Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 517: Phụ chương 28 – Kim Hannah vs. Seol Jinhee
Note: Chương 24 đến 27 là chuyện đời anh da đen Hugo, đoạn này trans sẽ dịch sau và nối với phần ngoại truyện về các nhân vật phụ khác.
Seol Jinhee đến trường đại học cũ của cô ấy vào sáng sớm. Mặc dù cô ấy đã tốt nghiệp Đại học, nhưng hôm nay cô ấy có hẹn với một giáo sư để trao đổi về việc tìm việc làm.
Nét mặt Seol Jinhee hơi ủ rũ. Giống như tất cả những người mới ra trường, đầu óc cô ấy rối bời.
‘Mình không muốn học thêm bất kỳ khóa đào tạo chuyên ngành nào nữa…. Mình có nên cắn răng học tiếp lên cao học không nhỉ? Không, mình chỉ muốn kiếm một công việc….”
Seol Jinhee bước ra khỏi cổng chính trong khi nghiền ngẫm về con đường sự nghiệp của mình.
“?”
Sau đó, cô ấy đột ngột dừng lại.
Cô vốn đã khó chịu, giờ nhìn thấy người đứng trước cổng chính, cô càng thêm bực mình.
“Ooh, Jinhee.”
Seol Jihu đang nhìn lên bầu trời trong khi dựa vào tường, vẫy tay với một nụ cười.
Seol Jinhee cau có.
“Anh … Anh đang làm gì ở đây?”
Seol Jihu bối rối hạ tay xuống khi thấy thái độ không mấy vui vẻ của em gái mình.
“Anh đã nhắn tin cho em từ sáng nay. Em chưa đọc à?”
“….”
Thực ra cô ấy đã đọc, nhưng cô phớt lờ tin nhắn đó.
Trước đây đã có những lần Seol Jihu đề nghị đưa cô ấy đi ăn hoặc đi mua sắm. Tuy nhiên lần này cậu quyết định đến trực tiếp, vì cô ấy cũng bỏ qua những tin nhắn trước của cậu.
Seol Jinhee thở dài. Cô cố gắng đi qua Seol Jihu, nhưng cậu đã nhanh chóng vòng ra trước mặt cô.
“Anh đang làm gì đấy? Tránh ra!”
“Thôi nào, đi ăn thôi ~ Sau đó chúng ta có thể đến trung tâm mua sắm, mua quần áo mới, chụp ảnh cùng nhau và…”
“Anh nói lảm nhảm gì đấy?? Tại sao tôi phải đi ăn với anh? Khoan đã. Chụp ảnh? Anh bị điên à?”
“Biết làm sao được. Anh phải chụp ảnh cho bố xem”.
“?”
“Bố bảo anh gửi ảnh cho ông ấy vào tối nay.”
Seol Jinhee nhíu mày.
“Ah ha~ Vậy là anh không muốn làm điều đó, nhưng bố ép anh phải làm vậy.”
“Không, ý anh không phải là như vậy.”
“Được rồi. Chỉ cần bảo bố là tôi không đồng ý. Bố sẽ không quấy rầy anh nữa đâu.”
Seol Jinhee khịt mũi và đi ngang qua Seol Jihu. Tuy nhiên, cô không thể không dừng lại, bởi vì Seol Jihu tiếp tục cản đường của cô bằng một điệu nhảy kỳ lạ.
“Anh đang làm gì vậy, đồ ngốc !? Anh không thấy xấu hổ sao?”
Seol Jinhee vừa hét vừa vội vàng nhìn quanh.
Seol Jihu không dừng lại. Cậu ấy tiếp tục chặn đường Seol Jinhee khi hát, “Giờ ăn đến rồi ~ Giờ ăn đến rồi ~!”
“Uggg! Anh thực sự bị điên à? Anh đang làm gì giữa ban ngày ban mặt vậy!?”
“Rủ em đi ăn.”
“Anh… Argh, được rồi, được rồi! Tôi đồng ý! Chúng ta sẽ ra ngoài ăn uống và chụp một vài bức ảnh!”
“Mua quần áo nữa.”
“Q…. Nghe này, vừa phải thôi nhé. Anh đừng có ép tôi!”
Seol Jinhee làu bàu trong khi lườm Seol Jihu. Tuy nhiên, Seol Jihu không chịu lùi bước.
“Nếu hôm nay em không đi với anh, anh sẽ nằm xuống trước cổng trường và hét lên, tôi là anh trai của Seol Jinhee!!!!”
“Đừng có điên. Giỏi thì làm thử xem.”
“Anh cũng sẽ trốn dưới bàn giáo sư của em, và dán những mẩu giấy ghi chú lên lưng ông ta, viết rằng ‘tôi là oppa của Seol Jinhee!’.”
“Làm đi! Tôi thách anh đó! Mọi người sẽ thấy anh điên đến cỡ nào!”
“Được rồi, em đã nói như thì.”
Seol Jihu ngay lập tức nằm ngửa ra.
“Tôi là…!”
Cậu mở miệng định hét, Seol Jinhee sợ hãi vội cúi xuống và bịt mồm Seol Jihu lại.
“Anh dám….”
Cổ họng cô run lên.
Seol Jihu chớp mắt.
“Huuuuu….”
Seol Jinhee gục đầu xuống. Cô cắn môi rồi từ từ đứng dậy.
“… Tốt thôi, là anh muốn đấy nhé.”
Cô ấy nhìn xuống Seol Jihu với ánh mắt kiên quyết, lạnh lùng.
Cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra, Seol Jihu lặng lẽ đứng dậy.
“Được rồi, đi thì đi. Ăn uống? Mua quần áo? Nếu anh đã muốn thế thì tôi chiều.”
Seol Jinhee nói một cách kiêu ngạo trước khi cong khóe môi lên.
“Anh sẽ không nuốt lời chứ??”
“Dĩ nhiên là không! Muốn ăn gì, muốn mua gì thì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em!” – Seol Jihu bình thản nói.
Seol Jinhee khịt mũi: “Tôi có thể gọi thêm bạn bè của mình không?”
“Gọi đi! Như vậy càng vui!”
“Ồ, vậy sao?”
Seol Jinhee lập tức lấy điện thoại ra. Cô ấy gọi cho bạn mình và nóinhanh.
“Này, đến cổng chính của trường. Ngay bây giờ.”
[—Hm? Điều gì đã xảy ra với người bạn keo kiệt của tớ vậy?]
“Tớ sẽ đãi cậu tất cả những món ăn đắt tiền mà cậu có thể nghĩ ra, vì vậy hãy im lặng và lê cái mông đến đây! Rủ thêm vài người khác nữa!”
Seol Jinhee đã gọi vài cuộc như vậy.
Chẳng mấy chốc, gần một trăm người mọi người bắt đầu tập trung trước cổng trường.
Seol Jihu trở nên choáng váng. Em gái của cậu ấy có thể thu hút được nhiều người đến vậy ư? Cậu bắt đầu tự hỏi, liệu cô ấy có phải là hot girl hay chị đại ở trường hay không?
“Các bạn ~”
Seol Jinhee nở một nụ cười tuyệt đẹp khi nhìn lại mọi người. Sau đó cô ấy liếc nhìn Seol Jihu và nói lớn.
“Anh trai của tôi muốn mời chúng ta ăn trưa!! Và đương nhiên là một bữa trưa sang chảnh tại nhà hàng!!”
Tiếng hoan hô ầm ĩ nổ ra.
Seol Jihu ngơ ngác một lúc rồi cười toe toét. Cậu lấy điện thoại ra và gọi đến một nhà hàng.
“Vâng, tôi là người đã gọi điện đặt chỗ cách đây một lúc.”
Sau đó cậu ta nói.
“Tôi muốn thuê nguyên nhà hàng của các vị để ăn trưa. Như thế có ổn không?”
***
Khoảng hai giờ sau, Seol Jinhee trở nên bối rối. Cô ấy muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Seol Jihu. Nhưng trước sự thất vọng của cô, Seol Jihu thực sự đưa họ đến một nhà hàng lớn và trả tiền cho bữa ăn của mọi người. Quan trọng hơn, hóa đơn của mỗi người cũng lên tới 80 ngàn won!
Bầu không khí khá vui vẻ. Chính xác hơn, mọi người trò chuyện rất rôm rả. Bạn bè của Seol Jinhee đều là sinh viên đang tìm việc làm hoặc mới tốt nghiệp, còn Seol Jihu là một tiền bối đã đi làm.
‘Ồ đúng rồi, tên khốn đó đã học tại một ngôi trường danh giá’ – Seol Jinhee khịt mũi.
Từng tốt nghiệp Đại học Soyoung và đang làm việc tại một tập đoàn danh tiếng, đương nhiên Seol Jihu trở thành thần tượng trong mắt những đàn em trẻ tuổi này.
Sau bữa trưa, Seol Jinhee, người đã chết lặng suốt thời gian qua, nghiến răng và đi đến trung tâm mua sắm. Cô ấy chọn ra mọi thứ mà cô ấy thích, bao gồm quần áo, giày dép, đồ trang điểm, túi xách và những thứ khác. Cô cũng mua nhiều thứ dành cho bạn bè của mình.
Rõ ràng là cô ấy đang cố gắng gây khó dễ cho Seol Jihu, nhưng cậu chỉ bình thản quẹt thẻ như thể chuyện đó không có gì to tát.
Seol Jinhee há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Seol Jihu tiêu tiền như nước.
“C-Cái gì? Cậu điên à Jinhee?”
“Oppa, anh đang tiêu quá nhiều tiền đấy!?”
Cậu ấy đã chi tiêu nhiều đến mức ngay cả bạn bè của Seol Jinhee cũng cảm thấy khó chịu.
“Oh, không sao, anh còn tiền mà” – Seol Jihu nói với một nụ cười vô tội – “Chuyện này xảy ra từ lâu rồi… nhưng các em còn nhớ vụ bê bối của Sinyoung, phải không?”
“Tất nhiên! Đó là một vụ bê bối nổi tiếng hồi đó.”
“Anh từng là nhân viên của Sinyoung. Và một trong những nạn nhân của vụ đó nữa”.
“Ah….”
Tiếng thở hổn hển vang lên xung quanh Seol Jihu. Nhưng cậu vẫn bình thản nói tiếp.
“Anh đã nhận được rất nhiều tiền bồi thường.”
“Nhưng mà….”
“Không sao đâu. Dù sao thì, cầm nhiều tiền sẽ làm anh nhớ lại những hồi ức tồi tệ. Anh nên tiêu bớt đi thì hơn.”
“….”
“Ngoài ra, anh rất muốn bù đắp lỗi lầm mà mình từng gây ra cho Jinhee….”
Seol Jihu thở dài với nụ cười chua chát. . Bạn bè của Seol Jinhee nhìn cậu bằng ánh mắt cảm thông, và bầu không khí xung quanh trở nên trang trọng. Một số người bắt đầu lườm Seol Jinhee bằng ánh mắt cay nghiệt.
‘T-Thằng chó này.’
Seol Jinhee nghiến răng. Trong phút chốc, cô đã trở thành một con điếm độc ác, đang phung phí số tiền mồ hôi nước mắt của anh trai mình.
“Nếu nói lời chia tay lúc này thì thật đáng tiếc. Các em có muốn uống cà phê không? Anh biết một quán cà phê có đồ uống rất ngon.”
Thấy Seol Jinhee nhăn nhó, Seol Jihu phá vỡ sự im lặng khó xử và cố gắng đánh trống lảng.
Cuối cùng, Seol Jinhee không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng Seol Jihu đến hết ngày.
***
Seol Jinhee lấy cớ để trốn về nhà.
Khuôn mặt cô ấy chết lặng khi nhìn thấy những tin nhắn trong điện thoại của cô ấy.
—Jinhee ~ Hôm nay thật tuyệt, cảm ơn Jihu Oppa. Anh ấy đã cho mình rất nhiều lời khuyên tuyệt vời và thậm chí là những món quà quý giá. Mình muốn cảm ơn anh ấy, cậu có thể giúp mình hẹn hò với anh ấy không?
—Jinhee, oppa của cậu rất tuyệt. Cậu có thể cho mình xin số của anh ấy được không? Và nếu có thể, cho mình thêm thông tin về anh ấy nữa….
“Mấy con dẩm này….”
Seol Jinhee cười vô hồn. Tất cả đã bị tẩy não sau bữa trưa và chuyến đi mua sắm đó.
“Tại sao lại thế này cơ chứ?”
Seol Jinhee phàn nàn với người bạn thân nhất của mình, người đang đi bên cạnh cô. Họ chơi với nhau từ thời trung học, nên cô ấy biết khá nhiều gia cảnh của Seol Jinhee.
“Uhm, mình nghĩ cậu nói đúng. Rõ ràng là anh ta đang cố gắng lấy lòng cậu”.
“Đúng vậy nhỉ? Rõ là thế?”
“Tất nhiên… Có thể anh ta đang cố gắng bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ của mình, nhưng làm sao cậu có thể tin tưởng anh ta? Biết đâu anh ta đang dụ dỗ cậu để lừa cậu thêm một lần nữa! Nếu anh ta phản bội lòng tin của cậu một lần nữa, có lẽ cậu sẽ sẽ chết mất!”.
“Chính xác!”
“Jinhee, với tư cách là bạn thân nhất của cậu, mình hoàn toàn hiểu những cảm xúc đó.”
“Chỉ có cậu mới hiểu mình thôi! Cậu biết không, mình đã…— ”
“Mình biết rồi. Vì vậy, hãy bình tĩnh. Mình sẽ giúp cậu.”
“Giúp như thế nào??”
Seol Jinhee hào hứng quay sang cô bạn thân. Sau đó, cô ấy chớp mắt ngơ ngác.
Đó là vì cô bạn thân của Jinhee đã cẩn thận chìa điện thoại ra.
“Đầu tiên, cho mình số của Jihu Oppa. Mình sẽ rủ anh ấy đi chơi và nói chuyện…”
Seol Jinhee nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của mình…
“Mẹ kiếp!”
… rồi khi xô cô ấy sang một bên.
***
“Ồ, con về rồi à?”
Khi Seol Jinhee về đến nhà, cô được chào đón bởi cha mình, người đang vui vẻ nhìn chằm chằm vào quầy trưng bày rượu ngoại. Seol Jinhee ném đôi giày của cô ấy ra và sau đó nhìn chằm chằm vào cha mình.
“Vậy, đi chơi với Jin…”
Nhận thấy ánh mắt của Jinhee, cha cô lập tức ngậm miệng. Ông từ từ đứng dậy, ho nhẹ một tiếng rồi biến mất vào phòng.
“Chào con, Jinhee. Hôm nay con đi chơi với Jihu có vui không?” – Tiếp theo, mẹ cô bước ra khỏi bếp và vui vẻ nói.
“Argh! Tại sao bố và mẹ phải làm như vậy!?” – Seol Jinhee giận dữ hét lên.
“Ồ, sao thế? Jihu bắt nạt con à??”
“Đừng hỏi nữa! Con không biết! Con đang khó chịu!”
“Em nói vậy, nhưng cơ thể em lại nói kiểu khác kìa..”
Seol Wooseok xenvào. Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào những túi quần áo đầy ắp trên tay Seol Jinhee. Tất nhiên, khi Jinhee lườm Wooseok, anh nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác.
“Dù sao, đừng khắc nghiệt với Jihu quá. Nó đã cố gắng rất nhiều”.
“Anh cũng giống như những người còn lại thôi.”
“?”
“Mọi người đều giống nhau! Tất cả đều tham lam và chóng quên, chỉ vì anh ta mua quà cho mọi người!”
“Đừng nói vậy. Em biết lý do không nằm ở những món quà cơ mà.”
“Thì sao? Anh quên mất năm xưa tên khốn đó đã làm gì rồi sao?”
“Quên sao được cơ chứ? Anh cũng là một nạn nhân giống như em mà.” – Seol Wooseok vừa nói vừa nhai cơm – “Anh đã điều tra kỹ lưỡng để xác nhận rằng nó thực sự thay đổi. Em có quyền nghi ngờ, nhưng hãy cởi mở hơn.”
“Hứ!”
Seol Jinhee chạy lên cầu thang với vẻ bực tức. Cô ném mấy cái túi vào phòng và tức giận nhảy lên giường.
‘Hắn nói rằng hắn luôn bận rộn nhưng lại bỏ qua công việc cả ngày để…. Chờ đã, sao lại…. ’
Seol Jinhee nhíu mày khi nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay.
Seol nói rằng cậu được nghỉ sau khi trở đi công tác ở Mỹ. Nhưng điều này có thật không? Sau khi suy nghĩ kỹ một chút, Seol Jinhee lấy điện thoại ra và gọi.
“Yo, anh ơi.”
—Jinhee đó à? Bất ngờ nha.
“Anh vẫn là nhan viên nhà nước, phải không? Vẫn làm thêm hả??”
– Không, anh làm chính thức rồi.
“Được rồi, được rồi. Vậy anh vẫn đang phụ trách thông tin về gia đình em đúng không?”
—Ừ, thì sao?
“Vậy… Anh có thể kiểm tra hồ sơ hộ chiếu của anh trai em không?”
—Anh có thể… nhưng tại sao phải làm thế?
“Anh không cần biết tại sao. Mau lên!”
—Hm… Anh không thể tiết lộ hồ sơ của người khác một cách vô lý như vậy.
“Anh ấy là anh trai của em!! Cứ làm đi!”
– Được rồi được rồi! Đừng la hét nữa!
Những tiếng lầm bầm phát ra từ phía bên kia của điện thoại, cùng với tiếng gõ bàn phím.
—Oh, đây rồi. Seol Jihu. Gần đây anh ta đã đi Mỹ.
“… Thế ư? Có thật không?”
– Ờ. Thông tin này cũng khớp với hồ sơ của Cục Quản lý Nhân lực Quân sự. Anh chắc chắn đấy.
Seol Jinhee đã hỏi nhiều nơi, nhưng câu trả lời đều giống nhau. Sau khi cúp máy, Seol Jinhee bặm môi.
Thành thật mà nói, bây giờ cô nên tin Seol Jihu. Nhưng vì một số lý do, cô ấy không thể tin được. Không phải chỉ vì những tổn thương khi xưa, mà còn…
Trực giác, hay giác quan thứ sáu của cô… Nó đang hét lên rằng có điều gì đó không ổn và Seol Jihu đang che giấu điều gì đó.
‘Dường như có gì đó….’
Cô khịt mũi, rồi nắm chặt tay.
Giờ cô đã tốt nghiệp và có thời gian rảnh rỗi. Cô quyết định tin vào trực giác của mình, điều tra bí mật của Seol Jihu và tiết lộ bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này cho cả thế giới!
***
Vài ngày sau Seol Jinhee lên đường. Đầu tiên cô ấy đến căn hộ của Seol Jihu.
“Aigoo ~ Đừng hỏi nữa. Cậu bé tội nghiệp đólàm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm đến nỗi tôi hầu như không nhìn thấy cậu ấy! Cậu ấy đi làm từ sáng sớm hàng ngày và thường xuyên về muộn. Đôi khi cậu ta đi loạng choạng trở về nhà trong bộ đồ xộc xệch. Cháu không biết ta xót xa đến mức nào đâu!!”
Người chủ nhà thở dài và nói với giọng thương cảm. Mặc dù Seol Jinhee đã yêu cầu được vào trong căn hộ của Seol Jihu, nhưng chủ nhà kiên quyết từ chối. Tất nhiên, Seol Jinhee không biết rằng chủ nhà đã được Kim Hannah trả một số tiền lớn để nói lên tất cả những điều này.
Seol Jinhee không tìm được thông tin gì khi phục kích căn hộ của Seol Jihu, vì vậy cô ấy quyết định bước tiếp theo.
Cô đã xông vào nơi làm việc của cậu ta.
‘Tòa nhà trông đẹp ghê….’
Sau khi kiểm tra lại trang phục, Seol Jinhee tiến về phía tòa nhà. Không khó để vào bên trong. Không có nhiều người vì đã đến giờ ăn trưa, và Seol Jinhee đã cùng một nhóm người khác vào tòa nhà.
Tất nhiên, cô đã bị một nhân viên bảo vệ chặn lại ngay sau đó.
“Xin lỗi, cô đến đây có việc gì??”
“Tôi đến để gặp anh trai của tôi.” – Seol Jinhee đáp lại mà không hề liếc mắt.
“Gì cơ?”
“Seol Jihu. Anh ấy không làm việc ở đây à?”
Đôi mắt của nhân viên bảo vệ nheo lại: “Cô tìm Trợ lý Giám đốc Seol?”
Nghe vậy, mắt Seol Jinhee hơi mở to.
“…Đúng. Anh ấy quên vài thứ ở nhà. Tôi đến để đưa nó cho anh ấy”
“Tôi chưa nghe nói về một cuộc hẹn nào như thế cả.”
“Chắc Oppa của tôi quên mất rồi. Tôi đã thử gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy không bắt máy.”
Seol Jinhee nói dối trơn tru như nước chảy. Cô biết Seol Jihu rất thông minh. Nếu cô ấy gọi trước, cậu ta sẽ kịp chuẩn bị. Tốt nhất là nên tấn công bất ngờ.
“Được rồi, tôi sẽ đưa những món đồ đó cho Trợ lý Giám đốc Seol.”
“Không, không sao đâu. Tôi sẽ tự giao nó. Oppa dặn tôi thế mà.” – Seol Jinhee từ chối với một nụ cười ngọt ngào.
Người bảo vệ trầm ngâm, anh ta nhận thấy cô gái này không dễ đối phó. Tất nhiên, anh ấy không thể hiện điều này ra bên ngoài.
Nhân viên bảo vệ cũng là một cựu binh Thiên đường. Anh ta nhanh chóng hiểu tình hình
“Được rồi, vậy ngồi chờ một chút được không? Tôi sẽ liên hệ với bộ phận của anh ấy”.
“Vâng, cảm ơn. Tôi có thể đợi ở đây, phải không?” – Seol Jinhee nhún vai.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng biến mất.
Theo một cách nào đó, đây là một tình huống hơi nguy hiểm. Thực tế, Seol Jihu hiện không có ở trong tòa nhà. Rất may là trong tòa nhà có một người liên lạc được với cậu ta. Và càng may mắn hơn nữa, khi người đó chính là con cáo xảo quyệt nhất Thiên đường.
“Huh? Ai đã đến cơ?”
“Đó là em gái của ngài Seol Jihu….”
Sau khi nghe báo cáo, Kim Hannah lập tức đi đến phòng an ninh. Cô nhìn chằm chằm vào Seol Jinhee, đang đang ngoan ngoãn ngồi chờ ở sảnh.
“Cô ấy đến tận đây mà không nói một lời?”
Kim Hannah đã biết về mối quan hệ của Seol Jinhee với Seol Jihu. Chỉ cần nhìn qua là cô ấy có thể nắm bắt mọi chuyện. Nhìn xem, dù Jinhee đang ngồi đó như một cô gái ngoan hiền và đoan trang, nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn đang quan sát xung quanh.
“Oh?” – Kim Hannah nhếch mép – “Nhìn kìa. Thật dễ thương!”
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Kim Hannah. Dù Kim Hannah rất bận nhưng cô ấy thích đương đầu với thử thách. Chưa kể, đối thủ của cô còn là em gái của Seol Jihu. Chắc chắn cô em gái này cũng khó lường như anh trai mình.
Dù sao đi nữa, cô ấy là người đã mời Seol Jihu tới Thiên đường. Nghĩa vụ của cô là tạo ra một môi trường an toàn cho cậu.
“Được rồi, cùng chơi nào. Nếu cô bé thua xa anh trai mình, thì chị sẽ buồn lắm.”
Đúng lúc đó, nhân viên bảo vệ lùi lại với vẻ nao núng. Không hiểu sao anh ta cảm thấy có chín cái đuôi cáo đang mọc ra từ mông của Kim Hannah.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook