tư tưởng mở, nhưng theo kinh nghiệm của mẹ, cho dù là đàn ông hai nghìn năm trước hay đàn ông hai nghìn năm sau, đều không có một người đàn ông nào không quan tâm đến trinh tiết của vợ mình."
Lời Khanh mẹ nói là lời vàng ngọc, Nhượng Nhượng gật đầu, thế nhưng thật không thể trách cô, đụng phải Lục Phóng, cô không có cách nào kiên định ý chí.
Bên này Khanh mẹ khuyên bảo Nhượng Nhượng phải đoạn tuyệt với chữ “muốn”, mặc dù cô không thể khôi phục tấm thân xử nữ, nhưng sẽ cố gắng tận lực giảm bớt số lần, cũng coi như đang nỗ lực vì chồng tương lai, dù sao thì cô cũng đã cố. Bên kia, Lục Phóng nhân cơ hội lấy lòng cô em họ bán Nhượng Nhượng.
Sau đó bọn họ thảo luận giá cả thu mua, kết quả cô em họ ngây ngốc chỉ đề ra một yêu cầu duy nhất, đó chính là thời điểm cô kết hôn phải dùng xe 728 xa xỉ làm xe hoa.
Nhượng Nhượng cảm thấy giá tiền mình bị bán đi hơi thấp, sau đó cô em ngây ngốc sau này đấm ngực giậm chân tiếc hận, sao lúc ấy cô không lừa gạt lấy luôn 728? Đáng tiếc, cơ hội mất đi là không trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook