Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 526: Phụ chương 37 – Hình phạt
Một con chim màu vàng, to bằng nắm tay đang đi bộ thất thểu trên đường phố của Eva.
“Keuu….”
Nó loạng choạng qua trái rồi lại qua phải như một kẻ say rượu. Ngay cả cái mỏ nhỏ xíu của nó cũng há hốc ra.
Con chim đó chính là Gà Nhép.
Cách đây không lâu, nó anh đã bắt đầu một cuộc hành trình tự do, mơ về một tương lai đầy màu hồng. Nhưng bây giờ, nó đang chìm trong sự đau khổ.
“Tôi đúng là… đồ… rác rưởi….”
Một giọng nói đầy hối hận tuôn ra khỏi chiếc mỏ nhỏ của nó.
Sau cuộc hành trình, Gà Nhép đã gặp Hui, một con chim trắng tốt bụng với bộ lông đầy đặn trên ngực. Nó yêu Hui say đắm, và nó rất vui vì cuối cùng đã gặp được tri kỷ của mình.
Nhưng rồi nó lại gặp một con chim lông đỏ tên là Ra. Tính cách táo bạo, nhiệt huyết và ấm áp của cô ta đã thu hút sự chú ý của nó. Càng ngày, nó càng bị Ra thu hút.
Thế rồi nó đã mắc sai lầm. Sau khi quấn quýt bên những chiếc lông mềm mại của Ra, gà Nhép ôm đầu cay đắng. Nó nhận ra rằng chính tay mình đã hủy hoại tương lai hạnh phúc bên Hui.
Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là Hui đã tha thứ cho nó. Cô ấy thậm chí còn chấp nhận mối quan hệ của Gà Nhép với Ra. Đó thực sự là một cô nàng chim tử tế và tốt bụng.
Gà Nhép tự thề với bản thân rằng, nó sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.
… Nhưng hôm qua nó lại đi vào vết xe đổ.
Nó cảm thấy hơi uất ức vì bị lừa, nhưng khóc lóc cũng chẳng ích gì. Thực tế, nó vẫn có lỗi vì đã thất hứa với Hui.
Nó thật ngây thơ và bất cẩn. Dành cả cuộc đời trên chiến tuyến, nó quá ngây ngô và không thể tự vệ trước sự dụ dỗ của một con chim hồng xinh đẹp tên là Re.
Trái tim nó chùng xuống khi thấy Re đang ríu rít bên cạnh mình vào buổi sáng.
Nó không thể ở lại với Re, nhưng nó cũng quá xấu hổ nên không dám về với Hui và Ra. Gà Nhép lang thang một lúc trước khi quay về Eva.
Nó định tìm sự an ủi từ Seol Jihu.
“Đồng chí!!”
Gà Nhép gọi lớn và mở cửa nhà hàng của Seol Jihu.
“Đồng chí! Cậu đâu rồi?”
Khi vừa bước vào nhà hàng, nó chợt thấy cái lưng của Seol Jihu. Nước mắt bắt đầu trào ra trên đôi mắt to của Gà Nhép
Đột nhiên, những ký ức xưa chợt lướt qua tâm trí nó.
Hồi đó, Seol Jihu và Gà Nhép tỏa sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời.
Tại sao bây giờ nó lại thảm hại thế này?
“Đồng chí! Xin cậu hãy giúp tôi…”
Gà Nhép khựng lại khi đang nói dở.
Có gì đó không ổn. Seol Jihu không hề quay lại, dù nó đã gọi rất to.
Little Chick sau đó nhận ra Seol Jihu đang quỳ gối, và có một người phụ nữ khác đang quỳ bên cạnh cậu ta.
Bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người.
Little Chick, từ từ ngước mắt lên….
“Á!”
… Nó kinh hãi há hốc mồm khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế đối diện.
‘Cái gì? Tại sao lại là….’
Một đôi mắt nó mở to và liếc nhanh quanh căn phòng.
Gà Nhép nuốt nước bọt. Nó hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra Seol Jihu cũng đang ở vị trí tương tự như nó.
“Mình nên giúp anh cậu ta.”
Gà Nhép thầm nghĩ. Nó muốn bênh vực Seol Jihu, có lẽ vì nó nhìn thấy hình bóng của chính mình trong hoàn cảnh của cậu.
Tuy nhiên, dù nó nghĩ thế nhưng nó bắt đầu run run lùi lại – vì quá sợ hãi.
Người phụ nữ trên ghế không còn là Seo Yuhui mà nó đã biết. Cô ấy bây giờ là một con quỷ, chỉ đeo chiếc mặt nạ của Seo Yuhui. Gà Nhép thành thật nghĩ rằng cô ấy trông nguy hiểm và đáng sợ hơn bất kỳ đối thủ nào mà nó từng đối mặt trong đời.
Cạch! Cánh cửa lại mở ra.
‘Tôi xin lỗi, đồng chí! Xin hãy tha thứ cho tôi…!’
Gà Nhép cuống cuồng bỏ chạy, nước mắt giàn giụa trong không khí.
Ngay khi nó chạy đi, sự im lặng một lần nữa bao trùm trong nhà hàng.
“Huuuu….”
Đột nhiên, một tiếng thở dài cất lên.
Seo Yuhui, người đang không ngừng xoa bóp thái dương, từ từ mở mắt.
Seol Jihu và Teresa tiếp tục quỳ trước mặt cô ấy, với vẻ mặt tội lỗi.
Có vài giọt nước làm kim chi vương vãi trên má Teresa. Nàng công chúa khờ khạo tuyên bố rằng cô sẽ “sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào”. Kết quả là Seo Yuhui đã tát cô bằng kim chi bắp cải .
Teresa nhìn lên theo tiếng thở dài, nhưng khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Seo Yuhui, cô nhanh chóng cúi đầu xuống một lần nữa. Ánh mắt băng giá đó đủ khiến cho Công Chúa Hiệp sĩ phải cúi đầu sợ sệt.
Phi Sora, người vẫn im lặng quan sát họ từ bên lề, khịt mũi.
“Tôi đã nói mà… Đừng đùa với cô Seo Yuhui….”
Seo Yuhui đang nhìn chằm chằm vào Teresa, chợt đưa mắt nhìn Seol Jihu. Cậu ta vẫn cúi gằm mặt.
Cô nhìn anh với cả tình yêu và sự hận thù trong lòng.
Hai cảm xúc xung đột dữ dội trong cô, nhưng cuối cùng, tình yêu đã chiến thắng.
“… Jihu.”
Seol Jihu từ từ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cậu ta tối sầm vì xấu hổ và tội lỗi.
Seo Yuhui lại thở dài.
“Đến đây.”
Seol Jihu chớp mắt, không dám tin vào tai mình.
Seo Yuhui nghiến răng.“Không sao đâu. Đến đây.”
Seol Jihu liếc nhìn Teresa trước khi quay lại nhìn Seo Yuhui. Cậu đứng dậy và bắt đầu lết lết đến bên cạnh cô.
Sự do dự của cậu ta đã khiến Seo Yuhui cảm thấy thương hại, cô ấy đã mở rộng vòng tay và ôm lấy cậu ấy.
“Anh sợ lắm, phải không?”
“…”
“Không sao đâu. Mọi thứ đều ổn. Anh không làm gì sai cả”.
Seol Jihu thực sự nghĩ rằng lần này mình sẽ bị đá đít ra ngoài và nhận được lời chia tay. Cái ôm bất ngờ của Seo Yuhui khiến cậu rơm rớm nước mắt.
“Không sao đâu. Hãy quên chuyện hôm qua đi, được chứ? Chỉ cần nghĩ là anh bị chó cắn, hoặc là anh lỡ giẫm phải phân.”
Teresa, người đột nhiên trở thành một con chó đi điên và một bãi phân, nhìn họ một cách cay đắng.
“Jihu của em không làm gì sai cả. Anh chỉ là một nạn nhân. Thủ phạm là kẻ khác”.
Seo Yuhui nhìn Teresa khi cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng Seol Jihu.
Chính xác hơn, cô ấy trừng mắt nhìn Teresa với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Cô Teresa.”
“…Dạ! Dạ!”
Teresa ngay lập tức ưỡn lưng lên.
“Có phải toàn bộ hoàng gia Haramark đứng sau việc này không? Tôi chỉ muốn xác nhận thôi”.
“Hả? K-Không!”
Giật mình trước câu hỏi, Teresa nhanh chóng lắc đầu lia lịa. Sự thật là — à thì, mọi người đều có liên quan, nhưng cô ấy không dám nói sự thật.
“Tốt. Như thế đỡ rắc rối hơn.”
Teresa cảm thấy một linh tính đáng ngại ngay khi cô nghe thấy những lời đó.
“Về chuyện ngày hôm qua….”
Và linh cảm của cô ấy nhanh chóng trở thành sự thật.
“Tôi sẽ gửi kiện chính thức tới Haramark.”
“…!”
“Nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua, cô nhầm to rồi. Tôi sẽ thông báo cho Valhalla, Đền Luxuria và các tổ chức khác trên khắp Paradise về hành động sai trái của cô. Và tôi sẽ đưa ra một tuyên bố kêu gọi trừng phạt Teresa Hussey. Tôi hy vọng cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần. ”
Tóm lại, Seo Yuhui quyết tâm bắt Teresa phải trả giá.
Vẻ mặt của công chúa tái đi.
“Ánh mắt đó là gì? Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận cô, sau những gì cô đã làm?”
“K-Không….”
Teresa bối rối, liếc nhìn Phi Sora, người đang đứng sau Seo Yuhui. Khuôn mặt cô như muốn nói: ‘Tại sao cô ấy lại được chấp nhận, mà không phải là tôi?’
Seo Yuhui cười khẩy.
“Cô Phi Sora thì khác. Cả hai người đã phạm sai lầm trong lúc say xỉn”.
“Tôi cũng vậy-”
“Không. Tôi không tin.” – Seo Yuhui lạnh lùng cắt lời cô – “Cô đã hiếp dâm người anh hùng của Thiên đường. Tội đó phải bị trừng phạt.”
“H-Hiếp dâm?”
“Đúng. Hiếp dâm. Cô cố tình đưa anh ta xuống Trái đất, lừa anh ta và cưỡng hiếp anh ta, mặc cho anh ta từ chối”.
“Cô… cô hơi quá lời rồi đó…” – Teresa lẩm bẩm bằng một giọng lí nhí.
“Ồ, vậy sao?” – Seo Yuhui chế giễu – “Vậy chúng ta có nên tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng không? Tôi thậm chí không cần thuê người trinh sát và tìm hiểu. Tất cả những gì tôi phải làm sử dụng Điểm Cống hiến để đổi lấy một Điều ước thiêng liêng”.
Teresa ngậm miệng lại, và mặt cô tái đi. Cô không ngờ Seo Yuhui lại quyết liệt đến vậy.
“Đừng bao giờ nghĩ rằng cô có chỗ đứng dưới mái nhà này. Kết hôn ư? Tôi sẽ không bao giờ cho phép điều đó – Dù cô có dâng toàn bộ vương quốc Haramark làm của hồi môn.”
Cuối cùng thì…
“Tôi xin lỗi!” – Teresa òa khóc. Cuối cùng thì cô ấy đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
“Cút đi. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Co phải biết rằng, tôi cho phép cô đi khỏi đây là niệm tình xưa lắm rồi.” – Seo Yuhui kiên quyết.
“Tôi xin lỗi!”
“Tôi đã nói là, cút đi.”
“Chị ơi!”
“Tôi không phải là chị của cô. Và, tôi cảnh báo cô, nếu cô không cút đi trong vòng 10 giây, cô sẽ chứng kiến sự ra đời của Nữ hoàng Ký sinh trùng mới.”
Lời đe dọa của Seo Yuhui khiến Teresa sợ hãi.
Cuối cùng, cô ấy rút lui với vẻ mặt đầy xấu hổ. Tuy nhiên Công chúa thở phào nhẹ nhõm khi bước ra ngoài.
Cô cũng đoán là mọi chuyện không hề dễ dàng. Tuy nhiên cô biết là Seo Yuhui sẽ không giết mình, và cô ấy đã lên kế hoạch để chờ cho Seo Yuhui hạ hỏa. Teresa tin rằng sớm muộn, cô ấy sẽ có một cơ hội khác.
“Tuy nhiên, cô Seo Yuhui … cô ấy thực sự rất đáng sợ.”
Phi Sora về Trái đất ngay sau đó, và giờ chỉ còn lại hai người trong nhà hàng.
Seo Yuhui lặng lẽ nhìn Seol Jihu đang khóc nức nở. Cậu gục mặt vào lòng cô.
Cô ấy đã nghe kể lại tình hình. Cô biết cậu đã cố gắng hết sức để giữ lời hứa. Seol đã cố gắng hạn chế uống rượu và thậm chí còn chuẩn bị trước các biện pháp để chống say.
Vấn đề là sự việc này diễn ra trên Trái đất chứ không phải Thiên đường.
Tất cả các Earthlings đều mất đi các kỹ năng và phép thuật, ngay khi họ đặt chân lên Trái đất. Seol Jihu, người đã đạt đến trạng thái Sơ cấp Thần thánh, cũng không nằm ngoài quy luật này.
“Là tại em đã quá ngây thơ.” – Seo Yuhui tự trách mình – “Em xin lỗi.”
“…”
“Đáng lẽ em nên đi cùng anh… Em nên ở bên cạnh anh….”
“…”
“Nhưng anh cũng nên cẩn thận hơn. Em đã nói với anh rằng điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, nhớ không.”
Seol Jihu vẫn có vẻ chán nản. Ngày hôm nay thật đau buồn. Cậu không chỉ nản lòng mà còn bó tay bất lực.
Seo Yuhui bặm môi một lúc, rồi đột nhiên nắm chặt tay lại.
“Chúng ta không thể để điều này tái diễn.” – Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng sau một hồi im lặng – “Jihu. Em biết đây không phải là lỗi của bạn, nhưng em nghĩ là anh vẫn nên nhận một hình phạt.
Seol Jihu hơi nhíu mày.
“Những sự kiện hôm nay khiến em nhận ra rằng, đây không phải là chuyện tin tưởng hay không. Không, chính xác hơn là em muốn tin anh nhưng không thể tin”
“…”
Seo Yuhui thở dài: “Em không biết đây có phải là định mệnh hay không, nhưng cô ấy đã vượt qua ranh giới. Sao cô ấy có thể làm một việc như vậy?”
“…”
“Lần này em hy vọng anh sẽ làm theo lời em nó. Vì lợi ích của anh”
Seol Jihu từ từ nhắm mắt lại. Làm sao cậu ta có thể từ chối.
“…Được thôi….” – Cậu lẩm bẩm – “Anh sẽ làm theo ý em….”
“Có thật không?”
“Ừ….”
“Anh có chắc không?” – Seo Yuhui hỏi lại – “Sau này bạn sẽ không đổi ý, không hối hận hay ghét bỏ em chứ?”
Cô ấy đã nghĩ đến hình phạt nào? Seol Jihu không khỏi lo lắng nhưng vẫn gật đầu. Người ta vẫn nói, thắng làm vua thua làm giặc. Và bây giờ cậu là kẻ thua cuộc, nên cậu đành cam chịu.
“Chắc chắn. Anh sẽ làm tất cả. Vì tương lai của chúng ta” – Seol Jihu kiên quyết tuyên bố.
“Được rồi, nếu anh nói vậy…” – Seo Yuhui đỡ Seol Jihu dậy – “Hãy đi đến ngôi đền.”
“Ngôi đền?”
“Đúng. Em sẽ giải thích trên đường đi. Anh vẫn còn rất nhiều điều ước phải không?”
Cặp đôi bắt đầu nắm tay nhau và bước đi.
Lát sau….
[…Gì cơ?]
Gula kinh ngạc hỏi lại.
***
Gần đây Kim Hannah gần đây vô cùng bận rộn. Nhờ Seol Jihu giành được hợp đồng với Vivian, công việc kinh doanh của công ty đang phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cô ấy lơ là công việc của mình ở Thiên đường.
“… Hmm?”
Khi đang phân loại giấy tờ, Kim Hannah liếc nhìn về phía sân thượng.
Tòa nhà vốn yên tĩnh từ nãy đến giờ, đột nhiên khỏi ồn ào.
Cô đang đứng dậy để xem có chuyện gì thì bỗng dưng, tiếng động biến mất không còn tăm tích.
Một lần nữa, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm lên tòa nhà.
‘Đó là gì…? Chà, chắc cũng không có gì quan trọng đây.’
Kim Hannah quay trở lại bàn làm việc. Nhưng chưa được năm phút, cánh cửa phòng làm việc của cô đột nhiên bật mở.
“Oh?”
Ai dám vào Văn phòng Chủ hội Valhalla mà không gõ cửa?
“Ai đó? Muốn gì đây?”
Kim Hannah hỏi với giọng khó chịu. Cô ghét bị quấy rầy khi đang làm việc. Cô ngẩng đầu, định mắng người này.
Và sau đó….
“Cô là…?”
Đôi mắt của Kim Hannah mở to.
“… Ai, cô là ai?”
Cô không thể không lắp bắp vì người đứng trước mặt cô là một người phụ nữ có mái tóc đen, dài và mượt.
Tất nhiên, đó không phải là lý do duy nhất khiến Kim Hannah cảm thấy bối rối.
“Ồ, tôi….”
Với một nụ cười ngượng nghịu, người phụ nữ đứng trước Kim Hannah đang luống cuống với mái tóc của mình. Làn da trắn mịn không tì vết và mái tóc bóng mượt của cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng từ cửa sổ.
Kim Hannah hơi nhíu mày. Dường như cô gái này đã làm căn phòng sáng bừng lên. Người phụ nữ này — vâng, sự tồn tại của cô ấy đã tỏa sáng cả không gian.
“Kim Hannah!”
Và chính người phụ nữ đó đã mỉm cười với Kim Hannah.
“là tôi đây.”
“…Huh? Cái – hả?”
Kim Hannah cuối cùng cũng tỉnh lại. Cùng lúc đó, một cảm giác quen thuộc lạ lùng lướt qua cô.
Khuôn mặt của cô gái kia rất xinh đẹp, sở hữu sự cân bằng hoàn hảo giữa nét ngây thơ và quyến rũ, đủ để được coi là một nghệ thuật. Tuy nhiên….
Những đặc điểm của cô ấy, và cách hành xử của cô ta. đều quá quen thuộc.
Khi quan sát kỹ người phụ nữ, Kim Hannah ngạc nhiên há hốc mồm.
“Cô…. Có lẽ nào…!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook