Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 543: Phụ chương 54 – Ý định của Zero Code

Pzzzzzzzt!

Những tia sét lớn bao trùm cơ thể con quái vật. Cái đầu của nó rũ xuống.

Seol Jihu nhấc bàn tay ra khỏi đầu của nó. Sau khi xác nhận rằng con quái vật đã bất tỉnh, anh vội vàng quay lại.

Nhảy lên không trung, Seol Jihu vung thương và cắt đứt những sợi tóc ma quái đang trói đồng đội của mình. Sau khi nhẹ nhàng đặt họ xuống đất, cậu ta đổ Elixeer vào miệng họ.

Hiệu ứng của Elixeer thực sự tuyệt vời. Những vết thương trên cơ thể họ đã được chữa lành trong tích tắc. Tuy nhiên, hầu hết vẫn chưa thể mở mắt.

Đúng như Taihi dự đoán, họ đã phải chịu tổn thương phi vật chất.

Có vẻ như cậu sẽ phải dùng Elixeer và phép thuật của Seo Yuhui để giữ cho họ sống sót, sau đó vận chuyển họ trở về nhà càng nhanh càng tốt. Việc chữa trị sẽ được tiến hành ở lãnh thổ nhân loại.

“Mm…. mm….”

Seol Jihu xót xa khi nhìn Eun Yuri bú bình Elixeer như một đứa trẻ.

Cậu xoa đầu cô và nhớ lại trận chiến ban nãy.

“Nó chắc chắn mạnh hơn một Tư lệnh đã Hóa thần….”

Seol Jihu thực sự ngạc nhiên trước sức bền của kẻ thù. Ngay cả Sung Shihyun cũng hấp hối sau đòn tấn công bằng Kiếm Quan Chân Khí kia, nhưng con quái vật đã chịu đựng được nó và thậm chí còn phản công.

Tuy vậy, nó vẫn yếu hơn Seol Jihu mong đợi.

Cậu hiểu tại sao Điều ước Thiên liêng – tương ứng với phép thuật cấp Lục Thiên – trở nên vô dụng. Nhưng tại sao khối thần tính của Nữ hoàng Ký sinh trùng hoặc mảnh thần tính cấp cao hơn cũng không đủ để ngăn chặn kẻ thù?

“Không lẽ nó còn ẩn chứa gì đặc biệt?….”

Chính lúc đó.

Kikikiki.

Một tiếng cười ma quái đột nhiên vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

‘Nó đang cười ư?’ – Seol Jihu quay ngoắt lại và quan sát cơ thể mềm nhũn của con quái vật…

Ngay lúc đó, một nguồn năng lượng đáng sợ đột ngột đè lên người anh.

Nguồn năng lượng mang theo chiến ý rất rõ ràng.

Seol Jihu không nghe thấy điều gì cả. Không có một giọng nói nào truyền vào trong đầu cậu, giống như khi nói chuyện với Thất Đại tội.

Nhưng, Seol Jihu đột nhiên cảm thấy một ý chí xa lạ truyền tới mình.

‘Tại sao…? Tại sao ngươi lại cản trở ta…?’

Tiếp theo, một đoạn ký ức rời rạc truyền vào đầu cậu.

[Bệ hạ! Hãy xem xét lại vấn đề này…! Xin hãy lắng nghe lời khuyên của các nguyên lão!!]

[Ý ta đã quyết! Đừng nói nhiều nữa!]

‘Gì thế này?’

Vẻ mặt Seol Jihu trở nên sững sờ khi tiếp nhận luồng thông tin đang truyền vào não mình.

[Thiên đường phải thuộc về vị vua của Đế Chế. Dù ta không đủ sức mạnh để ngăn chặn con mụ quái vật đó, nhưng các ngươi nghĩ ta sẽ để yên ư?]

[Bệ ha, xin hãy bình tĩnh! Đế chế đã sụp đổ, nhưng Thiên đường thì không! Nhiều vương quốc vẫn đang kháng chiến, và còn có cả các chủng tộc khác…!!]

[Đế Chế sụp đổ thì các chư hầu làm được gì? Hơn nữa, các chủng tộc nước ngoài cũng đang cúi đầu trước một giống loài ngoại lai đó thôi?]

[Bệ hạ!]

[Đủ rồi! Đã đến nước này, ta sẽ không đổi ý đâu!!]

Vị hoàng đế cuối cùng của Đế Chế đang khóc, máu hòa lẫn nước mắt.

[Ta đã mất đi người thân, những người hầu và thần dân trung thành của mình, và thậm chí là cả quốc gia thân yêu của ta! Ta đã mất tất cả những gì mình phải bảo vệ…! Thực sự đau buồn, đáng tiếc và đáng thương biết bao!]

[Nhưng một ngày nào đó, con mụ khốn kiếp kia sẽ phải hứng chịu cảm giác tương tự như ta!!]

[Tất cả hãy nghe lệnh ta!! Kích hoạt Vòng tròn ma thuật và triệu hồi một Dị Thần tới đây!]

Tiếp nhận ký ức đó, Seol Jihu không thể giấu nổi vẻ bàng hoàng.
Chính xác hơn, cậu đã chết lặng.

Đó là mảnh tàn hồn của Hoàng đế cuối cùng của Đế Chế.
Vào thời điểm đó, Thiên đường gần như đã rơi vào tay Nữ hoàng Ký sinh trùng.

Trong cơn căm hận, vị Hoàng đế nọ đã lên kế hoạch trả thù. Cho dù Trùng hậu rất mạnh, nhưng trong vũ trụ này vẫn còn nhiều vị thần mạnh mẽ khác.

Nhưng cuối cùng, điều ước của ông ta đã không thành hiện thực. Ngay khi ông ta cố gắng kích hoạt vòng tròn ma thuật, Trùng hậu đã phát hiện ra vội vàng chạy đến để ngăn chặn quá trình triệu hồi.

Mặc dù quá trình triệu hồi đã tạm thời dừng lại, nhưng vòng tròn ma thuật vẫn kết nối. Điều đó có nghĩa là, các Pháp sư của Đế Chế đã mời gọi được một vị thần có đẳng cấp cao hơn mụ ta.

Rất may, mụ có thể dùng quyền năng của Chủ Thần để ngăn cản vị thần xa lạ kia. Tuy nhiên, vị thần đó vẫn không bỏ cuộc.

Cuối cùng, Trùng hậu chỉ có thể phong ấn vòng tròn ma thuật để trì hoãn quá trình triệu hồi. Mụ dự định sẽ đánh chiếm Thiên đường rồi chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến mới.

Tuy nhiên, Trùng hậu đã thất bại. Sau cái chết của mụ ta, bí mật của Đế chế cũng bị chôn vùi trong lịch sử.

Tất nhiên, mặc dù không ai biết về vòng tròn này, nhưng quá trình triệu hồi đang tiến triển. Phong ấn bằng quyền năng của Chủ Thần rất mạnh mẽ, nên vị thần xa lạ kia phải từ từ gỡ bỏ.

Khi Trùng hậu chết, Dị thần kia đã nhân cơ hội và gửi một hầu cận tới Thiên đường.

Nếu tàn tích này không bao giờ được tìm thấy, nếu vòng tròn triệu hồi và hầu cận của Dị Thần vẫn bị chôn vùi trong tàn tích, thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Dị Thần và hầu cận sẽ phải mất hàng trăm hay hàng nghìn năm để phá vỡ phong ấn.

Nhưng người ta đã tìm thấy tàn tích trong quá trình tái thiết của Đế chế, và Đội 1 đã trở thành vật hy sinh đầu tiên. Sau khi nuốt chửng đội cứu hộ và Đội 1, tên hầu cận đã đủ sức mạnh để ăn mòn phong ấn.

Và bây giờ, vị thần của thế giới khác đang hỏi Seol Jihu.

Hắn đến đây theo lời kêu gọi của Hoàng đế năm xưa. Hắn đã lắng nghe lời cầu xin của người triệu hồi.
Nữ hoàng Ký sinh trùng chặn hắn, nhưng tại sao một con người cũng cố gắng chặn hắn?

‘Không, không phải…’

Seol Jihu lắc đầu. Trùng hậu đã chết. Vì vậy, Dị Thần không cần phải đến đây.

Seol Jihu đã cố gắng hết sức để giải thích toàn bộ câu chuyện, nhưng cậu vẫn lo lắng. Rốt cuộc, các vị thần là những kẻ khá tự cao tự đại.

Và đúng như cậu dự đoán.

‘Toi rồi…!’

Seol Jihu càu nhàu. Cậu có thể cảm nhận được một cơn thịnh nộ vô biên, và ẩn chứa trong cơn thịnh nộ này là một ý chí tà ác vô lượng.

[Ta đến đây theo lời khẩn cầu của các ngươi. Các ngươi nghĩ có thể gọi ta đến và đuổi ta đi tùy ý như thế sao?]

‘Chết tiệt…! Chẳng lẽ ông không thể quay trở lại ư… !?’

Woong!

Ngay lúc đó, một âm thanh dữ dội bao trùm cả khu vực. Những rung động dồn dập truyền đến và căn phòng biến thành một không gian kỳ quái.

Chẳng bao lâu, bụi rơi xuống từ các bức tường xung quanh, để lộ các biểu tượng hoa văn sáng chói. Sau đó, các biểu tượng bắt đầu di chuyển lên trên vòng tròn ma thuật ở trần nhà.

Chính lúc đó, Seol Jihu mới nhận ra sự thật.

Tên hầu cận đã dùng sinh lực của đội cứu hộ để phá bỏ phong ấn. Thời điểm đó, Dị Thần đã có thể bước qua lỗ hổng không gian để giáng lâm xuống Thiên đường.

Hắn vẫn chưa ra tay, vì muốn chờ cho kết nối ổn định hơn. Hắn nghĩ rằng tên hầu cận đủ sức để nuốt chửng Seol Jihu và củng cố lỗ hổng không gian.

Dị Thần chắc chắn không thể ngờ rằng người hầu của mình sẽ bị đánh bại. Biết rằng không thể trì hoãn nữa, hắn quyết định kích hoạt lại vòng tròn triệu hồi..

“Chết tiệt!”

Seol Jihu vội vàng vung Thần Thương. Kiếm Quang Chân Khí bay ra mọi hướng và phá hủy các hoa văn trên bức tường phép, nhưng vòng tròn triệu hồi vẫn hoạt động.
Khi Seol Jihu thử dùng Cửu Nhãn, cậu ấy thấy xung quanh đều là màu đen.

‘Làm sao bây giờ…!’

Nhìn xung quanh, Seol Jihu nhận ra. Các biểu tượng đang hướng đến một điểm duy nhất, như thể đó là nhiệm vụ tối cao của chúng.

Seol Jihu ngay lập tức chạy tới. Giương Thần thương lên, cậu nhảy vọt về phía trần nhà.
Vụt!
‘Lạy Trời…!’

Seol Jihu đâm Thần Thương vào chính giữa trần nhà, chặn những biểu tượng sáng chói kia lại.

Ngay khi cậu kích nổ kiếm khí của mình…
“Ah…!”

Mắt cậu mở trừng trừng trước cảnh tượng choán ngợp.

BÙM!!!

***

Cùng thời gian đó.

Trên căn hộ áp mái của tòa nhà SY Apartment, xảy ra một vụ cãi vã.

“Con ghét bố!!”

Cánh cửa đóng lại sau với tiếng mè nheo của một cô bé.

“Khoan đã, Suna. Suna?”

Kim Soohyun gõ cửa nhiều lần. Không có phản hồi nào cả, anh ta đành quay lại với vẻ mặt bối rối.

“Này, ngươi nghĩ con bé tức giận đến mức nào?”

Anh hỏi một quả cầu màu xanh lơ lửng.

“Chà. Cô ấy đang nằm trên giường, mặt vùi vào gối” – Zero Code nói.

Kim Soohyun thở dài. Nhưng có vẻ như anh ta không có ý định thay đổi ý định của mình. Thế là anh lặng lẽ đi về phòng.

“Ngạc nhiên đó. Tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ chiều ý cô con gái đáng yêu của mình.”

“Suýt nữa thì ta đã đồng ý… nhưng nguyên tắc là nguyên tắc.” – Kim Soohyun lắc đầu – “Thế giới đó đã trở thành một mớ hỗn độn. Nếu cứ vay mượn sức mạnh bên ngoài, tình trạng sẽ còn tồi tệ hơn. Ngươi biết điều đó mà”.

“Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng biết làm sao được. Không thể ngồi nhìn và nói rằng họ đã xui xẻo”.

“Dù điều đó là sự thật, chúng ta cũng không có lý do gì để can thiệp.”

Kim Soohyun mở cửa. Sau đó, anh nhìn lại phòng của Suna.

“Ngoài ra…” – Võ Thần khịt mũi – “Thế giới đó đã được bảo vệ bởi một người còn mạnh hơn ta. Con bé lo lắng để làm gì cơ chứ?”.

Zero Code ngỡ ngàng.

“Ồ. Tôi không ngờ anh lại nói vậy đó”.

“Ta không nói về năng lực chiến đấu của anh ta.” – Kim Soohyun thì thầm.

Thần Võ – một huyền thoại đã thay đổi vận mệnh của nhiều thế giới và sở hữu chiến tích bất bại.

Anh ấy cũng biết một chút về Seol Jihu.

Một người đàn ông đã gửi lại cảm xúc của mình về quá khứ, một người tiên phong mở ra tương lai lý tưởng cho tất cả mọi người.

Kim Soohyun đã không thể làm như vậy. Mặc dù anh đã cố gắng đạt được mục tiêu của mình bằng mọi giá, nhưng khi anh vươn tới đỉnh cao, tất cả những gì còn lại chỉ là sự hối tiếc. Chỉ sau khi mượn sức mạnh của Zero Code, anh ấy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình.

Nếu Chiến Thần chỉ gửi lại cảm xúc của mình như Seol Jihu, liệu anh có đạt được kết quả tương tự không?

Kim Soohyun không đủ tự tin. Vì anh đã coi mọi người, kể cả đồng đội, chỉ là những quân cờ, nên dù anh có hồi quy bao nhiêu lần thì kết quả vẫn không như ý muốn.

Tóm lại, Kim Soohyun không thể thành công dù sở hữu những điều kiện thuận lợi hơn, và Seol Jihu đã thành công trong dù chỉ sở hữu điều kiện thua kém hơn.

Làm sao Kim Soohyun dám coi thường Seol Jihu! Anh thậm chí còn ghen tị với cậu ta!

“… Chàng trai đó là một con quái vật. Và ta nói điều đó một cách chân thành”.

“Có vẻ như anh đang nói thật”.

“Ta có thể học được rất nhiều điều từ anh ta. Hơn nữa, anh ta đã đánh bại tất cả những bà vợ của tôi. Đó là điều mà tôi không bao giờ có thể làm được trong một tỷ kiếp… Không biết anh ta quán xuyến gia đình thế nào nhỉ? Chắc là hạnh phúc và vui vẻ lắm, phải không?”

“…”

Zero Code không nói gì.

Đóng cửa lại, Kim Soohyun ngồi xuống ghế. Nhìn thấy Zero Code vẫn trôi lững lờ, anh cười khổ.

“Dù sao, ta cũng ngạc nhiên. Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ quan tâm đến anh ấy như vậy.”

“Thay vì quan tâm… tôi cảm thấy tò mò.” – Zero Code lên tiếng – “Anh không tò mò sao?”

“Hmm?”

“Mercedes, Hwajung, Gehenna và thậm chí cả con gái của anh. Họ đều là những vị thần đỉnh cao.”

“Và?”

“Chòm sao Hoàng Kim đã thu hút sự chú ý của những thực thể như vậy. Họ cũng cho là tiềm năng của chàng trai đó còn cao hơn anh.”

Lông mày của Kim Soohyun nhíu lại một chút.

“Nhưng tôi thì không nghĩ thế, hehehehe” – Zero Code mỉm cười – “Đó là lý do tại sao tôi tò mò. Tôi muốn biết ai đúng ai sai.”

“Trời ạ, ngươi quan tâm chuyện đó ư?”

“Đương nhiên. Đáng lẽ câu trả lời đã xuất hiện từ lâu… Nếu Thất Đại Tội của Thiên đường không xài những chiêu trò lố bịch như vậy.”

Đôi mắt của Kim Soohyun mở to trước những gì Zero Code nói. Sau đó anh ta lẩm bẩm như thể đã nhận ra điều gì đó.

“Lẽ nào… Các vị thần của thế giới đó cố tình đặt ra một hạn chế đối với Seol Jihu vì sợ anh ta phát triển quá đà?”

“Tôi sẽ không nặng lời như vậy.” – Zero Code bình thản lên tiếng – “Đây chỉ là quan điểm của người ngoài cuộc thôi. Tóm lại là, họ không muốn Chòm sao Hoàng Kim phát triển quá xa khỏi mục đích ban đầu. Họ chỉ muốn anh ta cứu rỗi thế giới đó.”

“Ý bạn là như thế nào?”

“Mỗi người có một thiên phú riêng. Đáng lẽ anh ta có thể tìm kiếm và phát triển thiên phú của mình, nhưng Thất Đại Tội đã ràng buộc anh ta vào một thiên phú cụ thể.” – Zero Code tiếp tục với một giọng bình tĩnh – “Tất nhiên, họ đã chọn cho anh ta những thứ phù hợp để đối đầu với kẻ thù… Nhưng con đường đó đi ngược lại với tính cách tự nhiên của anh ta. Kết quả là sự phát triển của anh ta bị hạn chế.

“Ta hiểu. Không phải chỉ có cái tốt mới có thể đánh bại cái ác.”

“Đúng. Cái ác có thể bị dập tắt bằng một cái ác to lớn hơn. Tính cách tự nhiên của Chòm sao Hoàng Kim không khác gì anh”.

“Thế ư? Anh ta có vẻ là một người tốt bụng.”

“Không, tôi chắc chắn về điều đó.”

Zero Code khựng lại. Suýt nữa thì nó nói thêm “Ít nhất thì anh đã không tiêu diệt toàn bộ Bang của đối phương ngay sau khi tạo ra Bang của riêng mình”.

Kim Soohyun ngậm miệng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào Zero Code một lúc trước khi hỏi thêm.

“Thế, ta có cần giúp ngươi thỏa mãn sự tò mò của mình không?”

“Anh không cần giúp tôi, nhưng anh phải có trách nhiệm với thế giới đó.”

“Tại sao vậy?”

“Không phải mọi chuyện đều là lỗi của anh… Nhưng tình huống hiện tại đã bắt nguồn từ việc anh để sổng mất Nữ hoàng Ký sinh trùng. Có thể coi đây là một vụ ngộ sát cũng được”.

“Hmm, nếu ngươi muốn.” – Kim Soohyun nhún vai – “Thế thì, ta hỏi nhé”

Anh nói tiếp bằng giọng trầm khàn.

“Ngươi muốn ta đến thế giới đó và tự tay giúp đỡ người đàn ông đó?”

“Tôi biết anh không muốn can thiệp vào thế giới khác. Tôi tôn trọng quyết định của anh.”

“Vậy ngươi Goh Yeonju hoặc Ahn Sol đến giúp anh ta?”

“Đó là một câu hỏi vô nghĩa. Ngay cả con gái của anh cũng không dám làm thế. Nữ hoàng bóng tối và thánh nữ Angelus còn lâu mới ra tay”.

“Một câu hỏi cuối cùng. Ngươi có muốn ta yêu cầu Suna, Mercedes, Gehenna, hay Hwajung ban thần tính cho anh ấy không?”

“Dĩ nhiên là không.” – Zero Code bật cười – “Nếu cần thì tôi tự làm cũng được. Tôi còn loanh quanh ở đây làm gì?”

“…Hmm” – Kim Soohyun gật đầu – “Vậy ta sẽ thay đổi câu hỏi.”

Đang ngồi thẳng lưng, anh đột nhiên dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Vậy thì việc ngươi muốn ta làm gì?”

Zero Code cao giọng như thể nó đang chờ đợi câu hỏi này.

“Điều tôi muốn là …”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương