Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 525: Phụ chương 36 – Khám phá hang động
Vào lúc Seol Jihu và Teresa rời khỏi quán net, trời đã nhá nhem tối.
“Aya, vui quá điii~.”
Teresa nở một nụ cười mãn nguyện. Bao lâu rồi cô mới được tận hưởng một ngày tự do và sảng khoái như thế này? Cô không thể nhớ nổi nữa.
Tất nhiên, cô ấy không đến đây để chơi. Mục đích của cô ấy rất rõ ràng.
Nhưng, muốn kế hoạch thành công thì cô phải phân phán sự cảnh giác của Seol Jihu. Phải làm sao cho cậu ta nghĩ rằng: “À, cô ấy thực sự đến đây để vui chơi.” Và vì vậy, Teresa đã thả mình trong cảm xúc hưng phấn.
“Công chúa, cô đi đâu vậy?”
“Em không biết ~ Nhưng tôi chắc chắn sẽ có thứ gì đó làm em thích thú.”
Seol Jihu nhìn xung quanh trong khi Teresa đang vui vẻ ngâm nga đi qua các con phố. Đã đến giờ ăn tối, và họ đang ở trong một con hẻm ẩm thực nhộn nhịp.
Mặc dù Teresa đang đội một chiếc mũ nhưng nó vẫn không thể che giấu được sự nổi bật của cô. Tóc của cô ấy có màu hồng phấn, tròng mắt màu hồng đậm và bộ trang phục màu hồng nhạt càng làm cho cô ấy thêm nổi bật.
Thế nên cô ấy trở thành tâm điểm chú ý trong đám đông. Mọi người đi ngang qua đều dừng lại để cô nhìn chằm chằm, thậm chí nhiều người bắt đầu tụ tập lại quanh cô.
Là một người không thích bị chú ý, Seol Jihu cảm thấy không thoải mái chút nào.
Teresa cũng nhận ra đám đông đang tụ tập xung quanh mình, nhưng điều đó không làm cô bận tâm. Thực tế, cô ấy ưỡn thẳng lưng, khoanh tay và bước đi một cách kiêu hãnh. Không giống như Seol Jihu, cô ấy là người biết cách thu hút sự chú ý của công chúng.
Teresa lén lút liếc nhìn trái phải, một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt Công chúa. Không hề cường điệu chút nào, tất cả mọi người xung quanh cô đều sững sờ
“Chà… ai vậy?”
“Tròng mắt hồng, mái tóc hồng, và cả quần áo của cô ấy cũng hồng nốt…. Đâu ra một dân chơi thứ thiệt vậy??”
Hai cô gái tuổi teen thì thầm với nhau, không thể rời mắt khỏi Teresa. Sau đó, khi ánh mắt họ chạm nhau, hai cô bé hét lên như thể họ nhìn thấy một thần tượng.
Teresa hếch cằm lên một cách tự hào.
Không chỉ những cô gái mà cả những chàng trai cũng trầm trồ.
“N-Này! Nhìn con bé kia ngon chưa kìa!”.
“Ai cơ? Chà…. Hãy cặp mông đó kìa”.
“Cái hông đó! Đường cong đó! Chắc chắn cô ta tập gym rất chăm chỉ!”
“Không biết lúc lên giường thì phê cỡ nào nhỉ?”
Một nhóm đàn ông đang thì thầm với nhau.
Teresa khịt mũi. Ở Thiên đường và Trái đất đều có những kẻ như vậy. Chúng nuốt nước bọt ừng ực khi nhìn cô, tưởng tượng ra đủ thứ chuyện tục tĩu trên giường.
“Hừm.” – Teresa nhăn mặt khó chịu và quay đi.
Tuy nhiên, nơi cô quay đầu là một nhóm đàn ông khác. Họ không nhìn Teresa. Họ thì thầm với nhau và đưa mắt nhìn Seol Jihu rồi liếm mép.
Teresa chớp mắt. Cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, một trong những kẻ đó liếc nhìn Teresa. Anh ta cau mày phẫn nộ.
“Cong đũy hường phấn này ở đâu chui ra vậy??”
“Có vẻ như cục cưng đẹp trai kia đang đi theo cô ta. Hmm, cô ta là bồ của cục cưng đó thì phải?”
“Có lẽ là như vậy… nhưng hãy nhìn mái tóc nhuộm của cô ấy! Và màu mắt của cô ấy nữa kìa?”
“Chậc chậc, tại sao cục cưng kia lại thích một con nhỏ bánh bèo như vậy chớ! Giá mà anh ấy đi chơi với tôi~ ”.
Cả nhóm đều tiếc nuối và nuốt nước bọt. Một người trong số họ thậm chí còn trừng mắt nhìn Teresa và nhổ nước bọt trong cơn ghen.
“….”
Teresa không nói nên lời. Cô biết rằng mình phải tôn trọng văn hóa ở Trái đất, nhưng cô vẫn đang bị sốc
Đúng lúc đó…
“Công chúa!”
Cô trở về thực tại khi Seol Jihu kéo tay cô.
“Cô đi đâu vậy? Chúng ta sắp ra đại lộ rồi kìa.”
Teresa gật đầu khi nhìn thấy những chiếc xe ô tô lao vun vút. Cô sực nhớ ra bổn phận của mình. Đồng thời, cô nhìn xung quanh để tìm kiếm một nơi thích hợp.
May mắn thay, có một nơi hoàn hảo phù hợp với mọi nhu cầu của cô ấy. Ở chỗ xa xa kia, nhiều người đang ngồi chật cứng, vừa cười nói vui vẻ vừa uống cạn ly. Cô ấy chắc chắn rằng đây là quán rượu ở Trái đất.
“Tôi muốn đến đó!”
Teresa ngay lập tức liên tiếng. Nhìn theo hướng Teresa chỉ, Seol Jihu nhíu mày lo lắng.
Tại sao cô ấy lại chọn một quán bar?
“Không phải cô nói rằng cô đang đói sao?” – Seol Jihu đề nghị đi đến một nơi khác.
“Nhưng mà… người đó, và những người đó! Trông họ có vẻ vui! Tôi muốn thử xem họ đang ăn uống gì!”
“Tôi biết, nhưng… nơi này chủ yếu bán rượu.”
“Càng tốt chứ sao! Tôi cũng muốn biết rượu của Trái đất có vị như thế nào.”
“Tôi thực sự không thích uống rượu. Chúng ta đi nơi khác được không?… Tôi biết một nhà hàng tuyệt vời gần đó.” – Seol Jihu nhấn mạnh.
Teresa nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu. Trông cô ấy có vẻ hơi thất vọng, vẻ mặt ảm đạm như muốn nói: ‘Anh nói anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em cơ mà?’
Hồi lâu, Teresa lẩm bẩm với vẻ chán nản:
“Em… thực sự muốn thử đến đó….”
Những lời đó đã khiến Seol Jihu mủi lòng.
“Được rồi, đi thôi.”
Seol Jihu đành giương cờ trắng.
Teresa cú đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.
***
“Chà, thực đơn nhiều món ghê.”
Sau khi ngồi xuống, Teresa ngạc nhiên thốt lên.
“Bia, rượu soju, rượu gạo, rượu vang, cocktail, rượu sake…. Sao họ có nhiều loại vậy!!”
“Công chúa, tôi cần phải nói trước với cô. Tôi không uống được rượu.”
“Ồ, được thôi. Chủ yếu là em uống thôi mà.” – Teresa nói một cách thản nhiên và lật xem menu – “Em có thể thử mọi thứ có trong thực đơn không?”
“… Nếu làm thế, cô có thể chết đó.”
“Đó không phải là một ý tưởng tồi. Ăn uống đến chết! Nghe cũng vui đấy chứ.”
Teresa chọn một vài đồ uống và sau đó chọn một món ăn kèm.
Seol Jihu quan sát Teresa một cách cẩn thận. Một là để kiểm tra xem cô ấy có động cơ thầm kín nào không, hai là tìm hiểu xem cô ấy nghĩ gì về chuyến đi hôm nay. Rất may, có vẻ như cô ấy không có bất kỳ động cơ thầm kín nào. Cô đang bận rộn khám phá một nền văn hóa mới.
Tất nhiên, có khả năng tất cả những điều này đều là một màn trình diễn
[5. Mức độ nhận thức]
Sắc sảo (Tỉ mỉ và sắc sảo trong tính cách, ngoại hình và hành động) / Vui vẻ / Lo lắng (Khó chịu và lo lắng)
Cửu Nhãn của cậu ấy cũng đang cảnh báo như vậy. Khe thứ hai là những gì mô tả trạng thái tâm trí hiện tại của cô ấy. Đúng như Cửu Nhãn thông báo, cô ấy chắc hẳn đang rất thích thú.
Nhưng còn ‘Lo lắng….’
Cô ấy đã lo lắng về điều gì?
Thay vì hỏi trực tiếp, Seol Jihu quyết định tiếp cận từ từ.
“Cô thấy hôm nay thế nào?”
“Vui lắm. Lâu lắm rồi em không được thả mình xả hơi như thế này” – Teresa nói rõ ràng.
“Và….” – Sau một lúc dừng lại, cô ấy tiếp tục – “Em hơi ghen tị.”
“Ghen tị?”
“Đúng. Em không nói về sự khác biệt văn hóa hoặc công nghệ. Trái đất có thể có khoa học, nhưng thế giới quê hương của em có phép thuật. Nhưng mà….” – Teresa dừng lại và hắng giọng – “Hôm nay đi dạo… em nên nói thế nào đây… mọi người trông như thể họ đều đang thoải mái.”
“Mmm….”
“Em biết, mỗi người có những lo lắng và vấn đề của riêng họ. Nhưng ít nhất, có vẻ như họ không phải lo lắng cho tính mạng của mình.”
Seol Jihu gật đầu. Cậu biết Teresa đang nói về điều gì.
Nhưng thế hệ trẻ Hàn Quốc không biết đến sự tàn khốc của chiến tranh. Rốt cuộc, họ đã không trải qua những ngày tháng đó. Bản thân Seol Jihu cũng vậy.
“Những vết sẹo do chiến tranh tồn tại rất lâu. Sẽ không công bằng nếu mong đợi chúng biến mất sau một vài năm. Không phải là em không hiểu lý lẽ… nhưng em vẫn có chút ghen tị….”
“Đừng lo lắng. Thế giới đó cuối cùng sẽ như thế này. Không, thậm chí còn có thể tốt hơn bây giờ khi tất cả các chủng tộc đã ký vào Hiệp ước Nửa thế kỷ”.
“Đó là sự thật nhưng….” – Teresa thở dài – “Em không khĩ là nó sẽ thuận buồm xuôi gió như vậy.”
Cô bặm môi tiếp tục.
“Thế giới nào cũng có mặt tối. Cho dù đó là quê hương em hay là Trái đất….”
Một mặt tối. Thật vậy, ở đâu có ánh sáng, ở đó cũng có bóng tối.
Đúng lúc đó, đồ ăn và thức uống họ gọi đã đến. Seol Jihu nhìn quanh quán trước khi rót rượu vào ly của Teresa và nói.
“Ở đây, cô có thể nói về bất cứ điều gì mình muốn.”
“Haha, vâng, em cũng không nghĩ là họ có thể theo chân em đến tận Trái đất.”
Teresa nở một nụ cười thích thú khi nhìn ly rượu. Sau đó cô ấy nhìn thẳng vào Seol Jihu như thể cô ấy đã quyết định điều gì đó.
“Có điều này emmuốn nói… nhưng e là nó không thú vị đâu”.
“Một câu chuyện không thú vị cũng không sao.”
“Nó cũng không dài và không vui vẻ gì cả.”
“Tốt đấy. Chúng ta có thể nói chuyện xong trước khi thức ăn nguội đi”.
Nghĩ rằng Teresa đang lo lắng, Seol Jihu nhiệt tình an ủi cô.
“Được rồi…”
Teresa cười khúc khích và hít thở sâu. Sau đó cô ấy nói.
“Có một cái hang.”
Seol Jihu nhíu mày.
“Đó là một hang động bí mật rất hẻo lánh mà người thường không thể tiếp cận.”
Nghe cô ấy mô tả, nơi ấy dường như là một nơi ẩn náu bí mật. Seol Jihu gật đầu, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục kể.
“Rõ ràng, hang động này không phải là một hang động bình thường.”
“Nó là thứ gì?”
“Em không biết làm thế nào để miêu tả… Nhưng mà nó là… một cái hang sống”.
“Một hang động sống?”
“Đúng.” – Teresa gặm môi – “Em không thể giải thích mọi thứ chi tiết vì em bị các vị thần giới hạn ngôn ngữ. Nhưng hang đó động chuyển động như đang sống vậy… Dù đã thấy tận mắt nhưng em vẫn không thể tin được rằng nó lại sống động như vậy. Nó gần như là….”
Teresa không nói hết câu, nhưng Seol Jihu lại nheo mắt. Đó là bởi vì, đặc điểm mà Teresa mô tả làm cậu nhớ tới một thực thể.
“Ký sinh trùng.”
Thật vậy, mô tả đó khá giống một quái ổ hoặc một sinh vật ký sinh.
“Vấn đề là.” – Teresa vẫn chưa xong – “Hang động này ở bên trong thành phố của chúng em.”
“Huh?”
“Thậm chí… Nó nằm ngay bên trong cung điện hoàng gia.”
Seol Jihu sững sờ. Cậu không thể tin được. Cậu không muốn vội vàng kết luận, nhưng nếu hang động này thực sự có liên quan đến Ký sinh trùng, thì đây không phải là chuyện đùa.
Một ký sinh trùng không thể sống sót sau khi vật chủ của nó chết. Vì vậy, nếu nó còn sống… Thì có nghĩa là Nữ hoàng Ký sinh trùng chưa bị diệt vong hoàn toàn.
‘Đó chưa phải là tất cả.’
Tại sao hang động này lại nằm trong Cung điện Hoàng gia Haramark? Nó có phải là một phòng thí nghiệm giống như ở Công quốc Delphinion không?
“Chưa có gì là chắc chắn cả”
Seol Jihu ngẩng đầu lên khi nghe giọng nói sắc bén của Teresa.
“Em biết rõ, chính anh đã giết chết nữ hoàng Ký sinh trùng.”
“… Đúng vậy, tôi đã giết mụ ta.” – Seol Jihu khó khăn trả lời. Sau đó cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp – “Nhưng chúng ta không thể đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của vấn đề này. Như người ta đã nói, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Hãy thành lập một nhóm thám hiểm và— ”
“Em sẽ làm điều đó nếu hang động nằm ở bên ngoài.”
Teresa thở dài. Có vẻ như cô ấy cũng lo lắng giống như Seol Jihu.
Seol Jihu gật đầu. Nếu mọi người phát hiện ra rằng một hang động đáng ngờ như vậy nằm trong Haramark và bên trong Cung điện Hoàng gia, cả Thiên đường sẽ náo động.
“Em định điều tra nó một cách bí mật. Không thể để mọi người biết địa điểm và sự tồn tại của nó”.
“Hmm… Tôi hiểu rằng cô đang cố gắng giữ kín chuyện này, nhưng…không nên khám phá nó một mình. Nguy hiểm quá”.
“Biết làm sao được. Em nói rồi mà, em không thể dựa vào anh mãi được.”
“Không.”
Seol Jihu lắc đầu.
“Nếu những gì Công chúa nói là sự thật, tôi không thể đứng nhìn.”
“….”
“Hơn nữa… nếu cô muốn tôi không làm gì, thì cô sẽ không nói ra chuyện này. Phải không?”
Teresa nở một nụ cười cay đắng khi Seol Jihu đã nói trúng trọng tâm.
“Đừng ngại, đó không phải là điều xấu. Tôi cũng tôn trọng mong muốn của cô. Nhưng nếu cái hang đó thực sự là thứ tôi nghĩ… thì cô cần sức mạnh của tôi.”
“Nhưng-”
“Tôi biết. Không có gì là chắc chắn. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ nguy cơ nào, dù là nhỏ nhất – Seol Jihu nói với giọng quyết đoán.
“Tôi sẽ không can thiệp nhiều. Cô muốn làm gì thì làm, nhưng phải cho tôi đi cùng. Chỉ để đảm bảo an toàn thôi.”
Teresa không có gì để nói nữa. Sau một chút do dự, Teresa mỉm cười.
“… Nếu mọi chuyện chẳng có gì đặc biệt, có lẽ em sẽ chết vì xấu hổ.”
“Đương nhiên là tôi sẽ chế giễu cô, nhưng như thế còn hơn là làm ngơ cho một thảm họa tiềm ẩn, phải không?”
Teresa bật cười trước nhận xét dí dỏm của Seol Jihu.
“Anh nói đúng. Xấu hổ một chút vẫn tốt hơn gấp ngàn lần so với việc hàng vạn người phải đổ máu ”.
“Ngay khi quay lại, chúng ta có thể cùng nhau khám phá nơi đó. Bây giờ hãy cứ vui đi đã và đừng lo lắng về bất cứ điều gì.”
“Tuyệt quá. Em thực sự yên tâm khi nghe anh nói vậy.”
Teresa nhún vai. Có vẻ như chủ đề này sẽ kết thúc ở đây.
Một bầu không khí im lặng ập xuống. Không giống như các bàn khác trong quán, bàn của họ khá yên tĩnh.
“Mmn….”
Teresa, người đang nghịch ly rượu của mình, chỉ về phía một cái bàn và hỏi.
“Nhân tiện, đó là gì vậy?”
“Cái gì cơ?”
“Ở đằng kia. Chúc mừng nhau à? Họ đang giơ ly rượu lên và đập vào nhau.”
“Ồ, khi bạn bè uống rượu với nhau, họ làm điều đó như thể hiện thiện chí hoặc cầu mong một điều gì đó suôn sẻ. Hành động đó được gọi là cụng ly.”
“Oh o….”
Đôi mắt của Teresa mở to. Cô chăm chú quan sát chiếc bàn trước khi quay lại nhìn Seol Jihu.
“Tại sao chúng ta không thử cụng ly với nhau?”
“Ồ, tôi không thể uống được—”
“Eii, chỉ cần một ly thôi mà? Chỉ một thôi.”
“Mmm….”
“Chúng ta cũng có một kế hoạch quan trọng trong tương lai, đúng không? Hãy nâng ly để cầu chúc mọi việc suôn sẻ. Được không??”
Seol Jihu cảm thấy rất khó để nói không. Hơn nữa, một ly rượu chắc cũng không đến nỗi nào.
“Vậy thì tôi sẽ uống một ly.”
“Yay!” – Teresa reo lên.
“Xin lỗi, hãy chờ tôi một lát.” – Seol Jihu đứng dậy – “Tôi cần vào nhà vệ sinh đã.”
“Ồ, không sao, anh cứ đi đi.”
Vì lý do nào đó, Teresa dường như rất vui vẻ.
Sau khi vào phòng vệ sinh, Seol Jihu lấy trong túi ra vài lọ thuốc. Cậu đã mua rất nhiều loại thuốc chống say.
“Dù sao mình cũng vẫn phải cảnh giác.”
Seol Jihu uống thuốc cẩn thận trước khi rời khỏi phòng vệ sinh. Khi cậu quay lại, ly rượu của cậu đã đầy.
Ly rượu vẫn còn sủi bong bóng như thể nó vừa được rót vào.
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng cho bạn.”
Teresa mỉm cười trong khi xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau và phủi tay.
“Bây giờ thì…”
Seol Jihu và Teresa nâng ly rượu. Sau đó, họ hét lên cùng một lúc.
“Chúc may mắn!”
“Chúc may mắn!”
Hai chiếc ly va vào nhau tạo thành tiếng động giòn giã.
Seol Jihu đưa ly rượu lên môi và nghiêng về phía cổ họng. Một làn hương thơm thoang thoảng, tiếp theo là chất lỏng sủi bọt. Sau đó, ngay khi chất lỏng đang chảy xuống cổ họng cậu ta …
“!”
Mặt Seol Jihu đột nhiên mở trừng trừng. Cậu chợt rùng mình.
“Kuhaaa!”
Toàn bộ cơ thể cậu ta rung lên vì một cú sốc dữ dội. Một cảm giác bùng nổ bí ẩn bỗng cuộn lên trong bụng, rồi khi xông lên đầu và dường như chiếm quyền kiểm soát bộ não của cậu ta.
“Heeeuuu …!”
Seol Jihu cúi đầu xuống một cách khó khăn trước khi hạ ly rượu xuống.
‘C-Có chuyện gì với tôi thế này?’
Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, cơ thể cậu cảm thấy nóng và tim cậu đập mạnh. Hơn nữa, cậu vô thức cười khúc khích trong tâm trạng phấn chấn.
“Anh có vẻ rất thích thú. Uống thêm không? Em không em đâu nhé, nếu không muốn thì cứ từ chối.”
Teresa rót rượu vào ly của Seol Jihu, khi cậu vẫn đang cầm trên tay.
“Không, tôi-”
Seol Jihu cố gắng từ chối, nhưng không hiểu sao cơ thể lại không nghe lời cậu. Trước khi Seol nhận ra, cậu ta đang cầm ly rượu và nghiêng về phía cổ họng mình. Dường như cơ thể cậu ta không còn nằm dưới sự kiểm soát của bộ não nữa.
“Ồ, anh vẫn muốn uống thêm sao? Đây, để em.”
Teresa cười, rót đầy ly rượu của Seol Jihu, rồi gọi thêm chai nữa. Seol Jihu có thể thấy Teresa đang chống cằm và cười toe toét đến mang tai. Nhưng đầu óc cậu không đủ tỉnh táo để quan tâm đến chuyện đó.
“Chúc mừng ~!”
Cậu chỉ cầm ly lên và uống liên tục, gần như bị mê hoặc.
***
Đã bao nhiêu giờ trôi qua?
Đêm đã khuya, và Teresa đang dìu Seol Jihu về.
“Nhà của anh ở đâu? Chúng ta phải đi đường nào?”
“Euuu….”
“A, có vẻ anh ấy say quá rồi. ”
“Ư….”
“Để xem nào. Làm chuyện ấy ở ngoài đường thì hơi sai sai. Có nơi nào để … oh?”
Teresa dừng lại. Họ đang đi qua một con hẻm có rất nhiều nhà nghỉ, và đặc biệt có một nhà nghỉ thu hút sự chú ý của Teresa. Dòng chữ ‘Pink Motel’ sáng rực rỡ nhờ ánh đèn neon màu hồng.
“Ahahaha! Pink Motel !? Quá hợp lý!”
Cứ như vậy, con sư tử cái kéo con thỏ lên đĩa.
Khi Seol Jihu mở mắt ra, cậu thấy mình đang nằm trên giường. Một tia sáng hồng mơ hồ lọt vào tầm nhìn mờ ảo của cậu.
‘Không….’
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Seol Jihu đưa tay lục túi theo bản năng. Cậu định xé tờ giấy bùa để vào Thiên đường.
Tuy nhiên, những nỗ lực của cậu đều vô ích. Cậu nhận thấy nửa thân dưới của mình cảm thấy mát lạnh.
“…Ái chà.”
Trái tim của cậu chùng xuống. Vì say rượu nên cậu không còn sức để phản kháng.
“Thực ra thì, em không nghĩ rằng mình đang làm đúng…”
Đột nhiên, một giọng nói nhát gừng vang lên. Khi Seol Jihu quay đầu sang một bên, cậu nhìn thấy một bóng người đang bước tới.
“Nhưng nếu anh trách móc em, em cũng sẽ phản kháng.”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Teresa với đôi mắt run rẩy.
“Chính anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”
“Gì cơ?….”
“Em đã thổ lộ tình với anh nhiều lần. Và chắc chắn là anh biết rõ điều đó.”
“Nhưng sao, đột nhiên….”
“Tại sao anh không cho em câu trả lời? Đồng ý hoặc từ chối tình cảm của em, hoặc bất cứ điều gì đại loại thế. Anh có nhớ đêm trước trận chiến cuối cùng không? Anh bảo rằng anh sẽ trả lời em sau khi trận chiến kết thúc.”
Seol Jihu chớp mắt và há hốc mồm.
“Hôm ấy anh nói rất ngầu, nhưng khi chiến tranh kết thúc, anh lại quên hết chuyện đó và chỉ vui vẻ cười đùa với cô Seo Yuhui!”
“Đó là….”
“Và sau đó anh lại “thịt” cả cô Phi Sora! Anh có biết điều đó đã làm em lo lắng như thế nào không?”
Seol Jihu sững sờ. Nguyên nhân khiến cô ấy lo lắng không phải do Ký sinh trùng, mà là chuyện này?
“Và vì vậy, anh phải chịu một phần trách nhiệm cho tình huống này.”
“L-Lẽ nào…” – Nghe Teresa giải thích, Seol Jihu nói với một giọng run rẩy – “Mọi thứ… đều là dối trá…?”
“Lời nói dối?”
Teresa nghiêng đầu. Cô cười toe toét rồi dùng hai tay kéo quần xuống.
“Không.”
Cô vừa nói vừa rút chân ra khỏi quần. Seol Jihu sững sờ nhìn.
“Anh sẽ hiểu sớm thôi.”
Teresa nở một nụ cười quyến rũ. Seol Jihu cố gắng giải thoát cho bản thân nhưng vô ích.
“Nào nào”
Ngay sau đó, cô ngồi lên người cậu. Seol Jihu lắc đầu.
“K-Không….”
“Eii, đừng hòng nuốt lời. Anh đã hứa, phải không? Rằng anh sẽ giúp em khám phá hang động.”
“Khám phá hang động… !?”
“Đúng rồi. Hang ở ngay đây này.”
Teresa cười toe toét.
“Bây giờ thì-”
Chống tay lên ngực Seol Jihu, cô nhẹ nhàng ấn mông mình xuống. Sau đó, cô ấy hét lên.
“Hãy bắt đầu khám phá nào!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook