Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 512: Phụ chương 23 – Ít nhất, cũng cải thiện được một chút
“Có một cách để thay đổi tương lai.”
Tai của Seol Jihu vểnh lên.
“Có thật không? Vẫn có một cách để thay đổi tương lai?”
“Không có gì khó cả. Vấn đề là anh có quyết tâm hay không.”
Seol Jihu mở to mắt. Nếu có một phương pháp dễ dàng như vậy, tại sao Seol Jihu Giáp đen và cả Seo Yuhui tương lai lại không nói cho cậu? Vì họ không biết? Hay còn có ẩn ý gì khác??
Dù trong đầu cậu vẫn đang suy nghĩ mông lung, nhưng Seol Jihu vẫn hỏi. “Cách đó là gì? Xin hãy nói cho anh.”
“Xóa bỏ biến số đó.” – Seo Yuhui nói với giọng quyết đoán. – “Xóa sổ hoàn toàn biến số làm số phận của anh thay đổi. Nếu biến số ấy biến mất, tương lai buộc phải thay đổi theo”.
Ban đầu, Seol Jihu không thể hiểu những gì Seo Yuhui đang nói. Nhưng khi Seol nhìn thấy ánh mắt cay độc của cô, một kí ức trong quá khứ ập vào tâm trí cậu, nhanh như một tia chớp.
[Tất cả mọi sinh vật đều được sinh ra với Ngôi sao chiếu mệnh của chúng.]
[Sự chuyển động của ngôi sao này không dễ dàng thay đổi. Dù bị xáo trộn, nó vẫn tiếp tục di chuyển theo tiếng gọi của số phận đã định trước.]
[Đó là lý do tại sao ta nên giết chúng. Bởi vì cách đó dễ dàng và an toàn hơn nhiều, so với việc cố gắng thay đổi chuyển động của một ngôi sao.]
Lời của Trùng hậu đã giúp Seol Jihu hiểu ra mọi chuyện. Lý do tại sao Thỏ đen và Seo Yuhui Tương lai không nói gì cả. Lý do tại sao Seo Yuhui bảo rằng cậu cần phải quyết tâm.
Loại bỏ Phi Sora là phương pháp chắc chắn nhất để thay đổi tương lai.
Seol Jihu tái mặt. Cậu ta ngước nhìn Seo Yuhui với ánh mắt kinh hoàng và không tin nổi.
“K-Không….” – Seol Jihu kinh ngạc lắp bắp.
“Anh nói là anh sẽ làm bất cứ điều gì cơ mà?” – Một câu trả lời lạnh lùng vang lên.
Seol Jihu vô tình quay đầu nhìn lại. Cậu có thể thấy Phi Sora lo lắng đứng trong góc nhà. Mắt của cô ấy đang rung lên, và đôi môi của cô ấy rướm máu. Rõ ràng là cô ấy đang lo lắng.
Có thể cô ấy không nên hiểu ý nghĩa của những lời mà Seo Yuhui nói, nhưng cô ấy hẳn đã đọc tình huống và hiểu được những gì đang xảy ra.
Khi mắt cô chạm vào mắt Seo Yuhui, theo bản năng Phi Sora đưa hai tay ôm bụng mình và lùi lại vài bước.
Thấy vậy, Seol Jihu đã hạ quyết tâm.
“Không.” – Seol Jihu quay lại nhìn Seo Yuhui. “Anh không thể làm điều đó. Thà anh chết đi còn hơn…”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm bầu không khí giống như một tảng đá lớn đè bẹp tất cả mọi người. Mười phút trôi qua mà có vẻ như là mười giờ…
“…Đúng vậy.” – Seo Yuhui thở dài – “Chúng ta không thể làm điều đó…. Anh chết hoặc giết cô ta…. Đều không được….”
Seol Jihu gật đầu trong vô thức. Đúng vậy, chắc chắn đó không phải là yêu cầu thực sự. Bản chất Seo Yuhui là một người nhân từ và nhân hậu. Không đời nào cô lại giết một đứa bé vô tội. Có lẽ, cô chỉ muốn làm cho Seol Jihu thấu hiểu cảm xúc rối bời của mình.
Nhận ra điều này, Seol Jihu không biết phải làm gì. Cuối cùng, cậu đành cúi đầu xuống như lúc nãy.
“Haizzzz….”
Tok Tok.
Seo Yuhui thở dài trong khi gõ ngón tay vào ghế.
Sau đó cô ấy nói. “Bây giờ … Anh đi đi.”
Seol Jihu ngẩng đầu lên, ngơ ngác.
“Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh. Anh muốn đến thế giới đó hay về nhà bố mẹ cũng được. Hãy rời khỏi ngôi nhà này.”
Nói một cách đơn giản, cô ấy đang nói rằng cô ấy không muốn cậu lảng vảng ở bất cứ đâu xung quanh mình.
Đôi mắt của Seol Jihu rung lên.
“Yuhui….”
“Tôi cần nói chuyện riêng với cô Phi Sora. Tôi cũng cần một khoảng thời gian để suy nghĩ”.
“Tại sao không-”
“Đi ra khỏi đây.” – Mắt Seo Yuhui lóe sáng như ánh chớp.
Seol Jihu đờ người ra như con thỏ đứng trước hàm sư tử.
“Ồ, chờ đã, đây là nhà anh mà. Được rồi, vậy tôi đi là được chứ gì??”
“Không, uh….”
Vào lúc đó, Seol Jihu cảm thấy có một cú thúc nhẹ vào lưng mình. Phi Sora đã đứng đằng sau cậu từ bao giờ. Cô nhíu mày nhìn cậu và khẽ gật đầu.
Seol Jihu hiểu rằng Phi Sora muốn cậu nghe lời Seo Yuhui và để lại mọi chuyện cho mình.
“…Thôi được rồi….”
Seol Jihu từ từ đứng dậy. Cậu nhìn lại Seo Yuhui và Phi Sora trước khi loạng choạng đi về phía cửa.
Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cậu len lén tiến đến bên tường và căng tai lắng nghe. Cậu ấy lo lắng rằng Seo Yuhui sẽ bắt nạt Phi Sora.
“Tôi bảo anh biến đi cơ mà?” – Seo Yuhui ngay lập tức nhận ra và hét lên, còn Seol Jihu vội vàng chạy đi.
“Chuyên… chuyện này thật nghiêm trọng….” – Phi Sora khẽ run rẩy. Seo Yuhui là ai? Cô đã cưng nựng Seol Jihu ngay cả khi tất cả các thành viên nữ của Valhalla lên tiếng phản đối. Vậy mà giờ cô ấy đang xua đuổi cậu ta như xua đuổi một kẻ vô lại.
Chứng kiến cảnh này, Phi Sora không khỏi căng thẳng.
Seo Yuhui hất tóc ra sau và nâng cằm lên, nhìn thẳng vào Phi Sora. Cảm thấy lúng túng, Phi Sora quay mặt đi chỗ khác theo phản xạ. Cô không có đủ tự tin để nhìn vào mắt Seo Yuhui.
Thời điểm này, Phi Sora cảm thấy Seo Yuhui đáng sợ hơn cả Trùng hậu.
“Tôi xin lỗi.”
Không thể chịu được sự căng thẳng, Phi Sora buột miệng – “Tôi không biết điều này sẽ xảy ra…. Nghe vô lý lắm đúng không, nhưng sự thật là vậy….”
Phi Sora cúi đầu ngập ngừng, rồi nói tiếp – “Tôi biết tôi không có tư cách để nói điều này, nhưng tôi hiểu cảm giác của cô. Nếu tôi là cô, chắc tôi cũng sẽ yêu cầu phá thai.”
“….”
“Nếu cô muốn tôi biến mất vĩnh viễn, tôi sẽ làm. Biến khỏi đất nước này và thế giới đó cũng được”.
“….”
“Vì vậy, làm ơn, đừng cướp đi…….”
Phi Sora không thể nói hết câu của mình. Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Seo Yuhui lặng lẽ lên tiếng: “… Dù cô nói vậy cũng vô ích. Tôi tin là Jihu sẽ không làm ngơ”.
“Chuyện đó tôi có thể—”
“Không, điều đó là không thể. Số phận của Seol Jihu được đoạt bởi một chòm sao kỳ diệu…. Không ai có thể ngăn cản được” Giọng nói lạnh lùng của Seo Yuhui vang lên. “Tôi biết rằng điều này không thể nào thay đổi được… Và cô nói đúng. Đứa bé bên trong bụng cô không có tội gì cả.”
Cô ấy tiếp tục nói với giọng cay đắng: “Tốt thôi, tôi sẽ không bảo cô phải biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi….”
Phi Sora tròn mắt ngạc nhiên. Cô không biết mình có nghe nhầm hay không.
“Đừng hiểu lầm.” – Giọng điệu của Seo Yuhui chợt thay đổi – “Tôi không có ý định buông Jihu.”
Seo Yuhui trừng mắt nhìn Phi Sora và mang cầm lấy chiếc túi xách mà cô ấy đánh rơi trước cửa. Sau đó, cô ấy lấy ra một cái que nhỏ.
“…Hả?” – Phi Sora giật mình nhảy dựng lên.
Thứ trên tay Seo Yuhui là que thử thai. Phi Sora cũng nhìn thấy hai đường thẳng hiện lên trên đó.
“Cô cũng vậy…?”
“Đó là điều hiển nhiên.” – Seo Yuhui bình tĩnh trả lời – “Chúng tôi đã làm chuyện đó rất nhiều lần và không bao giờ sử dụng biện pháp bảo vệ.”
“Anh ta…”
“Anh ấy chắc vẫn chưa biết. Tôi vẫn chưa nói với anh ấy.” – Seo Yuhui cắn môi dưới – “Tôi định làm anh ấy ngạc nhiên, khi nhắc anh ấy về chuyện sống cùng nhau….”
‘Lạy chúa!’ – Phi Sora ôm đầu. Quá nhiều sự trùng hợp. Bây giờ, cô bắt đầu hiểu được tình thế nực cười này.
“Điều quan trọng không phải là cái này.” – Seo Yuhui ngồi phịch xuống ghế – “Tôi sẽ nói thẳng.”
Cô khoanh tay và đặt tay lên ngực mình: “Tôi sẽ là người vợ hợp pháp.”
“?”
“Tôi không nói đùa.” – Seo Yuhui nói với một giọng rành mạch như thể cô ấy đã nghĩ về điều này rất lâu rồi. – “Ở Trái đất, tôi sẽ kết hôn với Jihu. Người mà Jihu giới thiệu với bố mẹ anh ấy, không, với toàn bộ gia đình anh ấy sẽ là tôi. Anh ấy sẽ giới thiệu tôi là vợ anh ấy và các con tôi là con anh ấy”.
“Thế….”
“Như tôi đã nói trước đây, tôi sẽ không bảo cô biến khỏi cuộc sống của chúng tôi. Nhưng nếu cô không muốn ra đi, cô sẽ phải sinh con và nuôi nấng nó ở đây.”
“….”
“Nếu cô không thể hứa với tôi điều này, tôi sẽ phải yêu cầu Jihu lựa chọn giữa chúng ta.”
Giọng Seo Yuhui kiên quyết, rõ ràng là cô ấy sẽ không chịu lùi bước.
Phi Sora rên rỉ. Cô ấy có thể nói gì?
Nếu Phi Sora là Seo Yuhui, có lẽ cô sẽ không thể nói được những lời như thế này.
“…Thôi được….” – Phi Sora gục đầu xuống – “Cảm ơn cô….”
“Cô đã hứa rồi đấy. Sau này, nếu cô nuốt lời, thì tôi thực sự….”
“Đúng…. Tôi hiểu…” – Phi Sora từ từ ngẩng đầu lên. Sau đó, cô cười cay đắng – “Nhưng dù sao…. Cũng cảm ơn cô.”
Cô ấy nói với một giọng yếu ớt. “Tôi thực sự lo lắng rằng con mình sẽ không có cha…. Giờ thì, có lẽ là tôi sẽ không phải lo lắng về điều đó nữa….”
Nét mặt của Seo Yuhui dịu lại một chút. Cô cảm thấy tồi tệ khi nhìn thấy Phi Sora thường xuyên lẩm bẩm với cánh tay ôm bụng.
Seo Yuhui bản chất là một người tốt bụng. Cơn thịnh nộ của cô ấy nhanh chóng dịu lại, giờ là nỗi cảm thông và thương xót,
“… Đó là những gì chúng ta cần phải làm bây giờ.” Seo Yuhui cười khổ. “Như cô đã biết, cô Phi Sora, tình hình giữa thế giới đó và Trái đất là khác nhau.”
“Tất nhiên, tôi biết.”
“Chúng ta có thể cùng nhau suy nghĩ về những việc cần làm trong tương lai…. Tình hình cũng có thể thay đổi nếu Jihu thay đổi ý định và quyết định nói với gia đình về bí mật này” – Seo Yuhui lại thở dài. Cô không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.
“…Đứa bé như thế nào rồi?” – Seo Yuhui mệt mỏi hỏi. Bầu không khí dường như đã nhẹ đi đôi chút. – “Cô đạn đã đến bệnh viện chưa?”
“À, vâng, hôm nay tôi đi với Jihu. Bác sĩ khẳng định tôi đã có thai. Còn cô thì sao, cô Yuhui?”
“Tôi cũng đã mang thai được vài tuần. Bác sĩ cho biết em bé khỏe mạnh.”
Seo Yuhui chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cô. Phi Sora cẩn thận ngồi xuống.
“Dù sao thì, cô thật rộng lượng, cô Yuhui.”
“Ý cô là gì?”
“Tôi biết tôi không có tư cách để nói điều này, nhưng… như vậy có ổn cho cô không??”
Seo Yuhui cười khúc khích trước những lời nói của Phi Sora. “Tôi cũng là con người. Tất nhiên, tôi không hề ổn.”
“Thế thì….”
“Nhưng mà…” – Seo Yuhui liếc nhìn cánh cửa trước với ánh mắt phức tạp – “Ngay cả khi tôi cố gắng ghét anh ta….”
Có lẽ vì Tầm nhìn tương lai, một số cảm xúc của Seo Yuhui đã bị trộn lẫn trong một mớ bòng bong. Không, đó không phải chỉ vì Tầm nhìn tương lai. Khi nhớ tới cảnh Seol Jihu đã cố ý hy sinh bản thân để giao chiến với Ký sinh trùng và đưa cô trở về an toàn, trái tim cô lại chùng xuống….
“Thành thật mà nói, tôi cũng không có tư cách để nói bất cứ điều gì.” – Seo Yuhui nhếch mép – “Mặc dù tôi đồng ý, nhưng… cô ấy cũng coi tôi như một con mèo ăn trộm. Có lẽ đây là quả báo”
“Cô ấy…?” – Phi Sora nghiêng đầu ngơ ngác.
“Ồ, có thứ tôi cần nói với cô, cô Phi Sora.” – Seo Yuhui nhanh chóng đổi chủ đề – “Nghe có vẻ như mọi thứ đã ổn thỏa… nhưng câu chuyện này không kết thúc chỉ với hai chúng ta đâu.”
“…Huh?” – Phi Sora chớp mắt kinh ngạc.
*
Sau khi trở lại Thiên đường, Seol Jihu bước vào Con đường của Linh hồn. Thỏ đen ngay lập tức khen ngợi cậu ta, nói rằng Seol Jihu làm tốt hơn anh tưởng.
Trong tình huống hiện tại, đã rõ ai là nạn nhân và hung thủ.
Mặc dù Seo Yuhui chắc chắn đã nói điều đó trong cơn tức giận, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy thực sự mang thai đứa con của một người đàn ông khác? Liệu Seol Jihu có thể tha thứ và chấp nhận cho cô ấy quay lại? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tim Seol Jihu đau nhói và bụng cồn cào.
Đúng vậy, Seo Yuhui tức giận là điều đương nhiên. Và cô ấy có toàn quyền quyết định mối quan hệ của họ trong tương lai.
Tuy nhiên, Seol Jihu Giáp đen đã không làm được điều đó. Không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi, anh ta đơn phương chia tay Seo Yuhui và bỏ trốn.
Không còn ai để trút giận và cũng không có ai an ủi, Seo Yuhui đã bị một cú sốc lớn. Niềm tin mà cô dành cho Seol Jihu đã sụp đổ. Thỏ đen đã mất hàng chục năm để gây dựng lại niềm tin này.
Ít nhất, Seol Jihu hiện tại đã không mắc phải sai lầm như anh ta. Cậu cầu xin sự tha thứ ngay lập tức và chờ đợi hình phạt. Dù cậu đã sai với tư cách một người bạn đời, nhưng ít nhất đó là cách cư xử đúng đắn của một con người.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu ta có thể tự hào. Đúng như Thỏ đen đã nói, tất cả các Seol Jihu đều là thằng khốn nạn.
[Anh biết mình không có tư cách để nói câu này, nhưng hãy đối xử tốt với Yuhui. Hãy dành cho cô ấy nhiều yêu thương và chăm sóc nhất. Dù sao đi nữa, như thế vẫn dễ dàng hơn là giả vờ như mình đã chết.]
Đó là lời khuyên của Black Seol Jihu.
Seol Jihu thề sẽ làm theo lời khuyên này. Cậu nói rằng dù Seo Yuhui có quyết định thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ không để chuyện này tái diễn. Cậu nói rằng cậu sẽ đi thắt ống dẫn tinh ngay khi trở về Trái đất.
[Haha! Đúng, đó là một trong những phương pháp bình thường nhất mà chúng ta có thể nghĩ đến. Nhưng chú tưởng anh chưa thử à?]
Thỏ đen đã cười nhạo cậu ta, nói rằng đó là một nỗ lực vô ích.
[Ba lần. Anh đã phẫu thuật triệt sản ba lần, nhưng anh vẫn làm các cô gái mang thai.]
[Bác sĩ nói anh nên chấp nhận số phận của mình, nói rằng những đứa trẻ này là quà tặng của Thần linh.]
[Một lần anh đã phát điên và định “cắt” luôn, nhưng Yuhui đã liều mạng để ngăn anh lại. Cô ấy nói rằng cô ấy không thể cho phép điều đó , dù bất kỳ lý do gì.]
(Note: Theo khoa học thì ống dẫn tinh dù đã bị thắt nhưng vẫn có thể tự liền lại, nếu cơ chế hồi phục của cơ thể quá mạnh mẽ. Tiến sĩ Brian Norouzi, một bác sĩ tiết niệu với Bệnh viện Joseph St. California cho biết, việc thắt ống dẫn tinh cũng có thể thất bại khi hai phần của ống dẫn tinh thông lại với nhau, quá trình này được gọi là “sự thông thương”)
***
Sau một ngày ở Paradise, Seol Jihu đến quán mì. Cậu sẽ không về nhà một thời gian , hay chính xác hơn là không về nhà cho đến khi Seo Yuhui cho phép.
“Sẽ mất bao lâu nhỉ….”
Seol Jihu đang suy nghĩ đăm chiêu và chuẩn bị cho công việc trong ngày thì…
Ring!
Cậu giật mình nhảy dựng khi nghe tiếng mở cửa.
Cậu nhìn thấy Seo Yuhui bước vào, theo sau là Phi Sora.
“Ồ, anh đã sẵn sàng rồi sao? Hôm nay anh đến sớm thế~ ”
Seo Yuhui vẫn nói chuyện như thường lệ và vào bếp để thay đồ. Seol Jihu sững sờ đứng nhìn Seo Yuhui.
“Ừm….”
“Để xem nào ~ Em nên bắt đầu với điều gì đây?”
Seol Jihu liên tục do dự mà không biết nói gì. Có vẻ như Seo Yuhui đang giả vờ như toàn bộ chuyện kia chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, đây không phải là thứ có thể lãng quên.
“Yuhui….” – Ngập ngừng, Seol Jihu khẽ gọi Seo Yuhui.
Cùng lúc đó, Seo Yuhui ngừng di chuyển.
“… Em đã nói chuyện rất lâu với cô Phi Sora vào đêm qua.” – Khẽ thở dài, Seo Yuhui vừa nói vừa lấy một con dao ra – “Chúng ta có thể nói về các chi tiết sau buổi làm việc hôm nay. Hiện tại, chỉ cần biết rằng cô Phi Sora sẽ tiếp tục sống trong căn hộ của anh. Và cả….”
Seo Yuhui tạm dừng một chút trước khi tiếp tục. “Em cũng sẽ chuyển đến trong vòng một ngày nữa, hoặc lâu hơn chút xíu. Em đã đóng gói đồ đạc của mình, vì vậy anh hãy đỗ xe trước Tòa nhà 102.”
Seol Jihu há hốc mồm. Cậu không tin vào tai mình, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Sau khi không biết phải làm gì trong một lúc lâu, cậu bối rối quay sang Phi Sora. Phi Sora nhún vai và nở một nụ cười kỳ lạ.
“Ồ, ngoài ra…” – Seo Yuhui tiếp tục dùng dao cắt hành lá. Khuôn mặt cô ấy vô cảm như thể cô ấy không phiền muộn gì cả – “Chúng ta cần nói chuyện sau tối nay. Có điều tôi cần nói với bạn.” “Điều gì bạn cần nói với tôi?” “… Đừng lo lắng.” Seo Yuhui mỉm cười. “Em sẽ không bắt anh chia tay với em. Nhưng em chắc chắn rằng anh sẽ ngạc nhiên”.
“… Yuhui….” – Mắt Seol Jihu đỏ hoe. Cậu có thể nói rằng Seo Yuhui đã tha thứ cho mình, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Seo Yuhui vẫn nói một cách trìu mến như mọi khi, nhưng chắc chắn nội tâm cô ấy không được như vậy.
Dù Seol Jihu có ngu ngốc đến đâu, ít nhất cậu cũng hiểu rằng cô đang nói như vậy với trái tim nặng nề và rạn nứt.
“Anh xin lỗi….”
“….”
“Anh sẽ không làm em buồn nữa. Anh sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa, vì vậy…!”
Seol Jihu chạy vào vòng tay của Seo Yuhui. Mặc dù cậu ấy nói rất chân thành, nhưng Seo Yuhui dường như không tin tưởng cậu ấy chút nào. Cô ấy chỉ phát ra một tiếng trống rỗng và ôm đầu.
“Em không mong đợi nhiều như vậy… nhưng ít nhất hãy cố gắng giảm số lượng xuống…. Khi ấy em sẽ ghi nhận nỗ lực của anh…. ”
Có vẻ như cô ấy đã cam chịu số phận của mình. Phi Sora bặm môi khi thấy Seol Jihu đang hừng hực khí thế. Cô rất vui vì mọi thứ đã ổn thỏa, nhưng cô vẫn còn sốc với những gì cô nghe được đêm qua. Seo Yuhui đã nói với cô ấy rằng, hãy rèn luyện trái tim cho cứng cỏi. Một khi Seol Jihu công bố quan hệ với Phi Sora, những cô gái khác – những kẻ đang chờ cơ hội – sẽ lộ diện.
‘Không phải một, không phải hai, mà là tám? Điều đó thậm chí có thể ư?”
Ngay khi cô ấy nghĩ vậy…
Ding!
Chuông kêu lên và cửa trước mở ra.
“Xin chào! Tôi đến chơi…?”
Teresa hăng hái bước vào, và bối rối chớp mắt.
Seol Jihu thổn thức, Seo Yuhui trầm tư ôm lấy cậu, và Phi Sora ngượng nghịu đứng sang một bên.
Cảm nhận được bầu không khí bí hiểm giữa ba người, Teresa cũng biểu lộ một khuôn mặt kỳ lạ.
***
Hôm đó, Teresa tình nguyện làm nhân viên phục vụ và quan sát kỹ ba người họ. Khi nhà hàng đóng cửa, công chúa đi theo Phi Sora và kéo cô ấy vào bếp.
“Hmm, cô đang làm gì đấy?” “Eii, đừng bí hiểm như vậy. Chỉ cần kể cho tôi nghe~ ”
“Kể cái gì cơ??”
“Nào. Tôi thừa biết điều gì đó đã xảy ra. Tôi rất nhanh nhạy khi nói đến những thứ như thế này, cô biết mà! Một mối tình tay ba, phải không? ”
“Tình tay ba? Nghe như phim ấy nhỉ??”
“Oho, một bộ phim ngoài đời thực.” -Teresa kiên trì moi móc thông tin – “Cô biết là không thể che giấu mãi mãi, phải không?”
“… Tôi biết là không thể, nhưng….”
“Vậy thì mau nói cho tôi biết đi! Ai cũng sẽ biết, vậy thì cho tôi biết sớm hơn một chút có sao đâu!”
“….”
“Hơn nữa… Nhỡ tôi có thể giúp cô thì sao”.
Không thể chịu được sự quấy rầy của Teresa, Phi Sora miễn cưỡng tiết lộ.
“Thì… đã có một cuộc tái hợp của những người ở Khu vực Trung lập cách đây không lâu….”
“… Và sao nữa?”
Phi Sora kể cho công chúa nghe, không phải vì mong muốn được giúp đỡ, cô ấy chỉ muốn Teresa không quấy rầy mình nữa. Tuy nhiên, Teresa lại quan tâm đến một thứ khác.
“Và cuối cùng….”
“Ối dà, ối dà, thật vậy luôn? Thể chất của anh ta không đùa được đâu!”.
“Lúc đó chúng tôi ở trên Trái đất, không phải Thiên đường. Cô không biết sao, thể chất của chúng tôi bị hạn chế khi quay trở lại Trái đất”
“À, đúng. Nhưng anh ấy vẫn không dễ bị khuất phục như vậy.”
“Đó là do những ly rượu chết tiệt.”
“À, rượu.” – Nụ cười trên mặt Teresa trở nên nham hiểm Dường như cô ấy như vừa tìm ra lời giải cho một vấn đề rắc rối kéo dài.
“Tôi hiểu rồi, Jihu rất yếu đuối sau khi uống rượu….”
Đôi mắt của Teresa sáng lấp lánh.
Có vẻ như những rắc rối của Seol Jihu chỉ mới bắt đầu….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook