Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 524: Phụ chương 35 – Chuyến đi chơi của Teresa
Sau khi trốn khỏi cung điện hoàng gia, Seol Jihu và Teresa hướng đến đền thờ của Gula.
[Cho phép một người Thiên đường bước vào Trái đất?]
“Vâng.”
[Chà… khi nhìn thấy tương lai, đáng lẽ con phải khôn ngoan hơn chứ. Không phải là không được, nhưng có lẽ là… ]
Seol Jihu nghiêng đầu ngơ ngác trước vẻ ngập ngừng trong giọng nói của Gula. Cậu có nhầm không? Nữ thần dường như đang thương hại cậu.
[Điều ước của con đã được chấp nhận. Như ý con muốn….]
“Chờ đã!”
Trước khi Gula kịp cho phép, Teresa nhanh chóng chen vào.
“Thần Gula, Người sẽ cung cấp thêm các hỗ trợ khác, phải không? Nếu tôi không thể đọc hoặc nghe thấy bất cứ điều gì thì thật là tệ”.
[Yên tâm. Cô sẽ được cung cấp một phép đồng bộ hóa giống như những người Trái Đất. Sẽ không có vấn đề gì về ngôn ngữ cả.]
“Tuyệt lắm. Và cả…”
[Nhóc con, cô đang yêu cầu quá nhiều đấy.]
“Eii, đây là điều ước của tông đồ mà Người yêu quý đó!! Đừng keo kiệt và kỹ tính quá chứ… …. ”
Teresa mặc cả với Gula.
Chẳng bao lâu sau, việc chuẩn bị đã hoàn tất.
“Em không thể tin rằng mình sắp sử dụng cánh cổng này.”
Teresa hít một hơi thật sâu trước cánh cổng dịch chuyển. Seol Jihu cảm thấy ngạc nhiên thực sự.
“Không có gì phải sợ hãi. Chúng ta hãy đi cùng nhau.”
“C-Chờ đã.”
Khi Seol Jihu cố gắng kéo cô vào, Teresa giật mình lùi lại. Đặt tay lên ngực, cô thu lại hơi thở trước khi nói.
“Anh đi trước đi, được không??”
“?”
“Em xin lỗi. Có lẽ cậu ở đây sẽ làm em lo lắng hơn…. Đi trước đi. Em sẽ tới đó ngay.”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Teresa trước khi bật cười.
Teresa nổi cơn thịnh nộ.
“T-Tại sao bạn lại cười?”
“Không, chỉ là… tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Công chúa của Haramark lại nhút nhát một cách đáng yêu như vậy.”
“Không! Ý em là…! Hãy suy nghĩ xem! Em đang đi đến một thế giới khác đó! Có lẽ cậu đã quen, nhưng em …! ”
“Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đợi cô, vì vậy hãy bình tĩnh lại sớm nhé.
“Hứ!”
Teresa trừng mắt nhìn Seol Jihu đang cười khúc khích. Sau đó, khi Seol Jihu hoàn toàn biến mất….
“… Chà.”
Vẻ mặt của Teresa đã thay đổi 180 độ. Không một dấu vết lo lắng nào nữa, thái độ thoải mái thường ngày của cô ấy đã trở lại. Khóe môi cũng cong lên như muốn nói: ‘Em lừa được cậu rồi!’.
Teresa bước tới bằng những bước nhẹ giống như một con cáo đang vẫy đuôi. Không phải về phía cánh cổng mà là bức tượng của Gula.
“Gula-nim ~”
[Gì nữa đây?]
“Người thấy đấy ~ Tôi nghe nói rằng điểm cống hiến có thể được dùng để mang một vật phẩm từ thế giới này sang thế giới khác ~ Vì vậy, ~”
Teresa lục trong túi và lấy ra một chiếc túi nhỏ chứa đầy bột trắng.
“Tôi muốn mang theo cái này ~”
[…Tại sao mà cô lại?]
“Ôi chao ~ Tôi có thực sự phải giải thích chuyện này không ~?”
Teresa lắc chiếc túi nhỏ.
“Nó không có hại cho cơ thể của cậu ấy ~ Nó chỉ giúp cậu ấy tận hưởng cơn say thêm một chút thôi ~ Người hiểu ý tôi chứ ~?”
Cô lấy tay che miệng và cười.
[….]
Gula không nói nên lời.
***
Seol Jihu đang đợi Teresa trong phòng căn hộ của mình. Cậu quay lại khi nghe thấy những tiếng nổ nhỏ. Một chùm ánh sáng nổi lên giữa bầu không khí, và Teresa từ từ lộ diện.
Seol Jihu trong lòng vô cùng ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người từ Thiên đường đến Trái đất.
Đôi mắt của Teresa ngay lập tức mở to thành vòng tròn. Cô sững sờ nhìn lên trần nhà trước khi bắt đầu nhìn quanh, hết bên trái lại sang bên phải.
“Cô có muốn nhìn ra bên ngoài không?”
Lạch cạch.
Seol Jihu mở cửa sổ. Teresa vội vàng chạy tới và rướn người ra ngoài.
“Chà!”
Một câu cảm thán tuôn ra.
“Tôi xin lỗi. Tôi muốn đưa cô đến một ngôi nhà lớn hơn, nhưng hiện tại thì không thể. ”
“Không, không sao đâu. Em thực sự thích điều này hơn. ”
Teresa đáp lại một cách nửa vời. Seol Jihu trầm tư khi nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Teresa bên ngoài cửa sổ.
‘Chúng ta nên làm gì?’
Ngĩ một lúc, Seol đã biết phải làm gì trước. Teresa đang mặc trang phục giản dị mà cô thường mặc khi đi trên đường phố Haramark, nhưng nó vẫn quá nổi bật theo tiêu chuẩn của Trái đất.
Seol Jihu nhìn qua tủ quần áo của mình, nhưng nó chỉ chứa quần áo nam giới. Cậu phải mua một cái gì đó để Teresa mặc.
’36, 24, 36. ‘
Sau khi nhìn nhanh và ước lượng kích cỡ ba vòng của Teresa, Seol Jihu cầm điều khiển lên và bật TV. Khi màn hình nhấp nháy và âm thanh bắt đầu phát ra, Teresa chuyển sự chú ý sang thiết bị điện tử này.
“Đây là gì?”
“Nó được gọi là TV. Các chương trình và buổi biểu diễn được phát trên các kênh khác nhau. So sánh với Thiên đường, Công chúa có thể hiểu là chúng ta sẽ được xem một vở kịch ở Eva, trong khi vẫn đang ngồi ở Haramark.”
“Chà….”
“Không chỉ có một kênh. Đây được gọi là điều khiển từ xa. Nếu cô nhấp vào đây…. ”
Seol Jihu bình tĩnh giải thích cách sử dụng điều khiển, và Teresa gật đầu.
“Tôi sẽ đi ra ngoài một chút để mua cho cô ít quần áo.”
“Vâng.”
“Hãy xem TV trong khi chờ đợi. Nếu cô muốn quần áo thoải mái hơn, cô có thể mặc những thứ này vào ”.
“Vâng.”
Seol Jihu đặt một đống quần áo ngủ xuống, nhưng Teresa không liếc nhìn chúng chút nào. Tâm trí cô ấy đã đắm chìm trong chiếc TV.
“Hãy thư giãn và thoải mái nhé. Sẽ mất chút thời gian đấy.
“Vâng.”
Teresa ngồi phịch xuống sàn ngay lập tức. Dựa vào tường, cô duỗi thẳng chân. Xem ra, từ “khiêm nhường” không có trong đầu óc của cô.
“Tôi sẽ quay lại sớm.”
“Được rồi ~ Hẹn gặp lại ~”
Teresa xua tay. Tất nhiên, mắt cô ấy dán vào TV, mặc kệ Seol Jihu mở cửa và rời đi.
Sau khoảng hai giờ mua sắm, Seol Jihu trở về căn hộ của mình. Cậu mất nhiều thời gian hơn bình thường một chút vì cậu muốn chọn bộ quần áo đặc biệt dành cho Teresa.
“Tôi đã về r… Hm?”
Sau khi mở cửa bước vào, Seol Jihu giật mình nhảy dựng lên. Bộ dạng của một Công chúa quý tộc đã biến mất, thay vào đó là một kẻ vô công rồi nghề.
Bộ quần áo cô vừa mặc đã bị vứt trên sàn. Cô đã thay một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và mặc một chiếc quần đùi của cậu.
Hơn nữa, Teresa đang nằm trong tư thế thoải mái nhất trên thế giới. Một tay cô ấy gác lên đầu, hai chân vắt chéo nhau.
“Ôi chà, không thể tin được. Thằng chó đẻ đó.”
Cô ấy đang bình phẩm một bộ phim truyền hình.
“Cô ấy đã chăm sóc anh khi anh đang sa sút, vậy mà giờ, khi trở nên giàu có, anh lại vứt bỏ cô ấy sang một bên? Đúng là một thằng khốn nạn!”
Cô ấy đang xem bộ phim nào vậy? Seol Jihu thì thầm trong lòng và liếc nhìn TV.
—Hic! Sao anh nỡ làm thế này với em!?
—Đành vậy thôi, đừng lôi nhau xuống bùn.
— Nhưng! Em…em đang mang thai đứa con của anh!
—… Xin lỗi, thực ra thì… Anh bị ung thư. Chúng ta hãy chia tay đi.
… Đó là một bộ phim tình cảm truyền thống.
“Ah! Ra là thế. Anh ấy đang mắc bệnh nan y….”
Trước khi Seol Jihu nhận ra, mắt Teresa đã rưng rưng những giọt lệ.
“Công chúa, đó chỉ là một màn biểu diễn thôi.”
“À, để em yên đi. Em đang xem mà!.”
Seol Jihu cố gắng nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy đã đuổi cậu ta đi. Seol Jihu chăm chú nhìn Teresa, khẽ lắc đầu rồi bước vào bếp.
Khi cậu mang ra vài quả quýt, Teresa nhanh nhẹn bóc chúng rồi ném miếng quýt vào miệng.
“Ồ, vừa chua vừa ngọt ngào. Anh còn gì nữa không?”
Seol Jihu lục tung tủ bếp, tìm một túi khoai tây chiên, đưa cho cô. Teresa vừa ăn vừa tiếp tục xem phim. Có vẻ như cô ấy rất thích khoai tây chiên, vì Teresa liên tục liếm ngón tay và gật đầu.
Thế đấy, một kẻ vô công rồi nghề đã thực sự xuất hiện.
“Khả năng thích ứng thật phi thường!!” – Seol Jihu kinh ngạc thốt lên.
Một lúc lâu sau…
“Auuuuu! Vui quá! Em quên cả thời gian luôn!”
Teresa đã xem đến tập cuối cùng của bộ phim trước khi nằm ngửa và duỗi thẳng tay chân ra.
“Mình nên làm gì tiếp theo nhỉ~?”
Cô nhìn quanh phòng. Sau khi tìm thấy một chiếc máy tính xách tay. Thế là cô ấy đưa tay về phía trước và kéo nó qua chỗ mình. Sau đó cô nằm sấp xuống, bật máy và nhấp chuột.
Seol Jihu, không tin vào đôi mắt của mình, cậu há hốc mồm kinh ngạc.
“Công chúa? Cô đã từng đến Trái đất bao giờ chưa?”
“Không, đây là lần đầu tiên.”
“Thế làm sao mà….”
“Cái này dễ dùng mà. Em đã xem cách vận hành thứ này, thông qua bộ phim vừa rồi.”
“….”
“Để xem nào. Có một trang web mà họ sử dụng để lưu trữ video….”
Teresa vào YouTube và bắt đầu xem video hài, rồi cười lăn lộn.
“Ahahaha!”
Seol Jihu lo lắng nhìn Teresa. Trông cô ấy giống như đang tận hưởng bản thân, nhưng cậu nói thế nào nhỉ… càng lúc cô càng giống một đứa NEET.
“Công chúa, cô có muốn xem hoặc làm gì khác không??” – Seol Jihu hỏi.
“Oh! Đây là gì vậy? Trông có vẻ vui.”
Seol Jihu ngửa cổ và nhìn vào màn hình của chiếc máy tính. Hóa ra cô ấy đang xem một video game.
“Ồ, đó là War of Stars, trò chơi MOBA phổ biến nhất ở Hàn Quốc.”
“MOBA?”
“Đó là đấu trường 5 đấu 5. Mỗi người chơi điều khiển nhân vật của họ, và….”
“Oh o….”
Teresa khẽ kêu lên rồi nhìn Seol Jihu.
“Xem nào, có một nơi với một loạt các máy tính được đóng gói cùng nhau? Nó được gọi là gì nhỉ?”
“… Một quán net?”
“Đúng! Chính là cái đó!”
Teresa vỗ tay.
“Em đã thấy trong bộ phim. Khi nam chính thất nghiệp, anh ấy đã từng chơi trò này và ăn mì ở quán net! Trông có vẻ rất vui. ”
Teresa huyên thuyên một cách hào hứng.
“Ah ~ em ước mình có thể thử đến đó một lần ~”
“….”
“Em muốn thử chơi War of Stars ở‘ quán net này ~”
Teresa lăn lộn trên sàn, hát. Không có giúp đỡ cô ấy.
Seol Jihu lo lắng nhìn Teresa. Xem một bộ phim truyền hình và sau đó đi đến một quán net? Đó là quy trình tiêu chuẩn để trở thành một kẻ vô công rồi nghề đích thực.
Tuy nhiên, Seol Jihu đã sớm thay đổi quyết định.
‘Dù sao cũng chỉ lần này thôi…’
Chuyến đi này là dành cho Teresa. Thay vì kéo cô ấy đi đây đi đó, hãy để cô ấy làm những gì cô ấy thíchnhất.
“Muốn đi ra ngoài, cô cần phải thay quần áo.”
“Mặc như thế này không được sao?”
“Không. Cô sẽ bị bắt nếu ra ngoài trong bộ quần áo đó.”
Seol Jihu mỉm cười và chỉ vào những chiếc túi xách mà cậu mang theo.
“Tôi không biết cô thích gì, vì vậy tôi đã mua một loạt. Tôi sẽ đợi bên ngoài, vì vậy hãy thay đồ rồi đi ra nhé.”
Teresa vội vàng chạy về phía những chiếc túi. Hơi phấn khích, Seol Jihu đứng đợi bên ngoài với trái tim đập thình thịch.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân xuống cầu thang vang lên. Nhìn lại, Seol Jihu há hốc mồm
Cậu nhìn thấy Teresa bước xuống với một chiếc áo phông màu hồng nhạt với chữ ‘PINK’ được viết trên đó. Ngay cả quàn và giày của cô ấy mang màu hồng nhạt.
“Trông em như thế nào?”
Với một nụ cười rạng rỡ, Teresa chạy vòng quanh Seol Jihu.
“… Rất hồng.” – Seol Jihu đưa ra một ý kiến ngắn gọn.
Ngay sau đó, cả hai cùng nhauđến một quán net gần đó.
“Công chúa hãy nhấp đúp vào đây. Tôi sẽ cung cấp cho cô một ID để đăng nhập vào đó. Cô có thể bắt đầu bằng cách đấu với máy trước đã.”
Seol Jihu ngồi cạnh Teresa và dạy cô ấy đủ thứ. Teresa học hỏi với tốc độ đáng ngạc nhiên, nhanh chóng thích nghi với việc chơi game. Có lẽ vì cô ấy đã từng điều khiển một đội quân thực nên cô ấy dễ dàng điều khiển được đội quân ảo.
“Bà mày dùng ulti đây. Chết con mẹ mày chưa!”
“Bà giết mày! Thằng khốn kiếp !! ”
“….”
“Giết chết! Giết thằng chó đẻ này đi! ”
“….”
“Con đũy chó chết tiệt này. Đến đây! Ahahaha! Chết chưa! Chết mẹ mày đi! ”
Teresa đâm xuyên qua đội hình của đối phương và phá hủy căn cứ của nó.
“Dễ quá. Cho em đấu với người được không? Đấu với robot chán quá. ”
Teresa huyên thuyên khi ăn bát ramen mà Seol Jihu gọi cho cô.
Seol Jihu phản bác.
“Tôi không nghĩ chơi với người thật là một ý kiến hay.”
“Tại sao không? Đấu với máy Không vui chút nào ”.
“Nhưng chơi với người thật thì khó đấy. Hơn nữa, đây là một trò chơi trực tuyến nên nhiều người sẵn sàng chửi bới thô lỗ.”.
“Đừng lo lắng. Riêng chuyện chửi nhau thì em không ngán bố con thằng nào”.
“Cô đã học mấy câu đó ở đâu… Được rồi, được rồi, chờ tôi…”
Một trò chơi bình thường đã bắt đầu. Đúng như dự đoán, Teresa đã gặp khó khăn. Chơi với người thật hoàn toàn khác với chơi với máy.
War of Stars là một trò chơi thú vị, nhưng nó có nhiều thủ thuật và thao tác phức tạp. Teresa giỏi đến mấy cũng không thể làm quen với nó trong vài tiếng.
So với một tân thủ, cô ấy đã làm rất tốt, nhưng cô ấy đã mắc một sai lầm quan trọng và cuối cùng đã chết.
“Ah! Chết tiệt!” – Khi nhân vật của Teresa chết lần thứ hai, cô thất vọng hét lên.
Nhưng Seol Jihu thì quan tâm đến chuyện khác. Cậu lo lắng nhìn vào khung chat và nhíu mày. Đúng như mong đợi…
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Ô hô.
Một Đồng minh bắt đầu lên tiếng.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Đứa kia chơi ngu vậy? Vừa mới vào lại lane đã toi rồi?
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Xin lỗi, hôm nay đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Lại nói láo rồi. Làm gì có đứa nào chơi được như thế trong lần đầu tiên.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP 😕
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Ván này hỏng rồi. Khỉ thật. Tại sao lần nào mình cũng phải chung đội với một đứa ngu si mất dạy thế nhỉ??
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Bố mẹ tôi hoàn toàn sống khỏe mạnh và tôi được dạy dỗ tử tế. Cậu nặng lời thế? Làm gì có ai giỏi ngay từ khi mới bắt đầu?
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Có. Ít nhất là giỏi hơn một kẻ phá game.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Cái gì cơ? Cậu bảo ai phá??
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Tại sao mình lại nói chuyện với thứ rác rưởi này chứ. Bố tắt tiếng mày luôn. Bái baii~
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Này.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Này.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Này, đồ khốn kiếp!
Tak, tak, tak, tak! Teresa gõ bàn phím một cách điên cuồng.
“Thằng chó đẻ này. Mày dám nói xấu bố mẹ tao à !? mày muốn chơi chứ gì?? Hừ? ”
Người chơi đó không đáp lại. Có vẻ như hắn ta thực sự đã tắt tiếng của cô.
“Công chúa, cô cũng nên tắt tiếng hắn đi….”
Seol Jihu cố gắng trấn an cô, nhưng Teresa không nghe. Cậu có nhìn nhầm không? cô ấy dường như đang bùng cháy!.
“Này! Làm thế nào để gửi tin nhắn riêng?”
“Huh? Để làm gì??”
“Nói cho em đi!”
Bị Teresa đòi hỏi, Seol Jihu đã giải thích cho cô. Khi cậu tự hỏi cô ấy đang làm gì thì….
– [Thì thầm] [Đồng minh] PinkP: Ê! Anh bạn.
– [Thì thầm] [Kẻ thù] KaChaos 😕
– [Thì thầm] [Đồng minh] PinkP: Mid của bọn tôi đang ở trong rừng của cậu.
Seol Jihu đã chứng kiến sự phản bội của Teresa.
– [Thì thầm] [Kẻ thù] KaChaos: Thật không? tại sao cậu lại nói với tôi điều này?
– [Thì thầm] [Đồng minh] PinkP: Vì tôi không muốn thấy thằng khốn này nói chuyện kiểu bố láo bố lếu.
– [Thì thầm] [Kẻ thù] KaChaos: Lmao ~ Nó nói gì đó với cậu à?
– [Thì thầm] [Đồng minh] PinkP: Đại loại thế. Hắn quá tự mãn và nói rằng mọi người chỉ là thứ rác rưởi. Hắn cũng nói rằng hắn sẽ dẫm bẹp các cậu.
– [Thì thầm] [Kẻ thù] KaChaos: Cái gì? Con chó đẻ này. Wtf?
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào màn hình. Mid của đối phương di chuyển đến rừng ngay lập tức, tìm thấy mid của đội Teresa và dễ dàng giết người này với sự trợ giúp của các jungler.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Yujin Roh: Chết tiệt, sao chúng mày lại biết?
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Phe địch] KaChaos: lmfao mày đúng là đồ rác rưởi lolololol
Teresa vẫn không dừng lại. Cô liên tục nói cho đội đối phương biết vị trí của người chơi tên là Yujin Roh.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Yujin Roh: Ah, khốn nạn! Mày hack map hả?
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Kẻ thù] KaChaos: Cái đó được gọi là kỹ năng lolol. Tại mày ngu thôi lololol
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Yujin Roh: Chắc chắn là mày hackmap, đồ khốn!
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PinkP: Này mọi người, các bạn có thể nhắc thằng mid nhà mình cẩn thận hơn được không? Nãy giờ nó chết hơi nhiều đấy.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] PD: Đã quá muộn. Ván này thua rồi.
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Editor: Ê thằng mid, mày ngừng troll bọn tao được không?
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Yujin Roh: Không, tại cái đứa PinkP nó… …
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Manager: Đừng có cãi. Mày chết nhiều nhất đất lmao.
Các đồng minh dường như không thích thái độ của Yujin Roh khi họ cũng bắt đầu nói xấu cậu ta.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Yujin Roh: Này mấy cậu, đội tôi tẩy chay tôi rồi. Sao lại trớ trêu thế nhỉ?
Cảm thấy mình bị hắt hủi, Yujin Roh cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ, nhưng…
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Phe địch] MoreOnNaver: Thì tại mày ngu mà.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Kẻ thù] JoaraLove: Mày ngu quá chứ sao.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Kẻ thù] KaChaos: PinkP còn chơi tốt hơn mày lol.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Yujin Roh: Được rồi, tôi biết mình không chơi tốt, nhưng sao mọi người lại so sánh tôi với cái đứa đầu đất đó?
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Kẻ thù] KaChaos: Rõ ràng là mày chết nhiều hơn người ta mà.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Yujin Roh: Chết tiệt.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Phe địch] KaChaos: Ehew, ở đâu cũng có mấy thằng gáy bẩn như thằng này.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Phe địch] JoaraLove: Ừ, tôi cũng biết một người như hắn. Tên đó ký hợp đồng vào năm 2013 mà mãi đến năm 2017 mới chịu đưa bản thảo.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Phe địch] MoreOnNaver: Chà, có vẻ là một gã tồi.
– [Trò chuyện với tất cả mọi người] [Đồng minh] Editor: Thật vậy. Tôi cũng quen một tên chỉ đưa bản thảo vào lúc 4:30 chiều, trong khi 5 giờ chiều đã phải xuất bản! Hắn chỉ cho tôi 30 phút để biên tập!
– [Trò chuyện nhóm] [Đồng minh] Manager: Chính xác. Tôi cũng biết tên đó, hắn cho tôi chưa đầy 10 phút để chuyển đổi file và gửi email.
Sau đó…
[Yujin Roh đã rời khỏi trò chơi.]
Không thể chịu đựng tất cả những lời chỉ trích, Yujin Roh đã rời khỏi trò chơi và khóc thầm.
“Hừm! Dễ như ăn bánh!”
Teresa phủi tay và mỉm cười hài lòng.
Seol Jihu rùng mình…
“Em bắt đầu thấy đói rồi. Anh có muốn ra ngoài không?”
Seol sững sờ nhìn Teresa đang cười.
“… Người này … là cái thể loại gì vậy?”
——-
Note: Đoạn cuối chương này có thể coi là một lời than vãn của tác giả. Nếu các bạn để ý, Yujin Roh là tác giả truyện này, Manager là quản lý, Editor là Biên tập viên. KaChaos là Kakao, MoreOnNaver là Naver, JoaraLove là Joara. Đó là 3 website đọc truyện trực tuyến nổi tiếng ở Hàn Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook