Khi Tắc Kè Không Có Hoa
-
Chương 6: “Thật ra... tôi bị điên đấy.”
Là một nhân viên mới, Linh An luôn cố gắng tạo quan hệ thật tốt với đồng nghiệp, tôn kính với cấp trên. Nhưng mọi thứ không suôn sẻ như cô tưởng. Áp lực công việc cao ngất, cấp trên khó tính luôn hạch sách, chèn ép đủ điều. Đồng nghiệp thì bên ngoài tươi cười, bên trong ganh ghét đấu đá lẫn nhau. Tất cả mọi thứ dồn lại khiến con người ta không thể không cảm thấy xì trét tột độ.
Như sợ Linh An phát điên, Phương Lệ rủ cô vào bar vui chơi giải sầu. Những chỗ như thế này cô không hay lui tới, nhưng một đống bực tức trong lòng này cần phải có chỗ xả.
Rượu nặng cộng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Linh An choáng váng. Chỉ một lát, Phương Lệ phải lôi xềnh xệch cô ra ngoài.
Đứng giữa bãi đỗ xe chờ Phương Lệ, Linh An hoa mày chóng mặt nhìn ngó xung quanh. Cô đặc biệt chú ý đến chiếc ô tô đỏ chói, kiểu dáng thể thao nổi bần bật giữa đám xe đen trắng.
Linh An lôi thôi lếch thếch tới đứng cạnh chiếc ô tô đắt tiền, sờ sờ lên lớp sơn bóng loáng, tự cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao cô làm việc vất vả, hao tổn tâm trí, sa sút tinh thần mà đổi lại chỉ là mấy đồng bạc lẻ. Còn ở trong kia, có những người suốt ngày chỉ biết đến chơi bời nhảy nhót mà một bước lên xe, hai buốc xuống xe, rượu uống một cốc cũng lên đến mấy trăm ngàn.
Nếu trời không cho cô đạo lý, vậy cô sẽ tự tìm đạo lý cho chính mình.
Nói là làm. Linh An cúi người rút đôi cao gót chín phân nhọn hoắt ra khỏi chân,
cầm chặt trong tay, vạch một đường dài lên lớp sơn đỏ chói bóng bẩy kia. Tiếng rít chói tai vang lên hòa lẫn với tràng cười man rợ của Linh An.
Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ đằng sau khiến Linh An giật bắn.
“Cô đang làm cái quái gì vậy. Điên rồi sao?”
“Liên quan quái gì đến anh.” Linh An vênh váo đáp.
Hoàng Khánh Phong giận tím mặt. Dạo gần đây liên tục gặp lại cô gái này. “Không liên quan sao? Đây là xe của tôi, cố cố tình làm xước xe của tôi còn nói không liên quan sao?”
“Ai làm xước xe của anh chứ. Bằng chứng đâu. Tôi làm xước xe của anh bao giờ?” Linh An trắng trợn chối cãi.
“Đây không phải là bằng chứng thì là cái gì?” Hoàng Khánh Phong nắm chặt bàn tay đang cầm chiếc guốc – giờ là tang vật gây án của Linh An, giơ lên trước mặt.
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đau quá. Anh bỏ tay ra đi.” Linh An xuống nước năn nỉ. “Tôi đền cho anh là được chứ gì. Anh muốn bao nhiêu?” Vừa nói Linh An vừa thò tay rút ví.
“Mười triệu.”
“Xì, mười triệu, có mười triệu mà cũng làm toáng cả lên. Đây. Mười... mười... triệu... triệu... của... anh... đây.”
Đầu óc Linh An bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, người hết cả đung đưa. Tờ mười nghìn vừa rút ra khỏi ví phất phơ trong gió.
“Cô không nghe rõ sao? Tôi nói mười triệu, cô đưa tôi mười nghìn làm cái gì?”
“Anh đang đùa phải không? Một vết xước mười triệu?” Linh An cao giọng.
“Cô có biết xe của tôi trị giá bao nhiêu không? Nếu không có tiền thì tại sao lại đi phá hoại xe của người khác. Bây giờ đền hay là không?” Hoàng Khánh Phong nheo mắt giận giữ.
Linh An ngoắc ngoắc tay ý bảo Hoàng Khánh Phong lại gần, cô thì thầm vào tai hắn: “Để tôi nói cho anh biết một bí mật. Thật ra...tôi bị điên đấy.”
Hoàng Khánh Phong cười khẩy: “Hừ, có điên cũng phải trả tiền.”
“Tôi... tôi... không không... có nhiều nhiều... tiền như vậy.” Linh An bắt đầu run như cầy sấy.
“Vậy không có tiền đền phải không?”
“Đúng vậy.” Linh An đáng thương gật đầu.
“Đến đồn công an.” Nói là làm, Hoàng Khánh Phong túm lấy tay Linh An lôi đi.
“Khoan khoan, có gì từ từ giải quyết. Tôi đền là được chứ gì?” Linh An giật tay lại, đứng thẳng người, tự tin nhìn vào mặt hắn.
Cô tiến sát tới bên cạnh hắn, cười một cái thật tươi.
Hoàng Khánh Phong rùng mình, nụ cười này hình như hắn đã từng thấy qua ở đâu đó.
Linh An co chân, đạp thẳng vào cậu em nhỏ của người đàn ông trước mặt. Bị đánh bất ngờ, hắn ngồi thụp xuống, mặt tái mét không nói được câu nào.
Đúng lúc đó, Phương Lệ chạy xe tới, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Linh An bỏ cả guốc, nhảy tót lên xe chuồn thẳng.
Như sợ Linh An phát điên, Phương Lệ rủ cô vào bar vui chơi giải sầu. Những chỗ như thế này cô không hay lui tới, nhưng một đống bực tức trong lòng này cần phải có chỗ xả.
Rượu nặng cộng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Linh An choáng váng. Chỉ một lát, Phương Lệ phải lôi xềnh xệch cô ra ngoài.
Đứng giữa bãi đỗ xe chờ Phương Lệ, Linh An hoa mày chóng mặt nhìn ngó xung quanh. Cô đặc biệt chú ý đến chiếc ô tô đỏ chói, kiểu dáng thể thao nổi bần bật giữa đám xe đen trắng.
Linh An lôi thôi lếch thếch tới đứng cạnh chiếc ô tô đắt tiền, sờ sờ lên lớp sơn bóng loáng, tự cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao cô làm việc vất vả, hao tổn tâm trí, sa sút tinh thần mà đổi lại chỉ là mấy đồng bạc lẻ. Còn ở trong kia, có những người suốt ngày chỉ biết đến chơi bời nhảy nhót mà một bước lên xe, hai buốc xuống xe, rượu uống một cốc cũng lên đến mấy trăm ngàn.
Nếu trời không cho cô đạo lý, vậy cô sẽ tự tìm đạo lý cho chính mình.
Nói là làm. Linh An cúi người rút đôi cao gót chín phân nhọn hoắt ra khỏi chân,
cầm chặt trong tay, vạch một đường dài lên lớp sơn đỏ chói bóng bẩy kia. Tiếng rít chói tai vang lên hòa lẫn với tràng cười man rợ của Linh An.
Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ đằng sau khiến Linh An giật bắn.
“Cô đang làm cái quái gì vậy. Điên rồi sao?”
“Liên quan quái gì đến anh.” Linh An vênh váo đáp.
Hoàng Khánh Phong giận tím mặt. Dạo gần đây liên tục gặp lại cô gái này. “Không liên quan sao? Đây là xe của tôi, cố cố tình làm xước xe của tôi còn nói không liên quan sao?”
“Ai làm xước xe của anh chứ. Bằng chứng đâu. Tôi làm xước xe của anh bao giờ?” Linh An trắng trợn chối cãi.
“Đây không phải là bằng chứng thì là cái gì?” Hoàng Khánh Phong nắm chặt bàn tay đang cầm chiếc guốc – giờ là tang vật gây án của Linh An, giơ lên trước mặt.
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đau quá. Anh bỏ tay ra đi.” Linh An xuống nước năn nỉ. “Tôi đền cho anh là được chứ gì. Anh muốn bao nhiêu?” Vừa nói Linh An vừa thò tay rút ví.
“Mười triệu.”
“Xì, mười triệu, có mười triệu mà cũng làm toáng cả lên. Đây. Mười... mười... triệu... triệu... của... anh... đây.”
Đầu óc Linh An bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, người hết cả đung đưa. Tờ mười nghìn vừa rút ra khỏi ví phất phơ trong gió.
“Cô không nghe rõ sao? Tôi nói mười triệu, cô đưa tôi mười nghìn làm cái gì?”
“Anh đang đùa phải không? Một vết xước mười triệu?” Linh An cao giọng.
“Cô có biết xe của tôi trị giá bao nhiêu không? Nếu không có tiền thì tại sao lại đi phá hoại xe của người khác. Bây giờ đền hay là không?” Hoàng Khánh Phong nheo mắt giận giữ.
Linh An ngoắc ngoắc tay ý bảo Hoàng Khánh Phong lại gần, cô thì thầm vào tai hắn: “Để tôi nói cho anh biết một bí mật. Thật ra...tôi bị điên đấy.”
Hoàng Khánh Phong cười khẩy: “Hừ, có điên cũng phải trả tiền.”
“Tôi... tôi... không không... có nhiều nhiều... tiền như vậy.” Linh An bắt đầu run như cầy sấy.
“Vậy không có tiền đền phải không?”
“Đúng vậy.” Linh An đáng thương gật đầu.
“Đến đồn công an.” Nói là làm, Hoàng Khánh Phong túm lấy tay Linh An lôi đi.
“Khoan khoan, có gì từ từ giải quyết. Tôi đền là được chứ gì?” Linh An giật tay lại, đứng thẳng người, tự tin nhìn vào mặt hắn.
Cô tiến sát tới bên cạnh hắn, cười một cái thật tươi.
Hoàng Khánh Phong rùng mình, nụ cười này hình như hắn đã từng thấy qua ở đâu đó.
Linh An co chân, đạp thẳng vào cậu em nhỏ của người đàn ông trước mặt. Bị đánh bất ngờ, hắn ngồi thụp xuống, mặt tái mét không nói được câu nào.
Đúng lúc đó, Phương Lệ chạy xe tới, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Linh An bỏ cả guốc, nhảy tót lên xe chuồn thẳng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook