Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 503: Phụ chương 14 – Trải nghiệm mới của Nữ thần

Seol Jihu lần lượt lấy ra 17 cái nồi.

Một người phụ nữ nheo mắt khi nhìn chằm chằm vào bề mặt bóng loáng của những chiếc nồi màu đen. Chúng trông giống như bất kỳ cái nồi nào khác, nhưng cô có thể cảm nhận được thứ mana kỳ lạ đang bao phủ xung quanh chúng.

“Đây không phải là những chiếc nồi thông thường phải không?”

Seol Jihu thử kích hoạt Nine Eyes. May mắn thay, lần này anh có thể nhìn thấy cửa sổ trạng thái của người phụ nữ kia. Tên cô ấy là Jegal Haesol. Cô ấy là một pháp sư phi thường và đáng sợ.

“Không, chúng không phải những chiếc nồi thường.” – Cậu vừa trả lời, vừa lấy một chai nước ra khỏi xô đá – “Tôi mới làm ra những chiếc nồi này. Chúng được làm bằng Lipiritur.”

“Lipiritur? Dường như chúng đang phản xạ mana…. ”

“Cô nói đúng đấy. Quặng lipitur có tính phản xạ tự nhiên. Nhưng đối với những chiếc nồi này, tôi đã sửa đổi một chút để chúng chỉ phản xạ hương vị, mùi và nhiệt.”

“Hừm…. Nhưng anh chỉ cần đậy vung nồi vào là được mà?”

“Đúng là đậy vung sẽ giúp mì chín hoàn toàn, nhưng nó kém hiệu quả hơn. Hơn nữa, khi cho mì vào nồi, từ lúc sợi đầu tiên đến lúc sợi cuối cùng chạm vào mặt nước, phải tốn 0.17 giây. Loại quặng này sẽ làm giảm bớt sự chênh lệch về nhiệt độ và thời gian, để mì chín đều”.

Ánh mắt Jegal Haesol lộ vẻ kinh hãi. Lời giải thích của Seol Jihu rất hợp lý, nhưng cũng cho thấy rằng cậu ta kỹ lưỡng đến mức đáng sợ.

“Chàn…. Tôi không biết anh đang nghiêm túc hay chỉ đang giễu cợt tôi, nhưng nếu anh quan tâm đến điều đó một cách nghiêm túc, anh nên cân nhắc việc trở thành một pháp sư” – Jegal Haesol cười khúc khích.

Seol Jihu không nói gì và tập trung vào việc rót nước.

“Oh? Đó thực sự là nước sao?”

Một người phụ nữ khác tròn mắt ngạc nhiên. Chất lỏng này rất trong, gần như không nhìn thấy được. Nó tỏa ra một mùi thơm mát, sảng khoái đến kỳ lạ khiến cô cảm thấy như được tiếp thêm sinh lực.

“Tôi lấy nước này từ Núi Khởi nguyên.”

Seol Jihu giải thích cho người phụ nữ tên Jung Hayeon, Thuật sĩ của Lam Nguyệt.

“Dòng nước này hình thành khi thế giới đầu tiên được sinh ra. Nó không có chút tạp chất và ô nhiễm nào. Tôi dành nó cho những ai thích hương vị tươi và sạch”.

“Tôi-tôi hiểu rồi….” – Jung Hayeon chớp chớp mắt. Vì vậy, ngay cả nước cũng là thứ có một không hai.

Cô ấy biết, Hwajung không bao giờ quan tâm đến một nhà hàng bình thường.

Tuy nhiên, thực tế đã vượt qua cả những mong đợi ngông cuồng nhất của cô.

“Đó là cái gì?”

Một người phụ nữ khác hỏi khi thấy Seol Jihu lấy ra một chai nước nữa. Cô ấy là một trong bốn người phụ nữ mà cậu đã gặp tại khu chung cư SY, và là người có bộ ngực đủ sức so sánh với Seo Yuhui.

À, tên cô ấy là Im Hannah, không phải Kim Hannah.

“Đây là nước ngầm từ thế giới dưới lòng đất.”

Seol Jihu bình tĩnh trả lời và rót nước ra. Chất lỏng phát ra hào quang màu xanh rơi vào trong chậu, đung đưa như ngọn lửa trong gió.

“Nó cực kỳ nóng do ảnh hưởng của dung nham. Bây giờ nó trông có màu xanh lam vì tôi đã làm lạnh nó, nhưng chỉ cần bổ sung một chút nhiệt lượng, nó sẽ chuyển sang màu đỏ. Tôi dùng thứ này để làm mì cho những ai thèm hương vị đậm đà”.

“Wow….”

Gehenna thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Ramen dung nham? Bây giờ cô thực sự không thể chờ đợi đợi được nữa.

Seol Jihu bật bếp và tăng tốc độ. Từ bây giờ, cậu ấy sẽ phải chạy đua với thời gian. Cậu ta phải di chuyển càng nhanh càng tốt vì có nhiều yêu cầu khá phức tạp, ví dụ như có người yêu cầu tới 30 miếng chashu ăn kèm.

“Woah….”

Nữ hoàng lính đánh thuê – Yi Yoojung – há hốc mồm thán phục khi nhìn thấy khối thịt khổng lồ mà Seol Jihu đang thái. Cô chưa từng thấy miếng thịt nào hồng hào và mọng nước đến vậy.

Mặt khác, ánh mắt của Kim Hanbyul đã dán chặt vào đống rau hình nấm từ khá lâu rồi. Chúng trông mềm mại và có mùi thơm tuyệt vời. Cô nuốt nước bọt, tưởng tượng đến lúc được nếm mùi vị của chúng.

“Thứ thịt đó….”

“Mấy cọng rau đó….”

Cuối cùng, họ không thể cưỡng lại được sự tò mò của mình và bắt đầu trút cơn mưa câu hỏi lên đầu Seol.

‘Nhìn kìa.’

Hwajung cực kỳ ấn tượng. Seol Jihu đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của khách hàng.

‘Tuy nhiên, hương vị là yếu tố quan trọng nhất…. Hmm?’

Miếng bột to mà vừa Seol Jihu lấy ra, đã lọt vào mắt xanh của Hwajung. Nó không phải là bột nhão bình thường, bởi vì nó đang tỏa ra ánh sáng vàng óng. Và kỳ lạ thay, bột bánh dường như ngày càng trở nên sền sệt, mặc dù Seol Jihu không hề nhỏ một giọt nước nào vào đó.

“Đó là cái gì?”

“Lúa mì Hoàng Kim.” – Seol Jihu nói đơn giản – “Tôi xay hạt gạo thành bột và nhào. Người bản xứ nơi tôi tìm thấy loại gạo này, gọi chúng là ‘gạo vàng’.”

Seol Jihu tiếp tục.

“Tôi không thể nói nhiều vì đó là bí mật kinh doanh…. Nhưng nói một cách đơn giản, đầu tiên, tôi luộc đậu đỏ trong nước có rắc muối phơi nắng. Sau đó, tôi nghiền đậu đã luộc và đắp chúng vào lọ nơi tôi đựng bột. Cuối cùng, mình cho bột vào hũ ủ men. Phương pháp này loại bỏ tất cả các mùi khó chịu từ bột và tạo ra độ nhớt”.

Khi tay Seol Jihu dừng lại….

Hwajung chớp mắt.

Lớp bột lúc này đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

“Xin thứ lỗi. Tôi phải tập trung ngay bây giờ”.

Seol Jihu đặt một chiếc nồi khác lên bếp và ném khối bột vàng lên không trung.

Và sau đó….

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xcoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt

Bột được cắt thành 17 miếng bằng nhau giữa không trung. Không ai nhìn thấy cây thương của Seol Jihu di chuyển.

“V-Vô ảnh Thương?”

Người quản gia Cha Sorim tròn mắt ngạc nhiên.

Những miếng bột không hề rơi xuống. Giống như một con quay, nó quay tròn trong không khí. Sau đó, sau một thời gian, nó bắt đầu phân rã như vỏ trái cây với độ dày chính xác mà khách hàng yêu cầu.

“Đó chính là… Vô hạn Kiếm Khí!!”

Nữ Vương Chi Kiếm – Nam Da-Eun, há hốc mồm kinh ngạc.

Nhưng Seol Jihu còn lâu mới dừng tay.

Mười bảy cục bột nhanh chóng biến thành sợi mì dài và rơi theo hình xoắn ốc về phía nồi.

“Đó chính là Thiên Mạch Hội Tụ!”

Mì được thả vào nồi cùng lúc nước bắt đầu sôi lên.

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Mọi người đều là những cao thủ, nên họ lập tức nhận ra những kỹ thuật phức tạp mà mà Seol Jihu vừa sử dụng để làm ra món mì.

Nhưng ngay sau đó, sự im lặng này được thay thế bằng những tiếng khịt mũi. Căn bếp lúc này đầy mùi – mùi thơm của thịt nướng trên lửa, mùi của rau chần…. Chưa kể đến mùi thơm khó tả của mì.

Tất cả kết hợp với nhau để tạo ra một hương thơm phong phú và hấp dẫn vô cùng.

Họ không thể kháng cự được nữa.

“Chúng tôi phải đợi bao lâu nữa?”

“Làm nhanh lên anh gì ơi!”

Một số người phàn nàn, một số người than vãn.

“Tôi sắp xong rồi.”

Seol Jihu vớt mì ra khỏi nồi, sau đó nhanh chóng đặt chúng vào thau nước đá. Đột nhiên, tất cả mọi người trố mắt với vẻ ngạc nhiên.

“Mì…?”

Chúng đang di chuyển như những sinh vật sống. Ngay sau khi sợi mì chạm vào nước đá, chúng bắt đầu nảy lên và rơi xuống như một quả bóng.

Nước mà Seol đun trên bếp, giờ đã vàng sáng lấp lánh. Seol Jihu ném tất cả nguyên liệu vào nồi và khuấy cẩn thận. Cậu đợi đủ lâu để hương vị của các nguyên liệu tan vào nước súp và sau đó cân chỉnh hương vị với nước sốt và rượu thơm b í mật của mình. Cuối cùng, cậu chuyển mì vào từng nồi và trang trí chúng với các loại đồ ăn kèm mà khách hàng đã lựa chọn.

Không ai có thể rời mắt khỏi Seol Jihu trong khi tất cả những điều này đang diễn ra.

Đầu ngón tay của cậu ta sáng lên.

Cậu ấy thậm chí còn chưa kích hoạt Quyền năng Thần Thương, nhưng toàn thân cậu ấy đang phát ra ánh sáng vàng chói.

Không thể chịu được ánh sáng đó, nhiều người nhắm mắt lại.

Cạch!!

Họ nao núng trước âm thanh tiếp theo.

Đột nhiên một mùi thơm nồng nặc đã tràn ngập lỗ mũi họ.

Họ chậm rãi mở mắt và nhìn thấy một bát mì ramen sáng rực ở trước mặt.

“Đây là ramen mà các cô đã gọi.” – Một giọng nói trầm ấm vang lên – “Hãy tận hưởng đi nhé.”

Seol Jihu hạ ngọn thương xuống.

Một khoảnh khắc im lặng ập xuống. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt trước khi đồng loạt nhấc đũa lên. Vẻ mặt họ nghiêm nghị, gần như cung kính.

“Món này chắc chắn rất ngon….” – Yi Yoojung gắp một lát chashu lớn cùng với ramen, nuốt nước bọt ừng ực – “Không thể có chuyện nó không ngon….”

Vén tóc khỏi mặt, cô đưa đũa lên miệng.

Soạp!

Và khoảnh khắc cô ấy húp mì….

“É!”

Yi Yoojung mở to mắt. Đầu cô ấy ngả ra sau, và cơ thể cô ấy trở nên cứng đờ. Với mắt nhìn lên trần nhà, cô bắt đầu run rẩy.

Jung Hayeon cũng vậy.

“!?”

Sợi mì cuộn như sóng trong miệng cô. Cô cảm thấy như thể một cơn lốc hương vị đang quét qua miệng mình.

“Ớ! ú á ú ớ!”

Jung Hayeon che miệng rên rỉ. Nước mắt cô bắt đầu trào ra, đầy bối rối và bàng hoàng.

Han Soyoung cau mày khi nhìn hai người. Cho dù món ramen này có ngon đến đâu, cũng không thể bất lịch sự như thế! ‘Còn lâu mình mới giống như họ!’ – Cô cẩn thận húp mì với quyết tâm sắt đá..

Và sau đó….

“Heeeeut!”

Lưng cô cong lên, đi ngược lại ý muốn của cô.

“Những sợi mì này …!”

Chúng đang nhảy múa trong miệng cô. Lúc đầu, chúng có vẻ bình yên trôi chảy như một dòng sông, nhưng bây giờ chúng đang trình diễn điệu tango. Các chuyển động của chúng cũng có thể được mô tả như một chương trình trượt băng nghệ thuật được dàn dựng tốt.

‘Không không….’

Hốt hoảng, Han Soyoung nhanh chóng nhai những sợi mì để ngăn cản vũ điệu đó. Nhưng điều này chỉ khiến tình hình càng thêm rối rắm. Độ đàn hồi của sợi mì đẩy nhẹ vào răng, hài hòa với kết cấu mềm, dai của chúng và tạo ra âm nhạc trong miệng cô. Sau đó, đột nhiên, sợi mì tan chảy trên lưỡi cô, để lại dư vị như kem.

“Ah ah…!”

Tiếng rên rỉ thoát ra từ môi Han Soyoung. Bây giờ cô có thể hiểu phản ứng của hai người kia. Cô biết mình phải nuốt nhưng không thể. Cô muốn giữ hương vị này trong miệng càng lâu càng tốt cho đến khi cô chết — không, kể cả sau khi cô chết.

Khi Han Soyoung cố gắng cưỡng lại sự cám dỗ và nuốt chửng những sợi mì….

—Haaaa ~! —Haaaa ~!

Những âm thanh cảm thán vang lên trong không khí.

Han Soyoung không phải là người duy nhất. Mọi người khác trong phòng cũng thở dốc, mặt đỏ bừng và mồ hôi nhễ nhại.

“KHÔNG! Ôi nó ngon quá! Quá ngon luôn!” – Jegal Haesol đã khóc – “Tại sao mấy chục năm qua tôi chưa được ăn món ramen này! Thật sai trái!”

Vị pháp sư lớn tiếng rên rỉ khi cô ấy tiếp tục nhét vào mặt mình món mì.

“Cô nói đúng…. Nó rất ngon.”

Mercedes trông tương đối bình tĩnh, kiểm tra mùi vị trong miệng mình.

“Anh ta nói, nước này là từ Núi Khởi Nguyên phải không?? Nó thực sự có một hương vị đặc biệt sạch sẽ. Các thành phần thật tuyệt vời, nhưng tôi cũng muốn khen ngợi kỹ năng của a….”

Cô dừng lại giữa câu vì nhận thấy bát của mình đã gần hết. Bộ não của cô ra lệnh cho cô giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay của cô không chịu nghe theo.

“Điều này… rất tệ….”

Với một cái nhìn bối rối, Mercedes đưa hai tay ôm mặt.

“Nghiêm túc đó…. Thật tệ…. Tôi sắp mất kiểm soát rồi….”

Cô bặm môi. Cô biết mình phải dừng lại, nếu không từ nay sẽ không thể sống thiếu món ramen này.

Tuy nhiên….

‘Tôi… tôi bỏ cuộc….’

Tay cô đang nâng một thìa súp vào miệng. Cô đã bị khuất phục trước sự cám dỗ.

Bên cạnh Mercedes, Gehenna đang ôm chiếc bát của mình trên cả hai tay và uống cạn.

“Huuuu!”

Phừng! Phừng!

Lửa bắn ra từ mũi và miệng của cô ấy, nhưng cô ấy dường như không nhận thức được điều này.

“Unnng…!”

Hwajung cũng rên lên một tiếng. Vẻ mặt cô tràn ngập sự ngạc nhiên.

“Tôi không ngờ nó lại ngon đến như thế này ….”

Vừa cắn một miếng, cô đã cắm mặt xuống bát. Cô không thể tìm thấy từ nào để diễn tả hương vị trong miệng mình. Đó là điều đáng chú ý.

“Nhưng… nếu các vị thần mà cũng bị mất kiểm soát thế này… thì những người khác….”

Hwajung nhìn quanh. Nhà hàng đã rất lộn xộn. Hầu hết mọi người đã đứng dậy khỏi ghế, vừa nhảy vừa húp ramen. Ngay cả Cha Sorim, người thường ít nói, cũng nhún nhảy như một cô gái lên ba, à quên, lên bar.

Nhưng họ là những người bình thường nhất trong nhóm. Vivian đang uốn éo trên sàn nhà như một con sâu, cố gắng bắt chước chuyển động của một sợi mì ramen. Seraph thì đứng dậy, giơ cả hai cánh tay lên không trung và xoay người qua lại.

“Mì…! Tôi là một sợi mì…!”

Trong khi đó, Yoo Hyun-Ah lau nước mắt khi cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không: “Sao thế này? Tôi có thể nhìn thấy The Angelus…?” Cô ấy chớp mắt – “Tôi có thể nhìn thấy ngài, ngài bếp trưởng!! Tôi có thể thấy ngài đang cày ruộng và gặt lúa… tất cả chỉ vì món ramen này…!”

Cô ấy dường như đã bị ảo giác.

“Thật là một mớ hỗn độn….” – Hwajung tặc lưỡi. Rồi cô ấy liếc sang bên cạnh và cười khẽ – “Chà, cô kiềm chế tốt đấy”.

Người được khen là Nữ hoàng Bóng tối Goh Yeonju.

“….”

Mặt của Goh Yeonju hoàn toàn cứng đờ.

“Vất vả lắm phải không?”

“Gì…! Còn lâu nhé?”

“Miệng cô có thể cãi lại, nhưng thân thể cô đang tự chuyển động kìa!.”

Thật vậy, vai và tay của Goh Yeonju tự run lên. Cô ấy đang tuyệt vọng chống lại sự thôi thúc đứng dậy và tham gia cùng các vũ công phía sau mình

“Hay tôi nên nói rằng, thực ra miệng cô cũng không biết nói dối??”

Hwajung nhếch mép cười khi cô ấy nhìn xuống bát của Goh Yeonju, vốn đã trống trơn.

“Cô có muốn thêm không??”

“Keuk…!”

Goh Yeonju nghiến răng. Cô ấy có vẻ bực bội, nhưng miệng cô ấy mở ra từ từ bất chấp ý muốn của cô ấy.

“Nếu cô muốn ăn nữa, thì cứ nói thật đi.”

“Tôi…!”

“Nói đi, nói đi. Chỉ cần trung thực với chính mình.” – Hwajung thì thầm với giọng trêu ghẹo, và Goh Yeonju cúi đầu.

Cổ họng Nữ hoàng Bóng tối khẽ chuyển động.

“Một bát nữa….”

“Gì cơ?”

“Cho tôi….”

“Tôi không thể nghe thấy gì cả. Cô cần phải nói to hơn nữa”.

Goh Yeonju ngẩng đầu lên và càu nhàu.

Khuôn mặt cô vẫn đầy phẫn nộ nhưng trong mắt cô lại ánh lên một tia khát khao mãnh liệt.

“Xin vui lòng…!” – Cuối cùng, cô ấy đã nói ra – “Xin vui lòng…! Cho tôi một bát nữa…!”

Cô van xin với giọng nói đẫm nước mắt.

“…Đã nhận yêu cầu.”

Seol Jihu nói khẽ và đặt một chiếc nồi khác lên bếp.

Trong khi nấu ăn, cậu để ý đến cô gái nhỏ đang ngồi trong góc nhà hàng.

Cậu đã từng gặp cô một lần trước đây.

“W…. Woahhh….”

Cái nĩa của cô gái bận rộn di chuyển giữa cái bát và đôi môi màu anh đào của cô ấy. Những tiếng cảm thán vang lên không ngớt.

“Cuối cùng thì cô ấy cũng giống như một đứa trẻ bình thường.”

Seol Jihu lặng lẽ mỉm cười trước đôi má phúng phính và nụ cười dễ thương của cô bé. Cậu cám thấy cô ấy thật dễ thương khi gọi món ramen giăm bông, nhưng cách cô ấy ăn mì còn dễ thương hơn.

“Măm măm…. Hừ? ”

Đột nhiên, ánh mắt họ chạm nhau.

“Ah!”

Cô gái bối rối trước khi đột nhiên giả vờ nghiêm trang. Thế rồi cô ấy giơ nĩa lên một cách chậm rãi và cố gắng ăn từ tốn. Tuy nhiên….

“!”

Bát của cô đã cạn sạch.

Bối rối, cô gái liếc nhanh vào bếp. Cô thấy rằng Seol Jihu vẫn đang nhìn cô chằm chằm.

“Eek!”

Một âm thanh bối rối vang lên

Seol Jihu cười khúc khích trước khi đến gần cô gái.

“Hương vị Ramen của cô thế nào, thưa cô?” – Cậu ta hỏi với một giọng lịch sự.

“D…dở…” – Cô gái trả lời với giọng điệu ủ rũ.

“Thế sao. Tôi hiểu rồi. Là lỗi của tôi.”

“Hừm!”

“Cô có thể nói cho tôi biết chính xác rằng điểm nào dở không? Tôi sẽ cố gắng sửa chữa trong lần tiếp theo.”

“Ư…. Ý tôi là…. Ưmmmmm….”

Cô gái ngập ngừng. Có vẻ như cô ấy đang cố gắng nghĩ xem nên nói gì nhưng vô ích.

“Tôi không biết!”

“Cô không biết ư?”

“Đương nhiên!!” -Cô gái hét lên trong giận dữ – “Tôi mới ăn 1 bát thì làm sao biết được! Phải ăn thêm 10 bát nữa!”

“Hừm…. Nhưng tôi sợ cô sẽ chán…Cô thực sự muốn ăn món mì dở như vậy ư?”

“Đ-Đó là….” – Cô bĩu môi – “Nào…. Cho tôi ăn đi…. Nếu không ăn thêm thì tôi sẽ không biết được….”

Nước mắt cô gái bắt đầu trào ra khi cô ấy đẩy chiếc bát rỗng của mình về phía trước.

Seol Jihu khẽ cười thầm.

“Tôi cũng muốn thêm bát nữa.” – Gehenna lên tiếng – “Đừng bận tâm đến đứa trẻ đó. Cô ta đã như vậy kể từ khi sinh ra. Thật đấy.”

Nghe vậy, Seol Jihu cảm thấy hài lòng vàquay trở lại nhà bếp.

Cậu vừa lôi một cục bột khác ra khỏi lọ, vừa hỏi: “Còn ai muốn bát thứ hai không?”

***

Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người đều hài lòng – không, họ cực kỳ hài lòng với các món ăn.

“Cảm ơn cậu.” – Hwajung chân thành bày tỏ lòng biết ơn – “Tôi không ngờ có một ngày tôi hiểu được con người.”

Các vị thần không cần thức ăn để tồn tại. Đúng hơn, họ ăn hay không cũng chẳng có gì khác biệt cả.

“Tôi luôn nghĩ rằng chuyện ăn uống thật là bất tiện…. Hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi được thưởng thức niềm vui khi ăn.”

“Tôi rất mừng vì cô nói vậy.”

“Cậu không cần quá khiêm tốn.”

Khi Hwajung nhìn quanh căn phòng, cô ấy thở dài. Cô ấy nhìn thấy Kim Hanbyul vẫn đang vùi mặt vào trong bát của mình. Cô ấy đang liếm cái bát, gần như thể cô ấy đã bị linh hồn của một con chó nhập vào.

“Dậy đi. Chúng ta phải về nhà ngay bây giờ”.

Hwajung búng tay.

Phừng!

Ngọn lửa đỏ rực bao quanh Kim Hanbyul.

“…Ah?”

Kim Hanbyul ngẩng đầu lên, nhưng chỉ một lúc. Cô bối rối nhìn xung quanh trước khi úp mặt vào bát.

“Có vẻ như bây giờ đến lượt tôi.”

Gehenna duỗi tay.

Bùm! Bùm!

Một làn sóng dung nham quét qua Kim Hanbyul.

Cuối cùng Kim Hanbyul cũng tỉnh lại sau khi được thanh tẩy bởi hai ngọn lửa tinh túy nhất và mạnh mẽ nhất.

“Hai người hợp sức lại mới thức tỉnh được cô ta… Món ramen này thực sự có thể cướp lấy linh hồn của những người bình thường.” – Mercedes tặc lưỡi.

“Dù sao, chúng ta đã thua.” – Hwajung nói – “Không có gì để phàn nàn nữa. Tôi chắc chắn rằng mọi người sẽ đồng ý với tôi.”

Cô ấy thẳng thắn thừa nhận: “Thua cuộc không phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng… tôi chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng tốt như thế này.”

“Cô nói đúng. Đây quả thực là một thất bại ngon lành”.

Gehenna và Mercedes cũng đồng ý.

“Chòm sao vàng…. Là đầu bếp riêng của tôi…. Hehe….” – Cô gái nhỏ lẩm bẩm trong khi ngủ thiếp đi trên lưng Mercedes. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt ấy, có lẽ cô bé đang có một giấc mơ hạnh phúc.

“Chúng tôi đã thua, có nghĩa là chúng tôi phải giữ lời hứa của mình.”

“Ý cô là….”

“Ngày mai cậu có mở cửa không?”

“Tất nhiên.”

“Tốt.” – Hwajung mỉm cười – “Một người đàn ông sẽ ghé thăm nhà hàng này vào tối mai.”

Và đúng như vậy.

Ngày hôm sau.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Seol Jihu ngồi đợi vị khách đó. Đột nhiên cậu nghe thấy chiếc chuông nhỏ gắn trên cửa kêu vang.

“Xin lỗi.”

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ hướng cửa.

“Xin mời….”

Seol Jihu khựng lại.

Bởi vì cậu nhìn thấy một người đàn ông bước qua cánh cửa đang mở.

Mái tóc gọn gàng, đôi mắt nhân hậu với những đường nét nam tính…. Người đàn ông đứng trước mặt cậu nhìn đẹp trai lạ thường. Và vì lý do nào đó, Seol Jihu ngay lập tức cảm thấy anh ấy thân thân thuộc.

‘Hóa ra người đàn ông này là….’

Chiến Thần Kim Soohyun.

Ánh mắt của họ chạm nhau trong không trung.

‘… Mình có nên thử dùng Cửu Nhãn không?’

Cậu không chắc liệu nó có hoạt động hay không, nhưng cậu rất tò mò.

Tuy nhiên, ngay khi cậu ta chuẩn bị kích hoạt Cửu Nhãn….

Seol Jihu chớp mắt.

‘Huh?’

Lần nữa, Cửu Nhãn tự động được kích hoạt. Và lần này, hiệu ứng của nó không kết thúc nhanh như lần trước.

‘Chuyện gì vậy?’

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, hoàng kim…. Chín màu sắc tràn ngập tầm nhìn của Seol trong nháy mắt. cậu có thể cảm giác được Cửu Nhãn đang tức giận. Như thể nó đang cố đẩy thứ gì đó ra khỏi Seol Jihu.

Sau đó, trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm thấy có thứ gì đó nhanh chóng lùi xa khỏi mình. Đồng thời, hiệu ứng của Cửu Nhãn cũng từ từ mờ nhạt. Khi tầm nhìn trở lại bình thường, Seol Jihu nhận thấy rằng cậu và Kim Soohyun đã nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

“Cái gì…. Tam Nhãn bị đẩy lùi…? Tôi chưa từng thấy điều đó trước đây…. ”

Kim Soohyun lẩm bẩm những lời mà Seol Jihu không thể hiểu được. Sau đó, anh ta dừng lại một lúc rồi khẽ cúi đầu.

“Ah. Những người vợ của tôi nói rằng họ yêu thích ramen của anh… vì vậy tôi nghĩ rằng tôi nên ăn thử. Cửa hàng vẫn mở chứ?”

Seol Jihu bối rối gật đầu.: “Phải, tất nhiên. Tôi đang chờ anh đây. Mời vào.”

“Cảm ơn anh.” – Kim Soohyun gật đầu và đóng cửa lại. Seol Jihu dẫn anh đến một chiếc bàn trống.

“Vui lòng chọn món?”

“Mm….” – Kim Soohyun nhìn vào thực đơn, sau đó nở một nụ cười lo lắng – “Tôi e rằng mình không biết nhiều về ramen. Anh có thể chọn giúp tôi không?”

“Tất nhiên. Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị suất cơ bản nhất.”

“Cảm ơn anh.”

Seol Jihu quay lại và đặt một cái nồi trên bếp. Cậu khẽ liếc nhìn Kim Soohyun trong khi đợi nước sôi.

Chiến Thần cũng đang nhìn quanh nhà hàng.

“Anh ấy trông khá bình thường….”

Một phần vì chiếc áo phông trắng và quần jean mà anh ấy đang mặc, một phần vì khí chất của anh ấy có vẻ bình thường.

[Tôi cũng muốn ăn ramen của anh ta].

Ồ…. Seol Jihu nhận thấy Kim Soohyun đã đặt một quả cầu nhỏ màu xanh lam trên bàn của mình.

“Zero Code? Ngươi…Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

[Tôi muốn ăn ramen của anh ấy. Vậy thôi.]

“Nghiêm túc đó hả…? Được thôi.”

Cạch cạch cạch!

Đột nhiên, thanh kiếm khổng lồ ở thắt lưng anh ta bắt đầu rung chuyển.

“Cái gì. Ngươi cũng vậy ư, Excalibur?”

Cạch cạch!

“Ngươi đang nói gì vậy? Một thanh kiếm như ngươi làm sao có thể ăn ramen? Ôi, làm ơn đi. Anh ấy sẽ nghĩ ta là kẻ kỳ dị!”

Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch!

Thanh kiếm mang tên Excalibur rung chuyển và giậm lạch cạch xuống sàn nhà. Như thể nó đang nổi cơn thịnh nộ.

“Được rồi, được rồi! Xin lỗi, cho tôi thêm hai bát nữa được không?”

Kim Soohyun hét lên và lấy hai tay ôm mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương