Khí Người Cũ, Đón Người Mới
-
Chương 4
Trốn về đến nhà, Mộ Tây đem một thân ngà ngọc đi tắm rửa sạch sẽ xong, thư thái ôm laptop ngồi vào giường thoải mái sáng tác.
Cuối xuân tháng ba, Giang Nam hoa cỏ tươi tốt, chim oanh kêu ríu rít.
Mộ Tây dựa vào bệ của sổ hơi nghiêng nghiêng đầu để ngắm khóm dây trường xuân ngoài ban công, vài ngày không để ý mà dường như đã lớn hơn nhiều rồi. Mở của sổ để đón gió vào phòng, cô mơ màng nhẹ nhắm hai mắt lại.
Cái gì cũng tốt cái gì cũng hoàn hảo, chỉ là Mộ Tây sờ sờ cánh tay, cánh mũi động đậy, không có đàn ông. Mùa xuân đã đến rồi mà sao vẫn chỉ có mình cô tịch mịch.
“A Tây! A Tây!” Ngô Mỹ Mỹ thét chói tai cầm di động chạy vọt vào trong phòng của cô. “Anh ấy, anh ấy mời tao về nhà ăn cơm cùng cha mẹ anh ấy.”
“Ôi!Tên đàn ông này cũng thực nhanh tay!” Mộ Tây hỏi thẳng không vòng vo: “Mày định thế nào?”
Ngô Mỹ Mỹ thở dài ngồi ở đầu giường, hơi nhíu mày. Mộ Tây nói: “Đi đi!”
“Đi thì nói là đi, không đi thì nói không đi, có gì phải nghĩ?” Mộ Tây đá vào mông cô nói: “Mày dù gì cũng thích anh, chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà!”
“Mày cho rằng tao nên đem mình gả đi sớm như vậy sao?” Ngô Mỹ Mỹ bất mãn nhìn cô trừng mắt một cái: “Tao còn chưa trải qua cái gì là tình yêu oanh oanh liệt liệt đâu? Thật không cam tâm, không cam tâm!” Ngô Mỹ Mỹ lăn lộn khóc lóc trên giường của Mộ Tây.
“Mày muốn đi tìm cái chết có phải không vậy? Hai ngươi ở cạnh nhau, anh ta yêu mày, mày yêu anh ta, cả đời yêu thương nhau, mày còn muốn gì hơn nữa?”
Ngô Mỹ Mỹ hèn mọn nhìn Mộ Tây: “Quên đi. Cái loại người chưa nếm trải tình yêu như mày nói chuyên yêu đương thật là… Theo cách nói của mày chỉ cần tùy tiện kéo một người qua đường đứng cạnh cũng gọi là yêu sao? Thôi tao thà đi hỏi ý kiến chị Hai mày còn hơn. Chị Bắc từng trải như vậy, chắc kinh nghiêm phong phú, hỏi chị ấy có khi giải quyết được vấn đề đó!”
Ngô Mỹ Mỹ nói xong liền chạy biến, hung hăng đánh cho Mộ Tây một chưởng, tiện miệng nhắc nhở cô một chút. Mộ Tây đặt laptop trên xuống, cười âm hiểm, nhìn Ngô Mỹ Mỹ nói: “Mày vừa nói những gì nói lại tao nghe xem!”
Ngô Mỹ Mỹ giơ cả hai tay lên trời kêu cứu mạng.
Buổi tối, Ngô Mỹ Mỹ ngồi vào trong xe của bạn trai đi gặp cha mẹ chồng.
Mộ Tây mở di động ra, đầu ngón tay vuốt ve màn hình, trên đó có một cái tên cùng một chuỗi những con số. Đã muốn gọi nhưng không kiếm đâu ra dũng khí nhấn phím. Cho dù là ở cùng một chỗ cô cũng không dám lớn tiếng gọi anh. Tự thấy mình thật hèn nhát nhưng cũng không thể làm gì.
“Hắt xì!” Mộ Tây xoa xoa cái mũi đóng cửa sổ lại.
***
Ngày hôm sau, đưa tiểu Âu Dương san đến trường xong, Mộ Tây lái xe tiến thẳng tới công ty, Lục Nhược kia rất uy quyền ra lệnh cho cô trước 10 giờ đem xe đến trước cửa công ty. Ngày thường Lục Nhược vẫn tự mình lái xe đi tới công ty, cô gọi là lái xe của anh cũng chỉ là những lúc anh say rượu, hay đem bằng hữu của anh trở về mà thôi.
Mộ Tây hoài nghi không biết có phải anh cố tình đợi cô đi tới hay không mà vừa lúc cô đánh xe tới, lại thấy anh một thân tây trang ngả ngớn đi ra, dưới nách còn kẹp một đống công văn.
Mộ Tây nuốt nước bọt, tên nhãi này cũng đẹp trai quá thể! Cô xuống xe mở của nói: “Lục tồng, mời anh!”
Lục Nhược dừng lại nhìn Mộ Tây, tốt lắm hôm qua chơi anh một vố đau như vậy mà hôm nay mặt mày vẫn lạnh tanh như không có gì, da mặt cô ta cũng thật dày. Lục Nhược tà ác cong cong môi, không nhẹ không nặng phun ra một chữ: “Nhị!!!” Anh nhìn thấy cô rõ ràng đang căng thẳng liền chặn lại.
Lục Nhược ngồi vào trong xe, một tay chống má đặt ở cửa kính ô tô nhìn chằm chằm Mộ Tây, không nói một lời nào.
Mộ Tây nắm chặt tay lại, chăm chú nhìn đường điều khiển xe: “Lục tổng anh muốn đi đâu?”
Lục Nhược nhìn vào cổ tay nói: “Trưa nay tôi có cái hẹn ăn cơm, chưa đến giờ nên cứ từ từ đi dạo cái đã.”
Mộ Tây chỉ dám nổi giận trong lòng mà không dám nói gì.
Lục Nhược nhịn không được mới hỏi cô: “Tiểu Mộ à! Chỗ đó của tôi thực sự rất nhỏ sao?” *sặc*
Mộ Tây run bắn, anh ta hỏi cô như vậy là có ý tứ gì cơ chứ? Không phải đâu, anh ta sẽ không đem cái chuyện đó mà thảo luận một cách trắng trợn như vậy đi. Nghĩ kĩ cô trưng ra một khuôn mặt rất thành khẩn nói: “Thực xin lỗi Lục tổng tôi hôm qua là lỡ tay thôi!”
“Thật sao chỉ là lỡ tay thôi sao? Lỡ tay chạm vô người tôi rồi lại lỡ tay làm lộ thân thể tôi, lỡ nhìn thấy được cơ thể tôi sao? Chậc chậc?” Lục Nhược bỗng nhiên chạm vào tay Mộ Tây, lại vuốt dọc từ cổ tay cô lên trên, khiêu khích vuốt ve: “Tiểu Nhị Tây ngày thường cô dùng cái gì dưỡng da mà da dẻ lại mền mại như vậy? Cho tôi biết được không để tôi đi giới thiệu cho người khác nữa.”
Đồng phục tay áo hơi dài nên Mộ Tây đem xắn lên cao để lộ ra hai khoản cánh tay trắng ngần như tuyết. Bị móng vuốt của anh chạm vào, da gà da vịt trên người cô dựng đứng hết cả. Cô vội bỏ tay anh xuống, đúng là đại sắc lang!
Lục Nhược không buông tha cho cô: “Cô nói đi, có nhỏ hay không?” Nói xong còn đưa tay muốn chạm vào ngực của Mộ Tây.
Mộ Tây kiên trì đáp: “Không nhỏ, to lớn không gì sánh được” Cô ví von: “Tựa cột chống trời, mạnh mẽ như cơn gió lớn!” (gốc là: Nhất trụ kình thiên, uy vũ nhanh” chẳng biết nên dịch thế nào cho đỡ khủng). Thật ra là cô đang bịa chuyện mà, hôm đó cởi bỏ khăn tắm xong cô chạy trối chết có kịp thấy gì đâu.
Trên trán Lục Nhược nổi gân xanh, thu lại bàn tay giữa không trung, nắm chặt lại: “Dừng xe, dừng xe, lập tức dừng lại!” Anh lớn tiếng ra lệnh.
“Lục tổng, nơi này không cho phép dừng xe!” Mộ Tây lớn tiếng giải thích.
“Tôi mặc kệ. Dừng xe ở đây!” Lục Nhược trừng mắt phản đối. Shit! Gì mà “nhất trụ kình thiên”!
“Rồi!” Mộ Tây cũng không muốn cùng anh so đo. Dù sao xe này cũng là cô lái nhưng ăn hóa đơn phạt lại về anh. Cô mới tặc lưỡi kệ anh! Tên này làm việc quái đản, tùy hứng, ương ngạnh, hoàn toàn không giống một người đàn ông 30 tuổi thành đạt. Mộ Tây đấm Lục Nhược mãnh liệt ở trong lòng. (Mộ Tây thích tự kỉ ghê! Toàn hành người ta ở trong đầu!)
Giao thông thành phố S luôn được quản lý kỹ càng, từ xa tiếng còi cảnh sát truyền đến lớn dần.
“Lục thiếu gia ngài có gì phân phó sao?” Viên cảnh sát thực cung kính tiến tới hỏi.
Đang uống nước, Mộ Tây suýt chết sặc, thật hắc ám!
Lục Nhược tựa đầu vươn ngoài cửa sổ nhìn viên cảnh sát bên ngoài xe, rồi chỉ vào Mộ Tây nói: “Mau viết hóa đơn phạt, chúng tôi đỗ xe trái quy định!”
“!?” Viên cảnh sát lộ vẻ mặt khó xử, muốn anh ta tại đây viết vé phạt Lục tổng, thật không thể lường được tính cách quái dị của anh, đúng là khiêu chiến với năng lực của người khác.
“Nhanh chút!” Lục Nhược mãnh liệt thúc giục.
Viên cảnh sát viết vé phạt, hai tay đưa cho anh.
“Cô làm cho công ty tổn thất, liên quan đến hình tượng của công ty. Phạt cô tiền lương tháng sau!” Lục Nhược đắc ý quơ quơ tấm vé phạt trước mặt Mộ Tây.
“Vì sao, rõ ràng anh___” Lục Nhược cả vú lấp miệng em, trừng mắt nhìn Mộ Tây. Mộ Tây nhẫn nại đem hóa đơn phạt nhét vào túi. Là anh cố ý, tuyệt đối là anh cố ý!
“Lục tổng, anh nói tháng này đem tiền lương đưa tôi, còn có phí tổn thất trang phuc 5 ngàn.” Mộ Tây lên tiếng nhắc nhở lời hứa đối phương.
“Phải không?” Lục Nhược kinh ngạc nhìn cô. Mộ Tây mừng thầm, “Đúng vậy, chính miệng anh đáp ứng.” Tôi có chứng cớ, Mộ Tây nghĩ phải sờ lại di đông bảo bối của mình, sờ rồi lại sờ, túi như thế nào mà lại không có?
“Chậc chậc, di động kiểu cũ, ai da, hệ thống như vậy cổ quá rồi. Hay để tôi mang nó đi nâng cấp.” Vật Lục Nhược đang đùa nghịch trên tay chính là di động của Mộ Tây.
“Anh đừng có xằng bậy!” Mộ Tây nhìn những ngón tay thon dài của anh vuốt ve di động, cô hận không thể vác đao lớn chém phứt đi chúng đi.
Lục Nhược nhướn mắt, tùy tay ném trả lại cho cô: “Không phải là phá di động, sao phải khẩn trương thế!”
“Thẻ nhớ ở bên trong đâu mất rồi!” Cô lật xem chỗ trống ở bên trong di động mà muốn khóc.
“Hệ thống tự động nâng cấp.” Lục Nhược chẳng để ý, ngáp một cái, thanh thản đặt hai tay lên đầu nhàn nhã dựa vào ghế.
Mộ Tây thực sự tức giận, cho đến lúc đưa Lục Nhược đến nơi, vô luận anh khiêu khích như thế nào cô cũng lặng im không đáp. Lục Nhược cảm thấy như vậy thực không thú vị, khi xuống xe thì dừng lại nói: “Bên trong không có gì cả. Làm phiền bổn thiếu gia!”
Mộ Tây chiếu lời anh nói, phát hiện di động của mình đã phục hồi nguyên trạng, may mắn, mấy cái tin nhắn kia vẫn bình yên vô sự ở nơi nào. Cô thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh cất nó lại túi. Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được giữ lại. Cô không khỏi quay đầu xem Lục Nhược, đột nhiên cảm thấy anh cũng không hoàn toàn chán ghét.
**
Đợi cho Lục Nhược tan bữa ăn chiều khoảng 3 giờ.
Mộ Tây quyết định tha thứ có Lục Nhược, liền sớm mở cửa xe đứng ở một bên chờ. Lục Nhược dìu một người đàn ông cùng anh đi ra. Xem ra người nọ uống cũng không ít, có Lục Nhược cước bộ cũng phù phiếm lợi hại.
“Đưa anh đi XX sơn trang.” Lục Nhược ném người đàn ông kia vào sau xe.
“Muốn tôi về đón anh không?” Mộ Tây mặt đỏ hồng, biết anh uống cũng không thiếu.
Lục Nhược khoát tay: “Quên đi, chỗ này cũng gần nhà của tôi, tôi đi một lát. Đến nơi thì gọi điện thoại lại cho tôi.”
“Được.”
Mộ Tây chở người kia đến nơi, người nọ đang nằm ở phía sau ngủ vùi, nước miếng chảy cả ra xe.
“Này, dậy đi, đến nơi rồi.” Mộ Tây mở cửa xe gọi anh ta, tay cũng với tờ giấy lau nước miếng, từ nãy tới giờ nước miếng của anh ta cũng chảy ra không ít.
Người nọ lảo đảo trong xe đi ra, híp mắt nhìn bốn phía, “Đây là làm sao?”
Thật sự là say không nhẹ, Mộ Tây chun cái mũi, “Lục tổng phân phó tôi đưa ngài đến XX sơn trang, giờ đã đến. Mời ngài xuống xe.” Cô đi qua anh quay trở vào trong xe, đầu thầm nghĩ, xem ra anh ta muốn vào bệnh viện.
Người nọ đột nhiên kéo Mộ Tây lại, cười dâm đãng: “Muội muội, cùng anh vào trong nhà ngồi đã.”
“Anh uống rượu.” Mộ Tây bỏ tay anh ra, cũng không cùng anh chấp nhặt.
Anh mắng cô một câu, tiến từng bước từ phía sau ôm lấy Mộ Tây, “Các cô không được Lục tổng giáo dục hầu hạ đàn ông như thế nào sao?”
Cuối xuân tháng ba, Giang Nam hoa cỏ tươi tốt, chim oanh kêu ríu rít.
Mộ Tây dựa vào bệ của sổ hơi nghiêng nghiêng đầu để ngắm khóm dây trường xuân ngoài ban công, vài ngày không để ý mà dường như đã lớn hơn nhiều rồi. Mở của sổ để đón gió vào phòng, cô mơ màng nhẹ nhắm hai mắt lại.
Cái gì cũng tốt cái gì cũng hoàn hảo, chỉ là Mộ Tây sờ sờ cánh tay, cánh mũi động đậy, không có đàn ông. Mùa xuân đã đến rồi mà sao vẫn chỉ có mình cô tịch mịch.
“A Tây! A Tây!” Ngô Mỹ Mỹ thét chói tai cầm di động chạy vọt vào trong phòng của cô. “Anh ấy, anh ấy mời tao về nhà ăn cơm cùng cha mẹ anh ấy.”
“Ôi!Tên đàn ông này cũng thực nhanh tay!” Mộ Tây hỏi thẳng không vòng vo: “Mày định thế nào?”
Ngô Mỹ Mỹ thở dài ngồi ở đầu giường, hơi nhíu mày. Mộ Tây nói: “Đi đi!”
“Đi thì nói là đi, không đi thì nói không đi, có gì phải nghĩ?” Mộ Tây đá vào mông cô nói: “Mày dù gì cũng thích anh, chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà!”
“Mày cho rằng tao nên đem mình gả đi sớm như vậy sao?” Ngô Mỹ Mỹ bất mãn nhìn cô trừng mắt một cái: “Tao còn chưa trải qua cái gì là tình yêu oanh oanh liệt liệt đâu? Thật không cam tâm, không cam tâm!” Ngô Mỹ Mỹ lăn lộn khóc lóc trên giường của Mộ Tây.
“Mày muốn đi tìm cái chết có phải không vậy? Hai ngươi ở cạnh nhau, anh ta yêu mày, mày yêu anh ta, cả đời yêu thương nhau, mày còn muốn gì hơn nữa?”
Ngô Mỹ Mỹ hèn mọn nhìn Mộ Tây: “Quên đi. Cái loại người chưa nếm trải tình yêu như mày nói chuyên yêu đương thật là… Theo cách nói của mày chỉ cần tùy tiện kéo một người qua đường đứng cạnh cũng gọi là yêu sao? Thôi tao thà đi hỏi ý kiến chị Hai mày còn hơn. Chị Bắc từng trải như vậy, chắc kinh nghiêm phong phú, hỏi chị ấy có khi giải quyết được vấn đề đó!”
Ngô Mỹ Mỹ nói xong liền chạy biến, hung hăng đánh cho Mộ Tây một chưởng, tiện miệng nhắc nhở cô một chút. Mộ Tây đặt laptop trên xuống, cười âm hiểm, nhìn Ngô Mỹ Mỹ nói: “Mày vừa nói những gì nói lại tao nghe xem!”
Ngô Mỹ Mỹ giơ cả hai tay lên trời kêu cứu mạng.
Buổi tối, Ngô Mỹ Mỹ ngồi vào trong xe của bạn trai đi gặp cha mẹ chồng.
Mộ Tây mở di động ra, đầu ngón tay vuốt ve màn hình, trên đó có một cái tên cùng một chuỗi những con số. Đã muốn gọi nhưng không kiếm đâu ra dũng khí nhấn phím. Cho dù là ở cùng một chỗ cô cũng không dám lớn tiếng gọi anh. Tự thấy mình thật hèn nhát nhưng cũng không thể làm gì.
“Hắt xì!” Mộ Tây xoa xoa cái mũi đóng cửa sổ lại.
***
Ngày hôm sau, đưa tiểu Âu Dương san đến trường xong, Mộ Tây lái xe tiến thẳng tới công ty, Lục Nhược kia rất uy quyền ra lệnh cho cô trước 10 giờ đem xe đến trước cửa công ty. Ngày thường Lục Nhược vẫn tự mình lái xe đi tới công ty, cô gọi là lái xe của anh cũng chỉ là những lúc anh say rượu, hay đem bằng hữu của anh trở về mà thôi.
Mộ Tây hoài nghi không biết có phải anh cố tình đợi cô đi tới hay không mà vừa lúc cô đánh xe tới, lại thấy anh một thân tây trang ngả ngớn đi ra, dưới nách còn kẹp một đống công văn.
Mộ Tây nuốt nước bọt, tên nhãi này cũng đẹp trai quá thể! Cô xuống xe mở của nói: “Lục tồng, mời anh!”
Lục Nhược dừng lại nhìn Mộ Tây, tốt lắm hôm qua chơi anh một vố đau như vậy mà hôm nay mặt mày vẫn lạnh tanh như không có gì, da mặt cô ta cũng thật dày. Lục Nhược tà ác cong cong môi, không nhẹ không nặng phun ra một chữ: “Nhị!!!” Anh nhìn thấy cô rõ ràng đang căng thẳng liền chặn lại.
Lục Nhược ngồi vào trong xe, một tay chống má đặt ở cửa kính ô tô nhìn chằm chằm Mộ Tây, không nói một lời nào.
Mộ Tây nắm chặt tay lại, chăm chú nhìn đường điều khiển xe: “Lục tổng anh muốn đi đâu?”
Lục Nhược nhìn vào cổ tay nói: “Trưa nay tôi có cái hẹn ăn cơm, chưa đến giờ nên cứ từ từ đi dạo cái đã.”
Mộ Tây chỉ dám nổi giận trong lòng mà không dám nói gì.
Lục Nhược nhịn không được mới hỏi cô: “Tiểu Mộ à! Chỗ đó của tôi thực sự rất nhỏ sao?” *sặc*
Mộ Tây run bắn, anh ta hỏi cô như vậy là có ý tứ gì cơ chứ? Không phải đâu, anh ta sẽ không đem cái chuyện đó mà thảo luận một cách trắng trợn như vậy đi. Nghĩ kĩ cô trưng ra một khuôn mặt rất thành khẩn nói: “Thực xin lỗi Lục tổng tôi hôm qua là lỡ tay thôi!”
“Thật sao chỉ là lỡ tay thôi sao? Lỡ tay chạm vô người tôi rồi lại lỡ tay làm lộ thân thể tôi, lỡ nhìn thấy được cơ thể tôi sao? Chậc chậc?” Lục Nhược bỗng nhiên chạm vào tay Mộ Tây, lại vuốt dọc từ cổ tay cô lên trên, khiêu khích vuốt ve: “Tiểu Nhị Tây ngày thường cô dùng cái gì dưỡng da mà da dẻ lại mền mại như vậy? Cho tôi biết được không để tôi đi giới thiệu cho người khác nữa.”
Đồng phục tay áo hơi dài nên Mộ Tây đem xắn lên cao để lộ ra hai khoản cánh tay trắng ngần như tuyết. Bị móng vuốt của anh chạm vào, da gà da vịt trên người cô dựng đứng hết cả. Cô vội bỏ tay anh xuống, đúng là đại sắc lang!
Lục Nhược không buông tha cho cô: “Cô nói đi, có nhỏ hay không?” Nói xong còn đưa tay muốn chạm vào ngực của Mộ Tây.
Mộ Tây kiên trì đáp: “Không nhỏ, to lớn không gì sánh được” Cô ví von: “Tựa cột chống trời, mạnh mẽ như cơn gió lớn!” (gốc là: Nhất trụ kình thiên, uy vũ nhanh” chẳng biết nên dịch thế nào cho đỡ khủng). Thật ra là cô đang bịa chuyện mà, hôm đó cởi bỏ khăn tắm xong cô chạy trối chết có kịp thấy gì đâu.
Trên trán Lục Nhược nổi gân xanh, thu lại bàn tay giữa không trung, nắm chặt lại: “Dừng xe, dừng xe, lập tức dừng lại!” Anh lớn tiếng ra lệnh.
“Lục tổng, nơi này không cho phép dừng xe!” Mộ Tây lớn tiếng giải thích.
“Tôi mặc kệ. Dừng xe ở đây!” Lục Nhược trừng mắt phản đối. Shit! Gì mà “nhất trụ kình thiên”!
“Rồi!” Mộ Tây cũng không muốn cùng anh so đo. Dù sao xe này cũng là cô lái nhưng ăn hóa đơn phạt lại về anh. Cô mới tặc lưỡi kệ anh! Tên này làm việc quái đản, tùy hứng, ương ngạnh, hoàn toàn không giống một người đàn ông 30 tuổi thành đạt. Mộ Tây đấm Lục Nhược mãnh liệt ở trong lòng. (Mộ Tây thích tự kỉ ghê! Toàn hành người ta ở trong đầu!)
Giao thông thành phố S luôn được quản lý kỹ càng, từ xa tiếng còi cảnh sát truyền đến lớn dần.
“Lục thiếu gia ngài có gì phân phó sao?” Viên cảnh sát thực cung kính tiến tới hỏi.
Đang uống nước, Mộ Tây suýt chết sặc, thật hắc ám!
Lục Nhược tựa đầu vươn ngoài cửa sổ nhìn viên cảnh sát bên ngoài xe, rồi chỉ vào Mộ Tây nói: “Mau viết hóa đơn phạt, chúng tôi đỗ xe trái quy định!”
“!?” Viên cảnh sát lộ vẻ mặt khó xử, muốn anh ta tại đây viết vé phạt Lục tổng, thật không thể lường được tính cách quái dị của anh, đúng là khiêu chiến với năng lực của người khác.
“Nhanh chút!” Lục Nhược mãnh liệt thúc giục.
Viên cảnh sát viết vé phạt, hai tay đưa cho anh.
“Cô làm cho công ty tổn thất, liên quan đến hình tượng của công ty. Phạt cô tiền lương tháng sau!” Lục Nhược đắc ý quơ quơ tấm vé phạt trước mặt Mộ Tây.
“Vì sao, rõ ràng anh___” Lục Nhược cả vú lấp miệng em, trừng mắt nhìn Mộ Tây. Mộ Tây nhẫn nại đem hóa đơn phạt nhét vào túi. Là anh cố ý, tuyệt đối là anh cố ý!
“Lục tổng, anh nói tháng này đem tiền lương đưa tôi, còn có phí tổn thất trang phuc 5 ngàn.” Mộ Tây lên tiếng nhắc nhở lời hứa đối phương.
“Phải không?” Lục Nhược kinh ngạc nhìn cô. Mộ Tây mừng thầm, “Đúng vậy, chính miệng anh đáp ứng.” Tôi có chứng cớ, Mộ Tây nghĩ phải sờ lại di đông bảo bối của mình, sờ rồi lại sờ, túi như thế nào mà lại không có?
“Chậc chậc, di động kiểu cũ, ai da, hệ thống như vậy cổ quá rồi. Hay để tôi mang nó đi nâng cấp.” Vật Lục Nhược đang đùa nghịch trên tay chính là di động của Mộ Tây.
“Anh đừng có xằng bậy!” Mộ Tây nhìn những ngón tay thon dài của anh vuốt ve di động, cô hận không thể vác đao lớn chém phứt đi chúng đi.
Lục Nhược nhướn mắt, tùy tay ném trả lại cho cô: “Không phải là phá di động, sao phải khẩn trương thế!”
“Thẻ nhớ ở bên trong đâu mất rồi!” Cô lật xem chỗ trống ở bên trong di động mà muốn khóc.
“Hệ thống tự động nâng cấp.” Lục Nhược chẳng để ý, ngáp một cái, thanh thản đặt hai tay lên đầu nhàn nhã dựa vào ghế.
Mộ Tây thực sự tức giận, cho đến lúc đưa Lục Nhược đến nơi, vô luận anh khiêu khích như thế nào cô cũng lặng im không đáp. Lục Nhược cảm thấy như vậy thực không thú vị, khi xuống xe thì dừng lại nói: “Bên trong không có gì cả. Làm phiền bổn thiếu gia!”
Mộ Tây chiếu lời anh nói, phát hiện di động của mình đã phục hồi nguyên trạng, may mắn, mấy cái tin nhắn kia vẫn bình yên vô sự ở nơi nào. Cô thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh cất nó lại túi. Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được giữ lại. Cô không khỏi quay đầu xem Lục Nhược, đột nhiên cảm thấy anh cũng không hoàn toàn chán ghét.
**
Đợi cho Lục Nhược tan bữa ăn chiều khoảng 3 giờ.
Mộ Tây quyết định tha thứ có Lục Nhược, liền sớm mở cửa xe đứng ở một bên chờ. Lục Nhược dìu một người đàn ông cùng anh đi ra. Xem ra người nọ uống cũng không ít, có Lục Nhược cước bộ cũng phù phiếm lợi hại.
“Đưa anh đi XX sơn trang.” Lục Nhược ném người đàn ông kia vào sau xe.
“Muốn tôi về đón anh không?” Mộ Tây mặt đỏ hồng, biết anh uống cũng không thiếu.
Lục Nhược khoát tay: “Quên đi, chỗ này cũng gần nhà của tôi, tôi đi một lát. Đến nơi thì gọi điện thoại lại cho tôi.”
“Được.”
Mộ Tây chở người kia đến nơi, người nọ đang nằm ở phía sau ngủ vùi, nước miếng chảy cả ra xe.
“Này, dậy đi, đến nơi rồi.” Mộ Tây mở cửa xe gọi anh ta, tay cũng với tờ giấy lau nước miếng, từ nãy tới giờ nước miếng của anh ta cũng chảy ra không ít.
Người nọ lảo đảo trong xe đi ra, híp mắt nhìn bốn phía, “Đây là làm sao?”
Thật sự là say không nhẹ, Mộ Tây chun cái mũi, “Lục tổng phân phó tôi đưa ngài đến XX sơn trang, giờ đã đến. Mời ngài xuống xe.” Cô đi qua anh quay trở vào trong xe, đầu thầm nghĩ, xem ra anh ta muốn vào bệnh viện.
Người nọ đột nhiên kéo Mộ Tây lại, cười dâm đãng: “Muội muội, cùng anh vào trong nhà ngồi đã.”
“Anh uống rượu.” Mộ Tây bỏ tay anh ra, cũng không cùng anh chấp nhặt.
Anh mắng cô một câu, tiến từng bước từ phía sau ôm lấy Mộ Tây, “Các cô không được Lục tổng giáo dục hầu hạ đàn ông như thế nào sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook