Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 494: Phụ chương 5 – Anh Hùng Tàn Tạ

Bốn ngày sau đó, Seol Jihu và Seo Yuhui trở lại Thiên đường. Các thành viên của Valhalla không thể giấu được sự bàng hoàng khi nhìn thấy họ bước ra khỏi ngôi đền.

Dưới đôi mắt trũng sâu của Seol Jihu là hai bọng mắt tối đen. Cậu ta gầy đi đáng kể và thậm chí trông tong teo như một tên nghiện ma túy. Thậm chí cậu không thể đi lại bình thường, phải nhờ Seo Yuhui dìu dắt và dùng Thần Thương để làm gậy chống.

Mặt khác, Seo Yuhui trông vô cùng tươi tắn. Tóc cô ấy bóng mượt, và làn da của cô ấy sáng lên.

“Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?”

“Seol! Tên khốn nào đã hành hạ cậu?”

Vài thành viên lập tức nổi cơn thịnh nộ. Họ chỉ bình tĩnh lại sau khi Seol Jihu liên tục trấn an rằng mình vẫn ổn, và họ không có gì phải lo lắng

Tất nhiên họ vẫn lo lắng cho cậu, nhưng nghĩ rằng cậu sẽ trở lại bình thường trong vài ngày tới và nhà hàng ramen yêu thích của họ sẽ mở cửa trở lại.

Nhưng sự mong đợi của họ đã vấp phải sự thất vọng tràn trề. Biển báo ‘Tạm thời đóng cửa’ vẫn được treo trên cửa nhà hàng của Seol Jihu.

Dù Seol Jihu đã trở lại, nhưng cậu ấy có vẻ không quan tâm đến việc mở lại nhà hàng.

Lúc đầu, họ cố gắng thông cảm cho Seol. Tất cả đều thấy Seol Jihu trông thê thảm như thế nào khi cậu ấy trở lại Thiên đường. Nhưng thời gian trôi qua, họ nhận ra có điều gì đó không ổn. Seol Jihu không chỉ mỗi ngày một tệ hơn, mà còn….

“Thưa thần Gula, cho con hỏi….”

[?]

“Người có thể bổ sung sức chịu đựng của con bằng một Điều ước thiêng liêng không….?”

Thế đấy. Một tin đồn đã lan truyền giữa các thành viên của Valhalla rằng Seol Jihu phải sử dụng Điều ước thiêng liêng để phục hồi sức chịu đựng của mình.

Ngược lại, Seo Yuhui ngày càng đẹp hơn. Vẻ đẹp của cô bung nở như hoa, đi đến đâu cô cũng toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng. Làn da trắng sáng rạng rỡ khiến cô trông tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.

Nhưng đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất. Một ngày nọ, Eun Yuri đến thăm Seol Jihu sau khi vừa trở về từ một chuyến thám hiểm. Cô đã mạo hiểm mạng sống của mình để tìm ra một loại thần dược cổ xưa. Cô ấy hy vọng sẽ giúp được Seol Jihu, vì quá lo lắng cho Oppa của mình.

Nhưng khi cô bước lên tầng hai của nhà hàng, cô nghe thấy một tiếng động lạ.

Nhóp nhép

Hộc hộc

Giữa bóng đêm tĩnh lặng, chỉ có những tiếng rên và tiếng cười thỉnh thoảng tràn ngập không khí.

Ahhhh….

Vì quá lo lắng, Eun Yuri đạp tung cửa.

“Kyak!”

UỲNH!

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, sau đó là tiếng ai đó ngã xuống sàn. Gối và chăn bắt đầu bay về mọi hướng, nhưng ánh mắt chăm chú của Eun Yuri không bỏ lỡ cảnh Seo Yuhui quay người ra khỏi cửa và Seol Jihu lăn ra giường.

“C-cô Yuri? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại đến đây?”

Seo Yuhui nhanh chóng cài cúc áo và nở một nụ cười.

Seol Jihu còn tệ hơn.

“Mm…. Hóa ra, Liên bang đang….”

Cậu ngồi ở mép giường, lấy chăn đắp thay cho quần và nhìn chằm chằm vào một tờ giấy. Eun Yuri đi ngang qua phòng và giật lấy tờ giấy từ tay Seol Jihu. Nó hoàn toàn trống rỗng.

“…”

Mắt Eun Yuri nheo lại. Seol Jihu ho khù khụ vì xấu hổ.

Vào thời điểm này, hầu hết mọi người đều biết rằng mối quan hệ của Seol Jihu và Seo Yuhui đã có nhiều tiến triển. Và chuyện riêng tư của họ cần được tôn trọng.

Nhưng lần này họ đã đi quá xa. Theo ý kiến ​​của Kim Hannah, Seol Jihu đã trở về với quá khứ của mình. Chỉ khác ở chỗ, lần này cậu không nghiện cờ bạc hay nghiện Thiên đường mà lại nghiện một thứ khác.

Sau vụ đó, nhà hàng được bao quanh bởi một kết giới khổng lồ.

Nhìn vào kết giới vững chãi, Kim Hannah thầm nhủ:

“Tôi phải làm điều gì đó.”

***

Hôm đó cũng vậy, Seol Jihu và Seo Yuhui đã rất vui vẻ. Seol Jihu ngây thơ đang kể cho Seo Yuhui về cách cưỡi ngựa.

“Em từng cưỡi một con Horus rồi, phải không? Khi ngồi trên ngựa, em phải cẩn thận với đôi chân của mình…”

Seol Jihu đang bận dạy Seo Yuhui cách cưỡi ngựa, nhưng cậu không ngờ rằng mình sắp trở thành con ngựa của cô.

“Em có thể bị ngã nếu sơ ý và… Heuk!?”

Seol Jihu khựng lại. Seo Yuhui dường như rất thích trò này. Cô cưỡi “con ngựa” của mình không ngừng nghỉ, kết quả là Seol Jihu thở hổn hển và sùi bọt mép ra.

Khi trò chơi của họ cuối cùng kết thúc, Seol Jihu đứng dậy khỏi giường và mặc lại quần áo của mình. Bài tập thể dục kéo dài khiến Seo Yuhui đói và cô không muốn gì hơn ngoài một bát mì ramen ngon. Nhưng vì không còn nguyên liệu nên Seol Jihu phải ra ngoài mua một ít.

Kim Hannah xem đây là một cơ hội hoàn hảo. Cô đã không gặp Seol Jihu trong nhiều ngày và rất vui vì cậu đã bước ra khỏi nhà hàng. Cô lập tức kêu gọi quân tiếp viện và chặn Seol Jihu trên đường.

“Cái gì…?”

Đối mặt với Kim Hannah, Phi Sora, Agnes và Yi Seol-Ah, Seol Jihu tỏ ra khó hiểu.

“Anh không nghĩ là mình đã trở nên hơi bê bối sao, hả cưng?”

Phi Sora là người đầu tiên lên tiếng.

“Anh có biết rằng nhà hàng của anh đã đóng cửa quá lâu không? Anh định trả tiền thuê nhà bằng cách nào?”

“Hmm? Nhưng tòa nhà đó là của tôi mà” – Seol Jihu vừa nói, vừa chỉ vào nhà hàng.

“…Hả?” – Phi Sora sững sờ.

“Tôi sở hữu tòa nhà đó. Tôi đã trả giá gấp đôi để mua cả tòa nhà. Và hoàng gia Eva đảm bảo quyền sử dụng đất của tôi, vì vậy tôi không thực sự phải lo lắng về tiền bạc…. Ngoài ra, dù sao thì tôi cũng giàu mà”.

Phi Sora vô thức gật đầu. Đúng như cậu ấy nói. Seol Jihu giàu có phi thường. Kho chứa trong đền thờ của cậu ta có lẽ chứa đầy vô số vàng, và Seo Yuhui cũng vậy.

“Còn lời hứa của chúng ta?” – Thấy Phi Sora đã cạn lời, Agnes bước vào.

“Lời hứa?” – Seol Jihu nghiêng đầu – “Tôi vẫn giữ lời hứa của mình mà. Tôi sẽ cho cô ăn, khi nào tôi mở nhà hàng. Và thành thật mà nói, với tư cách là chủ sở hữu, tôi là người duy nhất có quyền quyết định điều đó.”

Agnes bối rối khi cô nhận ra rằng cậu ta nói đúng.

“Đồ ngốc! Anh đúng là đồ ngốc, sư huynh!”

Ngay cả Yi Seol-Ah cũng chỉ trích cậu ấy. Đây là điều hiếm khi xảy ra.

Nhưng dường như điều đó không ảnh hưởng gì đến Seol Jihu cả.

“Ừ, tôi là một thằng ngốc” – Seol bật cười hài lòng – “Một tên ngốc si tình đang hướng về Yuhui ~”

“Cậu….” – Kim Hannah thở dài – “Cậu định lặp lại sai lầm ư??”

“Gì cơ?”

“Cậu đang hành động giống như con người cũ của mình.”

Đôi mắt của Seol Jihu nheo lại.

“Cậu lại trở thành một con nghiện, và—”

“Vớ vẩn.” – Seol Jihu ngắt lời Kim Hannah – “Sao lại so Yuhui với cờ bạc? Đừng nói nhảm nữa.”

“Hãy nhìn lại chính mình đi! Nhìn thân thể tàn tạ của cậu kìa! Hãy nghĩ lại đi, soi vào gương xem mình đã là ai …!”

“Thôi đủ rồi. Tôi phải đi nấu ramen cho Yuhui.” –Seol khịt mũi định bước đi nhưng 4 người phụ nữ không cho.

“Tôi xin lỗi, cưng à.”

Keeng!

Phi Sora nghiến răng và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ: “Chúng tôi sẽ không để anh đi, nếu anh không hứa là sẽ mở lại nhà hàng.”

Agnes cũng phun ra những sợi tơ từ đầu ngón tay của mình.

“Chuẩn bị nào!” – Ngay cả Yi Seol-Ah cũng triệu hồi Aura và chĩa mũi tên vào cậu ta.

Vẻ mặt của Seol Jihu trở nên lạnh lùng.

“… Nếu mấy người muốn như vậy.”

Ầm ầm ầm! Seol Jihu vươn tay ra, và Thần Thương bay tới như sấm sét.

“Vậy thì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hạ gục tất cả các cô.”

Anh ta chĩa mũi thương vào họ.

“Ái chà ghê chưa? Anh nghĩ anh ngầu lắm hả?? Mặc dù tôi tôn trọng sự tự tin của anh, nhưng tôi nói thật nhé, giờ anh chỉ là một cái xác khô mà thôi.” – Phi Sora cười khẩy.

“Cậu nên biết rằng chúng tôi đã vượt qua nhiều trở ngại và chiến công mới, kể từ khi cậu từ giã chiến trường!” – Agnes khịt mũi.

“Quá khứ chỉ là quá khứ. Em xin lỗi, sư huynh, nhưng hôm nay em không thể nương tay với anh!!” – Yi Seol-Ah chen vào.

“Không thể tin được! Thật không thể tin được! Tất cả các cô….” – Seol Jihu chế giễu với ánh mắt khinh thường – “Mấy người đã quên hết những gì học được trong chiến tranh rồi ư??”

Đột nhiên, đôi mắt cậu ta lóe lên một thứ ánh sáng đầy đe dọa.

“Tại sao chỉ đứng đó nói chứ không dám làm?”

Cậu ta giậm chân xuống đất và lao về phía trước. Thần Thương bay trong không khí với tốc độ ánh sáng. Đôi mắt của ba người phụ nữ đồng loạt mở to.

Ầm ầm ầm!

Cùng với tiếng động như sấm nổ, một tia sáng vụt qua họ.

Khi Kim Hannah mở mắt lần nữa….

“Gì….”

Seol Jihu đã ở phía sau họ.

Keeng! – Tay của Phi Sora buông thõng, và thanh kiếm rơi xuống đất. Đôi mắt cô khẽ run lên.

“Không….”

“… Thể nào….”

Phi Sora, Agnes, Yi Seol-Ah, và cả Kim Hannah lần lượt khuỵu xuống.

Seol Jihu liếc nhìn họ trước khi quay người rời đi. Với một nụ cười nhếch mép, cậu ta chạy về phía nhà hàng, về phía tình yêu ngọt ngào của mình….

Bốn người tỉnh lại sau khoảng 10 phút. Họ vội vã đến nhà hàng, nhưng sau đó, mọi thứ đã kết thúc. Seo Yuhui đang vui vẻ húp mì mà Seol Jihu đã nấu cho cô, trong khi Seol Jihu nằm trên sàn, gục đầu vào lòng cô.

“Ở yên đó.”

Phi Sora nói lắp bắp.

Seol Jihu định úp mặt vào váy của Seo Yuhui. Một cái nhìn khó chịu thoáng qua khuôn mặt cậu, khi nghe Phi Sora lên tiếng.

“Nghiêm túc mà nói, anh dừng lại đi được không? Anh không biết đó là quấy rối tình dục sao? Nhỡ cô ấy không thoải mái thì sao?”

“Cô ấy không thoải mái á?” Seol Jihu hơi nghiêng đầu. Seo Yuhui cảm thấy ánh mắt của Seol Jihu và nhìn xuống. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi Seo Yuhui đặt đũa xuống bàn. Sau đó cô ấy vòng tay qua Seol Jihu và ôm lấy khuôn mặt của cậu ấy.

“Không sao đâu.” – Cô tựa má vào đầu cậu và lên tiếng – “Jihu của tôi có thể làm bất cứ điều gì mà anh ấy muốn.”

Gương mặt của Seol Jihu rạng rỡ.

‘Bất cứ điều gì. Tôi có thể làm bất cứ gì mình muốn’

Cậu tự lẩm bẩm trong đầu và vùi mặt vào lòng cô, giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi.

“… Tôi hiểu rồi, vậy cô ấy mới là vấn đề thực sự” – Phi Sora lẩm bẩm với giọng khinh bỉ khi nhìn hai người – “Này bà chị, hãm phanh lại đê. Bà chị đang làm hỏng cậu ấy đấy.”

“Hả? Ah…. Nhưng….” – Seo Yuhui có vẻ hơi xấu hổ – “Nhưng anh ấy rất thích mà… và anh ấy rất buồn mỗi khi tôi bảo anh ấy dừng lại. Nhìn anh ấy buồn, tôi cảm thấy mình là một kẻ xấu…Thế nên…. ” – Cô ấy ôm mặt bằng một tay và thở dài.

“Thế quái nào! Đó chỉ là hai cục mỡ thôi mà? Tại sao anh ta lại mê mẩn như thế?” – Phi Sora trợn mắt lên.

“Tôi đồng ý. Tại sao anh ấy lại thích chúng đến vậy?” – Yi Seol-Ah vén éo sờ vào ngực của mình vài giây, rồi đột ngột chạy về phía Seol Jihu. Trông cậu ta vẫn lờ đờ như thể bị sốc thuốc.

“Xin lỗi, sư huynh! Tránh ra nào!”

“Uaaah?”

Cô nắm lấy mắt cá chân của Seol Jihu và kéo cậu ra.

“Xin thứ lỗi, Unni!”

“H-Hả?”

Sau đó, cô ấy nhảy vào vòng tay của Seo Yuhui mà không do dự.

“C-cô Seol-Ah?”

“Đợi tí. Ừm. Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi….” – Giọng của Yi Seol-Ah từ từ nhỏ đi khi những ký ức cũ tràn về trong tâm trí cô – “Đây là….”

Đúng rồi. Khi cô ấy chỉ là một đứa trẻ, mỗi khi cô ấy đi học về, luôn có ai đó ôm lấy cô ấy với một nụ cười ấm áp….

“Mẹ ơi….”

Những giọt lệ trào ra trong mắt Yi Seol-Ah, khi cô dụi đầu vào ngực Seo Yuhui và chìm dần vào giấc ngủ.

“… Cô ấy bị sao vậy?” – Với một lời chế giễu, Phi Sora kéo Yi Seol-Ah ra và ôm Seo Yuhui. Cô phải tự mình trải nghiệm mới được!

Một giây sau…

“…Ah…!”

Giọng rên rỉ đầy ngạc nhiên thoát ra khỏi môi Phi Sora. Cô nhớ lại những buổi sáng mùa đông, khi thức dậy mệt mỏi và uể oải, rồi nhận ra hôm nay là chủ nhật. Cô kéo chăn lên đầu và rúc vào hơi ấm của chiếc chăn bông…. Và bây giờ, chính sự ấm áp đó đang bao quanh cô. Phi Sora dụi đầu vào ngực Seo Yuhui, và nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

“Mấy người đang đùa tôi à?” – Agnes lẩm bẩm một cách gay gắt, chỉnh lại cặp kính của mình – “Trò này không mê hoặc được tôi đâu”

Agnes khẳng định và dùng chân đẩy Phi Sora ra. Và sau đó – cô ấy đã nhớ lại. Vào một ngày mùa đông lạnh giá ở Nga, cô ấy trở về nhà trong tình trạng kiệt sức. Cô tắm dưới vòi sen để làm tan băng giá phủ trên cơ thể mình, mặc áo choàng và uống cạn một lon bia. Cảm giác hơi say, cô thả mình xuống chiếc giường êm ái và chìm vào giấc ngủ….

Agnes lắp bắp:“M-mẹ…. Mẹ ơi? Huh?”

Cả ba chỉ tỉnh lại sau khi Kim Hannah thở dài thườn thượt.

“Cái gì…. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Trông vẫn còn lơ mơ sau giấc ngủ, họ bối rối nhìn xung quanh.

“Thật xấu hổ…!”

“Nhưng… nó thực sự rất tuyệt. Tôi có thể hiểu tại sao Orabeo-nim lại nghiện nó đến vậy”.

“Có lẽ, hai cục mỡ này còn đáng sợ hơn hai tảng Lôi Thạch! Đáng lẽ chúng ta nên dùng nó làm vũ khí?”

“Chết tiệt! Giá như chúng ta biết điều này khi chiến đấu với Ký sinh trùng! …!”

Seo Yuhui cười khổ khi nhìn ba người phụ nữ thì thầm với nhau.

“Thấy chưa? Đâu phải mình tôi. Hehe” – Seol Jihu hất cằm lên với vẻ đắc thắng.

Kim Hannah lắc đầu và rời khỏi nhà hàng.

***

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Kim Hannah tiến thẳng đến ngôi đền và quay trở lại Trái đất. Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra và bấm vào một dãy số.

Cô nhận được số điện thoại này khi họ vẫn đang lên kế hoạch cho sự hồi sinh của Seol Jihu. Kim Hannah đã đến và biết được danh tính thực sự của “cô bạn thân thời thơ ấu” với Seol Jihu. Tất nhiên, người đó đã yêu cầu Kim Hannah giữ bí mật danh tính của mình và ngay cả bản thân Kim Hannah cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày phải gặp nhau.

Ai mà ngờ rằng, khi Trùng hậu đã chết, Kim Hannah vẫn phải gọi điện nhờ vả cô gái kia?

“Xin chào?”

Cuộc gọi đã được kết nối.

“Vâng, xin chào. Thực ra, tôi có vài điều muốn nói với cô…. Được chứ? Vâng, tôi sẽ gặp cô ở đó.”

Kim Hannah cúp điện thoại và quay lại Thiên đường.

Người phụ nữ đó đã đợi cô ở chỗ hẹn.

“Làm ơn giúp tôi.”

Kim Hannah đi thẳng vào vấn đề.

“Jihu… không còn là người anh hùng đã đánh bại Trùng hậu nữa. Cậu ấy đang quay trở lại với những thói hư tật xấu của mình ”.

Người phụ nữ không nói gì, chỉ nhắm mắt lắng nghe.

“Cô là người biết rõ nhất về sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại.”

Lông mày của người phụ nữ hơi nhíu lại trước nhận xét của Kim Hannah.

“Tôi biết chuyện tình cảm giữa cô và Jihu chỉ còn là quá khứ, nhưng….” – Kim Hannah dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói thêm – “Bây giờ, cô là người duy nhất có thể cứu Jihu.”

Cô thì thầm với người phụ nữ đang chìm sâu trong suy nghĩ, bằng một giọng tha thiết hơn bao giờ hết.

“Tôi hiểu rồi….”

Người phụ nữ mặc áo choàng trắng truyền thống, chính là Baek Haeju — từ từ mở mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương