Anh dựa vào thật gần! Sau gáy là nơi mẫn cảm nhất của Mộ Tây, môi anh cơ hồ chạm qua, nếu giờ anh mà trở mình thì xem ra không được an toàn cho lắm! Nhưng điều Mộ Tây cẵm phẫn nhất là Cố tổng trước mặt đang bày ra một nụ cười trông rất bất lương!

Lãnh đạo ở trước mặt không thể bất tuân thượng lệnh, Mộ Tây bèn đá vào chân Lục Nhược một trăm lần trong… tưởng tượng.

“Lục tổng, tôi đưa anh về nhà!” Cho dù vóc dáng của Mộ Tây cũng không phải là nhỏ nhắn nhưng Lục Nhược - một thân nam nhi cao hơn 1m80, cô làm thế nào cũng khó mà lay chuyển được.

Lục Nhược dựa cản thân mình lên người cô hô: “Tốt, về nhà!”. Cô cơ hồ bị anh ném vào trong xe.

Mộ Tây nằm bò trên bàn điều khiển của xe, mũ trên đầu rơi ra không kịp giữ lại, mắt nhìn suýt chạm sàn xe, lập tức sửa sang nhằm hướng nhà Lục Nhược đi đến. Hơn nữa cô cũng không muốn dây dưa quá lâu với con ma men này, theo những gì cô biết đàn ông uống say rất dễ nổi thú tính.

Lục Nhược ngồi trong xe nhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Mộ Tây đang lái xe, hồi lâu mới nói: “Cô cũng thật là xinh!”

Đúng là rượu vào nói lời sằng bậy! Mộ Tây liếc mắt nhìn anh một cái mới nói: “Mắt anh cũng không đến nỗi hỏng, bổn cô nương tuy không phải loại hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cũng là loại thông minh đáng yêu.” Mộ Tây học văn học, muốn trở thành nhà văn, lâu ngày trên người cũng có chút khí nghệ thuật trên người.

Không nghĩ Lục Nhược động khẩu xong còn định động thủ, thuận tay kéo bỏ chiếc mũ xuống làm nhất loạt mái tóc dài rơi xuống tựa suối tóc, lại dùng mũi ra sức hít hà: “Cô thật là thơm!” Không chỉ vươn tay mà cả người cũng hướng lên phía cô: “Lại đây để bổn thiếu gia nếm thử xem sao?”

“Anh quá đáng rồi đó!” Mộ Tây nổi giận, bẻ lái bất chợt, làm cả xe nghiêng về một bên sau lại quay về hướng cũ.

Lục Nhược không thắt dây an toàn, bị va vào cửa kính đau điếng người. Mở cửa sổ ghé ra ngoài ho khan mấy tiếng bắt đầu nôn khắp xe, mùi rượu tanh tưởi bay nồng nặc.

“Chết mất, tôi lại còn phải đem xe đi rửa!” Mộ Tây thực sự cảm thán không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà lại gặp phải một ông chủ như vậy. Lúc mới gặp anh cô thật sự cảm thán nghĩ mình gặp may, rõ ràng một ông chủ hào hoa, khí chất anh tài phát tiết lại có vài tia tà khí ám muội tinh anh. Kết quả Lục Nhược vừa nói vài câu, Mộ Tây nhanh chóng đem anh giáng xuống mười tám tầng địa ngục vì bản chất của anh là đệ nhất ma vương, còn cô đâm đầu vào để là vật hy sinh cho anh! Có nam nhân vật chính nào uống đến không còn giữ gìn được chút hình tượng như anh không vậy trời! (có nhiều!*cười gian*)

Trong thâm tâm, Mộ Tây muốn đem anh bỏ lại lề đường cho rảnh thân.

Cô cơ hồ bị thần kinh mới nửa tha nửa khuân cái mạng của anh vào trong xe, vác đem về nhà. Vừa mở cửa vửa phải kéo cái xác nặng trịch của anh vào trong.

Mộ Tây ngửi lại trên người mình, toàn một mùi rượu mà kinh quá đi!

Lục Nhược nắm bẹp trên giường, giương con mắt mê ly vì rượu nhìn cô: “Hi Hi em muốn cái gì tôi đều cho em.”

(慕西: Mộ Tây phát âm Mu Xi

曦曦: Hi Hi phát âm Xi Xi)

“Thật sự?” Mộ Tây ngồi xổm xuống nhìn anh đánh giá, ấn xuống nút ghi âm trên điện thoại, nói: “Tôi muốn tiền lương tháng này của mình.” =.=

“Được.” Lục Nhược hào phóng chấp nhận.

Mộ Tây mừng rỡ, tên nhãi này uống rượu xong thật đáng yêu! Cô kéo chiếc áo bị Lục Nhược nôn ra làm bằng chứng: “Lục tổng, quần áo của tôi là do anh làm hỏng, anh phải mua lại đền trả tôi.”

“Được.”

Mộ Tây không thể thấy lợi không kiếm: “Không dám phiền toái Lục tổng phải vất vả, chi bằng anh cứ đem tiền mặt đưa cho tôi là được, tất cả hết năm ngàn.” =.=

“Được.”

Mộ Tây trong lòng thầm hối hận sao lại chỉ đòi có 5 ngàn, vội vàng nói thêm: “Còn nữa, hàng ngày tôi còn phải dậy sớm đưa đón cháu anh đi học, anh phải trả thêm tôi tiền phí ngoài giờ.”

Mộ Tây thấy anh vẫn nằm im không nhúc nhích, lo lắng chọc chọc anh, xem anh còn tỉnh không: “Lục tổng, anh có chỗ nào không khỏe sao?”

“Tôi có thể có chuyện gì được cơ chứ?” Lục Nhược nhắm mắt lại tránh để lộ cảm xúc trên mặt, lại lấy caravat của chỉnh mình kéo lên cao xem sét.

Mộ Tây vui vẻ tắt máy ghi âm, thế là có bằng chứng rồi nha sau này anh hết cãi đi. Cô sau khi hoàn thành tâm nguyện vui vẻ nhìn Lục Nhược đề nghị: “Trước tiên anh nên đi tắm thì hơn.”

“Được!” Lục Nhược nghe lời, hường phòng tắm mà đi tới, ngang qua sô pha đem nhất kiện quần áo cởi ra để trên ghế. Tiếp tục kéo khóa quần bỏ lại quần, làm hiện ra một chiếc quần lót màu lam. (sặc)

Anh ngoan ngoãn làm theo, trong tầm mắt cô hiện lên một cặp mông rắn chắc, Mộ Tây theo dõi nhất cử nhất động của anh nước miếng chảy ròng ròng, trong mắt lộ rõ vẻ lưu manh. Cô không phải cố tình nhìn à nha, tại anh ta tự không chịu giữ gìn. Dù sao có gì đều đã nhìn cả rồi phía trên hay dưới thì có gì khác nhau đâu. Mộ Tây hận không thể dán mắt mình trên người Lục Nhược luôn. Cơ thể anh thật là đẹp quá mức, đường cong rắn chắc, xương quai xanh lộ ra thật là gợi cảm, eo nhỏ rắn chắc, cơ bụng lộ ra khiêu khích, khiêu khích. Nếu là ở trên giường khằng định là rất mạnh mẽ. >_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương