Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 113: Còn có hôn tục như thế

Nháy mắt, mười tám tháng ba đã đến, một ngày tiết trời vô cùng trong lành.

Sáng sớm, Hàn Tuyên liền dựa theo tập tục của Bắc Thương quốc, phái sáu nam sáu nữ, cưỡi tuấn mã vào cung đón Liệt Ảnh. Sau khi nghi thức thành thân kết thúc, chính là yến hội vô cùng náo nhiệt. Yến hội này làm Hàn Tuyên được phen mở mang tầm mắt về các phong tục của Bắc Thương quốc. Chốc lát hắn phải hát đối cùng tân nương tử, chốc lát thì hiến nghệ, khiến hắn cạn kiệt sức lực. Cùng lắm cười rất vui vẻ, hắn thật sự cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà trước đây khi làm hoàng thượng hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

Nghĩ đến những nữ nhân trong hậu cung của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ trân trọng người nào. Hiện giờ hắn vô cùng hi vọng có thể gắn bó đời đời kiếp kiếp với Liệt Ảnh. Đây đại khái là những hạnh phúc bình dị đời thường.

Sau khi yến hội kết thúc, người người liền kéo nhau đến ngoài thành Hô Nhi Đặc xem Dũng Sĩ đại hội.

Trận đấu giao hữu và trận đấu bắn tên đã kết thúc, khoảng hai mươi người đang rút thăm để tiến hành vòng loại cuối cùng.

Trên đài cao, chỗ ngồi theo thứ tự là lão Thiền Vu và Yên Thị, kế đến là Hoàn Nhan Liệt Phong và Trầm Phong, ngồi phía bên phải là sứ giả Nam Triều Diệp Khải Phong và kỳ nữ Diệp Từ Dung.

Khi Hàn Tuyên nhìn thấy Diệp Từ Dung, lòng không khỏi run rẩy, dù gì thì hắn cũng đã thích nàng một khoảng thời gian lâu như vậy, nhưng ngay lập tức hắn khôi phục vẻ mặt bình thường. Một hồi si tình liền giống như hoa rơi nước chảy[*], chỉ là nước đã thay đổi dòng chảy. Hiện giờ, hắn đã là một người bình thường, không còn làm hoàng đế nữa, nên chẳng dám si tâm vọng tưởng hão huyền. Hắn năm tay Liệt Ảnh công chúa, bình tình ngồi xuống bên cạnh Trầm Phong.

*Hoa rơi nước chảy: Lạc hoa lưu thủy, câu này đại ý duyên phận là do ý trời. Nó có liên quan đến một điển tích, muốn đọc thêm CLICK VÀO ĐÂY

Tiếng trống đùng đùng, cuối cùng tỷ thí cũng bắt đầu.

Hai người đứng đầu đã được chọn, đang đứng trên thảm đỏ, một người dáng vẻ như cái cột sắt, người còn lại là một nam tử áo trắng tuấn dật cao ngất.

Nhìn thấy hai người, Liệt Ảnh không khỏi thở ra một hơi.

Nàng khó tránh khỏi nghĩ đến Vân Hề Hề ở đại hội Dũng Sĩ lần trước. Nhìn kĩ lại, tên cột sắt quả nhiên là người đã đối đầu với Hề Hề, chẳng qua võ công của hắn đã cao hơn, cuối cùng lọt vào vòng cuối.

Lại nhìn đến nam tử áo trắng đối đầu với hắn, ngọc thụ lâm phong đứng đó, bạch y một thân mộc mạc tùy ý, càng tôn lên dáng người trong trẻo như ánh trăng sáng của hắn. Môi hắn giữ một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt ung dung trầm tĩnh nhìn gã cột sắt.

Tình cảnh này cực kỳ giống với cảnh tượng Hề Hề đối đầu với cột sắc lần trước, Liệt Ảnh không khỏi thầm lo cho gã cột sắt, hắn sẽ không lập lại vận mệnh như lần trước nữa chứ.

Sự thật chứng minh, Liệt Ảnh đoán đúng.

Ngay khi gã cột sắt rít gào tấn công, nam tử kia liền vươn một bàn tay ra, gảy nhẹ một cái, tựa như điểm vào yếu điểm nào đó nào đó trên người cột sắt, gã cột sắt ngay lập tức kêu gào thảm thiết ngã gục thật khó coi, nằm ngửa trên thảm đỏ.

Đây là một minh chứng rất rõ ràng của “tứ lưỡng bát thiên cân”[*].

(*)Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân: Xuất hiện lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là một loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.

Trong nhất thời, những người đang xem tỷ thí hoan hô như tiếng sấm vang, gã cột sắt kia chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, thầm cảm thán cho số phận của mình, lần nào cũng gặp phải nhân vật vẻ ngoài gầy yếu nhưng thật ra toàn đại cao thủ. Lần sau hắn sẽ không tham gia Dũng Sĩ đại hội nữa, thể diện đã sớm mất hết cả rồi.

Hoàn Nhan Liệt Phong lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên đài, trước mắt vẫn một màn đêm như cữ, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng mọi người đang không ngớt lời khen ngợi, hoan hô dậy trời, và tiếng trống càng ngày càng kịch liệt.

Hắn vốn có thể không cần đến xem Đại Hội dũng sĩ, tuy nhiên nghĩ đến dáng vẻ oai hùng lần trước của Hề Hề ở Dũng Sĩ đại hội, hắn liền không khống chế được đến xem. Ngày cả khi không nhìn thấy, vẫn có thể nghe một chút, không khí ở đây, lại một lần nữa làm cho hắn nhớ về Hề Hề tiêu sái phiêu dật đứng trên đài lần trước.

Trầm Phong ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích quá trình đại hội cho hắn nghe, rằng một nam tử bạch y bằng một chiêu đã đánh bại thanh niên cột sắt, lòng hắn hơi đau xót. Nhớ đến lần trước Hề Hề cũng vậy.

Chính là, hiện tại người ở nơi nào?

Đúng lúc này, tiếng trống bỗng dừng lại, hắn nghe thấy giọng của lão Thiền Vu vang lên.

“Trận đấu đã tiến hành đến đây rồi, ta có vài câu muốn nói, thiên kim của Diệp đại tướng quân Nam Triều, hiện giờ được hoàng thượng phong là Thái Vân công chúa, có ý gả cho võ sĩ của thảo nguyên chúng ta, hôm nay muốn luận võ chọn rể, người đứng đầu sẽ là lang quân của nàng. Đây thật sự là vinh dự cho Bắc Thương quốc của chúng ta.”

Lời nói của lão Thiền Vu như tảng đá ném vào nước xô ra ngàn gợn sóng, khiến cho mọi người càng thêm hưng phấn.

Liệt Phong nghe vậy, môi liền cong thành một ý cười.

Nam Triều Thái Vân công chúa? Hắn sao chưa từng nghe nói qua, Diệp Khải Phong đang làm cái quỷ gì vậy. Không phải Diệp Từ Dung lại sửa thành cái tên mới gả đến thảo nguyên chứ. Chẳng lẽ, nàng đã bị Hàn Tuần bỏ rồi sao?

Cùng lắm chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn cả, ai muốn cưới nàng thì cưới đi.

Hắn có chút mệt mỏi, liền dựa người vào ghế. Theo tiếng đánh nhau, nhớ về Hề Hề.

Ngày dần ngả chiều tà, trải qua một ngày quyết đấu, cuối cùng cũng chọn ra được Dũng Sĩ, tiếng hoan hô vang trời khiến Liệt Phong bừng tỉnh. Trầm Phong bên cạnh thấp giọng nói: “Đại ca, Dũng Sĩ đứng đầu là nam tử bạch y kia, hắn tên là Minh Nguyệt.”

Minh Nguyệt? Thật sự là một cái tên rất văn nhã, tuy nhiên, Liệt Phong lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đúng lúc này, âm thanh huyên náo bỗng lắng xuống, yên tĩnh nhanh chóng ngự trị bốn phía.

Lòng Liệt Phong nhảy dựng, tựa như cảm giác được có sự bất thường gì đó. Trong sự yên tĩnh, hắn tiếng lắc chân vang lên khe khẽ, là tiếng bước chân lên đài cao.

Lòng không hiểu vì sao, bỗng nhiên xao động không yên hẳn lên, tựa hồ có thứ gì đó không ngừng vỗ vào ngực hắn.

“Trầm Phong, là ai đến đây?”

Liệt Phong đụng vào Trầm Phong bên cạnh hỏi, lại kinh dị khi phát hiện cánh tay Trầm Phong không kiềm được đang run rẩy cả lên.

Liệt Phong cả kinh, là ai đến đây, lại khiến Trầm Phong kích động đến vậy.

Mọi người bên dưới, đều như hóa tượng đá. Liệt Phong chỉ có thế lắng tai nghe ngóng, nghe được dưới đài có tiếng nói khẽ.

“Đây là Thái Vân công chúa sao, trời ạ, giống như tiên tử hạ phàm vậy.”

“Tuy nhiên, sao ta lại thấy có chút quen mặt? Giống như đã gặp ở nơi nào rồi.”

“Đúng vậy, ta cũng thấy có chút quen mặt! Trời ơi, không thể nào, nàng… nàng… không phải Vân Hề lần trước đứng đầu Dũng Sĩ đại hội sao?”

“Đúng rồi, càng nhìn càng giống, hóa ra là nữ nhi, không thể tưởng tượng được lại xinh đẹp đến vậy!”

Thái Vân công chúa! Vân Hề!

Những tiếng thì thầm đứt quãng rơi vào tai Liệt Phong, hóa thành sấm sét cuồn cuộn trong đầu hắn, không ngừng đánh sâu vào tiềm thức của hắn, làm mọi thứ nháy mắt đi vào hàng ngũ.

Thiên kim của Diệp Khải Phong, phong làm Thái Vân công chúa, chẳng lẽ là Hề Hề? Cơ thể Liệt Phong không thể kiềm chế run rẩy cả lên.

Thật lâu sau, chợt nghe chủ khảo giám sát của cuộc tỷ thí cao giọng tuyên bố: “Nếu vị này đã đoạt được ví trí đứng đầu trong các dũng sĩ, vậy hắn chính là phu quân của Thái Vân công chúa, chúng ta hãy cùng chúc mừng cho họ…”

Tiếng của chủ khảo rơi vào tai Liệt Phong, lòng hắn bỗng nhiên co rút lại. Nếu Thái Vân công chúa thật sự là Hề Hề, hắn sao có thể để nàng gả cho người khác. Lúc này, hắn mãnh liệt muốn nhìn thấy, nhìn xem người trước mắt có phải Hề Hề hay không. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác ánh nắng ấm đang chiếu vào mắt hắn, cách mi mắt, hắn lờ mờ cảm nhận được ánh sáng. Khi hắn mở mắt ra lại, một dải sáng lớn lao vào mắt hắn, cả thế giới trước mắt sáng ngời, ánh sáng quá chói mắt làm hắn không chống đỡ được lại nhắm mắt lại, thật lâu sau, khi hắn chậm rãi mở mắt ra một lần nữa, liền nhìn thấy hết thảy trước mắt.

Trời xanh, mây trắng, đám người huyên náo rộn ràng, trên đài cao, thảm đỏ trải rộng… người đang đứng.

Mắt hắn lướt về phía nữ mà nam tử áo trắng tuấn dật mỹ mạo đang nắm tay bên cạnh.

Trong nháy mắt, hắn như rơi vào một giấc mơ nhiều màu sắc.

Đây là một chiều hoàng hôn xinh đẹp đầu xuân, trời chiều treo ở đằng Tây, tản ra ánh tà dương dịu dàng như mộng ảo, phủ lên bóng dáng của nữ tử đứng trên đài.

Nàng một thân váy áo gấm thêu màu ánh trăng, khoác áo choàng thêu hoa văn li ti, đầu trải một búi tóc ao, cài trâm phi phượng. Mái tóc dài của nàng, hàng mi, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, môi đỏ, tựa hồ khiến nàng phiêu dật cùng nắng.

Không ai có thể diễn tả hết vẻ đẹp này, bởi nó khiến cho người ta hít thở không thông.

Khăn choàng trên người nàng đón gió bay lên, như một áng mây bay, mà nàng, phảng phất trong như phượng hoàng, hấp dẫn tầm mắt mọi người, khiến hồn phách mọi người trôi nổi trên chín tầng mây. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Hề Hề ăn mặc như thế, chưa bao giờ nhìn thấy Hề Hề điểm trang. Nàng của hiện tại, ngoại trừ vẻ thuần khiết trong trẻo khiến kẻ khác mê muội, còn có một sự quyến rũ thướt tha.

Là mộng sao? Hay là mắt hắn vẫn mù như cũ, trước mắt chỉ là ảo giác?

Liệt Phong kinh ngạc ngồi bất động, nghi hoặc.

Chờ đã, nam tử đang đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Hề Hề là ai? Đúng là Hàn Tuần!? Không phải mơ, cũng không phải ảo giác. Trong giấc mơ của hắn, sẽ không thể xuất hiện Hàn Tuần.

Nhưng vào lúc này, Liệt Phong nghe thấy chủ khảo đang muốn tuyên bố kết thúc, “… chúng ta hãy chúc họ bạch đầu giai lão…”

“Chờ đã! Không phải luận võ để chọn rể sao? Bản Thiền Vu còn chưa ra tay!” Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi đứng lên, đi chậm lên đài cao.

Mọi người dưới đài đều thấy choáng váng, chẳng lẽ, Thiền Vu của bọn họ cũng muốn luận võ chọn rể? Không phải đang nằm mơ đó chứ!

Cùng lắm, Thiền Vu và Vân Hề, trông thật giống trời sinh một đôi.

Hề Hề nhìn thấy Liệt Phong bước lên, ánh mắt tràn đầy thâm tình, nàng liền biết, hắn đã có thể nhìn thấy lại. Trong lòng vui vẻ, hơi cúi đầu, mắt ngấn lệ nóng bừng.

“Thế nào, Thiền Vu cũng muốn luận võ sao?” Hàn Tuần mỉm cười hỏi.

“Không phải luận võ để chọn rể sao? Ta tất nhiên cũng có thể tham gia, đúng không?” Liệt Phong quay đầu nhìn Hề Hề, đôi mắt đen đan xen thống khổ và mừng rỡ như điên. Nếu không phải hắn xuất hiện, nàng có phải chuẩn bị gả cho Hàn Tuần thật.

Luận võ chọn rể, Hề Hề sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ không quan tâm ai là ngươi thắng nữa, ai cũng có thể gả được? Một khi đã như vậy, hắn liền sẽ thắng cho nàng xem.

Liệt Phong nhìn Hàn Tuần.

Vẻ mặt Hàn Tuần đóng băng, hờ hững như gió, đôi mắt lóe sáng lạnh lùng nhìn thẳng hắn.

“Mời!” Liệt Phong đem u oán trong lòng phát tiết lên Hàn Tuần, trong nháy mắt, một đen một trắng, hai bóng dáng liền chiến cùng một chỗ.

Thế nào gọi là cao thủ quyết đấu, thế nào gọi là ngang tài ngang sức, mọi người hôm nay cuối cùng cũng đã được chứng kiến. Ánh sáng kim loại lóe đầy trời, hai bóng dáng thấp thoáng giữa bóng kiếm. Thế kiếm đều thật sắc bén, cơ thể phiêu dật.

Đương lúc trời chiều lặng lẽ lùi về phía núi xa, đương lúc hoàng hôn dần buông xuống thấp, đương lúc mọi người ngỡ rằng trận đấu này kéo dài mãi mãi. Bỗng nhiên có một tờ giấy từ trên người Hàn Tuần phất phơi bay ra.

Hàn Tuần sửng sốt, vẻ mặt tức khắc thay đổi. Hắn cấp tốc vươn kiếm đánh Liệt Phong lùi lại, rồi lao người theo mảnh giấy đang bị gió cuốn đi, duỗi tay ra, chộp lấy mảnh giấy ố vàng.

Nhưng, có lẽ do kiếm khí sắc bén mà hai người giao đấu ảnh hưởng, mảnh giấy ố vàng trong tay Hàn Tuần tan ra thành từng mảnh nhỏ.

Hàn Tuần ngẩn ngơ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hóa băng.

Hắn nhìn những mảnh giấy thưa thớt trong tay, mơ hồ nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ viết, “thích”!

Đúng vậy, thích.” Hắn từng giờ từng khắc lúc nào cũng giữ tờ giấy này trong người, nhìn thấy nó, liền biết năm đó Hề Hề cũng thích hắn. Chính là vì sao, ngay cả một chút ý niệm giữ lấy hắn nàng cũng không có?

“Đại ca!” Hề Hề nhìn Hàn Tuần, nhìn các mảnh giấy nhỏ từ trong tay hắn dần bay đi theo gió, hóa thành những cánh bướm bay múa. Nàng mỉm cười nói: “Hãy quên đi!”

Chỉ có quên nàng, hắn mới có thể mở lòng với một người khác.

Chính là, có thể sao?

Hàn Tuần quay đầu nhìn Hề Hề dưới ánh hoàng hôn, trên môi nàng là một nụ cười đầy thương cảm, nhàn nhạt, nhưng cũng thật thuần khiết động lòng.

Hề Hề, cả đời này, đã định sẵn ta mãi mãi cũng chẳng thể nào quên ngươi được.

Từ lúc hiểu ra mọi chuyện, ta liền phát hiện, đã không cách nào nắm bắt được trái tim mình nữa.

Người là một nữ tử rất đặc biệt, thứ hấp dẫn ta không phải dung mạo tuyệt thế của ngươi, mà là sự kiên cường, là sự mạnh mẽ không cần bất cứ ai bảo vệ.

Đúng vậy, khi quen biết ngươi, ta mới hiểu ra, có thể bảo vệ cho người con gái mình yêu, dễ thương đến nhường nào.

Chính là, ta lại bỏ lỡ, vĩnh viễn bỏ lỡ mất rồi.

“Hàn Tuần, ngươi nhận thua đúng không?” Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Hàn Tuần, cũng không còn tấn công nữa, lạnh mắt nhìn hắn.

Thua, hắn đã thua từ rất lâu trước kia rồi.

Hàn Tuần không đáp, vươn tay nắm lấy tay Hề Hề: “Hề Hề này, chúng ta quay về khách điếm. Đại ca đã phái người chuẩn bị lễ phục cho ngươi, ngươi mau về nhìn xem có thích không!”

“Được!” Hề Hề đồng ý, sóng vai với Hàn Tuần rời khỏi đài cao.

Khuôn mặt tú của Liệt Phong đen lại, hắn đuổi theo như gió, còn chưa kịp mở miệng nói, đã thấy Hề Hề nhìn hắn nói to: “Hoàn Nhan Liệt Phong, ta phải dựa theo phong tục hôn lễ của Nam Triều ta, còn không mau đi chuẩn bị!”

Liệt Phong nháy mắt choáng váng, gió thổi vào Thảo Nguyên Chi Ứng, phút chốc, hắn cười như một kẻ ngốc.

Ba tháng mười hai, một ngày tốt để cử hành hôn lễ.

Ngày hôm ấy trời quang mây tạnh, vô cùng sáng sủa, thật giống với tâm tình của Liệt Phong.

Hoàn Nhan Liệt phong một thân hỷ phục đỏ thẫm, đeo hồng hoa trước người, cưỡi ngựa cũng đeo hồng hoa, đi đến khách điếm Nam Bắc, dọc đường pháo nổ vang, không khí vô cùng hớn hở.

Thiền Vu tự mình đi đón Yên Thị, chuyện này lần đầu xảy ra trên thảo nguyên. Cho nên cả thành Hô Nhi Đặc đều thật sung sướng.

Khách điếm Nam Bắc, lại càng náo nhiệt.

Hề Hề ngồi trước bàn trang điểm, để Diệp Từ Dung vấn tóc cho nàng, sau đó đội mũ phượng thật nặng.

Giờ lành đã đến, ngoài viện tiếng nhạc rộn vang, đúng là đang tấu khúc “Phương cầu hoàng”. Hề Hề bỗng nhiên nhớ lại buổi tối hôm ấy, Hàn Tuần cũng từng thổi khúc nhạc này vì Diệp Từ Dung. Nếu không có nàng, có khi Hàn Tuần đã yêu Diệp Từ Dung thật rồi. Khóe mắt khẽ đảo, bắt gặp khuôn mặt buồn bã của Diệp Từ Dung, mà Hàn Tuần vẫn lạnh lùng như cũ.

Hề Hề trong lòng ưu thán, chỉ mong hai người bọn họ sẽ có thể tìm được hạnh phúc của mình.

Kiệu hoa đến, ở thảo nguyên, xuất giá thường sẽ cưỡi ngựa, nhưng hiện tại lại theo phong tục của Nam Triều, mang kiệu hoa đến rước. Liệt Phong một thân hỷ phục đỏ, càng tôn lên sự tuấn dật của hắn. Ngựa hắn cưỡi chính là Đào Hoa mã lần trước Hề Hề thắng được ở Dũng Sĩ đại hội.

Khi tới khách điếm Nam Bắc khách điếm, Liệt Phong liền bị chặn lại. Tuy nói là theo phong tục Nam Triều, nhưng Liệt Phong lại chẳng hiểu gì về phong tục của Nam Triều, nghĩ đến chỉ cần đổi ngựa thành kiệu hoa là được, ai ngờ lại bị người bên trong làm khó.

Bắt hắn phải ca hát mới mở cửa.

Đầu Liệt Phong không khỏi tối tăm, hắn thổi tiêu thổi sáo đều được, nhưng giờ là hát, tuy nói giọng của hắn không tồi. Nhưng… Nam Triều thật sự có tập tục này sao?

Rõ ràng là đang cố ý đùa giỡn, hắn hát tình ca muội muội ca ca của thảo nguyên, nhưng người bên trong tựa hồ đã vừa lòng, cho phép hắn vào đón tân nương tử.

Liệt Ảnh lập tức đi vào đón tân nương tử. Nhưng khi ra đến cửa, lại không thấy giày của Hề Hề đâu, hiển nhiên đã bị tỳ nữ cố ý giấu mất, muốn tân lang vào tìm.

Ở trước mắt mọi người, Liệt Phong vào phòng tìm nhưng vẫn không thấy, lập tức tức giận ôm lấy Hề Hề, cướp tân nương đi, thật ra hắn vốn cũng muốn làm như vậy, khi Hề Hề đứng dậy, hắn mới phát hiện, giày ở ngay phía sau Hề Hề.

Liệt Phong nghĩ thầm, Hề Hề ngươi cũng không thèm nhắc nhở ta một tiếng, xem tối nay ta sẽ trừng trị ngươi thế nào.

Sau khi đưa tân nương ra kiệu hoa, Liệt Phong nhẹ nhõm thở ra một hơi, ra lệnh một tiếng, trống nhạc rộn rã, đưa Hề Hề đi về hướng hoàng cung. Lúc này, thị vệ của Hàn Tuần liền truyền lời, nói phải vòng quanh thành Hô Nhi Đặc một vòng, đây là tập tục của Nam Triều bọn họ. Nói đi là đi, không nghĩ đến, còn phải vòng qua một cái thôn, rồi dừng lại thổi một khúc nhạc, tên là “Quá thôn khúc”. Cứ đi một chút là dừng lại một chút, mãi đến chính Ngọ, mới đưa Yên Thị của hắn vào đến trong cung.

Liệt Phong thật sự hoài nghi, liệu Nam Triều thật sự có đúng là có hôn tục như thế không, hay vẫn là Hàn Tuần cố ý làm khó hắn. Hắn thề, thù này không báo không phải quân tử, ngày sau nhất định phải dùng một công chúa, hòa thân đến Nam Triều, đương nhiên phải dựa theo hôn tục của Bắc Thương quốc, làm khó Hàn Tuần một trận.

Màn đêm buông xuống, động phòng hoa chúc, một nhóm người không sợ chết muốn đi huyên náo tân phòng.

Đương nhiên, dựa theo phong tục trên thảo nguyên, bọn họ sao dám đi huyên náo đêm động phòng của Thiền Vu. Thế nhưng, hiện giờ lại đang dựa theo phong tục của người Nam Triều!

Một nhóm người to gan, rón ra rón rén, đi về phía tân phòng.

Tuy nhiên, chỉ thấy nến đỏ lay động, không có bóng dáng của Thiền Vu và Yên Thị.

Bóng đêm sương mù, một loan trăng sáng treo ở không trung.

Thảo nguyên mờ mịt, Liệt Phong và Hề Hề mỗi người cưỡi một con Đào Hoa mã, hiện tại đang giục ngựa chạy vội trên thảo nguyên.

“Hề Hề, bà bà Thánh Sư của nàng chạy nhanh thật.” Biết được luận võ chọn rể ngày đó, là chủ ý của lão bà bà.

“Nếu không đi, thì chàng là đối thủ của Thánh Sư sao?” Hề Hề liếc mắt nhìn Liệt Phong, khẽ cười nói.

“Ta nghĩ bọn họ hiện tại đã phát hiện chúng ta mất tích!”

“Chàng nói có một ý hay, nhưng đêm thế này, chúng ta đi đâu?” Trời đêm đầu xuân, vẫn còn hơi lạnh.

“Nhìn kia kìa!” Liệt Phong bỗng nhiên chỉ về phía sườn núi phía trước.

Xuyên qua ánh trăng và làn sương mù, Hề Hề phát hiện dưới triền núi, có một tòa liều trại hoa lệ đứng lặng.

Hóa ra Liệt Phong đã sớm lệnh cho thị vệ dựng một cái lều ở đây.

Liệt Phong bỗng nhiên phóng người lên, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Hề Hề, thì thầm vào tai nàng: “Đó chính là nơi động phòng của chúng ta!”

Kế tiếp, liền ôm nàng đi về phía lều trại.

HẾT

—————————–

Cuối cùng cũng kết thúc truyện này. Chúc mừng Hề Hề chúc mừng Liệt Phong.

Nhưng lại nhớ đến một câu từng đọc được “Nàng hạnh phúc ta chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng nếu nàng không hạnh phúc ta sẽ càng đau lòng hơn.” Thật ra đọc truyện này có rưng rưng vài chỗ… Vì ai chắc mọi người biết rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương