Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 504.5: Phụ chương 15.5 – Vũ trụ rung chuyển
Giải phóng tất cả tiềm năng của mình, Chiến Thần tập trung các giác quan vào đầu ngón tay.
“… Hừm.”
Lần đầu tiên Seol Jihu không hét lên. Thay vào đó, cậuđang nghển cổ, nhìn chằm chằm vào cái chậu. Đó là một thói quen khi cậu thấy không có trục trặc gì cả.
“Đáng kinh ngạc.” – Seol Jihu gật gù – “Yuhui và Haeju đã luyện tập nhiều tuần mà vẫn không làm được như anh…. Anh quả là danh bất hư truyền!”
“Thế thì!”
“Chúng ta hãy chuyển sang bước tiếp theo. Đừng quên cảm giác ban nãy nhé. Tiếp theo là….”
Seol Jihu xắn tay áo lên và nâng Thàn Thương lên.
Nét mặt của Kim Soohyun sáng bừng lên. Tuy nhiên, niềm vui của anh không kéo dài được lâu.
“Bây giờ, đó là một cuộc chạy đua với thời gian. Quá trình này phức tạp hơn nhiều nên hãy chú ý theo dõi nhé. Nước rát quan trọng, nhưng lửa cũng quan trọng không kém. Nhiệt độ khi anh đặt nồi lên bếp là một điều quan trọng. Nước sẽ sôi ở 100 độ C trong điều kiện bình thường, và khi áp suất giảm thì nhiệt độ sôi sẽ giảm xuống…”
Seol Jihu phun ra một bài phát biểu dài, từ nhiệt độ của ngọn lửa đến diện tích bề mặt nước phù hợp để thả mì vào. Theo cậu, bước này cũng cần sự tỉ mỉ và chính xác.
“Việc trang trí cũng rất quan trọng. Hãy xem nhé. Khi anh thả chasu để ăn kèm, anh cần phải đặt nó ở góc chính xác 37.2487 độ, và sau đó…”
Đến lúc này thì Kim Soohyun đã không thể chịu đựng được nữa..
“… Zero Code này…” – Anh hạ giọng và gọi Zero Code ở đằng xa – “Anh ấy không chế giễu ta, phải không?”
[Tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng…] – Zero Code bình tĩnh nói – [Chòm sao Hoàng Kim thật sự nghiêm túc. Anh ấy cũng làm theo mọi thứ anh ấy đang nói với sự chính xác hoàn hảo.]
“….”
Cuối cùng, Kim Soohyun đã bỏ cuộc. Anh ta nói rằng mình phải về chăm con, và vội vàng biến mất.
“Nhưng anh ấy là người đầu tiên đổ đúng lượng nước mà….”
Seol Jihu thì thầm với vẻ tiếc nuối.
Dù sao đi nữa, sau hôm nay cậu có thể nhẹ nhõm một chút,
“Uwaaaaaaaa”
Seol Jihu cười toe toét khi vươn vai. Thật tuyệt vời khi giải quyết xong một vấn đề hệ trọng.
“Mình sẽ dọn dẹp nhà hàng trước … sau đó mình sẽ gọi cho Liên đoàn vào ngày mai, và … hmm?”
Seol Jihu dừng lại trong khi dọn sạch những chiếc bát. Cả ba bát ramen đều trống trơn. Thậm chí không có một giọt súp còn lại trong bát.
‘Gì thế này?’
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Kim Soohyun vừa đi qua. Cậu nhớ tới thanh kiếm khổng lồ mà Chiến thần đeo trên thắt lưng.
“Làm sao mà một thanh kiếm lại ăn được ramen?”
Seol Jihu nghiêng đầu ngơ ngác.
***
Mười ngày sau khi Kim Soohyun trở về, Gabriel đến thăm quán mì của Seol Jihu.
“Cảm ơn anh.”
Gabriel đan hai tay vào nhau và cúi đầu.
“Anh đã cứu tất cả chúng tôi. Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn này”
Gabriel có vẻ bình tĩnh và nghiêm trang, nhưng giọng cô ấy đang run lên vì vui sướng. Đôi mắt cô cũng ngấn nước, và dường như cô vẫn không thể tin được.
Và hiện tại cô ấy đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Khi Seol Jihu mới gọi điện báo tin cho cô ấy, một cuộc náo loạn lớn đã diễn ra. Ngay cả những Thiên thần trầm mặc và và lý trí nhất, cũng liên tục hỏi xem Seol có nhầm không.
“Đừng lo lắng về điều đó. Tất cả những gì tôi làm là giúp các vị nhận được hồi âm từ Chiến Thần”.
“Chúng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ấy sẽ trao cho chúng tôi một câu trả lời tích cực như vậy.” – Gabriel mỉm cười – “Tôi đã đến đây ngay sau khi loan tin cho tất cả các Thiên thần sa ngã ở quanh Thiên đường. Tôi nghĩ rằng tôi cần gặp trực tiếp và cảm ơn anh.”
“Khi nào các Thiên thần sa ngã sẽ trở lại Cõi Thiên giới?”
“Có lẽ sẽ sớm thôi.”
Seol Jihu tròn mắt trước câu trả lời của Gabriel.
“Nhanh vậy ư?”
“Chiến thần là một con người của hành động. Vì anh ấy đã dự định làm điều đó, nên có lẽ anh ấy muốn hoàn thành việc này càng sớm càng tốt. Dù sao… Đó không phải là một điều xấu đối với chúng tôi. Và đối với Thiên đường….”
Gabriel ngập ngừng, và Seol Jihu cười cay đắng.
Mặc dù các Ký sinh trùng đã biến mất khỏi thế giới này, nhưng các Thiên Thần sa ngã vẫn còn ở lại. Họ cũng là một chủng tộc ngoài hành tinh sở hữu trình độ công nghệ cao hơn dân bản địa.
Sau cơn ác mộng Ký sinh trùng, những người bản xứ vẫn còn e dè với các chủng tộc ngoại lai. Thực tế là hầu hết người bản xứ đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin các Thiên Thần sa ngã sắp rời khỏi Thiên đường. Tất nhiên, họ cũng lịch sự chúc mừng các Thiên thần sa ngã.
“Chúng tôi thực sự không bận tâm. Nỗi lo của họ là điều hợp lý.. và chúng tôi cũng muốn quay trở lại quê hương càng sớm càng tốt. Anh không có gì phải lo lắng cả”.
Gabriel nói một cách thờ ơ trước khi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.
“Dù sao, anh cũng chính là vị cứu tinh của chủng tộc chúng tôi. Là người đại diện, tôi…”
“Được rồi.” – Seol Jihu lắc đầu – “Các vị đã giúp tôi rất nhiều.”
Thực tế là các Thiên Thần sa ngã đã cống hiến hết mình để chiến đấu với bọn Ký sinh trùng. Đối với Seol Jihu, như thế là đủ rồi.
“Tôi rất vui vì có thể trả lại món nợ ân tình ngày trước.”
Nghe câu nói của Seol Jihu, Gabriel nghẹn lời trong giây lát.
“… Thật là một con người thú vị.”
Ngay sau đó, cô ấy cười khúc khích và nhún vai.
“Tuy nhiên, anh có muốn gì thêm không? Vẫn còn chút thời gian nữa.”
“Tôi không cần bất cứ thứ gì… ah.”
Seol Jihu bưng ra một bát mì ramen mà cậu vừa làm.
“Tại sao cô không ăn một ít ramen trước khi đi? Tôi vừa phát triển một công thức mới…”
Vào lúc đó, Gabriel đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Không.”
Cùng lúc đó, cô vội vàng quay lại.
“Gabriel-nim?”
“Như tôi đã nói lần trước, tôi sẽ không ăn ramen của anh. Khát vọng của tôi đã nằm trong tầm tay… Tôi không muốn làm nô lệ của anh đâu.”
“Ei, nô lệ? Cô cứ đùa!”
“Tôi cũng không thể tin được, nhưng tương lai ấy có thể xảy ra. Khoảnh khắc tôi ăn bát ramen đó, tôi sẽ không thể quay lại….”
Đôi cánh của Gabriel run lên, cô rời khỏi nhà hàng, nói rằng đã hết giờ. Rõ ràng là cô ấy đang chạy trốn.
“… Gabriel-nim?”
Đứng ngẩn người hồi lâu, Seol Jihu vội vàng bê bát mì và đuổi theo.
“Thôi mà! Chỉ cần thử món súp…!”
Tuy nhiên, Seol Jihu đã sớm dừng lại. Đó là vì anh đã nhìn thấy Gabriel ở đằng xa, đang nhìn lên bầu trời và quỳ gối cầu nguyện. Đó không phải là tất cả.
Phừng!
Đôi cánh của Gabriel rực cháy trong một ngọn lửa chói sáng. Thế rồi những cọng lông đen sì của cô nhanh chóng lấy lại màu sắc ban đầu. Những chiếc lông vũ trắng tinh lung linh dưới ánh mặt trời.
Bầu trời mở ra, và một tia sáng chiếu xuống. Thành phố trở nên bừng sáng, dù bây giờ là ban ngày.
Sau đó Gabriel đứng dậy, cơ thể cô từ từ bay lên. Đám đông bên dưới xôn xao. Nhưng ngay sau đó, thành phố trở nên im lặng. Mọi người đều không nói nên lời trước cảnh tượng một thiên thần bay lên trời.
Khi nhìn lên, Seol Jihu khịt mũi..
“Gabriel-nim!”
Gabriel liếc nhìn xuống tiếng gọi lớn của Seol Jihu. Seol Jihu nâng bát mì trong tay lên cao.
“Lúc nào rảnh, hãy đến thăm tôi nhé! Và lần sau cô phải ăn ramen đấy!”
Vào lúc đó, Seol Jihu có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ngập ngừng của Gabriel. Cô cũng nuốt một ngụm nước bọt thật lớn.
Ngày hôm đó. Các Thiên thần sa ngã từ khắp Thiên đường đã được thanh tẩy và được phép quay về Thiên giới.
Đó là ngày mà Thiên thần sa ngã biến mất khỏi Thiên đường.
***
Seol Jihu đã quay trở lại Trái đất. Cậu định cảm ơn Chiến Thần đã giữ lời hứa. Nhưng khi về đến nhà, cậu ấy lại là người được cảm ơn.
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Cảm ơn anh!”
Seraph và Ahn Sol đều bày tỏ lòng biết ơn của họ.
“Nhờ anh mà chủng tộc của tôi đã được cứu… Như vậy, tôi có thể yên tâm được rồi!”
“Wow wow, anh thật phi thường! Không ngờ anh có thể khiến Sư huynh đổi ý…!”
Seraph đưa cho Seol Jihu một bộ trang điểm đắt tiền, khuyên cậu nên tặng cho bạn gái của mình. Ahn Sol đã tặng cậu một chiếc vòng cổ thánh giá, nói rằng cô đã tự tay niệm phép và một ngày nào đó sẽ có phép màu xảy ra theo ý nguyện của Seol.
Seol Jihu không từ chối họ. Rốt cuộc, chúng không có gì đặc biệt, chỉ là một bộ trang điểm đơn giản và một chiếc vòng cổ thông thường. Tất nhiên, cậu nghĩ vậy vì cậu không biết giá trị thực của chúng.
Hai người họ không phải là những người duy nhất nói lời cảm ơn Seol Jihu.
“Tôi xin lỗi.” – Goh Yeonju đã xin lỗi ngay khi nhìn thấy Seol Jihu – “Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này, tôi đã không cố gắng ngăn cản anh…. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một tô mì ramen có thể cứu rỗi được chồng tôi”.
“Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi rất vui vì đã giúp được cô.” – Seol gãi đầu.
“Giúp ư? Còn hơn thế nhiều. Sự thay đổi của anh ấy đã làm sống dậy cả ngôi nhà. Mọi người đang cười và hạnh phúc, tất cả là nhờ anh.”
Goh Yeonju cười toe toét rồi đưa cho Seol một chiếc hộp hình chữ nhật.
“Anh có vui lòng chấp nhận lời xin lỗi của tôi không?”
Nhìn từ bề ngoài, cái hộp này có vẻ là một chai rượu.
“Ồ, cô không cần phải làm vậy đâu.”
Lần này Seol Jihu cũng không từ chối. Cậu nghĩ rằng mình nhận một chai rượu làm quà thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Đó là chai rượu tốt nhất trong cửa hàng của tôi.”
“Chắc chắn rằng cha tôi sẽ thích nó.”
Khi Seol Jihu mỉm cười trả lời, Goh Yeonju cũng cười đáp lại.
“Hãy báo cho tôi biết nếu có điều gì làm phiền anh trên Trái đất. Tôi sẽ giúp anh hết sức mình, Mister Seol Jihu.”
“Cám ơn vì cô những lời tốt đẹp. Và cảm ơn vì món quà nữa.”
Sau đó, Goh Yeonju đã quay về.
Seol Jihu suy nghĩ xem mình nên làm gì với những món quà. Nhưng trước hết cậu mang rượu về cho cha mình. Phản ứng của ông ấy rất đáng ngạc nhiên.
“Đ-Đây là chai The Macallan 1926 …!? Làm thế nào, con kiểm được thứ này ở đâu…!”
“Đó là một món quà từ đối tác của công ty. Gần đây con đã hỗ trợ hoàn thành một hợp đồng lớn, thế nên…”
“Hợp đồng đó lên đến mức nào vậy? Ôi Trời ơi, không ngờ có ngày ta lại được chạm tay vào thứ rượu trị giá cả trăm triệu won…. Hahaha!”
Seol Jihu chưa bao giờ thấy cha mình hạnh phúc như vậy. Thậm chí ông còn ôm cậu và gọi cậu là đứa con vĩ đại nhất thế giới.
“Ồ đúng rồi, Jinhee đâu ạ?”
“Jinhee! Con đang làm gì đấy!? Oppa của con về rồi đây!!”
“Ấy đừng, bố ơi!” – Seol Jihu cố gắng ngăn ông lại, nhưng đã quá muộn.
“Chuyện gì vậy, bố!?” – Seol Jinhee ló đầu xuống khỏi lan can tầng hai và bĩu môi” – “Nhìn kìa, xấu hổ chưa kìa. Bố thực sự bán mình vì một chai rượu sao? ”
“K-Không, đã lâu rồi Jihu chưa về nhà. Hơn nữa, những gì đã xảy ra trước đây là….”
Cha cậu ho sù sụ.
Chưa hết, ông không bao giờ rời mắt khỏi hộp rượu. Ông thậm chí còn ôm chiếc hộp lên giường ngủ.
Đối với bộ trang điểm, rõ ràng đó không phải là thứ Seol Jihu có thể sử dụng. Và vì vậy, cậu ấy quay trở lại Thiên đường và bảo mọi người muốn lấy gì thì lấy.
Lúc đầu, mọi người đều thờ ơ. Hầu hết trong số họ dường như đang nghĩ, ‘Chắc anh ta lại mang về thứ gì kỳ đây mà!’
Nhưng khi Teresa tò mò mở hộp ra…
“Chờ đã, đợi đã, lẽ nào…” – Đôi mắt của Kim Hannah trợn lên.
“Mỹ Nhân Vivian!! Đây cũng là bộ sưu tập mới nhất của họ!” – Eun Yuri thở hổn hển vì sốc.
“Mẹ kiếp!” – Maria bật dậy khỏi chỗ ngồi, như một cái lò xo.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, những người phụ nữ lao người về phía trước như một đàn sư tử cái.
“Cái này của tôi! Cái đó cũng là của tôi!”
“Ah! Đưa kem cho tôi!”
Trong nháy mắt, các cô gái đã chiến đấu với nhau để giành lấy quà. Ngay cả Seo Yuhui và Baek Haeju cũng tham gia, thậm chí họ còn dụng thần chú và kiếm khí để đánh gục đối phương.
“Thứ đó là gì…?”
“Mỹ Nhân Vivian. Đó là một thương hiệu nổi tiếng thế giới.”
Chohong ngáp dài nói. Vì không thích trang điểm nên cô ấy không tham gia vào cuộc ẩu đả đang diễn ra.
“Nó đắt lắm à?”
“Tiền không phải là vấn đề.” – Phi Sora, người cũng không thích trang điểm, vừa nói vừa ôm một cục bông – “Nguồn cung không thể theo kịp nhu cầu của thị trường. Tôi nghe nói rằng, muốn mua một món thì phải đợi những hai năm. Thứ anh mang đến là một bộ đầy đủ, thậm chí còn là phiên bản giới hạn.”
Phi Sora liếc nhìn Seol Jihu.
“Dù sao thì, tôi cũng ngạc nhiên đấy. Tôi không nghĩ anh lại tinh tế đến mức mang về một món quà như vậy. Phải khó khăn lắm mới có được nó”.
Seol Jihu sửng sốt. Tất cả những gì cậu làm là mang về một vài món quà, nhưng bạn bè và gia đình cậu đã coi cậu như một vị Thánh, cả ở Thiên đường và Trái đất.
Dù sao, gạt chuyện này sang một bên, có một vấn đề thú vị khác đã diễn ra. Đó là một lời đề nghị cực kỳ đặc biệt.
Han Soyoung đã mời Seol mở nhà hàng ở khu chung cư SY. Vài ngày sau, một vị khách đã đến thăm cậu.
Lúc đầu, khi nghe tiếng chuông, Seol mở cửa ra và không thấy ai cả.
“…Ở đây.”
Nghe theo giọng nói, Seol nhìn xuống và thấy một cô gái nhỏ, quàng khăn đỏ.
Đó là cô gái nhỏ nằm trong nhóm tứ đại nữ thần.
“Anh.”
Cô gái nhỏ giơ ngón tay bé xíu về phía Seol và nói.
“Hãy làm đầu bếp riêng của tôi.”
Đó thực sự là một đề nghị bất ngờ.
“Hmm, anh bối rối là chuyện đương nhiên.”
Khi Seol Jihu có dấu hiệu sửng sốt, cô gái nhỏ gật ra vẻ đầu hiểu ý và chắp tay sau lưng. Tuy hơi chảnh nhưng cũng dễ thương.
“Tại sao chúng ta không vào trong và nói chuyện?”
Cô gái nhỏ liếc nhìn vào trong.
“À, vào đi.” – Seol Jihu quay lại.
Ngay sau đó, cậu giật mình nhảy dựng lên. Seol chắc chắn rằng mình đang ở Trái đất nhưng đột nhiên cậu đã bị dịch chuyển đến nhà hàng ramen của mình ở Thiên đường.
“Đây là…?”
Cô gái nhỏ đã ngồi xuống ghế trước khi cậu nhận ra và đang nhìn về một ngọn núi phía xa. Cách cô ấy thờ ơ quay đầu đi, rõ ràng là cô ấy đang giả vờ như không biết gì.
“Mm…. Cô có thể cho tôi biết, cô muốn nói về điều gì không?”
Seol Jihu cười khúc khích và ngồi xuống phía bên kia bàn.
“Eeek!”
Nhưng vì cô bé lườm cậu nên cậu cười phá lên rồi đi vào bếp.
“Vậy cô có muốn vừa nói chuyện vừa ăn không?”
“Mmn. Được. Tôi muốn thêm một ít giăm bông… và xúc xích…. ”
Cô gái nhỏ điền vào các ô đánh dấu trong menu với đôi mắt lấp lánh. Sau đó, cô nhanh chóng biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc khi cảm thấy ánh mắt của Seol Jihu.
“Được rồi, giao phó cho anh.”
Seol Jihu vẫn cố gắng nhịn cười.
“Dù sao thì tôi cũng muốn anh trở thành đầu bếp riêng của tôi. Sẽ không quá khó khăn vì chúng ta là hàng xóm của nhau. Tất cả những gì bạn phải làm là làm cho tôi ramen vào mỗi bữa sáng, bữa trưa và bữa tối hoặc bất cứ khi nào tôi muốn”.
“… Vậy là, cô muốn tôi phục vụ riêng mình cô mà thôi?”
“Tất nhiên, tôi là một người hiểu lý lẽ. Tôi sẽ không bắt anh làm chuyện đó miễn phí. Anh muốn gì? Bá chủ các hành tinh? Cai quản một thiên hà? Sức mạnh của Cửu Thiên Thần Cấp? Cứ nói đi, tôi sẽ đáp ứng kỳ điều ước nào của anh”.
Chà, mấy lời này không giống như những lời lẽ của một đứa trẻ.
‘Mình nên nói gì đây?’ Seol Jihu suy nghĩ một chút trước khi nói.
“Cảm ơn cô đã chiếu cố, nhưng tôi đành phải từ chối.”
“Gì? Tại sao!?”
Cô gái nhỏ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, gần như không ngờ rằng cậu lại từ chối. Cô ấy thậm chí trông hơi tức giận.
“Có hai lý do.”
“…Nói xem nào.”
Nhìn thái độ của cô bé, có vẻ như lời từ chối của Seol là một sự sỉ nhục và xấu hổ đối với cô. Nhưng cô vẫn đồng ý nghe Seol giải thích trước đã.
“Lý do đầu tiên là… tôi vẫn chưa đạt đến đỉnh cao cuối cùng của ramen.”
“Đỉnh cao cuối cùng của ramen?”
“Đúng. Con đường của ramen còn dài và gian nan. Tôi còn một chặng đường dài phía trước. Tôi cần phải tiếp tục tiến lên. Và để làm được điều đó, tôi cần tiếp tục thử thách bản thân. Nếu tôi chỉ phục vụ một vị khách duy nhất, tôi sợ rằng mình sẽ trở nên tự mãn.”
“Mmn….”
Cô gái nhỏ chìm vào trầm tư. Điều này khiến Seol Jihu ngạc nhiên vì cậu đã nói nửa đùa nửa thật và dự đoán rằng cô bé sẽ nổi cơn tam bành.
“Hóa ra… Anh muốn đứng ngang hàng với tôi…. Thú vị, rất thú vị. Mặc dù điều đó rất vô lý, nhưng nếu là một con người như anh… thì có lẽ là…. ”
Lầm bầm một hồi, cô gật đầu: “Được rồi. Tôi sẵn sàng chờ đợi nếu anh có thể mang tới món ramen ngon hơn.”
Theo lời cô bé này, cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc nhưng sẽ đợi Seol Jihu
“Đó là lý do đầu tiên của anh. Lý do thứ hai là gì?”
“À, lý do thứ hai thực tế hơn.” – Seol Jihu lên tiếng – “Món ramen mà cô ăn, được làm bằng những nguyên liệu mà tôi tìm thấy trên thế giới này… muốn mang chúng về Trái đất….”
Để mang các vật phẩm ra khỏi Thiên đường, Seol phải đánh đổi bằng điểm Cống hiến. Vì những nguyên liệu đều quý hiếm nên việc tích lũy điểm Cống hiến sẽ mất một chút thời gian.
“Ồ, không có gì đâu.” – Cô gái nhỏ thản nhiên nói – “Để tôi xử lý cho. Chờ tý. Ê này, cô đang nghe, phải không?”
Cô gái nhỏ bỗng nhiên nói những câu trang nghiêm và búng tay. Một ngọn lửa to bằng hạt ngọc đột nhiên xuất hiện trước khi biến mất.
Ngọn lửa đó là gì? Seol Jihu nghiêng đầu trước khi đột nhiên giật mình. Đó là bởi vì, cậu có thể cảm thấy Gula – đang lo lắng theo dõi – bỗng nhảy lên sợ hãi.
“Tôi sẽ tặng thứ đó cho các cô. Đừng quan tâm đến vấn đề điểm Cống hiến của anh ta nữa.”
Đó là một cảnh tượng khá bí ẩn. Mặc dù cô gái nhỏ nói bằng giọng cộc lốc, Seol Jihu có thể cảm thấy Gula đang đáp lại với vẻ kính cẩn.
Đó là lúc Seol Jihu làm xong ramen.
“Tốt rồi. Tôi sẽ chờ… hy vọng anh sẽ đạt được những tầm cao hơn nữa trong tương lai. Tốt hơn hết, anh hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tôi sẽ ghé qua thường xuyên.”
Cô bé ăn ramen trong niềm vui sướng.
‘Cô ấy có vẻ bá đạo…. Có lẽ mình không nên đặt ngón tay lên đó.”
Seol Jihu cẩn thận quan sát cô gái nhỏ đang ăn ramen. Cậu rất muốn được chọc vào đôi má phúng phính của cô.
“Ồ, đúng rồi.”
Cô bé ngẩng đầu lên như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
Chính lúc đó. Đôi mắt của cô gái mở to và chuyển sang màu đỏ thẫm. Tóc cô ấy dựng lên, phát ra một luồng khí chất đáng sợ, kết quả là cả hành tinh như nín thở.
Cô gái mở miệng.
[Lắng nghe lời ta nói, hỡi Vũ Trụ.]
Một giọng nói cao siêu bay lên bầu trời và vang vọng khắp các thiên hà.
Tuy nhiên, Seol Jihu không thể nghe thấy. Cậu ta không hề cảm thấy một chút sợ hãi. Thực ra thì cậu đã đờ đẫn trong khoảnh khắc đó.
“?”
Khi Seol định thần lại, mọi thứ đã kết thúc.
Cô gái đang dùng nĩa khuấy bát mì rỗng. Trông cô ấy hài lòng, nhưng vẫn có vẻ thèm thuồng.
“Bây giờ anh có thể thoải mái được rồi. Tôi chắc rằng có hơn một vài tên khốn đã để mắt đến nơi này. Tôi đã đánh dấu lãnh thổ của mình, vì vậy chúng sẽ không thể chạm vào anh đâu.”
Với những lời khó hiểu, cô nhảy khỏi ghế.
“Ồ, đúng rồi.”
Trên đường đi ra ngoài, cô ấy liếc nhìn lại. Seol Jihu đang đứng sững sờ.
“Từ giờ anh có thể gọi tôi là Suna.”
“Suna…?”
“Đúng, đó là tên của tôi. Tôi sẽ cho phép anh gọi tôi bằng cái tên đó.”
Sau đó, Suna biến mất.
“….”
Seol Jihu nghiêng đầu.
‘Hình như ban nãy có chuyện gì đó….’
Lầm bầm trong lòng, cậu quay đầu lại và cầm lấy chiếc bát trống rỗng của Suna đi vào bếp, không biết rằng bây giờ mình đã có được sự bảo vệ của một vị thần đã đạt cấp Thập Thiên, một thực thể mà cả những vị thần cấp Cửu Thiên cũng phải sợ hãi.
Cụ thể, lời tuyên bố mà Suna đưa ra như sau:
[Từ bây giờ, ta tuyên bố nhà hàng này là lãnh thổ của ta.]
[Ta sẽ không ngăn cản các ngươi đến nhà hàng này và trở thành khách hàng của nơi đây. Nhưng nếu ai dám chạm vào chủ nhà hàng này, ta sẽ coi đó là hành động khiêu khích ta, bất kể lý do là gì.]
[Nếu các ngươi gây ra dù chỉ là một vết nứt nhỏ trong tòa nhà này, ta sẽ phá hủy mười ngàn ngôi đền của các ngươi. Và nếu các ngươi chạm vào dù chỉ một sợi tóc trên người chủ nhà hàng này, mọi thứ liên quan đến ngươi sẽ bị xóa sổ khỏi vũ trụ.]
[Hãy ghi nhớ điều đó khi đến nhà hàng này.]
Và như vậy, mọi thứ đã kết thúc.
Các Thiên thần sa ngã quay trở lại Thiên giới, và Seol Jihu phát triển một mối quan hệ thân thiện với những người hàng xóm của mình.
Nhà hàng của Seol Jihu cũng rất phát đạt. Ước mơ của cậu ấy là có nhiều người thưởng thức ramen của mình, bất kể họ thuộc chủng tộc nào.
Nhưng thi thoảng vẫn có vài vấn đề.
Hôm đó, Seol bận rộn trong nhà hàng của mình như mọi khi. Thế rồi, mắt Seol Jihu nheo lại.
“Thật tốt khi tất cả các chủng tộc đều đến đây, nhưng….”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trong góc phòng. Có ba người đội mũ trùm đầu đang ăn ramen.
[Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này. Ai dám tin rằng ta và ông lại ngồi ăn chung bàn với nhau? Phải vậy không, Cổ Đại Thần Zehirete, Hận thù của bóng tối.] – Một giọng nói u ám, u ám vang lên.
Seol Jihu đã nhìn trộm lúc nãy khi nhận lời gọi món của họ, và cậu không nhìn thấy một khuôn mặt nào dưới chiếc mũ trùm đầu. Chỉ có bóng tối hư vô.
[Quả thực là đáng ngạc nhiên, Ngoại Thần Azathoth. Ta cũng không nghĩ rằng ta lại ngồi ăn cùng ông, kẻ mà những Thượng Thần Toàn năng của vũ trụ này cũng phải kính nể.] – Cổ Đại Thần Zehirete trả lời.
[Note: Ngoại Thần (外なる神, Outer Gods) là những thực thể cai trị ở vũ trụ khác. Azathoth là một vị thần cao quý của vũ trụ song song, được coi là biểu tượng của Hỗn Mang nguyên thủy.]
[Dù sao thì, đây là ai?]
[À, ta mới gặp anh ta hôm nay.]
Kẻ cuối cùng còn gây sốc hơn. Seol Jihu cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng thực thể đang cầm chiếc đũa là một cái xúc tu, giống như một cành cây.
[Kruoooouoooo.]
Cậu ấy thậm chí còn không hiểu nó đang nói gì.
[Thật vậy, chẳng có lý do gì để chiến đấu ở đây. Tại sao chúng ta không ăn đi thôi?]
[Đồng ý. Không nên xâm phạm đến lãnh thổ của cô ấy.]
[Krruooooououoo!]
Cậu ấy có thể hiểu hai câuu đầu tiên. Nhưng câu thứ ba thì…
[Mmn, thực sự, hương vị tuyệt vời. Đặc biệt là điều này….]
[Không! Ramen của tôi ngon hơn nhiều…!]
[Krruooooououoo!]
Cứ như vậy, cả ba người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, mãi một lúc lâu mới đứng dậy.
[Cám ơn vì bữa ăn. Tôi sẽ trả bằng cái này.]
Một trong số họ đã thả một quả cầu rung động trong bóng tối.
[Đây là khoản thanh toán của tôi.]
[Kruoooouo.]
Hai người kia lần lượt thả ra một khối thịt đỏ và một xúc tu.
“….”
Seol Jihu không biết phải nói gì.
“Các ông không có tiền thì chỉ cần nói với tôi là được…”
Cậu thở dài và cố gắng vứt chúng đi, nhưng Gula đã hoảng hốt và phản đối kịch liệt. Thế là cậu bỏ chúng vào túi.
Seol Jihu lắc đầu và hét lên.
“Đã làm xong ramen cho cô mang về!!”
Nghe vậy, một người phụ nữ đứng đợi ở góc đường tiến lại gần.
Mặc dù Seol hiếm khi làm ramen để mang đi, nhưng lần này là một ngoại lệ vì sự cầu xin tha thiết của người phụ nữ. Thậm chí cô ấy còn cẩn thận mang theo một chiếc túi có phép thuật bảo quản.
“Được rồi, tất cả đều tốt, nhưng….”
Vấn đề là người phụ nữ này cũng không phải là một con người.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình lấp lánh như màu nước.
“Cô ấy trông cũng không giống một Tinh linh….”
“Cảm ơn ngài.” – Người phụ nữ đặt ramen vào túi và cúi chào.
“Tất cả là nhờ món ramen này. Tôi không biết làm sao để trả được món nợ này….”
“Hả?”
“Khi chúng tôi đang ở bên bờ vực tuyệt chủng, chúng tôi đã tặng món ramen này cho Apophis, kẻ đã đến để chinh phục thiên hà của chúng tôi. Ông ta lập tức bị sốc vì có thức ăn ngon như vậy trong vũ trụ này và nói rằng ông ta đã sống một cuộc đời vô ích. Thiên hà của chúng tôi đã được cứu… nhờ ngài và món ramen phi thường này.”
“… Uh, vâng, thế hả.”
“Cảm ơn ngài, Chòm sao Hoàng Kim. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên món nợ ân tình này” – Người phụ nữ cúi đầu và quay lưng bước đi.
Seol Jihu đợi người phụ nữ đi khuất, rồi chống cằm lên tay và suy nghĩ.
Ngay sau đó, cậu ta nhún vai.
“Mình không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng xem ra mọi chuyện đều tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook