Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 502: Phụ chương 13 – Và ngôi sao lại tỏa sáng (Đang edit)

[Note: Do bận rộn nên Ad Ngọc Linh chưa kịp edit kỹ. Mọi người đọc tạm cho đỡ sốt ruột nha]

“Jihu ~ Em đến đây… hả??”

Baek Haeju đến Thiên đường sau khi hoàn thành công việc ở quán cà phê của mình. Cô khịt mũi. Mùi ramen đã bao trùm nhà hàng của Seol Jihu.

“Ah?”

Nhìn xung quanh, Baek Haeju thấy nhà hàng hoàn toàn hỗn loạn – bàn ghế lật tung, bát đĩa vỡ tan tành, nước súp và mì ramen bắn tung tóe trên sàn nhà.

Nằm giữa đống hỗn độn này là Seol Jihu, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

“J-Jihu?”

“Keuhehehehe….”

Baek Haeju không thể biết cậu ta đang cười hay đang khóc.

“Tại sao….”

Một đôi mắt bóng mờ liếc nhìn Baek Haeju.

“Em cũng ở đây… để cười ramen của tôi…?”

Đôi mắt của Baek Haeju mở to.

“Đừng nói với em là….”

Cô chưa bao giờ thấy Seol Jihu tuyệt vọng và tức giận đến thế. Ngay cả trạng thái hờn dỗi của cậu ấy cũng không tệ đến mức này.

“Jihu!”

Baek Haeju vội vàng chạy đến và ôm lấy Seol Jihu.

“Không sao đâu. Không sao đâu. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ ổn rồi….”

Vẻ mặt của Seol Jihu dần dần buông lỏng.

“Đừng khóc….”

Mi mắt của Baek Haeju run lên khi cô ấy liên tục vuốt ve má Seol Jihu.

“Keuk…!”

“Jihu, Jihu của em….”

Bên trong nhà hàng lộn xộn, chỉ có tiếng khóc của hai người vang lên.

***

Sau khi trở về sau chuyến thám hiểm, Eun Yuri, Yi Seol-Ah, Chung Chohong và Phi Sora ngay lập tức đến ngôi đền của Luxuria. Đó là bởi vì họ đã nghe từ Kim Hannah rằng Seol Jihu đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt như một người tàn tật.

“Này, Seol!”

Chung Chohong gạt một nhóm Linh mục đang cố gắng ngăn cô lại và giật tung cái cửa ra.

“Chuyện quái gì đã xảy ra!?”

Seol Jihu nằm trên giường, không nhúc nhích một tấc, nhìn như con cá chết. Có vẻ như cậu ta đã không ăn trong nhiều ngày vì cậu ta trông như một bộ xương.

“Gì…. Ai đã làm điều này với cậu… !?”

Chohong không thể giấu được sự bàng hoàng của mình sau khi nhìn thấy trạng thái của cậu.

Đầu của Seol Jihu nghiêng sang một bên. Sau khi nhìn Chohong không nói nên lời…

“Ah….”

Giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt.

“Cho….”

“Vâng đó là tôi! Tôi đây! Cậu có thể nhận ra tôi không?”

“Chohong….”

“Đúng rồi! Tại sao cậu lại khóc vậy!? Đừng khóc!”

“Chohong…!”

Cuối cùng, cậu ấy bật khóc. Không kìm được nước mắt, Seol Jihu chạy vào vòng tay của Chohong.

Chohong ôm lấy Seol Jihu và vỗ về lưng cậu. Tuy nhiên, cô đã sửng sốt trong giây phút tiếp theo, khi Seol Jihu cắm sâu vào ngực cô như một mũi khoan.

“Đ-Đúng vậy. Một người đàn ông trưởng thành không nên khóc.”

Chà, chà ~

“Chỉ cần cho nói tôi biết ai đã làm điều này.”

Chà, chà ~

“Nào. Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra! Tôi sẽ lấy Thorn of Steel của tôi và…. ”

Chà, chà ~

“… Đủ rồi, đồ khốn nạn!”

Chohong đá bay Seol Jihu.

“Ah, sao chị lại làm thế!?”

Nhìn thấy Seol Jihu bị ném xuống giường, Yi Seol-Ah sợ hãi hét lên.

“Nhìn này!”

Chohong chỉ vào vùng ngực của cô và hét lên. Áo sơ mi của cô ấy dính đầy nước mắt và nước mũi của Seol Jihu.

“Nào nào! Anh ấy đang bị tổn thương về mặt tinh thần mà!”

Yi Seol-Ah lườm Chohong trước khi mở rộng vòng tay với Seol Jihu: “Sư huynh! Lại đây!”

“Không, đến đây với em.” – Eun Yuri cũng dang tay ra.

Seol Jihu nhìn qua lại giữa hai người phụ nữ…

“….”

… trước khi làm vẻ mặt rất thất vọng.

Có vẻ như bộ ngực lép của họ không đủ để thỏa mãn cậu ấy.

Sau đó, nhìn thấy Phi Sora, người đang thất thần đứng ở phía sau, cậu ta lập tức đứng dậy và lê bước tới.

“Cô Phi Sora….”

“Hmm?”

“Cô Phi Sora…!”

“Hả? Tại sao cậu lại nhắm mục tiêu tôi?”

“Có phải ramen của tôi… dở…?”

Seol Jihu đột ngột thốt ra một câu hỏi. Phi Sora lúng túng khi cố gắng đẩy Seol Jihu ra.

“… Không, nó rất ngon.”

“Thơm ngon…?”

“Đúng. Anh biết tôi phát điên vì nó mà. Tại sao, có người nói nó dở à?”

Khuôn mặt Seol Jihu tối sầm lại. Nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, sức mạnh như thoát ra khỏi chân tay. Thật tệ đến mức cậu ta từ bỏ bộ ngực của Phi Sora và lê bước về giường của mình.

“Chờ một chút, đó là lý do sao?” – Phi Sora hỏi trong khi phủi quần áo.

Seol Jihu chán nản cúi đầu đáp lại.

“Chỉ vì điều đó… !?”

Phi Sora ngớ người lẩm bẩm trước khi nhếch môi. Đó là bởi vì cô nhớ lại cửa sổ trạng thái ngớ ngẩn mà Ira đã cho cô xem cách đây không lâu. Dù thế nào đi nữa, niềm đam mê của Seol Jihu dành cho ramen của Cậu ấy là có thật.

“Nào, hãy ngẩng cao đầu! Mọi người có thị hiếu khác nhau. Đương nhiên sẽ có một vài người không thích nó!”

Chính lúc đó.

“Tôi cũng đồng ý.”

Một giọng nói già nua đột nhiên xông vào.

Seol Jihu mở to mắt.

“Ngài Ian?”

Ian đang đứng ở cửa. Bên cạnh ông là Seo Yuhui, người đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Vì Seol Jihu không có dấu hiệu tốt lên, cô ấy đã đưa Ian đến Thiên đường như một biện pháp đặc biệt.

“Tôi đã nghe những gì đã xảy ra. Cậu bị chê hả?”

Ian bước vào với một nụ cười dịu dàng.

“Tôi biết đó là vấn đề lớn vì cậu là chủ nhà hàng và đầu bếp. Nhưng đáp ứng khẩu vị của mọi người là một điều rất, rất khó. Có thể nói rằng điều đó gần như là không thể.”

“Đúng….”

“Tất cả những gì cậu có thể làm là cố gắng hết sức để làm hài lòng càng nhiều người càng tốt. Trong quá trình đó, đương nhiên sẽ có vài thất bại. Người ta nói rằng, thất bại là mẹ của mọi thành công, cậu nhớ không? ”

“Tôi có nhưng….”

Seol Jihu nở một nụ cười đau khổ và cay đắng.

“Tôi đoán… tôi thất bại là điều đương nhiên….”

Đúng vậy, cậu ấy phải đối mặt với những đối thủ mà quá khó. Làm hài lòng khẩu vị của các vị thần cấp Cửu Thiên, không phải là điều mà một con người có thể làm được.

“Tôi hẳn đã mơ ước quá lớn.”

Một giấc mơ không bao giờ có thể trở thành hiện thực.

“Khi ta không thể làm gì… đúng, khi ấy ta nên từ bỏ”.

Seol Jihu gục đầu xuống. Có vẻ như cậu đã từ bỏ hoàn toàn.

Nhìn thấy điều này, nét mặt Ian tối sầm. Ông cũng có vẻ hơi tức giận.

“Điều này làm tôi nhớ lại quá khứ.”

Ian nói.

“Cậu có nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu không?”

“Vâng…?”

“Ý tôi là trong chuyến thám hiểm Khu rừng khước từ. Chắc chắn, cậu vẫn nhớ những gì tôi đã nói khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”

Ian vừa nói vừa vuốt chòm râu trắng của mình.

“Anh bạn trẻ, cậu có thích ngực lép không?”

Seol Jihu nghi ngờ tai mình. Tự dưng Ian đang nói cái quái gì vậy?

“Ngài Ian, giờ không phải lúc….”

“Chỉ cần trả lời tôi. Cậu có thích chúng không?”

“…Có.”

“Thế ư? Tôi nghĩ câu trả lời của cậu quá nửa vời” – Ian cười khúc khích – “Tôi nghĩ là cậu không thích đâu.”

Seol Jihu chớp mắt.

“Cậu là một fan hâm mộ của những bộ ngực khủng. Cậu thậm chí không nhìn vào những bộ nhỏ. Ngực đẹp đến mấy mà nhỏ thì cậu cũng không quan tâm, đúng không?”

“… Ngài Ian, thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không hiểu những gì mà ngài đang cố gắng nói.”

Những gì Ian nói không hề sai. Không phải là Seol Jihu không đồng ý, nhưng cậu ấy chỉ không thể hiểu sở thích của mình có liên quan gì đến vấn đề này.

“Hừm….”

Ian nhìn chằm chằm vào Seol Jihu. Ông có vẻ hơi thất vọng và tiếc nuối.

“Lúc đầu tôi không tin… nhưng có vẻ như những tin đồn là sự thật.”

“Tin đồn?”

“Ừm. Tin đồn rằng anh hùng huyền thoại của Thiên đường đã rơi vào tình trạng sa sút và đánh mất vinh quang trước đây của mình.”

Seol Jihu nhíu mày. Đương nhiên cậu biết Ian đang nói về ai.

“Nếu đó là người đàn ông mà tôi biết….”

Nếu đó là người đàn ông đã liều mạng tại Thung lũng Arden để thu hút các Ký sinh trùng, đưa ra kế hoạch giải cứu Phòng thí nghiệm Công quốc Delphinion, dẫn dắt chuyến thám hiểm Spirit Realm đến thành công, và tiêu diệt Trùng hậu cùng các Tư lệnh…

“Nếu là người đàn ông đó, cậu ấy sẽ nghĩ về vấn đề này một lần nữa và vắt óc để giải quyết vấn đề.”

Đôi mắt Seol Jihu từ từ nheo lại.

“Giờ thì tôi đã hiểu. Một thời gian dài đã trôi qua mà, cũng phải thôi” – Ian tặc lưỡi – “Tuy nhiên, tôi vẫn thất vọng.”

Seol Jihu nhăn mặt.

“Vớ vẩn!”

Chiếc giường rung chuyển.

Seol Jihu bật dậy và trừng mắt nhìn Ian.

Tuy nhiên Ian không quan tâm đến ánh mắt dữ dội của cậu ta.

“J-Jihu!”

“Ngài Ian!”

Một vài phụ nữ bước vào giữa họ.

Sau khi lườm Ian một lúc…

“À, được rồi, tôi xin lỗi vì đã làm ngài thất vọng.”

Seol Jihu lẩm bẩm một vài từ trước khi bước đi.

Koong!

Cậu đóng sầm cửa lại, bước chân nhanh chóng xa dần.

“Ngài Ian….”

Không biết phải làm gì, Seo Yuhui nhìn Ian đầy phẫn uất.

“Ngài không nên gay gắt như vậy. Cậu ấy đã bị sốc nặng…. ”

Ian nhắm mắt và thở dài.

“Có ai ở đây muốn trở thành bạn nhậu của tôi hôm nay không?”

Ông ta nói với một chút cay đắng.

“Tôi buồn quá. Tôi sẽ cần rượu để xoa dịu trái tim của mình.”

Khẽ nhếch môi vì vị đắng, ông lắc đầu quay đi.

***

“Hừm!”

Seol Jihu bực bội bước ra khỏi ngôi đền.

‘Gì? Tôi đã đánh mất bản thân? Ông ấy thất vọng?”

Cậu sững sờ, chỉ nghĩ về điều đó. Cậu ấy cảm thấy mình bị đối xử bất công.

“Ông ấy không biết gì cả.”

Mình đã làm mọi thứ tôi có thể. Mình đã cố gắng hết sức!

Ông ấy thậm chí còn không biết mình đang chống lại ai …!”

Có thể làm gì khi đối mặt với các vị thần cấp Cửu Thiên?? Seol Jihu tức giận càu nhàu.

Đang đi bộ trong lúc chìm trong suy nghĩ, Seol Jihu thấy mình đang đứng trước nhà hàng. Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, Seol Jihu xé tấm biển ‘Tạm thời đóng cửa’ và hét lên.

“Hôm nay cửa hàng mở!”

Bởi vì giọng nói lớn của cậu ta, xung quanh cậu ta lập tức xôn xao.

“Chúng tôi đang mở cửa kinh doanh! Chúng tôi đang mở cửa kinh doanh!”

Sau khi hét thêm vài lần nữa, Seol Jihu tức giận bước vào và chuẩn bị mở cửa hàng.

Do nhà hàng đã đóng cửa từ lâu nên rất đông người đã nhanh chóng tập trung và lấp đầy chỗ trống trong nhà hàng.

Mọi khách hàng đều không thể giấu được sự sửng sốt trước hương vị của ramen và hài lòng.

‘Ramen của tôi ngon. Ai cũng công nhận điều đó. Những nữ thần đó mới là kẻ kỳ lạ.’

‘Họ nói mình là kẻ tự mãn. Thế thì sao chứ? Tại sao phải vứt bỏ bản ngã của mình?’

Đúng lúc đó…

“Iya ~ Thèm quá đi mất!.”

“Chính xác! Anh biết không, em phải chờ mấy tháng rồi đấy!”

“Anh bảo này, có một cách để làm cho nó ngon hơn đấy!”

“Như thế nào cơ??”

Một cặp đôi đang vui vẻ thưởng thức món ramen trong nhà hàng. Thấy vậy, Seol Jihu mỉm cười hài lòng.

‘Mình không … sai. Họ mới sai’

Chính lúc đó.

Seol Jihu giật mình nhảy dựng. Đó là bởi vì người đàn ông lấy cá ngừ đóng hộp và đổ vào bát ramen.

“Nhìn này. Cho cái này vào và sau đó….”

“C-Chờ đã!”

Khi Seol Jihu hét lên, cặp đôi nhìn lại cậu, bối rối.

“Cái đó….”

“Sao cơ?”

“Đó không phải là cách đúng đắn để ăn ramen….”

“Hmm? Lại có một quy tắc ăn ramen ư?” – Cô gái ngơ ngác hỏi.

“Dĩ nhiên là không. Cách tốt nhất là ăn theo sở thích” – Chàng trai trả lời.

Khi nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, Seol Jihu nghẹn ngào: “Nhưng… như thế sẽ phá hủy hương vị gốc của ramen….”

“Hương vị ban đầu nào? Ngoài ra, tại sao anh lại can thiệp vào chuyện này? Nhiều người cũng bỏ đồ ăn kèm vào ramen mà!” – Người đàn ông nói tiếp – “Nhà sản xuất cũng viết trên gói ramen. Chúng ta có thể thêm hành lá và các nguyên liệu khác để món ăn ngon hơn”.

“Chính xác.” – Người phụ nữ bĩu môi.

“C-Cái gì?”

Seol Jihu vội vàng chạy đến thùng rác và tìm một gói ramen. Sau đó, khi Cậu ấy đọc phía sau…

“!”

Đôi mắt cậu mở to.

Cậu thở hổn hển và há hốc mồm như thể bị ai đó đấm vào đầu.

‘Không….’

Mắt Seol Jihu run lên.

‘Không đời nào….’

Tay cậu, và cả thân hình cậu run lên.

“K-Khoan đã….”

“Lại gì nữa đây?” – Người đàn ông càu nhàu.

“Chỉ cần, một thìa thôi là được rồi. Làm ơn cho tôi nếm thử món súp….”

Seol Jihu húp một thìa súp ramen trộn với cá ngừ đóng hộp.

Cậu nhắm mắt lại ngay khi đưa thìa vào miệng.

Cậu ấy không thể biết liệu nó có tốt hay không. Không, điều quan trọng là một hương vị độc đáo đã được thêm vào.

Đó là hương vị mới mà Seol Jihu đã tìm kiếm mãi mà không thấy.

Tk. Chiếc thìa súp rơi khỏi tay Seol Jihu.

Seol Jihu nâng cằm và nhìn lên trần nhà.

‘Tôi hiểu rồi….’

[Mọi người có những sở thích khác nhau.]

[Cậu là một fan hâm mộ của những bộ ngực khủng. Cậu thậm chí không nhìn vào những bộ nhỏ. Ngực đẹp đến mấy mà nhỏ thì cậu cũng không quan tâm, đúng không? ]

Những lời Phi Sora và Ian nói, cuối cùng Seol Jihu cũng hiểu ra.

“…Ah.”

Cậu định thần lại. Ngay sau đó, Seol Jihu chạy ra khỏi nhà hàng, bỏ lại mọi thứ.

“Ngài Ian! Ngài Ian!”

Cậu ta chạy quanh thành phố, tìm kiếm Ian một cách điên cuồng.

Ian đang uống rượu ở quán rượu, mũi ông đỏ bừng vì say.

Cạch!

Tiếng đập cửa vang lên. Vừa uống xong ly của mình, Ian chớp mắt.

“Ngài Ian…!”

Seol Jihu đang chạy về phía cậu, thở hổn hển.

“Tôi xin lỗi.”

Cậuta quỳ xuống ngay khi đến chỗ Ian.

“Tôi thành thật xin lỗi. Tôi đã sai.”

“….”

“Làm ơn… xin hãy cho tôi những lời dạy của ngài.”

Ian chăm chú nhìn Seol Jihu đang quỳ.

Seol Jihu trông tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

“… Để tôi hỏi lại cậu.”

Ian nhẹ giọng hỏi.

“Bạn của tôi, cậu có thích ngực lép không?”

Lần này …

“…Có.”

Seol Jihu gật đầu chắc chắn.

“Tôi yêu chúng.”

Cậu nói với giọng nghẹn ngào.

“Lần này tôi không nói dối.”

“… Hì.”

Một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt Ian.

“Ha ha ha ha ha ha!”

Sau đó, ông ta phá lên một tràng cười sảng khoái. Đặt chiếc ly trên tay xuống, ông đứng dậy.

“Tôi biết cậu sẽ tỉnh lại mà!”

“Ngài Ian, tôi—”

“Không sao đâu, tôi hiểu. Bây giờ đứng dậy. Tôi sẽ chia sẻ với bạn một số kiến ​​thức quý giá của tôi”.

“Ngài Ian…!”

“Đứng dậy! Một anh hùng huyền thoại không nên quỳ lạy người khác dễ dàng như vậy!”

Ian đích thân kéo Seol Jihu lên.

“Đi nào. Chúng ta có rất nhiều điều để nói với nhau trong ngày hôm nay”.

Ian cười toe toét. Seol Jihu cũng mỉm cười gật đầu.

Ngay sau đó, hai người đàn ông dìu nhau rời khỏi quán rượu.

“….”

“….”

Sau khi họ rời đi, sự im lặng bao trùm trong quán rượu. Nhìn thấy bóng dáng của Seol Jihu khuất dần vào phía xa, Chohong xoa mũi. Cô ấy trông như không hiểu những gì mình vừa thấy.

“…Này, theo cô….”

“Đừng hỏi tôi!” – Phi Sora nhanh chóng bắt bẻ – “Tôi, tôi cũng không biết. Tôi đã từ bỏ việc cố gắng hiểu Cậu ấy từ lâu”.

Vẫy tay và lắc đầu, Phi Sora bỏ đi.

“Haaaaa….”

Trong khi đó, Kim Hannah thở dài. Cô đặt tay lên lưng Phi Sora và vỗ về không nói một lời.

***

Kwaaaaaa!

Ở giữa dòng thác đang phun trào, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng và suy tưởng, như một vị ẩn sĩ.

Đó là Seol Jihu.

Sau khi nói chuyện với Ian, cậu ấy đã đến đây để sắp xếp suy nghĩ của mình.

“Mình đã sai lầm ngay từ đầu.”

Ba nữ thần nói đúng. Không chỉ có một tiêu chuẩn trong cách nấu ramen. Một nhà sản xuất có thể nói 550mL trong khi nhà sản xuất khác có thể nói 500mL. Ngoài ra còn có nhiều ghi chú khác.

—Để kiểm soát vị mặn, vui lòng cho lượng bột canh phù hợp với bạn.

—Tùy theo sở thích, có thể cho hành lá và trứng vào để tăng hương vị.

Đó là những từ mà Seol Jihu đọc được trên mặt sau của gói ramen.

“Tùy theo sở thích.”

Cho tới bây giờ, cậu hoàn toàn bỏ qua những lời này.

Tất nhiên, gìn giữ một chuẩn mực không phải là một điều xấu. Nhưng như Gehenna đã nói, Seol Jihu phải tạo ra được những biến thể phù hợp mà không đánh mất đi những chuẩn mực cơ bản.

Seol Jihu đã không làm được như vậy.

Cậu đang sử dụng ramen do người khác làm. Cậu ta thậm chí còn chưa thử đổi nước máy sang nước chất lượng cao hơn.

Cậu chỉ thực hiện hoàn hảo những gì đã có mà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vươn tới cảnh giới đột phá hơn.

Mặc dù vậy, cậu ấy vẫn nói với khách hàng của mình rằng cách cậu ấy làm ramen là ngon nhất.

Đó chính là sự bướng bỉnh và hách dịch chứ còn gì nữa! Một triết lý tồi tệ dựa trên sự kiêu ngạo!

Khi nhận ra điều này, Seol Jihu không thể giấu được sự bối rối của mình.

“Đây không phải là lúc để đứng lãng phí thời gian.”

Đôi mắt của Seol Jihu mở to, một tia sáng sắc bén lóe lên.

Sau đó, khi Cậu ấy vươn vai..…

UỲNH!

Một hiện tượng thần bí đã xảy ra.

Dòng thác cao vút tận trời đêm.

Theo bản chất, nước phải rơi từ trên xuống dưới. Tuy nhiên, năng lượng của Seol Jihu đã làm thay đổi quy luật tự nhiên này trong giây lát.

Một ánh sáng vàng lóe lên trên bầu trời đêm đen.

Chòm sao Hoàng Kim đang ngủ quên, đã bắt đầu sáng trở lại.

***

Seol Jihu rời Thiên đường vào ngày hôm đó và quay trở lại Trái đất.

Vài ngày sau, một tin đồn khó tin bắt đầu lan truyền bên trong Valhalla. Đó là Seol Jihu đã xin việc tại một nhà máy ramen. Cậu nhanh chóng lọt vào mắt xanh của người quản lý, được thừa nhận kỹ năng của mình và được thăng chức vào nhóm nghiên cứu và phát triển (R&D).

Nhưng khi một vài thành viên Valhalla đi kiểm tra sự thật của tin đồn, thì cậu ta đã nghỉ việc.

Seol Jihu đã vào công ty ramen để quay lại những điều cơ bản. Cậu ấy muốn tìm hiểu quy trình xem ramen được sản xuất như thế nào.

Tiếp theo, Seol Jihu đi du lịch. Seol Jihu đã đến thăm mọi nhà hàng ramen nổi tiếng ở Hàn Quốc. Và bất cứ khi nào cậu ta tìm được một nơi mình thích, cậu ta lại quấy rầy bếp trưởng.

“Xin vui lòng! Xin hãy dạy tôi công thức của anh…!”

“Không thể nào! Tôi đã phải nghiên cứu và học hỏi hàng chục năm để phát triển công thức này!”

“Tôi không yêu cầu anh đưa nó cho tôi miễn phí! Tôi sẽ trả tiền…!”

“Há! Mơ đi! Ngay cả 100 triệu won cũng không đủ để lay chuyển tôi!”

Seol Jihu rút ra 200 triệu won. Vị bếp trưởng sững sờ.

“Anh có đang xúc phạm niềm đam mê của cuộc đời tôi à? Tôi không cần đống tiền chết tiệt của anh.”

Seol Jihu rút thêm 300 triệu.

“Dừng lại! Đó là niềm đam mê của tôi, thứ mà tôi đã đánh đổi tuổi trẻ của mình! Tôi không thể bán nó để lấy tiền!”

Seol Jihu rút thêm 500 triệu.

“Gần đây, tôi cảm thấy không khỏe và đang tìm kiếm người kế nghiệp. Tôi ngưỡng mộ đam mê của cậu, tôi sẽ giao phó công thức này cho cậu”.

Cứ như vậy, cậu đã thu thập những công thức nấu mì xuất sắc nhất đất nước.

Khi kết thúc chuyến du lịch ở Hàn Quốc, cậu đã hướng mắt ra nước ngoài. Nhật Bản, Trung Quốc… Nếu có một quán mì nổi tiếng, cậu ấy lập tức ghé thăm.

Mãi đến khi kết thúc chuyến du lịch, Cậu ấy mới trở lại Thiên đường.

Nhưng vẫn chưa xong. Chuyến đi của Seol Jihu vẫn tiếp tục.

Cậu ta cày ruộng hoặc tiến hành những chuyến thám hiểm đơn độc. Cậu ta không tiếc công sức để có được nước chất lượng cao hơn một chút.

Ví dụ, Cậu ấy đến Linh Giới và ghé thăm hồ của Cây Thế Giới hoặc chiến đấu với các Quỷ Vương, Ma Vương ẩn náu trong các hang động cổ xưa để tìm kiếm tinh chất thiên đường.

Thậm chí, đã có lần cậu tìm kiếm những vùng lãnh thổ chưa được khai phá để tìm Ngọn núi Khởi Nguyên thần thoại, nơi mà Ma Thần bị phong ấn, và tìm đến ngọn nguồn của dòng sông chảy qua trời và đất.

Đi khắp thế giới một cách điên cuồng, cậu ấy đã tìm ra những nguyên liệu thích hợp, nhưng điều đó vẫn là chưa đủ.

Seol Jihu muốn quên đi món ramen mà cậu vẫn luôn làm và tạo ra món ramen tuyệt vời của riêng mình.

Khó có thể làm được điều đó một mình. Seol Jihu cần một người cộng sự tài ba giống như mình. Và thế là, Seol Jihu đã bước vào Con đường của Linh hồn.

“Mỗi người có thể có những sở thích khác nhau, nhưng chú vẫn cần phải tuân theo một tiêu chuẩn nhất định. Không ai muốn ăn một cọng mì sũng nước….”

“Tôi biết điều đó. Vấn đề là….”

Seol Jihu say sưa thảo luận với Seol Jihu Giáp đen, nghiên cứu và phát triển lại món mì ramen ưa thích.

Trong khi đó, nhìn thấy hành động của Seol Jihu, những thực thể vĩ đại trên khắp vũ trụ đã nuốt nước bọt ừng ực.

***

Vài tháng sau..

Một mùa đông lạnh lẽo đến nghẹt thở đã ập xuống.

“Lạnh quá ~”

Ahn Sol bước vào trong khi rùng mình vì lạnh.

Những người bên trong chào cô.

“Hôm nay cô đến hơi muộn đấy.”

“Ừ, có vài việc đột xuất….”

“Còn bữa tối?”

“Tôi vẫn chưa ăn ~” – Ahn Sol trông ủ rũ – “Hôm nay trời lạnh quá. Tôi cứ nghĩ về việc ăn súp ramen nóng hổi trên đường về nhà ~ ”

“Ramen, huh.”

Hwajung lẩm bẩm.

Ahn Sol có vẻ ngạc nhiên. Hwajung thường không bao giờ quan tâm đến những gì mà nhân loại nói.

“À, tôi vừa nhớ tới một ai đó.” – Hwajung cười khúc khích – “Không biết chuyện gì đã xảy ra ~? Đã lâu rồi và Cậu ấy không gọi. Chà, tôi cũng đã quên mất cậu ấy cho đến tận bây giờ.”

“Nhắc đến chuyện đó, gần đây cả vũ trụ đang khuấy động.” – Mercedes điềm tĩnh thì thầm.

“Là vậy sao? Tại sao chúng ta không xem qua? Hãy xem nào….” – Hwajung lấy điện thoại ra.

Sau đó, cô ấy nhíu mày.

“…Oh?”

Khịt mũi, cô gõ ngay một tin nhắn. Chưa đầy một phút sau, điện thoại của cô ấy réo lên.

“Có phải cậu ấy đang đợi tôi không? Cậu ấy trả lời ngay lập tức… hmm?”

Hwajung mở to mắt sau khi đọc văn bản.

“Haha!”

Sau đó cô ấy ngửa đầu ra sau và phá lên cười.

“Ahahaha! Đứa trẻ này thật vui nhộn!”

Thấy Hwajung cười, một vài người vây quanh cô ấy. Hwajung đưa điện thoại của cô ấy ra, tiết lộ tin nhắn văn bản sau.

[Tôi đã đợi, thưa Quý cô. Tôi sẵn sàng phục vụ Quý cô hôm nay.]

“Thưa Quý cô…. Cậu bé này biết cách cư xử đấy”.

Hwajung cười khúc khích trong khi lau những giọt nước quanh mắt.

Tắt máy, cô đứng dậy nhìn lại mọi người.

“Có ai muốn đi ăn ramen tối nay không?”

***

Thế là, Hwajung, mặc một bộ vest trắng sang trọng và đeo một chiếc túi xách sang trọng màu đen, dẫn theo mười lăm người vợ còn lại của Chiến thần. Đi cùng với họ là một cô bé quàng khăn đỏ.

Tổng cộng có 17 người đã ghé thăm quán mì của Seol Jihu.

Seol Jihu không hề bối rối. Cậu ấy vẫn nhớ lời Hwajung nói rằng lần thứ hai sẽ khắt khe hơn.

“Chào mừng quý vị.”

Một giọng nói trầm hơi khàn vang lên.

Bước vào cửa hàng, hầu hết 17 người đều không giấu được sự bàng hoàng. Lúc đầu Goh Yeonju còn không nhận ra Seol Jihu. Mái tóc rối bù và bộ râu xồm xoàm khiến cậu ta trông giống như một ẩn sĩ đã tu luyện mấy chục năm trên núi.

Tuy nhiên, đôi mắt của cậu lộ rõ vẻ tinh anh và hừng hực niềm đam mê. Đó là một ánh hào quang vừa mãnh liệt, vừa tao nhã.

Vẫn chưa hết.

‘Gì thế này…?’

‘Người đó…. Cậu ấy là ai…? Áp lực này…. ’

Bảy người nao núng. Ngay cả Goh Yeonju cũng nuốt nước bọt vì căng thẳng.

Người đàn ông trước mặt họ đang tỏa ra khí chất thần thánh trang nghiêm. Khí chất thần thánh này, ngay cả Gehenna, Mercedes và Hwajung cũng phải sửng sốt trong nháy mắt.

“Hừ…!”

Hwrrrrr!

Một ngọn lửa hủy diệt bốc lên từ đôi mắt của Gehenna.

“C-Cô đang làm gì vậy?”

“Buông tôi ra. Đã lâu rồi chiến ý của tôi mới bùng nổ như thế này!!”

Ahn Sol cố gắng khuyên can, nhưng Gehenna không nghe. Mái tóc màu dung nham của cô ấy dựng lên như thể cô ấy sẽ bắt đầu một cuộc chiến bất cứ lúc nào.

“Thật đáng sợ ~”

Mercedes cũng quan sát Seol Jihu với đôi mắt mở to: “Đạt tới đẳng cấp như thế này…. Thật là một tốc độ phát triển kinh hoàng. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác rằng mình sẽ bại trận.”

Một nguồn năng lượng băng giá như núi tuyết vạn năm, bỗng phun trào từ đôi mắt trong suốt của cô.

“… Tôi đã nói rồi, tốt hơn hết là đừng chọc tức Cậu ấy.” – Hwajung cười khúc khích

“… Hừm.” – Cô bé quàng khăn đỏ khịt mũi.

“Bất cứ ai không có đủ tự tin để ăn ramen của mình nên rời đi ngay bây giờ.”

Với những từ ngữ khó hiểu, cô bước về phía trước và ngồi vào chỗ.

“Mọi người khác, hãy đi theo tôi.”

Hwajun hỏi.

“Thực đơn thì sao? Cậu vẫn chỉ có một món thôi à?”

Đáp lại, Seol Jihu mở lòng bàn tay ra.

Chwaaarak!

17 tờ giấy đã hạ cánh an toàn trước mặt mỗi người phụ nữ.

Chỉ có một món trên đó. Tuy nhiên, có rất nhiều lựa chọn để họ có thể tùy chỉnh món ăn của mình: từ độ dày của sợi mì, độ mặn của nước súp cho đến những món ăn kèm.

“Haha, bây giờ ổn hơn rồi đấy” – Hwajung vui mừng cầm bút lên.

Những người khác cũng làm như vậy.

“Tôi nên lấy gì đây ~?”

“Cay, tôi cần ramen cay….”

Họ đánh dấu thực đơn theo sở thích của mình và chuyển chúng vào. Sau khi xem qua tờ giấy, Seol Jihu buộc chặt dây tạp dề quanh eo.

Dưới ánh mắt của những người phụ nữ đó….

“Được rồi – Cậu ta đứng một mình trong bếp và nângThần thương Thanh khiết lên – “Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

[Note: Do bận rộn nên Ad Ngọc Linh chưa kịp edit kỹ. Mọi người đọc tạm cho đỡ sốt ruột nha]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương