Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân
-
Chương 19
Lâm Vãn mất cả đêm tìm đọc hết tất cả những thông tin liên quan tới Tinh Sang.
Tinh Sang thành lập gần 3 năm, ngoài hạng mục kiểm tra đường dây điện mà Chu Diễn Xuyên từng nói, toàn bộ những hạng mục khác đều liên quan tới việc bảo vệ môi trường, trong đó tiêu biểu nhất là việc phủ xanh những vùng đất bị sa mạc hóa và kiểm soát xói mòn đất. Các phương tiện truyền thông đưa ra so sánh hình ảnh vệ tinh trực quan, chứng minh sau khi Tinh Sang sử dụng khoa học kỹ thuật tham gia hỗ trợ, tỉ lệ phủ xanh ở nhiều nơi, sự tàn phá thảm thực vật nơi rừng núi đều có sự cải thiện đáng kể.
Lâm Vãn nhìn những hình ảnh từ cằn cỗi tới tươi tốt, cảm giác trái tim co thắt dữ dội. Cô điều chỉnh ánh sáng đèn bàn tới mức thấp nhất, trong ánh sáng lờ mờ nhắm mắt lại, lần đầu tiên bỏ qua vẻ ngoài của anh mà chậm rãi phác họa hình ảnh của Chu Diễn Xuyên.
Khi những tảng đất đá khổng lồ từ trên núi lao xuống, có phải anh cũng từng sợ hãi, bất lực?
Hiện giờ anh dùng hết tâm sức để cải thiện, bảo vệ môi trường có phải là vì tai nạn ngày thơ ấu mà anh gặp phải?
Nhìn những ngọn núi cằn cỗi, dữ tợn kia một lần nữa rợp một màu xanh, có phải anh sẽ có được chút an ủi?
Càng nghĩ, Lâm Vãn càng không thể bình tĩnh được.
Người này che giấu quá kỹ.
Hai người đã nói về những chủ đề tương tự rất nhiều lần, anh lại chưa bao giờ thể hiện ra cảm xúc đặc biệt nào gây chú ý. Thật ra Lâm Vãn có thể ít nhiều hiểu được việc né tránh của anh.
Giống như khi ba cô mới qua đời, cô sẽ không nói với ai là cô nhớ ông như thế nào. Đôi khi biết rõ mọi người có thiện chí, nhưng quá nhiều sự thông cảm với họ mà nói, có lẽ chỉ làm miệng vết thương thêm nặng nề.
Cho nên cô không thể đột ngột nói xin lỗi vì những lời trước đó với Chu Diễn Xuyên, càng không thể để anh phát hiện ra cô lén tìm cô Trương hỏi thăm về gia cảnh của anh.
Lâm Vãn bất lực thở dài, cào mái tóc rối tung lên.
Cảm giác nghẹn muốn nghẹt thở.
*
Mấy ngày sau, Lâm Vãn làm xong thủ tục từ chức, bớt thời gian đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe bổ sung vào hồ sơ công việc mới.
Sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, cô liên hệ với HR bên Quỹ tài trợ, xác định thứ hai tuần sau đi làm. (HR: Human Resources – quản trị nhân sự)
Thứ hai đi làm, cô lại suýt nữa thì đi trễ.
Quỹ tài trợ có nhiều dự án khác nhau, có văn phòng trên cả nước. Khu vực Nam Giang phụ trách dự án “Chim hót khe”, văn phòng cách đường Đông Sơn nhà cô khoảng một giờ lái xe. Cô ra cửa sớm hơn giờ làm 1 tiếng rưỡi, kết quả là gặp ngay lúc cao điểm, kẹt xe trên đường mém tí trễ giờ.
Làm xong thủ tục nhận việc với HR, Lâm Vãn ôm đống đồ đạc linh tinh hỏi, “Ga tàu điện ngầm gần nhất có đông người lắm không ạ?”
Mặt HR lộ vẻ đau khổ: “Có thể so sánh với zombie vây thành.”
Thôi xong.
Lâm Vãn lộ vẻ “tôi hiểu”, không khỏi nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp nhàn nhã đi bộ trước kia.
Lên lầu nơi tổ dự án, Lâm Vãn gặp được những đồng nghiệp tương lai.
Trong tổ đa số đều là người trẻ, chỉ nói mấy câu là có thể hòa nhập được. Lâm Vãn sắp xếp bàn làm việc của mình xong, hai cô gái ra vẻ bí mật dẫn cô đi tham quan khu vực 5A của tổ dự án.
Cái gọi là khung cảnh 5A thật ra là sân thượng bên ngoài văn phòng.
Trên sân thượng trồng rất nhiều cây, còn làm hồ nước, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy núi non, thác nước, khung cảnh thật sự rất trang nhã. Chỉ có điều là gần cửa có một cái cây, mỗi khi có người đi ngang qua thì mấy con chim giả trên đó sẽ phát ra âm thanh ríu rít ầm ĩ.
Lâm Vãn đỡ trán: “…Cái gì vậy chứ?”
Tiếng chim khách (Hỉ thước) là tiếng kêu rất khó chịu, mọi người sao tự tra tấn mình vậy trời.
Đồng nghiệp Giáp thân thiện phổ cập kiến thức cho cô: “Trước đây khi văn phòng mới sửa sang lại, không có mấy con chim này. Phong cảnh ở đây rất tốt, chúng tôi không có việc gì thì thường chạy ra đây hóng gió ngắm cảnh. Sau này đại ma vương đến thì cảm thấy ảnh hưởng tới năng suất công việc, dứt khoát nghĩ ra chiêu này. Từ đó về sau, mọi người nghe tiếng chim khách là lập tức nghĩ tới nỗi sợ bị đại ma vương thống trị.”
Lâm Vãn: “Đại ma vương là ai?”
“Thư Phỉ, Giám đốc dự án chúng ta.” Đồng nghiệp Ất nói nhỏ.
Nói chưa dứt câu thì Lâm Vãn thấy cánh cửa văn phòng giám đốc mở ra từ bên trong.
Một người phụ nữ tầm hơn 30 đi ra, mắt phượng, môi đỏ, mũi cao, nhìn kỹ thì không phải đẹp xuất sắc nhưng ánh mắt đầu tiên gây ấn tượng mạnh, không khác gì người mẫu trong những tuần lễ thời trang, lạnh lùng, quý phái.
Thư Phỉ quét mắt một vòng, cố định lên người Lâm Vãn, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Lâm Vãn cũng nhanh nhẹn, vội vàng tạm biệt khu phong cảnh 5A, trong tiếng ồn ào của chim khách mà cầm tập giấy trên bàn đi thẳng đến văn phòng giám đốc.
Thư Phỉ không hổ danh đại ma vương, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cô được ông Tằng mời gia nhập dự án Chim hót khe, nhưng tôi nhấn mạnh trước, ông Tằng là Chủ tịch Quỹ, ông ấy không phụ trách công việc cụ thể. Dẫn dắt mọi người trong dự án là tôi, cho nên nếu cô ở trong dự án này một ngày thì tất cả phải theo tôi.”
Lâm Vãn gật đầu, dù sao cô cũng xuất thân từ một đơn vị sự nghiệp, những quy tắc công sở này cô hiểu.
“Rất tốt. Tương lai cô không chỉ làm phổ cập khoa học mà còn theo dõi tiến độ, những thay đổi của từng khu bảo tồn, phân tích sự phân bố quần thể chim, thường xuyên công bố dữ liệu mới nhất cho các tổ chức phi chính phủ khác nhau mà Quỹ hợp tác, phối hợp với họ triển khai công tác tuyên truyền. Thực ra cô vẫn là nghề cũ là phổ cập khoa học nhưng những việc liên quan sẽ phức tạp hơn, công việc cụ thể báo cáo trực tiếp với tôi.”
“Dạ được.”
Lâm Vãn thấy giao tiếp với Thư Phỉ thật thoải mái, không hề có những câu thừa thãi vô nghĩa.
Thư Phỉ nói một hơi rồi tạm dừng, đọc vài tên: “Cô ra ngoài thông báo những người này, mười phút sau tôi dẫn mọi người đến Tinh Sang.”
Lâm Vãn ngẩn ra, cô nghe thấy cái gì vậy?
Thư Phỉ nhướng mày: “Sau này Khoa học kỹ thuật Tinh Sang sẽ cung cấp kỹ thuật cho khu bảo tồn. Thứ năm tuần trước mới ký kết hợp đồng xong, có vấn đề gì sao?”
“Dạ không.” Lâm Vãn đứng dậy đẩy ghế ra, “Bây giờ tôi ra ngoài thông báo mọi người.”
*
Mười phút sau, Lâm Vãn và mọi người đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Viện nghiên cứu rề rà chậm chạp lâu rồi, vất vả lắm mới gặp được phong cách làm việc sấm rền gió cuốn này, cô không những không thấy khó chịu mà ngược lại, còn thấy phấn khích.
Tất nhiên, nếu điểm đến của chuyến đi không phải là Tinh Sang thì cảm xúc cô còn dâng trào hơn nữa.
Đột nhiên gặp mặt mà cô còn chưa nghĩ ra cách đối diện với Chu Diễn Xuyên thế nào.
Mọi người ngồi xe Thư Phỉ, Thư Phỉ vứt chìa khóa xe cho một đồng nghiệp nam, ý bảo anh ấy lái xe, mình thì vòng qua ngồi ghế phụ lái.
Lâm Vãn với hai cô gái khi nãy dẫn cô tới sân thượng ngồi băng sau, ba người đều gầy gầy nên không chật chội.
xe từ từ ra khỏi bãi đỗ.
Khu vực xung quanh đại lộ này mới được xây dựng mấy năm gần đây. Trước kia Lâm Vãn không tới bên này, định nhân cơ hội này nhìn kỹ khu vực xung quanh, dù sao thì có thể cô sẽ ở đây vài năm nếu không có sự cố gì bất ngờ.
Ai ngờ chạy mới vài phút, cô thấy đồng nghiệp nam kia đánh lái, có vẻ như chuẩn bị tấp vô lề đỗ xe.
Lâm Vãn ngơ ngác nhìn qua phải, giây tiếp theo đã thấy tòa nhà màu xám đen độc lập đập vào mắt.
Kiến trúc tòa nhà mang tính khoa học và kỹ thuật. Tòa nhà có các đường thẳng, các khung cửa sổ màu đen phân bố dọc, sơn màu đỏ gạch tạo hiệu ứng thị giác với ánh sáng chiếu nghiêng về phía gần đường làm nổi bật tên công ty.
Khoa học kỹ thuật Tinh Sang.
“…”
Sao cô lại quên mất không hỏi Chu Diễn Xuyên là công ty anh ở đâu.
Khoảng cách gần như thế này, đừng nói là do yêu cầu công việc, chỉ sợ đi ăn cơm trưa cũng có thể gặp người ta đi ăn. Nói không chừng còn có thể ghép bàn nữa chứ.
Thư Phỉ không để Lâm Vãn có thời gian tiêu hóa sự ngạc nhiên, dẫn bọn họ vào tòa nhà văn phòng Tinh Sang.
Đăng ký ở quầy xong, nhân viên lễ tân xinh xắn dẫn mọi người lên lầu vào phòng họp.
Nếu nhìn bề ngoài của tòa nhà Tinh Sang mà không đoán được nghiệp vụ của họ thì chắc chắn là khi bước chân vào tòa nhà, mọi người chắc chắn phải cảm nhận được, đây chính là một công ty khoa học kỹ thuật.
Thang máy trong suốt đi từ dưới lên trên, mỗi khi lên một tầng, có thể thấy mô hình máy bay không người lái treo lơ lửng bên ngoài. Ra khỏi thang máy là một sàn bê tông xám, thiết kế nội thất theo phong cách đơn giản, thiết thực. Thậm chí còn có một robot tương tác với màn hình cảm ứng ở hành lang. Theo cô lễ tân thì nhân viên không những sử dụng nó để kiểm tra phòng họp có đang sử dụng hay không mà còn có thể xem đồng nghiệp đã đến tầng nào bằng cách quẹt thẻ vào vào thang máy là tìm được ngay lập tức.
Lâm Vãn thấy mắt Thư Phỉ lóe lên, nghi ngờ con robot này không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện ở văn phòng dự án “chim hót khe”.
Đoàn người vào phòng họp, chờ không bao lâu thì người của Tinh Sang đến. Dẫn đầu là Chu Diễn Xuyên.
Anh vẫn mặc áo sơ mi quần tây, vai rộng eo thon chân dài, đẹp trai ngời ngời không hề thay đổi.
Anh bắt tay với Thư Phỉ, ánh mắt quét đến Lâm Vãn thì hơi lóe lên ý cười rất nhẹ.
Lâm Vãn đành đáp lại anh bằng một nụ cười.
Xuất hiện cùng với Chu Diễn Xuyên còn có người các bộ phận khác của Tinh Sang tham gia vào dự án này.
Hầu hết cuộc thảo luận do người phụ trách có trách nhiệm bàn bạc, cơ bản là anh không lên tiếng, chỉ khi nào người của Tinh Sang bị khí thế mạnh mẽ của Thư Phỉ ép hỏi tới cùng mà không trả lời được thì anh mới nhẹ nhàng lên tiếng giải thích vài điểm.
Đây là cuộc họp đầu tiên khi chính thức hợp tác giữa hai bên, rất nhiều quy tắc chi tiết được đặt ra trong cuộc họp, vì vậy không thể nào kết thúc trong thời gian ngắn.
Một giờ sau, Chu Diễn Xuyên ra ngoài nhận điện thoại, Thư Phỉ thấy anh không ở đây nên đề nghị mọi người tạm nghỉ một lát, chờ anh về lại tiếp tục.
Nhóm trạch nam IT bị Thư Phỉ dày vò cả buổi, vừa nghe vậy thì như chim sổ lồng bay tán loạn, chắc ra ngoài tụ lại mà gào khóc.
“Tôi đi toilet.” Thư Phỉ nói với Lâm Vãn ngồi bên cạnh, gõ giày cao gót cồm cộp ra ngoài.
Đại ma vương đi mất, không khí phòng họp lập tức nhẹ nhàng hẳn, hai cô bạn đồng nghiệp lập tức bàn tán về soái ca.
“Cậu biết không, nãy giờ tôi không dám nhìn thẳng anh ấy.”
“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, chỉ cần vô tình liếc qua một cái là tôi cảm giác mình đỏ tới cả cổ.”
“Đẹp trai như vầy mà làm máy bay không người lái gì chứ, tôi muốn viết một bức tâm thư bằng máu cầu anh ấy gia nhập giới giải trí!”
“Thôi thôi cậu đừng nói nhảm, tôi thấy anh ấy thuộc kiểu lạnh lùng, hơn nữa đầu óc thông minh, quyến rũ hơn gấp nhiều lần.”
Lâm Vãn nhìn chằm chằm màn hình notebook, giả vờ như đang xem nội dung cuộc họp.
Người đồng nghiệp nam duy nhất cũng tham gia tám chuyện: “Nghe nói giám đốc Chu chỉ phụ trách kỹ thuật, những việc khác thì không quan tâm. Mấy cô muốn trồng cây si thì nhìn Tổng giám đốc Tào kìa, cũng đẹp trai, lại còn là CEO nữa.”
“CTO thì có gì không tốt chứ, dù sao họ cũng là đối tác của nhau. Lâm Vãn, cô thấy đúng không?”
Lâm Vãn tự nhiên bị chỉ mặt, đành cười: “Quá đúng, chức vụ là tạm thời nhưng soái là cả đời.”
Gương mặt cô đồng nghiệp đang nói chuyện với cô tự nhiên thay đổi, rồi đỏ bừng lên.
Lâm Vãn chớp mắt, coi bộ không ổn.
Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy Chu Diễn Xuyên đứng ngay cạnh cửa phòng họp, ngón tay còn đặt trên nắm tay cửa, hiển nhiên là anh mới đẩy cửa vào đã nghe thấy câu chuyện của họ.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vãn luống cuống: “Tôi đi rót ly nước.”
Cô cúi xuống cầm ly giấy, giả vờ như không thấy bình lọc nước trong phòng họp, lướt nhanh qua Chu Diễn Xuyên chạy về phía bình nước cuối hành lang.
Không được rồi, làm vậy không phải có tật giật mình sao?
Lâm Vãn đứng trước bình nước, im lặng tự phỉ nhổ bản thân.
Phải thể hiện khí thế Hải vương chứ, không sợ bất kỳ khó khăn trở ngại nào, luôn mỉm cười trong mọi trường hợp!
Không để cô kịp tưởng tượng là Hải vương nên có khí thế ra sao xong, tiếng bước chân phía sau làm thần kinh cô run lên.
Chu Diễn Xuyên đi tới, dựa vào nơi quầy nước, hơi quay đầu đi, nửa cười nửa không nhìn cô.
Khi trong phòng họp, anh cởi hai nút áo sơ mi nên yết hầu nơi cổ rõ ràng hiện lên vùng bóng mờ mờ, xuống chút nữa là xương quai xanh thẳng, đẹp tới chấn động lòng người.
Lâm Vãn quay lại: “Để tôi giải thích…”
Cô định nói đồng nghiệp khen ngoại hình của anh, cô đương nhiên phải lịch sự phụ họa mấy câu, nhưng mà cô chưa kịp nói gì thì Chu Diễn Xuyên đã cong môi cười.
“Được thôi, cô giải thích rõ ràng đi, tại sao lại trốn tôi.”
Giọng anh buông lỏng, có phần như trêu chọc cô, “Mấy ngày không gặp, đã có cung nữ mới rồi?”
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Lâm Vãn: Sao nghe giống như tôi là tra nam vậy???
Tinh Sang thành lập gần 3 năm, ngoài hạng mục kiểm tra đường dây điện mà Chu Diễn Xuyên từng nói, toàn bộ những hạng mục khác đều liên quan tới việc bảo vệ môi trường, trong đó tiêu biểu nhất là việc phủ xanh những vùng đất bị sa mạc hóa và kiểm soát xói mòn đất. Các phương tiện truyền thông đưa ra so sánh hình ảnh vệ tinh trực quan, chứng minh sau khi Tinh Sang sử dụng khoa học kỹ thuật tham gia hỗ trợ, tỉ lệ phủ xanh ở nhiều nơi, sự tàn phá thảm thực vật nơi rừng núi đều có sự cải thiện đáng kể.
Lâm Vãn nhìn những hình ảnh từ cằn cỗi tới tươi tốt, cảm giác trái tim co thắt dữ dội. Cô điều chỉnh ánh sáng đèn bàn tới mức thấp nhất, trong ánh sáng lờ mờ nhắm mắt lại, lần đầu tiên bỏ qua vẻ ngoài của anh mà chậm rãi phác họa hình ảnh của Chu Diễn Xuyên.
Khi những tảng đất đá khổng lồ từ trên núi lao xuống, có phải anh cũng từng sợ hãi, bất lực?
Hiện giờ anh dùng hết tâm sức để cải thiện, bảo vệ môi trường có phải là vì tai nạn ngày thơ ấu mà anh gặp phải?
Nhìn những ngọn núi cằn cỗi, dữ tợn kia một lần nữa rợp một màu xanh, có phải anh sẽ có được chút an ủi?
Càng nghĩ, Lâm Vãn càng không thể bình tĩnh được.
Người này che giấu quá kỹ.
Hai người đã nói về những chủ đề tương tự rất nhiều lần, anh lại chưa bao giờ thể hiện ra cảm xúc đặc biệt nào gây chú ý. Thật ra Lâm Vãn có thể ít nhiều hiểu được việc né tránh của anh.
Giống như khi ba cô mới qua đời, cô sẽ không nói với ai là cô nhớ ông như thế nào. Đôi khi biết rõ mọi người có thiện chí, nhưng quá nhiều sự thông cảm với họ mà nói, có lẽ chỉ làm miệng vết thương thêm nặng nề.
Cho nên cô không thể đột ngột nói xin lỗi vì những lời trước đó với Chu Diễn Xuyên, càng không thể để anh phát hiện ra cô lén tìm cô Trương hỏi thăm về gia cảnh của anh.
Lâm Vãn bất lực thở dài, cào mái tóc rối tung lên.
Cảm giác nghẹn muốn nghẹt thở.
*
Mấy ngày sau, Lâm Vãn làm xong thủ tục từ chức, bớt thời gian đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe bổ sung vào hồ sơ công việc mới.
Sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, cô liên hệ với HR bên Quỹ tài trợ, xác định thứ hai tuần sau đi làm. (HR: Human Resources – quản trị nhân sự)
Thứ hai đi làm, cô lại suýt nữa thì đi trễ.
Quỹ tài trợ có nhiều dự án khác nhau, có văn phòng trên cả nước. Khu vực Nam Giang phụ trách dự án “Chim hót khe”, văn phòng cách đường Đông Sơn nhà cô khoảng một giờ lái xe. Cô ra cửa sớm hơn giờ làm 1 tiếng rưỡi, kết quả là gặp ngay lúc cao điểm, kẹt xe trên đường mém tí trễ giờ.
Làm xong thủ tục nhận việc với HR, Lâm Vãn ôm đống đồ đạc linh tinh hỏi, “Ga tàu điện ngầm gần nhất có đông người lắm không ạ?”
Mặt HR lộ vẻ đau khổ: “Có thể so sánh với zombie vây thành.”
Thôi xong.
Lâm Vãn lộ vẻ “tôi hiểu”, không khỏi nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp nhàn nhã đi bộ trước kia.
Lên lầu nơi tổ dự án, Lâm Vãn gặp được những đồng nghiệp tương lai.
Trong tổ đa số đều là người trẻ, chỉ nói mấy câu là có thể hòa nhập được. Lâm Vãn sắp xếp bàn làm việc của mình xong, hai cô gái ra vẻ bí mật dẫn cô đi tham quan khu vực 5A của tổ dự án.
Cái gọi là khung cảnh 5A thật ra là sân thượng bên ngoài văn phòng.
Trên sân thượng trồng rất nhiều cây, còn làm hồ nước, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy núi non, thác nước, khung cảnh thật sự rất trang nhã. Chỉ có điều là gần cửa có một cái cây, mỗi khi có người đi ngang qua thì mấy con chim giả trên đó sẽ phát ra âm thanh ríu rít ầm ĩ.
Lâm Vãn đỡ trán: “…Cái gì vậy chứ?”
Tiếng chim khách (Hỉ thước) là tiếng kêu rất khó chịu, mọi người sao tự tra tấn mình vậy trời.
Đồng nghiệp Giáp thân thiện phổ cập kiến thức cho cô: “Trước đây khi văn phòng mới sửa sang lại, không có mấy con chim này. Phong cảnh ở đây rất tốt, chúng tôi không có việc gì thì thường chạy ra đây hóng gió ngắm cảnh. Sau này đại ma vương đến thì cảm thấy ảnh hưởng tới năng suất công việc, dứt khoát nghĩ ra chiêu này. Từ đó về sau, mọi người nghe tiếng chim khách là lập tức nghĩ tới nỗi sợ bị đại ma vương thống trị.”
Lâm Vãn: “Đại ma vương là ai?”
“Thư Phỉ, Giám đốc dự án chúng ta.” Đồng nghiệp Ất nói nhỏ.
Nói chưa dứt câu thì Lâm Vãn thấy cánh cửa văn phòng giám đốc mở ra từ bên trong.
Một người phụ nữ tầm hơn 30 đi ra, mắt phượng, môi đỏ, mũi cao, nhìn kỹ thì không phải đẹp xuất sắc nhưng ánh mắt đầu tiên gây ấn tượng mạnh, không khác gì người mẫu trong những tuần lễ thời trang, lạnh lùng, quý phái.
Thư Phỉ quét mắt một vòng, cố định lên người Lâm Vãn, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Lâm Vãn cũng nhanh nhẹn, vội vàng tạm biệt khu phong cảnh 5A, trong tiếng ồn ào của chim khách mà cầm tập giấy trên bàn đi thẳng đến văn phòng giám đốc.
Thư Phỉ không hổ danh đại ma vương, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cô được ông Tằng mời gia nhập dự án Chim hót khe, nhưng tôi nhấn mạnh trước, ông Tằng là Chủ tịch Quỹ, ông ấy không phụ trách công việc cụ thể. Dẫn dắt mọi người trong dự án là tôi, cho nên nếu cô ở trong dự án này một ngày thì tất cả phải theo tôi.”
Lâm Vãn gật đầu, dù sao cô cũng xuất thân từ một đơn vị sự nghiệp, những quy tắc công sở này cô hiểu.
“Rất tốt. Tương lai cô không chỉ làm phổ cập khoa học mà còn theo dõi tiến độ, những thay đổi của từng khu bảo tồn, phân tích sự phân bố quần thể chim, thường xuyên công bố dữ liệu mới nhất cho các tổ chức phi chính phủ khác nhau mà Quỹ hợp tác, phối hợp với họ triển khai công tác tuyên truyền. Thực ra cô vẫn là nghề cũ là phổ cập khoa học nhưng những việc liên quan sẽ phức tạp hơn, công việc cụ thể báo cáo trực tiếp với tôi.”
“Dạ được.”
Lâm Vãn thấy giao tiếp với Thư Phỉ thật thoải mái, không hề có những câu thừa thãi vô nghĩa.
Thư Phỉ nói một hơi rồi tạm dừng, đọc vài tên: “Cô ra ngoài thông báo những người này, mười phút sau tôi dẫn mọi người đến Tinh Sang.”
Lâm Vãn ngẩn ra, cô nghe thấy cái gì vậy?
Thư Phỉ nhướng mày: “Sau này Khoa học kỹ thuật Tinh Sang sẽ cung cấp kỹ thuật cho khu bảo tồn. Thứ năm tuần trước mới ký kết hợp đồng xong, có vấn đề gì sao?”
“Dạ không.” Lâm Vãn đứng dậy đẩy ghế ra, “Bây giờ tôi ra ngoài thông báo mọi người.”
*
Mười phút sau, Lâm Vãn và mọi người đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Viện nghiên cứu rề rà chậm chạp lâu rồi, vất vả lắm mới gặp được phong cách làm việc sấm rền gió cuốn này, cô không những không thấy khó chịu mà ngược lại, còn thấy phấn khích.
Tất nhiên, nếu điểm đến của chuyến đi không phải là Tinh Sang thì cảm xúc cô còn dâng trào hơn nữa.
Đột nhiên gặp mặt mà cô còn chưa nghĩ ra cách đối diện với Chu Diễn Xuyên thế nào.
Mọi người ngồi xe Thư Phỉ, Thư Phỉ vứt chìa khóa xe cho một đồng nghiệp nam, ý bảo anh ấy lái xe, mình thì vòng qua ngồi ghế phụ lái.
Lâm Vãn với hai cô gái khi nãy dẫn cô tới sân thượng ngồi băng sau, ba người đều gầy gầy nên không chật chội.
xe từ từ ra khỏi bãi đỗ.
Khu vực xung quanh đại lộ này mới được xây dựng mấy năm gần đây. Trước kia Lâm Vãn không tới bên này, định nhân cơ hội này nhìn kỹ khu vực xung quanh, dù sao thì có thể cô sẽ ở đây vài năm nếu không có sự cố gì bất ngờ.
Ai ngờ chạy mới vài phút, cô thấy đồng nghiệp nam kia đánh lái, có vẻ như chuẩn bị tấp vô lề đỗ xe.
Lâm Vãn ngơ ngác nhìn qua phải, giây tiếp theo đã thấy tòa nhà màu xám đen độc lập đập vào mắt.
Kiến trúc tòa nhà mang tính khoa học và kỹ thuật. Tòa nhà có các đường thẳng, các khung cửa sổ màu đen phân bố dọc, sơn màu đỏ gạch tạo hiệu ứng thị giác với ánh sáng chiếu nghiêng về phía gần đường làm nổi bật tên công ty.
Khoa học kỹ thuật Tinh Sang.
“…”
Sao cô lại quên mất không hỏi Chu Diễn Xuyên là công ty anh ở đâu.
Khoảng cách gần như thế này, đừng nói là do yêu cầu công việc, chỉ sợ đi ăn cơm trưa cũng có thể gặp người ta đi ăn. Nói không chừng còn có thể ghép bàn nữa chứ.
Thư Phỉ không để Lâm Vãn có thời gian tiêu hóa sự ngạc nhiên, dẫn bọn họ vào tòa nhà văn phòng Tinh Sang.
Đăng ký ở quầy xong, nhân viên lễ tân xinh xắn dẫn mọi người lên lầu vào phòng họp.
Nếu nhìn bề ngoài của tòa nhà Tinh Sang mà không đoán được nghiệp vụ của họ thì chắc chắn là khi bước chân vào tòa nhà, mọi người chắc chắn phải cảm nhận được, đây chính là một công ty khoa học kỹ thuật.
Thang máy trong suốt đi từ dưới lên trên, mỗi khi lên một tầng, có thể thấy mô hình máy bay không người lái treo lơ lửng bên ngoài. Ra khỏi thang máy là một sàn bê tông xám, thiết kế nội thất theo phong cách đơn giản, thiết thực. Thậm chí còn có một robot tương tác với màn hình cảm ứng ở hành lang. Theo cô lễ tân thì nhân viên không những sử dụng nó để kiểm tra phòng họp có đang sử dụng hay không mà còn có thể xem đồng nghiệp đã đến tầng nào bằng cách quẹt thẻ vào vào thang máy là tìm được ngay lập tức.
Lâm Vãn thấy mắt Thư Phỉ lóe lên, nghi ngờ con robot này không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện ở văn phòng dự án “chim hót khe”.
Đoàn người vào phòng họp, chờ không bao lâu thì người của Tinh Sang đến. Dẫn đầu là Chu Diễn Xuyên.
Anh vẫn mặc áo sơ mi quần tây, vai rộng eo thon chân dài, đẹp trai ngời ngời không hề thay đổi.
Anh bắt tay với Thư Phỉ, ánh mắt quét đến Lâm Vãn thì hơi lóe lên ý cười rất nhẹ.
Lâm Vãn đành đáp lại anh bằng một nụ cười.
Xuất hiện cùng với Chu Diễn Xuyên còn có người các bộ phận khác của Tinh Sang tham gia vào dự án này.
Hầu hết cuộc thảo luận do người phụ trách có trách nhiệm bàn bạc, cơ bản là anh không lên tiếng, chỉ khi nào người của Tinh Sang bị khí thế mạnh mẽ của Thư Phỉ ép hỏi tới cùng mà không trả lời được thì anh mới nhẹ nhàng lên tiếng giải thích vài điểm.
Đây là cuộc họp đầu tiên khi chính thức hợp tác giữa hai bên, rất nhiều quy tắc chi tiết được đặt ra trong cuộc họp, vì vậy không thể nào kết thúc trong thời gian ngắn.
Một giờ sau, Chu Diễn Xuyên ra ngoài nhận điện thoại, Thư Phỉ thấy anh không ở đây nên đề nghị mọi người tạm nghỉ một lát, chờ anh về lại tiếp tục.
Nhóm trạch nam IT bị Thư Phỉ dày vò cả buổi, vừa nghe vậy thì như chim sổ lồng bay tán loạn, chắc ra ngoài tụ lại mà gào khóc.
“Tôi đi toilet.” Thư Phỉ nói với Lâm Vãn ngồi bên cạnh, gõ giày cao gót cồm cộp ra ngoài.
Đại ma vương đi mất, không khí phòng họp lập tức nhẹ nhàng hẳn, hai cô bạn đồng nghiệp lập tức bàn tán về soái ca.
“Cậu biết không, nãy giờ tôi không dám nhìn thẳng anh ấy.”
“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, chỉ cần vô tình liếc qua một cái là tôi cảm giác mình đỏ tới cả cổ.”
“Đẹp trai như vầy mà làm máy bay không người lái gì chứ, tôi muốn viết một bức tâm thư bằng máu cầu anh ấy gia nhập giới giải trí!”
“Thôi thôi cậu đừng nói nhảm, tôi thấy anh ấy thuộc kiểu lạnh lùng, hơn nữa đầu óc thông minh, quyến rũ hơn gấp nhiều lần.”
Lâm Vãn nhìn chằm chằm màn hình notebook, giả vờ như đang xem nội dung cuộc họp.
Người đồng nghiệp nam duy nhất cũng tham gia tám chuyện: “Nghe nói giám đốc Chu chỉ phụ trách kỹ thuật, những việc khác thì không quan tâm. Mấy cô muốn trồng cây si thì nhìn Tổng giám đốc Tào kìa, cũng đẹp trai, lại còn là CEO nữa.”
“CTO thì có gì không tốt chứ, dù sao họ cũng là đối tác của nhau. Lâm Vãn, cô thấy đúng không?”
Lâm Vãn tự nhiên bị chỉ mặt, đành cười: “Quá đúng, chức vụ là tạm thời nhưng soái là cả đời.”
Gương mặt cô đồng nghiệp đang nói chuyện với cô tự nhiên thay đổi, rồi đỏ bừng lên.
Lâm Vãn chớp mắt, coi bộ không ổn.
Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy Chu Diễn Xuyên đứng ngay cạnh cửa phòng họp, ngón tay còn đặt trên nắm tay cửa, hiển nhiên là anh mới đẩy cửa vào đã nghe thấy câu chuyện của họ.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vãn luống cuống: “Tôi đi rót ly nước.”
Cô cúi xuống cầm ly giấy, giả vờ như không thấy bình lọc nước trong phòng họp, lướt nhanh qua Chu Diễn Xuyên chạy về phía bình nước cuối hành lang.
Không được rồi, làm vậy không phải có tật giật mình sao?
Lâm Vãn đứng trước bình nước, im lặng tự phỉ nhổ bản thân.
Phải thể hiện khí thế Hải vương chứ, không sợ bất kỳ khó khăn trở ngại nào, luôn mỉm cười trong mọi trường hợp!
Không để cô kịp tưởng tượng là Hải vương nên có khí thế ra sao xong, tiếng bước chân phía sau làm thần kinh cô run lên.
Chu Diễn Xuyên đi tới, dựa vào nơi quầy nước, hơi quay đầu đi, nửa cười nửa không nhìn cô.
Khi trong phòng họp, anh cởi hai nút áo sơ mi nên yết hầu nơi cổ rõ ràng hiện lên vùng bóng mờ mờ, xuống chút nữa là xương quai xanh thẳng, đẹp tới chấn động lòng người.
Lâm Vãn quay lại: “Để tôi giải thích…”
Cô định nói đồng nghiệp khen ngoại hình của anh, cô đương nhiên phải lịch sự phụ họa mấy câu, nhưng mà cô chưa kịp nói gì thì Chu Diễn Xuyên đã cong môi cười.
“Được thôi, cô giải thích rõ ràng đi, tại sao lại trốn tôi.”
Giọng anh buông lỏng, có phần như trêu chọc cô, “Mấy ngày không gặp, đã có cung nữ mới rồi?”
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Lâm Vãn: Sao nghe giống như tôi là tra nam vậy???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook