Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 505: Phụ chương 16 – Tái ngộ
Mối quan hệ của Seol Jihu với gia đình cậu ấy đã được cải thiện rất nhiều. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu có thể chủ quan.
Vì nghiện cờ bạc, Seol Jihu đã làm khổ gia đình mình trong nhiều năm. Những vết thương sâu như vậy thường mất một khoảng thời gian dài để chữa lành.
Seol Jihu hiểu điều này hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy trong nhiều tháng qua, cậu ấy đã nỗ lực không ngừng để về thăm gia đình. Cậu về ít nhất hai lần một tuần, dù bận rộn đến đâu. Và nhờ nỗ lực của cậu, cách gia đình đối xử với cậu đã thay đổi đáng kể.
Ít nhất, bây giờ họ có thể nói chuyện với cậu ấy một cách bình thường.
“Mình đã đạt được thành quả hoàn toàn khác biệt so với lần đầu tiên về thăm nhà.”
Hôm nay, Seol Jihu đã trở về sau khi gặp gia đình. Điểm đến của cậu ấy là khung chung cư SY. Sau khi tình cờ nhận được một căn hộ, cậu ấy đã chuyển đến đó.
Các căn hộ không chỉ nằm ở trung tâm Seoul mà còn có cơ sở hạ tầng tuyệt vời, tự hào về an ninh hoàn hảo và tiện nghi nội khu hạng nhất.
“Hầu hết những kẻ xâm nhập sẽ không thể vượt qua chốt gác.” – Seol Jihu cười khúc khích khi nhìn người bảo vệ vạm vỡ lần trước.
Sau khi đỗ xe, cậu đi lên thang máy và mở cửa. Phòng khách lớn hiện ra trong tầm mắt. cậu vẫn chưa quen với cảm giác cô đơn và lẻ loi khi ở trong căn phòng rộng lớn này.
“Ai cũng được… Có thêm người ở cùng thì tuyệt biết bao.”
Đầu tiên cậu nghĩ đến gia đình của mình. Tất nhiên, cậu ấy không bất cẩn đến mức vội vã nói với gia đình về ngôi nhà mới của mình. Với tính cách của cha và anh trai cậu, chắc chắn họ sẽ hỏi xem Seol làm thế nào mà mua được một căn hộ trị giá hàng tỷ won.
Cậu quyết định nhờ Kim Hannah giúp đỡ về vấn đề này. Công ty bình phong mà Valhalla tạo ra trên Trái đất, đang phát triển đều đặn. Kim Hannah mạnh dạn tuyên bố sẽ biến nó thành một tập đoàn nổi tiếng thế giới trong vòng 5 đến 10 năm tới. Với nguồn tài chính và những bí kỹ từ Thiên đường, việc này không quá khó khăn.
Vì Seol Jihu là một trong những người sáng lập của công ty đó, nên cậu ấy có thể thuyết phục gia đình của mình dễ dàng hơn.
“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi… Kim Hannah đảm bảo rằng người mới dọn tới căn phòng cũ của mình sẽ giữ yên lặng.”
Chính lúc đó.
Bzz, bzz!
Cậu nghe thấy một tiếng rung lớn, khi cậu đang treo áo khoác của mình lên giá.
Seol Jihu lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo khoác.
Người gọi là mẹ cậu.
“Vâng, thưa mẹ.”
[Jihu…]
Trái tim Seol Jihu chùng xuống. cậu mới nhìn thấy bà chưa đầy nửa tiếng trước, nhưng giọng bà có vẻ không ổn.
“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra ư, mẹ ơi?”
[Không, không phải như thế đâu…]
Seol Jihu có thể cảm thấy rằng mẹ mình đang do dự.
[Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên nên nói với con hay không…]
“Được rồi. Mẹ cứ nói đi ạ.”
Seol Jihu giả vờ bình tĩnh, nhưng tim đập thình thịch. Cậu sợ mẹ tình cờ nhặt được hoặc bắt gặp thứ gì đó.
[Dạo này… mẹ thường gặp những giấc mơ kỳ lạ].
“Những giấc mơ?”
Seol Jihu cười khúc khích.
[Đừng cười.]
“Eii, mẹ à, con tưởng có chuyện nghiêm trọng xảy ra.”
[Không, không, nghe này, mẹ nghĩ đó là điềm báo].
“Vậy mẹ mơ thấy gì vậy?”
[Ừm… Mẹ không nhớ rõ lắm. Mỗi giấc mơ một khác…. Nhưng lần nào cũng có con ở đó. Một lần, con say bí tỷ, và lần khác, con ôm đầu hoảng loạn. Ngoài ra còn có một người phụ nữ tóc dài mặc quần áo trắng đang khóc bên cạnh con….]
Seol Jihu sửng sốt. Phần cuối đặc biệt khiến cậu ớn lạnh.
“Chỉ là những giấc mơ thôi mà. Mơ ấy mà mẹ. Một số người thậm chí còn nói rằng chúng đối lập với những gì diễn ra trong đời thực.”
[Nhưng….]
“Đừng lo lắng. Gần đây con không gặp vấn đề gì cả. Con bận rộn với công việc, nhưng điều đó tốt hơn là không có việc làm.”
[Ừ. Thế thì tốt.] – Mẹ cậu thở dài – [Dù sao, hãy cẩn thận. Đảm bảo rằng con luôn an toàn đấy nhé].
“Được rồi, con biết rồi.”
[À, lần trước Wooseok đưa thuốc cho con chưa? Con vẫn đang giữ nó chứ? Hay vứt đi rồi?]
Seol Jihu trợn mắt trước lời nói của mẹ mình.
Nghĩ lại thì, anh trai đã đưa cho cậu một thứ như thế.
[Mẹ đã gặp một một thầy bói nổi tiếng để hỏi về em. Cô ấy nói rằng trong ba năm tới em nên cẩn thận khi uống rượu, nếu không em sẽ gặp vấn đề với phụ nữ. Hãy mang theo cái đó để đề phòng.]
[Chủ tịch công ty anh đã tự phát triển nó. Hiệu nghiệm lắm. Anh giữ vài viên để dùng đây này.]
“À, viên thuốc chống say….”
Seol Jihu lục tung túi quần của mình, nhưng đương nhiên là nó không có ở đó. Cậu sực nhớ ra, cậu ta đã đưa nó cho một người lái xe say rượu trên đường đến gặp Seo Yuhui.
“Tất nhiên, con còn giữ mà. Con hiếm khi uống nhiều rượu như vậy.”
Seol Jihu đã nói dối. Thuốc chống say là thứ có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ hiệu thuốc nào, và cậu không muốn mẹ mình phải lo lắng.
[Mẹ hiểu rồi. Giữ cẩn thận nhé.] – Mẹ cậu thở phào nhẹ nhõm – [Thứ đó không mua được đâu]
Ngay cả Wooseok cũng chỉ có thể mang theo vài vỉ.
“Ồ, vậy sao?”
[Ừ. Những viên thuốc đó không chỉ giúp con tỉnh táo ngay lập tức mà còn giúp giải độc cơ thể và tăng thể lực.]
“…Huh?”
[Nó đã trải qua các cuộc thử nghiệm trong phòng thí nghiệm, nhưng chủ tịch công ty của Wooseok đột nhiên đổi ý nên không tung ra thị trường….]
Seol Jihu định nói: ‘Làm sao có loại thuốc như vậy được?’
Nhưng rồi, cậu nhớ ra cái tên của phòng thí nghiệm mà anh trai cậu làm việc.
Khi thực hiện yêu cầu của Gabriel, Seol mới biết rằng thế giới nhỏ hơn cậu tưởng rất nhiều.
Ví dụ, Han Soyoung tình cờ lại là chủ tịch trường cũ của cậu ấy. Tương tự đối với Jegal Haesol là sếp của anh trai cậu.
“Cô ấy là một pháp sư đã tiến vào cảnh giới khởi nguyên, một cảnh giới mà ngay cả Tiểu thư Roselle dành cả cuộc đời mới có thể chạm tới…”
Với một pháp sư như thế, có lẽ việc tạo ra loại thuốc như vậy cũng không khó. Có lẽ cô ấy không muốn bán ra những viên thuốc này, vì chúng quá hiệu nghiệm so với nền y học hiện tại.
“Chà… đáng ra mình nên giữ lấy chúng.”
Seol Jihu hối hận muộn màng, nhưng đã muộn rồi.
[Jihu?]
“Dạ?”
Seol Jihu sực tỉnh khi nghe tiếng gọi của mẹ mình.
[Chuyện gì vậy? Con không mang theo thuốc chứ gì? Có cần mẹ bảo Wooseok đưa cho con một vỉ thuốc khác không?]
Đúng như dự đoán, mẹ cậu khá nhanh trí.
“Không, không, không sao đâu.”
Seol Jihu vô thức lắc đầu mặc dù cậu ấy không gọi video call, và mẹ cậu cũng không thể nhìn thấy.
Sau một bài phát biểu đầy lo lắng và dài lê thê, mẹ cậu mới chịu buông tha.
“Mẹ cứ lo hão.”
Seol Jihu thở dài, lấy trong túi áo khoác ra một tờ giấy, xé nó ra làm đôi.
***
Không có gì đặc biệt xảy ra sau đó.
À, thực ra cũng có. Yi Seol-Ah đã chính thức thách đấu tay đôi với Seol Jihu.
Nội dung cuộc đấu là thi chạy, và cá cược bằng 5.000 điều ước. Cô ấy thậm chí còn đi xa đến mức viết một hợp đồng và được các vị thần chấp thuận. Yi Seol-Ah đã chuẩn bị xong. Đưa các ngón tay về vạch xuất phát, cô đưa chân trái về phía trước và chân phải ra sau. Cô rướn ngườivề phía trước như một vận động viên chuẩn bị xuất phát, cô quay lại và nhìn lại Seol Jihu.
“Sư huynh.”
“Hmm?”
“Hôm nay em sẽ thắng cho mà xem” – Khóe môi Yi Seol-Ah cong lên – “Fufufu, hôm nay là ngày em báo thù!”
“….”
“Cuối cùng thì em cũng có thể rửa sạch những khoảnh khắc nhục nhã từ hồi ở Vùng Trung lập!”
“….”
“Ah! Em có thể tưởng tượng ra ! Cảnh anh trằn trọc vì xấu hổ và thất vọng sau khi thua em trong cuộc đấu hôm nay…!”
Seol Jihu cười khúc khích. Có vẻ như Yi Seol-Ah vẫn nhớ giận chuyện cậu đánh bại cô trên đường đua ở Khu trung lập.
“Nhớ lại thì, nghe nói con bé đã đóng vai trò lớn lao trong một chuyến thám hiểm phi thường.”
Có vẻ như sự tự tin của cô ấy đã lên cao, nhờ chuyến thám hiểm đó.
“Mình hiểu cảm giác đó mà” – Seol Jihu lầm bầm trong lòng. Rốt cuộc, cậu cũng từng như vậy.
Nghĩ về quá khứ, một tiếng cười thoát ra khỏi miệng Seol Jihu. Nhưng Yi Seol-Ah ngỡ rằng tiếng cười này như một lời chế nhạo, thế là cô giận dữ hét lên.
“Hừm! Để xem lúc chạy xong, anh còn cười được không nhé!”
“À… Anh chỉ nghĩ rằng em thật dễ thương.”
“Tất nhiên. Tất nhiên. Em biết rằng anh chỉ coi em như một đứa trẻ đáng cười. Nhưng mà, sư huynh à…”
Giọng của Yi Seol-Ah đột nhiên chùng xuống.
“Trong khi anh nghỉ hưu và sống ẩn dật, em đã phải vật lộn với đủ loại tình huống sinh tử…!”
“Được rồi được rồi. Vậy em có tự tin không?” – Seol Jihu cười khúc khích trong khi bẻ cổ để khởi động.
“… Sư huynh!”
Ngọn lửa bùng cháy trong mắt Yi Seol-Ah. Cô ấy trông rất khó chịu.
“Em không phải là Yi Seol-Ah vẫn thường lon ton châm thuốc cho anh.”
Cô ấy nói nghiêm túc hơn bao giờ hết. Seol Jihu huýt sáo.
“Anh hiểu rồi. Tại sao chúng ta không bắt đầu ngay bây giờ? Anh phải mau chóng mở nhà hàng của mình.”
“Em đang đợi anh vào vị trí xuất phát.”
“Được rồi.”
Seol Jihu nhún vai.
“Một cao thủ không nên bắt nạt một tân binh. Em có thể chạy trước. Chúng ta sẽ chạy một vòng quanh Eva và trở lại vạch xuất phát, phải không? Anh có thể bắt kịp em dễ dàng”.
“…Rồi anh sẽ hối tiếc.”
Yi Seol-Ah nghiến răng và quay đầu về phía trước.
“Chuẩn bị!”
Tự mình hét lên, cô bắt đầu từ từ nâng mông lên.
“Ba hai một.”
Sau khi đếm ngược …
“Bắt đầu đầu!” Cô ấy phóng về phía trước như một cơn gió.
‘Xuất phát rất hoàn hảo!’
Yi Seol-Ah cực kỳ tự tin. Đầu, góc của mắt cá chân, thân mình, cánh tay và đầu gối của cô ấy đã được đặt vào vị trí hoàn hảo. Những sải chân của cô cũng được tối ưu hóa để tăng tốc.
“Sư huynh thế nào rồi…?”
Yi Seol-Ah liếc nhìn lại, mắt cô ấy lập tức mở to. Seol Jihu đang chạy ngay bên cạnh cô. Không, thật khó có thể nói nói rằng cậu ta đang chạy. Seol Jihu đang bước đi với những bước dài. cậu ta thậm chí còn chắp tay sau mông. Cậu ta trông giống như một ông lão về hưu đang đi siêu thị.
‘Quả nhiên!…!’
Yi Seol-Ah không ngạc nhiên. Seol Jihu vẫn là huyền thoại của Thiên đường, dù đã rời xa thế sự nhưng cậu không thể thua nhanh chóng như vậy.
“Nào, Auraaaaaa!”
Yi Seol-Ah hét lên.
Kyahaha. Cùng với tiếng cười của một Tinh linh, một cơn gió dữ dội ập ra.
Yi Seol-Ah cắn môi.
‘Chưa đủ.’
Mặc dù một cơn bão đang đẩy cô về phía trước, Yi Seol-Ah vẫn không tự mãn. Cô ấy biết chắc chắn rằng Seol sẽ sớm bắt kịp!.
“Mình sẽ dồn sức để phân định thắng bại ngay bây giờ!!”
Yi Seol-Ah thu thập năng lượng đang chảy trong mạch mana của mình và nén nó nhiều lần.
“Heyyyyaaa!”
Phát ra một tiếng hét lớn, cô ấy kích nổ mana dưới chân. Kwang! Cùng với một tiếng nổ bùng nổ, cơ thể Yi Seol-Ah phóng về phía trước.
Sử dụng vụ nổ mana để tăng tốc và tận dụng luồng gió từ Tinh linh của mình. Mặc dù hành động này đã đặt một gánh nặng đáng kể lên đôi chân của cô ấy, nhưng cô tin rằng mình vẫn chịu được.
‘Bằng cách này…!’
Yi Seol-Ah đang chạy miệt mài, bỗng giật mình nhảy lên vì sốc. Seol Jihu vẫn đi ngay cạnh cô.
Điều quan trọng là cậu ấy vừa đi vừa vui vẻ ăn một bát mì ramen. Không biết cậu ấy đã làm từ lúc nào.
“Anh…!”
Yi Seol-Ah nghiến răng.
Cậu ta vừa đi vừa ăn ramen ở giữa một trận đấu thiêng liêng?
Là một vận động viên điền kinh, cô không thể chấp nhận một điều như vậy.
Tất nhiên, sức mạnh của Seol Jihu thật đáng ngạc nhiên, nhưng không phải là cô ấy chưa sử dụng hết chiến lược của mình.
‘Nhưng còn quá sớm để sử dụng chúng….’
Cô do dự một lúc nhưng nhanh chóng đi đến quyết định.
Mặc dù họ đang chạy một vòng quanh thành phố, nhưng với tốc độ này, cuộc thi sẽ sớm kết thúc. Cô phải sử dụng mọi chiến lược trước khi quá muộn.
“Vượt qua Giới hạn!!!”
Yi Seol-Ah giải phóng kỹ năng bí mật của riêng mình.
Ngay lập tức, cơ thể cô bắt đầu tỏa sáng.
Chweeeek!
Cô bắt đầu băng qua các con phố nhanh hơn cả một viên đạn, di chuyển với tốc độ siêu thanh.
‘Dù chân mình bị gãy cũng không sao! Dù mình có bị liệt cũng mặc kệ! Miễn là bây giờ mình có thể đánh bại sư huynh!!’
Ý chí mạnh mẽ của Yi Seol-Ah đã đẩy cô ấy về phía trước trong khi kiểm soát gia tốc của mình một cách hoàn hảo.
‘Như thế này nhì…!’
Yi Seol-Ah, người vừa sắp về đích, đột nhiên không nói nên lời. Seol Jihu vẫn chạy cạnh cô.
“Eiii ~! Macarena ~!”
… Và nhảy điệu Macarena.
“Không không….”
Yi Seol-Ah lắp bắp.
“Anh đã chấp em nãy giờ rồi, giờ anh bắt đầu chạy đậy.”
Seol Jihu cười toe toét. Cuối cùng cậu ấy đã vào tư thế phù hợp và dùng tới mana của mình.
Pang, pang, pang!
Cậu ta thậm chí còn kích hoạt Festina Earring ba lần.
Sau đó, cậu ta giậm chân xuống đất và lao đi.
Chíu!
Tia chớp lóe lên.
Yi Seol-Ah chỉ cảm thấy có thế.
Một chùm ánh sáng màu vàng xông tới và biến mất, rồi quay trở lại trong vòng chưa đầy một giây.
Seol Jihu đã giảm tốc độ đáng kể khi đi qua Yi Seol-Ah, và sau đó…
“Cười lên nào ~!”
Cậu ấy nhảy lên không trung và tạo dấu hiệu chữ V bằng ngón tay trước khi lao về phía trước một lần nữa.
Khi cậu ấy quay lại lần thứ hai…
“Cố lên!! Cố lên!”
Cậu ấy đã sử dụng Spear of Purity như một cây gậy cổ vũ để cổ vũ Yi Seol-Ah.
Và khi vượt qua cô ấy lần thứ ba, cậu ấy đã thực hiện một cú nhảy xoay ba vòng trên không như một vận động viên trượt băng nghệ thuật.
Đến giờ, Yi Seol-Ah mới nhận ra rằng Seol Jihu đã chạy ba vòng quanh thành phố trước khi cô ấy có thể hoàn thành một vòng.
Yi Seol-Ah không ngừng chạy. Cô cứ ngẩn ngơ đi về phía trước. Chỉ đến khi vạch đích, đôi chân của cô mới dừng lại.
Seol Jihu đang ở trước vạch đích, đi ra đi vào. Rõ ràng cậu ta đang giễu cợt cô.
Mí mặt Yi Seol-Ah run lên. Ngay sau đó, cô đã khuỵu xuống ở vạch đích. Đó không chỉ là vì kiệt sức. Cô cảm thấy ê chề và xót xa.
“Huh? Tại sao em dừng lại? Anh chưa vượt qua vạch đích mà”.
Seol Jihu cười khúc khích và lắc lư bàn chân của mình.
“Ư….”
Môi của Yi Seol-Ah run lên. Đến cuối cùng…
“Uuuaaaaaaang!”
Yi Seol-Ah bật khóc.
***
“Abubububububu!”
“Kkiiing! Kkiiing!”
Phi Sora đang ôm một cục bông màu vàng và thổi vào bụng nó, đột nhiên quay đầu lại. Đó là vì những tiếng động ồn ào.
Nhìn lại, cô thấy một nam một nữ bước vào.
Yi Seol-Ah đang ngậm ống hút, uống từ cốc nước trái cây.
“Hic, hic… hic….”
Cô ấy vẫn khóc không ngừng. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, và nước mũi tiếp tục chảy xuống. Rõ ràng là cô ấy đã khóc đến lồi cả mắt ra.
“Thôi mà, thôi mà. Anh xin lỗi. Anh mua cho em một ít nước trái cây rồi nè. Hãy tha thứ cho anh, được không?”
Seol Jihu đang an ủi Yi Seol-Ah với vẻ mặt khó xử.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Cảm thấy có điều gì đó nghiêm trọng đã xảy ra, Phi Sora buông cục bông trên tay và đứng dậy.
“Sư huynh! Anh ấy…!”
Yi Seol-Ah hét lên trong nước mắt.
“Em và anh ấy… đã thi chạy…! Và anh ấy… đã giễu cợt em…! Và không chịu … đấu với em cho tử tế …! Anh ấy ấy ăn ramen… và nhảy…!”
Phi Sora không thể hiểu rõ mọi chuyện vìnhững tiếng thút thít đẫm nước mắt, nhưng có vẻ như Seol Jihu đã bắt nạt Yi Seol-Ah.
“Tại sao anh lại bắt nạt trẻ con!?” – Phi Sora phàn nàn
Seol Jihu gãi đầu.
“Tôi không cố ý.”
“Một người lớn đang đùa giỡn một đứa trẻ. Anh quá đáng vừa thôi chứ! Anh biết mình mạnh hơn cô ấy nhiều mà”.
“Biết làm sao được. Đó là một cuộc thi, cá cược bằng 5.000 điều ước.”
“Điều ước?” – Phi Sora liếc nhìn Yi Seol-Ah.
“Thực ra… em có… một điều ước…!”
Yi Seol-Ah bĩu môi thì thầm.
Phi Sora thở dài rồi quay lại nhìn Seol Jihu.
Seol Jihu vội vàng gật đầu.
“Điều ước là gì? Nói anh nghe đi.”
“Để làm gì chứ. Em thua rồi….”
“Thì em cứ nói đi. Nếu không có gì quá khó, anh sẽ giúp em.”
“…Có thật không…?” – Yi Seol-Ah liếc nhìn Seol Jihu – “Vậy thì… anh có thể gặp em trên Trái đất chứ…?”
“Hmm?
“Những người từ Vùng Trung lập… chúng ta đã hứa sẽ gặp nhau trên Trái đất….”
“À, vậy là cô muốn cậu ấy tham gia vào một cuộc đoàn tụ của Vùng Trung lập.” – Phi Sora đã hiểu ra điều ước của Yi Seol-Ah.
Seol Jihu sững sờ: “Chỉ có thế thôi sao? Vậy thì cứ nói với anh. Anh tưởng em định đòi hỏi gì đó to tát!”
“…Nhưng!” – Yi Seol-Ah hét lên – “Nhưng… nếu em không làm điều gì đó như thế này… Sư huynh chẳng quan tâm đến em một chút nào…!”
Nghe vậy, vẻ mặt Phi Sora biến sắc ngay lập tức.
“Tất nhiên là không, đồ ngốc!” – Seol Jihu cũng hét lên – “Seol-Ah, em là cô em gái dễ thương nhất của anh.”
“Hả … vậy sao?”
“Anh sẽ đến, vì vậy đừng lo lắng về điều đó.”
“…Vâng! Thưa sư huynh!”
Khuôn mặt của Yi Seol-Ah sáng bừng lên. Cô ngừng khóc và chạy vào vòng tay của Seol Jihu với một nụ cười rạng rỡ. Những cục bông xung quanh sủa inh ỏi để cổ vũ họ.
Sao đó Yi Seol-Ah rời đi, nói rằng cô ấy cần phải báo cho mọi người.
“…Xin lỗi.”
Phi Sora trông không vui vẻ gì cả. Nhìn hai người, cô chợt thấy mình thật tệ vì một lý do nào đó. Thành thật mà nói, cô cảm thấy thật dở hơi.
“Sao anh có thể vướng vào những chuyện hỗn độn này??”
“Ý cô là sao”
“Nói cho tôi biết đi. Tôi cũng có thể bắt chước anh để trêu chọc mọi người.”
“Tôi không biết cô đang nói về cái gì. Tôi hoàn toàn nghiêm túc mà”.
Phi Sora lắc đầu. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng này thêm một lần nào nữa.
“Cuộc hội ngộ đó, anh có đi không?”
“Tất nhiên, tôi đã hứa. Dù sao cũng đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy họ”
“Tốt. Đừng cắm mặt vào quán và làm ramen cả ngày. Ra ngoài một chút. Tôi phát ốm khi thấy anh bán ramen suốt ngày.”
“Cô phát ốm với ramen của tôi?”
“Không, không phải ramen của anh. Mà là anh đó.”
Phi Sora thở dài rồi đặt tay lên hông.
“Dù sao thì, nghe có vẻ vui. Cho tôi biết ngày và địa điểm nhé. Tôi muốn tham gia.”
“Tại sao cô lại tham gia vào cuộc hội ngộ của chúng tôi?”
“Ei, đừng như vậy. Chỉ là đi ăn uống thôi mà?”
“Đó là sự thật nhưng….”
“Quá hợp lý. Một nơi không quá đắt và thức ăn rất ngon. Thực sự không có nơi nào tốt hơn” – Phi Sora gật đầu – “Anh biết tôi làm việc ở một nhà hàng mà, phải không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook