Khi Tắc Kè Không Có Hoa
-
Chương 5: Lá bùa linh nghiệm
Có vẻ như lời lão thầy bói dởm cũng không hẳn là nói láo. Chiều hôm sau, Linh An nhận được điện thoại gọi tới phỏng vấn của công ty Gia Long. Cô vội vàng lấy bộ quần áo office lady rất chi là chuyên nghiệp đã chuẩn bị từ mấy tháng trước ra là cho thật thẳng. Lúi húi chuẩn bị một lúc đã sắp trễ giờ. Trước khi phóng như bay đến công ty Gia Long, cô còn không quên vơ lấy lá bùa năm mươi nghìn. Thôi thì đằng nào cũng mất tiền, dán lên cửa nhà vệ sinh một phát cũng đâu có chết ai.
Biết đâu lại linh nghiệm thật cũng nên.
Thế là vừa bước chân vào tòa nhà XX, Linh An vội vàng vọt lên tầng mười lăm, mặc dù nơi phỏng vấn của cô chỉ là tầng bảy. Nếu ai biết được việc này chắc cô chỉ có nước nhảy từ tầng mười lăm xuống đất. Nhưng đã trót lên tới đây, phóng lao đành phải theo lao.
Linh An vờ vịt sải từng bước hiên ngang bình thản. Cũng may đang trong giờ làm việc, hành lang khá vắng vẻ. Đến trước cửa nhà vệ sinh nam, cô rút vội lá bùa ra dính. Nhưng khổ nỗi đến keo dính cũng là hàng dởm, mãi mà không bám. Linh An đang lấy tay đập đập lá bùa thì cửa chợt mở, thiếu chút nữa thì đập luôn vào mặt người bên trong.
“Cô có chuyện gì sao? Nhà vệ sinh nữ ở bên kia.” Người đàn ông cất giọng khàn khàn khó hiểu.
Linh An xua xua tay, miệng cứng ngắc: “Xin lỗi, xin lỗi. Không có gì cả, anh cứ... tiếp tục...”
“Là cô sao?” Hoàng Khánh Phong nheo mắt, tiến lại gần.
Linh An gặp phải quỷ rồi...
“Cô đứng đây làm gì vậy? Không phải định giở trò...” Hoàng Khánh Phong kéo dài giọng. “Đúng là biến thái.” Hôm nay hắn đi gặp đối tác tại tòa nhà XX, vừa hay lại gặp người quen cũ. Thật thú vị.
Linh An đầu bốc khói hét vào mặt hắn: “Anh nói ai biến thái. Anh mới chính là tên biến thái. Cả nhà anh đều là biến thái. Tôi làm gì ở đây đâu liên quan đến anh. Rảnh quá đi nhúng mũi vào chuyện người khác hả? Anh đúng là cái đồ...”
Còn chưa kịp chửi hết câu, cái lá bùa hàng dởm mà Linh An cố công dính vào cửa rơi lả lướt trong không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt. Có lẽ nó không chịu nổi sức công phá khủng khiếp từ giọng nói của cô.
Linh An bất động.
Hoàng Khánh Phong từ từ cúi người nhặt lên tờ giấy giun dế màu vàng, phì cười: “Bùa sao?”
Linh An vội giật lại lá bùa trong tay hắn nhét vào túi, cao giọng: “Ừ đấy, thì sao?” rồi quay đít chuồn thẳng. Đến cuối hành lang, cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười khúc khích như bị kìm nén của ai đó.
...
Người phỏng vấn là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, đeo cặp kính gọng vàng, tóc búi cao. Trông bà ta có một chút uy quyền, một chút đáng sợ. Sau một số câu hỏi liên quan đến vị trí tuyển dụng, cuối cùng Linh An phải tự giới thiệu về kinh nghiệm làm việc của bản thân.
Nếu bà ta hỏi cô ăn hàng nào ngon, shop nào bán quần áo đẹp, hay make up như thế nào thì tự nhiên, cô có thể không do dự mà truyền bá lại ngay. Chứ một đứa vừa mới tốt nghiệp Đại học được mấy tháng thì có thể lấy ở đâu ra kinh nghiệm.
Nhưng đây chính là cơ hội cuối cùng rồi, nếu không bắt lấy e rằng sau khi bước chân ra khỏi đây cô sẽ quay lại phòng thu dọn đồ đạc lên tàu đi thẳng về nhà.
Bốc phét là nghề của Linh An.
Vậy là cô thao thao bất tuyệt những kinh nghiệm chỉ có ở trên trời. Nước miếng bay tung tóe, càng nói càng hăng. Nếu bà cô phỏng vấn không ngăn lại, dám chắc Linh An sẽ lăn ra chết vì mất nước trầm trọng.
Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi căng thẳng, cuối cùng Linh An cũng đã nhận được câu trả lời.
“Cô Nguyễn Linh An đây tuy còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm làm việc đã rất phong phú và đa dạng, rất phù hợp với vị trí mà chúng tôi đang tuyển dụng. Xin chúc mừng cô đã gia nhập vào công ty của chúng tôi, mong rằng chúng ta sẽ có khoảng thời gian hợp tác vui vẻ.”
Biết đâu lại linh nghiệm thật cũng nên.
Thế là vừa bước chân vào tòa nhà XX, Linh An vội vàng vọt lên tầng mười lăm, mặc dù nơi phỏng vấn của cô chỉ là tầng bảy. Nếu ai biết được việc này chắc cô chỉ có nước nhảy từ tầng mười lăm xuống đất. Nhưng đã trót lên tới đây, phóng lao đành phải theo lao.
Linh An vờ vịt sải từng bước hiên ngang bình thản. Cũng may đang trong giờ làm việc, hành lang khá vắng vẻ. Đến trước cửa nhà vệ sinh nam, cô rút vội lá bùa ra dính. Nhưng khổ nỗi đến keo dính cũng là hàng dởm, mãi mà không bám. Linh An đang lấy tay đập đập lá bùa thì cửa chợt mở, thiếu chút nữa thì đập luôn vào mặt người bên trong.
“Cô có chuyện gì sao? Nhà vệ sinh nữ ở bên kia.” Người đàn ông cất giọng khàn khàn khó hiểu.
Linh An xua xua tay, miệng cứng ngắc: “Xin lỗi, xin lỗi. Không có gì cả, anh cứ... tiếp tục...”
“Là cô sao?” Hoàng Khánh Phong nheo mắt, tiến lại gần.
Linh An gặp phải quỷ rồi...
“Cô đứng đây làm gì vậy? Không phải định giở trò...” Hoàng Khánh Phong kéo dài giọng. “Đúng là biến thái.” Hôm nay hắn đi gặp đối tác tại tòa nhà XX, vừa hay lại gặp người quen cũ. Thật thú vị.
Linh An đầu bốc khói hét vào mặt hắn: “Anh nói ai biến thái. Anh mới chính là tên biến thái. Cả nhà anh đều là biến thái. Tôi làm gì ở đây đâu liên quan đến anh. Rảnh quá đi nhúng mũi vào chuyện người khác hả? Anh đúng là cái đồ...”
Còn chưa kịp chửi hết câu, cái lá bùa hàng dởm mà Linh An cố công dính vào cửa rơi lả lướt trong không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt. Có lẽ nó không chịu nổi sức công phá khủng khiếp từ giọng nói của cô.
Linh An bất động.
Hoàng Khánh Phong từ từ cúi người nhặt lên tờ giấy giun dế màu vàng, phì cười: “Bùa sao?”
Linh An vội giật lại lá bùa trong tay hắn nhét vào túi, cao giọng: “Ừ đấy, thì sao?” rồi quay đít chuồn thẳng. Đến cuối hành lang, cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười khúc khích như bị kìm nén của ai đó.
...
Người phỏng vấn là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, đeo cặp kính gọng vàng, tóc búi cao. Trông bà ta có một chút uy quyền, một chút đáng sợ. Sau một số câu hỏi liên quan đến vị trí tuyển dụng, cuối cùng Linh An phải tự giới thiệu về kinh nghiệm làm việc của bản thân.
Nếu bà ta hỏi cô ăn hàng nào ngon, shop nào bán quần áo đẹp, hay make up như thế nào thì tự nhiên, cô có thể không do dự mà truyền bá lại ngay. Chứ một đứa vừa mới tốt nghiệp Đại học được mấy tháng thì có thể lấy ở đâu ra kinh nghiệm.
Nhưng đây chính là cơ hội cuối cùng rồi, nếu không bắt lấy e rằng sau khi bước chân ra khỏi đây cô sẽ quay lại phòng thu dọn đồ đạc lên tàu đi thẳng về nhà.
Bốc phét là nghề của Linh An.
Vậy là cô thao thao bất tuyệt những kinh nghiệm chỉ có ở trên trời. Nước miếng bay tung tóe, càng nói càng hăng. Nếu bà cô phỏng vấn không ngăn lại, dám chắc Linh An sẽ lăn ra chết vì mất nước trầm trọng.
Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi căng thẳng, cuối cùng Linh An cũng đã nhận được câu trả lời.
“Cô Nguyễn Linh An đây tuy còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm làm việc đã rất phong phú và đa dạng, rất phù hợp với vị trí mà chúng tôi đang tuyển dụng. Xin chúc mừng cô đã gia nhập vào công ty của chúng tôi, mong rằng chúng ta sẽ có khoảng thời gian hợp tác vui vẻ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook