Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 541: Phụ chương 52 – Quái vật đấu quái vật
“Đây. Tôi đã truyền cho cô ấy một phần năng lượng của mình, nhưng tôi e là vẫn chưa ổn đâu”.
Con chim phượng hoàng bay đến chỗ đội thám hiểm và đặt Yi Seol-Ah xuống đất.
“Seol-Ah… Seol-Ah….”
Seo Yuhui vội vã đến bên Yi Seol-Ah và nhanh chóng lấy ra một bình Elixeer mà Seol Jihu đã mua bằng Điều ước Thiêng liêng.
“Hồi Phục Tối Cao! Hồi Phục Toàn Phần!”
Cô ấy thậm chí còn niệm một vài câu thần chú hồi phục cấp cao, nhưng Yi Seol-Ah vẫn nằm yên như một tảng đá. Ngay cả khi đôi mắt bị khoét của cô ấy được hồi phục và các vết thương khác từ từ lành, thì Yi Seol-Ah vẫn không tỉnh lại.
“Nếu Elixeer cũng không có tác dụng… tôi e rằng chúng ta không thể làm gì hơn nữa”.
Taihi – người đã lặng lẽ quan sát – thì thầm với giọng chán nản.
“Tất cả các sinh vật trên thế giới này đều có một lõi sinh lực để duy trì sự tồn tại. Nếu lõi đó bị rút cạn, sinh vật không thể hồi phục…. A, giá mà Cây Thế giới có thể cho cô ấy mượn sức mạnh thần thánh thì có lẽ là..!”
Seo Yuhui quay sang Cây thế giới. Cái cây vẫn đang đấu tranh để tồn tại, dựa vào phép thuật cấp 10 mà Seo Yuhui đã tạo ra, và dường như quá bận rộn để làm bất cứ điều gì khác.
“Chà. Xem ra… Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng Seol Jihu sẽ chiến thắng càng sớm càng tốt” – Cinzia nói với giọng uể oải như mọi khi – “Nếu không… chúng ta sẽ bận lắm đấy”.
Đúng như cô ấy nói. Kẻ thù đã triệu hồi nhiều cái bóng kỳ cục và chúng đã bắt đầu di chuyển. Số lượng nhiều đến nỗi toàn bộ khu vực nhìn từ xa trở nên đen kịt.
“Chưa hết đâu. Nếu chúng có thể tự phục hồi thì…”
Cinzia lẩm bẩm, nhìn lên bầu trời. Con phượng hoàng đang từ từ bay vòng qua đầu họ, chuẩn bị tung đòn tấn công của mình.
Sự vắng mặt của Seol Jihu chắc chắn là một mất mát lớn, nhưng không ai có lo lắng. Một kẻ khác đã đến thay thế cậu ta, và kẻ đó còn có sức mạnh thanh tẩy.
“Cô có muốn chơi một trò chơi không?” – Cinzia hỏi, nhìn chằm chằm vào làn sóng kẻ thù đang lao về phía họ – “Ai giết được nhiều nhất sẽ thắng. Người thua phải chấp nhận một điều ước của người thắng. Cô thấy sao??”
Baek Haeju liếc nhìn Cinzia. Cô tự hỏi tại sao Cinzia lại đề nghị một điều như vậy.
‘Cô ấy đang cố giúp mình thư giãn? Hoặc…. ‘
Khuôn mặt Baek Haeju lộ vẻ nghi ngờ.
“Ví dụ, nếu tôi thua… Tôi sẽ nỗ lực hỗ trợ cô trong cuộc chiến hậu cung.” – Cinzia tiếp tục cười khúc khích – “Tôi nghe nói gần đây cô đã bị Ngôi sao Sắc dục chèn ép khá nhiều.”
Lông mày của Baek Haeju nhíu lại.
“Vụ này, Seol Jihu mắc nợ chúng tôi. Cậu ta là một kẻ tuân thủ nguyên tắc “có vay có trả”, nên tôi tin là cậu ấy sẽ sẵn lòng làm vài chuyện cho tôi”
Biểu cảm của Baek Haeju như muốn nói: “Thế thì sao?”
“Nghĩ xem. Nếu cô giành chiến thắng, tôi có thể dành những lời tốt đẹp cho cô, thậm chí là cử anh ấy đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật cùng với cô”.
“Hoặc cô có thể nhận được một số lời khuyên – nếu cô muốn. Cô thấy đấy, chúng tôi có một chuyên gia tình trường” – Cinzia chỉ vào Agnes và nhếch mép.
Baek Haeju từ từ nghiêng đầu. Cô ấy có vẻ trầm ngâm trong một vài khoảnh khắc. Rồi đột nhiên, sự thờ ơ trong mắt cô bỗng biến mất.
Cinzia mỉm cười.
“Cô thấy sao hả?”
“Được rồi. Hãy bắt đầu thôi.”
Baek Haeju biến mất trước khi Cinzia kịp nghe xong. Quá ngạc nhiên, Cinzia tặc lưỡi khi nhìn Baek Haeju một mình lao về phía kẻ thù.
“Không ngờ cô ấy lại máu lửa như vậy. Tôi tự hỏi, nếu tôi yêu ai đó, tôi có được như cô ấy không?” – Cinza quay sang Agnes – “Cô nghĩ sao?”
“Tôi không biết nữa. Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh sếp âu yếm hoặc nũng nịu với một người đàn ông. ” – Agnes lắc đầu lè lưỡi – “Tôi rất vui vì sếp đã thúc đẩy chúng tôi phát huy hết khả năng của mình, nhưng hãy nhớ rằng, sếp sẽ phải chịu trách nhiệm về những lời nói dối của mình.”
“Ê… Đừng có nói vậy chứ. Chúng ta quen nhau lâu rồi mà, và cô đừng quên rằng tôi tôn trọng mọi cuộc cá cược là thiêng liêng. Tôi sẽ giữ lời hứa của mình.”
“Không phải cái đó.” – Agnes đẩy kính lên và thủ thế – “Sự thật là tôi chưa bao giờ quan hệ với bất kỳ ai. Tôi là một trinh nữ.”
Nói rồi, cô lập tức phóng về phía trước.
Cinzia sững sờ đứng một lúc rồi phá lên cười.
Cô ra lệnh cho các Valkyrie tấn công. Bạch Hổ gầm lên và hóa thú. Philip Muller triệu tập một số vòng tròn ma thuật, và Yuirel và Taihi triệu tập đội quân tinh linh của họ. Con chim phượng hoàng phun ra lửa thiêng.
Ngay sau đó, những tiếng la hét và gầm rú đinh tai nhức óc vang lên. Trận chiến đã bắt đầu.
***
Trong khi đó, Seol Jihu đang di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc. Cậu ta không gặp vấn đề gì khi tìm đường ngay cả khi không có sự hướng dẫn của cung thủ. Lý do rất đơn giản, cậu mặc kệ mọi chướng ngại vật hay ngóc ngách, chỉ băng qua và tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi qua một đường hầm dài, Seol Jihu cuối cùng cũng xuống đến tầng ngầm thứ hai. Ở đó, cậu đã nhìn thấy trại căn cứ của Đội 1.
“…”
Seol Jihu dừng lại một chút nhưng ngay sau đó lại tiếp tục chạy về phía bóng tối nằm sâu hơn dưới lòng đất.
Cậu vừa nghĩ vừa chạy. Phép màu của Thất Đại Tội – tương đương phép thuật cấp Lục Thiên – đã không thành công. Thần tính của Trùng hậu cũng vô dụng.
Nhưng khi va chạm nhanh với kẻ thù trên mặt đất, cậu cảm thấy mình có thể dễ dàng đánh bại nó. Nhất là với sự giúp đỡ của phượng hoàng. Kẻ thù này không mạnh bằng Trùng hậu.
Thế nghĩa là sao?
Dù có suy nghĩ nhiều đến đâu, cậu cũng không thể tìm ra lý do của sự mâu thuẫn. Cuối cùng, chỉ có một cách duy nhất. Cậu phải đối mặt với kẻ thù. Khi đó, sự thật sẽ phơi bày.
Ầm ầm ầm!
Tia chớp từ chân cậu vụt qua lối đi. Đôi mắt của Seol Jihu, nhìn thẳng về phía trước, cũng sáng lên một cách khó hiểu.
Sự hiện diện của kẻ thù dần dần rõ hơn. Seol Jihu sắp đến đích.
***
Cùng khoảng thời gian đó….
Khu vực sâu nhất của tầng hai chìm trong tĩnh lặng. Bóng tối che khuất mọi thứ trong tầm nhìn. Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của ai đó rên rỉ đau đớn như một con thú bị thương.
Đột nhiên có thứ gì đó chuyển động trong bóng tối. Nó trèo lên tường và cọ mình vào không khí. Không — không phải không khí. Nó dường như đang xoa đầu ai đó. Mái tóc đen dài của nó hơi lắc lư mỗi khi nó di chuyển. Và rồi, bóng tối đã ngấm vào cái đầu của người kia.
“…Ah!”
Một tiếng rên nhỏ vang lên.
“Ah ah…. Ah…!”
Những bóng người chao đảo và giật mình trong bóng tối, gần như thể não của họ đang bị thăm dò.
Và như thế….
Crack! Craaaack!
Sau tiếng xương gãy, những tiếng rên rỉ kỳ lạ cũng dừng lại. Huhuhuhu. Một tràng cười thỏa mãn tràn ngập không khí khi có thứ gì đó bay lên khỏi chỗ ngồi.
Chính lúc đó. Có gì đó đột nhiên quay đầu lại.
Khi thực thể kia vừa kịp nhận ra ai đó đang tiến đến, thì…
UỲNH!
Cánh cổng đá vỡ ra từng mảnh kèm theo một tiếng nổ lớn.
Seol Jihu bước qua đống đổ nát của cánh cửa. Ban đầu cậu tỏ ra bối rối khí phát hiện ra cánh cửa ở cuối cầu thang, cậu nghĩ mình sẽ phải đi xuống thêm. Rồi đột nhiên, mặt cậu ta đanh lại.
Căn phòng này tối hơn bất cứ nơi nào khác, nhưng Seol Jihu đã ăn Hoàng Phong Phượng, nên cậu vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ phía trước.
Đó là một cảnh tượng không thể tin được. Seol Jihu đã nhìn thấy là đồng đội của mình.
Cả Đội 1 và đội cứu hộ đều bị trói vào trần nhà bằng dây xích. Những sợi dây xích này dường như được làm bằng ma thuật đặc biệt, vì chúng có thể trói được cả Roselle, một phù thủy trong thế giới Mộng Ảo.
Và thực thể đang trói buộc họ đang đứng ở giữa phòng, nhìn xuống Seol Jihu.
Pzzzt!
Đôi mắt của Seol Jihu nheo lại vì kẻ thù đột nhiên trở nên mờ đục và bắt đầu chao đảo như những tín hiệu nhiễu trên màn hình TV. Chỉ sau khi Seol Jihu sử dụng mana để tăng cường thị lực thì nó mới trở nên rõ ràng trở lại.
Sinh vật này cao khoảng 3 đến 4 mét. Mái tóc dài rối bù của nó xõa xuống dưới thắt lưng như những sợi dây xích. Bên trong cái miệng – chiếm gần hết khuôn mặt – là nhiều hàng răng, giống như một con cá mập. Bên dưới cổ của nó là bóng tối xoắn lại như để mô phỏng cơ thể người.
Đó là một sinh vật nhìn qua đã thấy đáng sợ. Và mạnh mẽ nữa.
Seol Jihu cảm thấy rằng thực thể đó mạnh đến mức, có thể dễ dàng chế ngự một hoặc hai Tư Lệnh đã hóa thần.
‘Chính là nó’
Không nghi ngờ gì nữa, sinh vật này chính là kẻ mà cậu vừa giao chiến trên mặt đất. Vấn đề là cánh tay bị đứt lìa của nó đã mọc trở lại và — có ai đó đang bị treo trên ngón tay của nó.
“Ah….”
Một lần nữa, một tiếng rên rỉ lại vang lên.
Eun Yuri run rẩy. Cả hai cánh tay của cô đã bị sinh vật này xé nát. Đầu cô ngẩng lên từng chút kèm theo âm thanh kẽo kẹt như thể có một thế lực vô hình nào đó đang điều khiển cô. Đôi mắt khép hờ và vô hồn của cô ấy nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.
“Ah…. Ư…. Ah….”
Nước mắt bắt đầu trào ra trên mắt Eun Yuri.
Seol Jihu nhíu mày. Cậu nghiến răng, nhắm mắt và gục đầu xuống như để kìm chế cơn thịnh nộ của mình.
—Kkikik!
Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng cười.
Eun Yuri đang cố mở miệng nói, đột nhiên lắc lư dữ dội từ bên này sang bên kia.
Sinh vật này đang chơi đùa bằng Eun Yuri như thể cô ấy là một con búp bê.
—Ke-Kekekeke! Kehehehehehe!
Miệng nó càng mở rộng, rõ ràng là nó đang chế nhạo Seol Jihu.
Nhưng quan trọng hơn là nó đang vui mừng. Đương nhiên là vậy rồi. Một con mồi ngon miệng đã tự nguyện bước vào hang ổ của nó. Con mồi này dường như mạnh hơn tất cả những con mồi trước, nhưng sinh vật này không hề lo lắng chút nào. Bởi vì nó là một thực thể cao cấp do thần linh tự tay tạo ra, nó tin rằng mình sẽ không thua một nhân loại tầm thường như vậy.
Sinh vật bình thản rút tay khỏi đầu Eun Yuri. Khi những ngón tay của nó thoát ra khỏi hộp sọ, Eun Yuri bất tỉnh và những sợi dây xích lại nâng cô trở lại không trung.
—Kehee…!
Sinh vật này nhìn Seol Jihu, miệng chảy đầy nước dãi. Cuộc đối đầu ban nãy khiến nó hơi đuối sức, nhưng không sao cả. Nó đã hút sinh lực từ các con mồi và phục hồi năng lượng của mình.
Bây giờ, tất cả những gì nó phải làm là bắt được con mồi mới — sau đó nó có thể làm được nhiều việc lớn lao hơn.
—Kkik?
Bỗng nhiên, sinh vật nao núng.
Thở dài một tiếng, Seol Jihu tiến lên và giương cây Thần Thương.
Và tại thời điểm đó, mọi thứ – ngay cả bóng tối bao trùm căn phòng – đều khựng lại.
Giống như một cơn lũ mạnh mẽ tràn ra khỏi những con đập, ngay lúc này, một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ được giải phóng từ cơ thể của Seol Jihu như thể sẽ nuốt chửng mọi thứ.
Khí chất của cậu ấy đã thay đổi. Thiên tính của con người này đang phát triển với tốc độ nhanh chóng, và vượt xa đẳng cấp của nhân loại.
Cuối cùng, khi ngọn thương tỏa ra hào quang sắc bén hướng về phía nó, sinh vật này đã vô tình lùi lại một bước.
Nó lập tức bị sốc.
‘Ta đang cảm thấy … sợ hãi? Ta? Sợ hãi trước một sinh vật thấp kém như vậy?’
Sinh vật không thể tin và cũng không thể chấp nhận chuyện này. Nó há to miệng để rũ bỏ cảm giác khó chịu và sợ sệt.
—KIAAAAAAAAAA!
Một tiếng thét chói tai vang lên trong không khí.
Khi tiếng hét lắng xuống và sự im lặng một lần nữa bao trùm căn phòng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó – Seol Jihu ngẩng đầu lên.
Sinh vật có thể nhìn thấy nó rõ ràng. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó trong bóng tối ngày càng đỏ hơn cho đến khi cuối cùng, màu của chúng trở thành màu máu.
Seol Jihu, tay cầm cây thương, hạ thấp người và thủ thế.
Bí Kỹ cấp 9, Kỹ năng thức tỉnh – Cuồng Chiến.
HUAAAAAAAA!
Một tiếng gầm chói tai rung chuyển cả không trung.
Đồng thời….
Chíu!
Một luồng sáng rực rỡ phun ra từ toàn bộ cơ thể Seol Jihu.
Thương Trung Chi Thần đã được kích hoạt.
Seol Jihu – chìm trong ánh sáng vàng chói lọi – nắm chặt cây thương và lao về phía trước.
Hai thực thể siêu phàm va vào nhau dữ dội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook