Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 112: Minh nguyệt quang

Người kia đúng là Hàn Tuần, Nam Triều hoàng đế.

Hắn vận một thân áo bào màu tro, vô cùng mộc mạc, nhưng vẫn mang theo quý khí vẹn toàn trông thật khoan thai. Ánh mắt hắn nán lại chỗ Hề Hề đang đứng, đáy mắt vụt sáng nghi hoặc.

Bị ánh mắt sắc bén của hắn dò xét, Hề Hề theo bản năng quay vào trong phòng, sau bừng tỉnh ý thức được mình đang cải nam trang, còn dịch dung, nghĩ hắn sẽ không thể nhận ra mình, nên lấy lại ánh mắt bình tĩnh, nói với tiểu nhị: “Ta sẽ dọn đi ngay, tiểu nhị ca không cần lo lắng.”

Nơi này đã bị sát tinh bao trọn, nàng còn không dọn đi mới là lạ. Tiểu nhị nghĩ nhờ miệng lưỡi của mình nên đã thuyết phục được Hề Hề, vô cùng vui sướng, miệng không ngừng nói xin lỗi. Hề Hề khẽ đi vào bên trong, để lại lời xin lỗi của tiểu nhị ngoài cửa, cơ thể vô lực tựa vào cửa, lòng không ngừng kinh hãi, đầu cũng giật bưng bưng.

Cũng không biết vẫn là ngoài ý muốn hay trùng hợp, vì sao Hàn Tuần lại ở đây, vua của một nước như thế nào cứ tùy tiện đi ra ngoài. Lại nhớ đến hôn sự của Liệt Ảnh công chúa và Hàn Tuyên, bấy giờ mới tỉnh ngộ, ngay cả khi Hàn Tuần là đoạt giang sơn từ trong tay Hàn Tuyên, nhưng dù sao gì Hàn Tuyên cũng là hoàng huynh của hắn, Nam Triều hoàng đế ngày xưa. Hiện giờ, Hàn Tuyên tổ chức đại hôn, Hàn Tuần đương nhiên không thể làm ngơ, nên tự mình đến xem lễ, có lẽ cũng nhằm muốn mua chuộc lòng người, để hắn an phận làm phò mã ở thảo nguyên.

Nhưng mặc kệ thế nào, Hàn Tuần vẫn thật coi trọng vị hoàng huynh không màng ngai vàng này.

Lại nhớ đến ánh mắt nghi hoặc vừa rồi của Hàn Tuần, Hề Hề thầm cầu nguyện hắn ngàn vạn lần đừng nhận ra nàng, nếu không nàng coi như công toi. Vội vàng thu dọn hành lý, vọt ra phía cửa, muốn đi ra bằng đường cửa sổ. Nhưng vừa đẩy cửa sổ ra, liền phát hiện không biết từ khi nào Hàn Tuần đã lệnh cho quân lính bao vây khắp chung quanh.

Lần này nguy thật rồi, ngay cả nhảy qua cửa sổ, ngay cả khi địch nổi mấy thị vệ này, cũng chẳng khác gì chưa đánh đã khai, Hàn Tuần không nghi ngờ nàng mới là lạ, nàng phải đường đường chính chính đi ra bằng cửa lớn, dù vẫn có chút do dự. Nhưng đúng lúc này ngoài hành lang bắt đầu ồn ào, là tiếng của những vị khách khác đang lục đục dọn ra ngoài.

Hề Hề kiểm lại quần áo xanh trên người mình một lần nữa, còn có nước thuốc vẽ trên mặt, giờ phút này nàng trông chỉ giống một thiếu niên bình thường. Nhưng Hề Hề vẫn có chút lo lắng, nên làm cho tóc rối tung lên, che lại đôi mắt mình. Sau đó ôm bao hành lý, thong thả đi xuống cầu thang, hòa vào nhóm người, chậm chạp đi xuống tầng trệt.

Nghe mọi người không ngừng bàn tán không biết là quý nhân nào, nhưng lại bao trọn cả khách điếm, Hề Hề trộm nhìn qua nhóm người và mái tóc xõa, phát hiện không còn bóng dáng Hàn Tuần trong sân nữa, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa định thần xong, bỗng nhiên bị ai đó vỗ vào người một cái, vẫm không dám lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu, kế tiếp đã nghe thấy giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Tuần vang lên bên tai: “Vị tiểu huynh đệ này, nghe nói ngươi còn đi cùng với người khác, không bằng cứ ở tạm lại đây đi, ta sẽ cho ngươi mượn một căn phòng!”

Hóa ra hắn đã sớm hỏi thăm tiểu nhị, vậy là đã hoài nghi chính mình, Hề Hề thô giọng đáp: “Không cần, cảm ơn công tử.” Dứt lời, liền lách người đi qua hắn, lần này ngay cả xuyên qua mái tóc nhìn trộm hắn một chút cũng không dám.

“Ngươi ngay cả chưa nhìn tới, cũng biết ta là công tử.” Hàn Tuần không có ý buông tha, ánh mắt rực sáng nhìn nàng chằm chằm, tất nhiên, bước chân cũng đi theo nàng, xảo diệu ngăn lại đường đi của nàng như cũ.

Chỉ lát sau, tất cả các vị khách đều dọn đi xong, âm thanh nhốn nháo tắt đi trả lại bầu không gian yên tĩnh. Chốc chốc, trên lầu chỉ còn lại mỗi hai người đang giằng co.

Hề Hề sốt ruột, cũng không dám nhúc nhích, chỉ hận mình không thể mọc cách rồi bay đi. Lúc này chỉ biết thành kính cầu xin: “Cảm ơn ý tốt của công tử, thật sự không cần, xin công tử hãy tránh ra.”

“Ta đã nói nhường cho người một căn phòng, sao còn muốn đi? Hiện tại đi nơi khác sợ là không thể tìm được phòng nữa đâu.” Hàn Tuần vẫn như cũ không nhanh không chậm nói.

“Vậy xin cảm ơn công tử.” Hề Hề đành nhận ý tốt của hắn, xoay người đi lên lầu lại, nghĩ thầm, nếu đã không cho đi thì chỉ còn cách ở lại.

Hàn Tuần tựa như không ngờ được nàng sẽ ở lại thật, nhất thời có chút giật mình, đương lúc yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Hề Hề, ta đã về rồi, mau ra đây!”

Hóa ra là Thánh Sư đã về, bị thị vệ của Hàn Tuần chặn lại, liếc mắt nhìn thấy Hề Hề, liền không nhịn được kêu nàng ra.

Hề Hề tuy cải nam trang, nhưng không có đổi tên, bởi vì hai người đều cảm thấy không cần thiết phải đổi tên, ngày thường bà bà vẫn hay gọi nàng là nha đầu, hiện giờ nhìn thấy nàng cải nam trang, nghĩ không tiện kêu nàng là nha đầu, nên gọi thẳng tên nàng.

Nhưng kêu sao cũng không quan trọng, quan trọng là vị chủ nhân đang ở nghi hoặc kia, đôi mắt hắn lóe sáng, sáng quắc như sao. Liền tung người, phóng đến trước mặt Hề Hề, cũng không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, liền ôm lấy nàng kéo lên lầu hai, tùy tiện đẩy cửa một căn phòng ra, rồi ôm Hề Hề vào. Các thị vệ xung quanh mắt thấy hoàng thượng bỗng nhiên túm lấy một người xa lạ vào phòng, liền từ bốn phương tám hướng vọt ra, bao vây căn phòng kia chặt chẽ như cái lồng sắt.

Hề Hề biết có giả đò tiếp cũng vô dụng, thôi cứ để mặc cho số phận. Hàn Tuần kéo Hề Hề vào trong phòng, thật lâu sau cũng không nói gì, Hề Hề có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, không chỉ có mỗi vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt u ám đen láy cũng cuồn cuộn vô số xúc cảm, vừa có kinh ngạc mừng rỡ, vừa có xúc động, mà đôi mắt hắn như trói chặt ánh mắt nàng lại, mang theo một sự bướng bỉnh cố chấp khó diễn tả thành lời, khẩy lên dây đàn trong lòng nàng.

Nghĩ đến nam nhân này không màng nguy hiểm hay giá rét ở Tuyết Sơn, không ngừng tìm kiếm nàng hơn một tháng có thừa, Hề Hề làm sao không cảm động, nhưng lại nhớ đến tình cảnh cùng hắn lần ấy ở cô thôn, lòng liền có chút lo sợ, sợ không biết hắn còn đối nàng như thế nữa không.

Hàn Tuần tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ không như vậy nữa!” Dứt lời, liền khẩn thiết vươn tay lên, run rẩy ôn nhu vén ra mái tóc lòa xòa trên mặt nàng, lộ ra một khuôn mặt ngâm đen.

Ngay cả ngâm đen, Hàn Tuần vẫn nhìn nàng si ngốc như cũ, giống như có nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Dung mạo xinh đẹp này không biết đã trôi nổi trong giấc mộng của hắn xiết bao lần, nhưng mỗi khi hắn muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, là lại chợt bừng tỉnh, bấy giờ mới phát hiện, chẳng qua chỉ là một “giấc mộng hoàng lương”[*]. Giữa bóng đêm đen đặc, vẫn chỉ có mỗi mình hắn, ở trong cung điện trống không, một mình nhớ thương nàng.

(*)”Giấc mộng hoàng lương” hay còn gọi là “Giấc mộng kê vàng”, hoàng lương nghĩa là kê vàng. Đây là một điển tích, ý nói những thứ đẹp đẽ lý tưởng nhất chỉ có thể diễn ra trong mộng, tỉnh giấc rồi lại thành hư không. Chuyện rằng, ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê bên cạnh còn chưa chín. Có thể thấy giấc mộng đẹp và thật ngắn ngủi.

Hiện giờ, dung mạo này đã thật sự hiện ra trước mắt, hay do hắn vẫn đương trong mộng cảnh? Hắn khẽ véo véo chính mình, rất đau, không phải mộng, là thật.

Mắt hắn rưng rưng mỉm cười.

“Sao ngươi thoát được trận tuyết lở đó?” Thật lâu sau, Hàn Tuần run giọng hỏi.

“Ta trốn trong mật thất dưới lòng đất!” Hề Hề khẽ nói.

Hàn Tuần ngay lập tức sáng tỏ, xem ra trận tuyết lở kia chẳng phải ngoài ý muốn gì, mà là Hề Hề cố tình tránh né bọn họ, nên bày ra mưu kế này. Tuy nhiên, mặc như thế nào, chỉ cần nàng vẫn bình yên vô sự là tốt lắm rồi, trải qua chuyện sinh tử kia, rất nhiều chuyện trước đây hắn đều đã thông suốt hết. Hắn cũng hiểu, Hoàn Nhan Liệt Phong là thật lòng thích Hề Hề. Từ sau ngày ngỡ rằng Hề Hề đã rời khỏi cuộc sống này, hắn nhiều lần tự thề với mình, nếu Hề Hề sống lại, chẳng sợ nàng không màng đến hắn, ngay cả khi nàng và Liệt Phong sẽ như hình với bóng, hắn cũng không chút để tâm.

Những suy nghĩ đó trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến, trước kia hắn chỉ biết không tiếc dùng thủ đoạn bỉ ổi nhằm có được nàng, cảm thấy mình đã không chiếm được nàng, thì người khác cũng đừng hòng mơ tưởng đến.

Hiện giờ, hắn chỉ cần Hề Hề hạnh phúc, thì hắn tự nhiên cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chém giết, Hề Hề hiểu Thánh Sư đang tìm đến, liền nói với Hàn Tuần, “Đó là bà bà của ta, xin ngươi hãy bảo các thị vệ ngừng tay.”

Đang nói, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, Thánh Sư khoan thai bước vào. Thị vệ của Hàn Tuần trải qua một trận khổ chiến, cũng không ngăn được bà. (Trùm truyện đây rồi)

“Hề Hề, ngươi không sao chứ!” Thánh Sư nhìn thấy Hề Hề bình yên vô sự, lòng mới thả lỏng, lúc này mới chú ý đến người bên cạnh Hề Hề.

“Hắn là ai vậy? Sao dám bắt ngươi!” Thánh Sư tò mò hỏi.

Chẳng lẽ do mình nhiều năm không xuống núi, mỹ nam trên thiên hạ đã tăng vọt, như thế nào trong vòng một ngày, cùng nhìn thấy hai vị tuyệt thế thiên hạ.

Người này dáng vẻ tuấn mỹ, quần áo mộc mạc phóng khoáng, quý khí đủ khiến người khác run sợ. Hắn và Hề Hề cũng thật xứng đôi!

“Bà bà, tại hạ là Lãnh Nguyệt.” Hàn Tuần mỉm cười nói, giọng nói lạnh lùng trong trẻo như ngọc.

“Bà bà, hắn là bằng hữu của con, không có bắt con.”

“Đúng rồi, ta nói cho ngươi biết, tiểu tử kia thương tâm quá độ nên làm cho mắt bị mù, đại khái là do ngươi đã hại hắn! Hai mắt hắn không hề bị thương, là cố ý không nhìn thấy, ta cũng bó tay.” Thánh Sư nhún vai, thở dài nói.

Hề Hề khựng người, tim như bị đao cắt, nước mắt vô thức chảy xuống. Nếu ngay cả Thánh Sư cũng bó tay, thì thiên hạ này còn có ai có thể chữa cho hắn nữa, chẳng lẽ hắn phải sống trong bóng tối cả đời.

Hóa ra mắt mù là vì nàng, hắn thế nhưng thâm tình với nàng như vậy, làm sao nàng có thể thừa nhận được chuyện này.

Nước mắt của Hề Hề, hệt như trân châu lăn xuống, lại không khác gì một lưỡi kiếm bén ngọt, đau buốt cắt vào trái tim Hàn Tuần.

Sắc mặt hắn chốc lát tái nhợt như tuyết, ánh mắt thâm thúy lóe lên vẻ dứt khoát.

Hề Hề, lòng của nàng chung quy là yêu Hoàn Nhan Liệt Phong.

“Nha đầu ngốc, ta chỉ nói ta không có biện pháp, thì đâu có nghĩa ngươi cũng không có biện pháp!” Thánh Sư thản nhiên nói, không ngờ Hề Hề cũng si tình với Liệt Phong như thế, xem ra tiểu tử trước mắt chẳng còn cơ hội nữa. (Sao trước đây mình không phát hiện Thánh Sư dễ thương như thế nhỉ:))))))

“Bà Bà, ý người là, còn có thể cứu được?” Hề Hề vội vàng hỏi.

Thánh Sư khẽ gật đầu, nói: “Tâm bệnh thì cần tâm dược, hắn cần được khuyết khích kích thích, chuyện này sợ rằng chỉ có ngươi mới làm được!”

“Vậy con phải làm như thế nào?”

“Có cần ta hỗ trợ không?” Hàn Tuần vẫn trầm mặc bỗng nhiên hỏi.

“Tất nhiên là cần, nếu có thêm ngươi hỗ trợ, cơ hội hồi phục của hắn sẽ càng lớn hơn nữa.” Thánh Sư nhìn Hàn Tuần mỉm cười nói.

“Ngươi…” Hề Hề có chút không thể tin nhìn Hàn Tuần, hắn muốn giúp Hoàn Nhan Liệt Phong, là thật sao?

Hàn Tuần nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Hề Hề, rồi hắn nhắm mắt lại, hung hăng rút hết khẩu khí đi, bộ dạng hệt như một đứa bé đang đấu tranh để có thể từ chối món quà yêu thích, thật lâu sau, hắn lại mở mắt ra, nói từng chữ một: “Hề Hề, xem Hoàn Nhan Liệt Phong thật đáng thương, ta sẽ giúp hắn, cùng lắm, ta có một điều kiện, ngươi phải nhận ta làm đại ca!”

Những lời này tuy nói ra nhẹ tênh, nhưng chỉ có mỗi Hàn Tuần biết, nói ra nó gian nan thế nào.

Hóa ra không có được đã thống khổ đến vậy rồi, khi buông tay cũng thống khổ không kém. Nhưng khi nhìn thấy Hề Hề hạnh phúc, cũng phần nào an ủi lòng hắn.

Hề Hề nghe vậy, đôi mắt tràn đầy lệ, nói: “Đại ca! Cảm ơn huynh.”

“Thế nhưng phải làm cách nào mới có thể giúp mắt hắn hồi phục?” Hàn Tuần hỏi Thánh Sư.

Thánh Sư nói: “Đây là tâm bệnh của hắn, nên cần đả kích hắn thật nhiều, khiến hắn có ham muốn nhìn thấy.” Dứt lời, liền đem kế hoạch nói ra, thấy Hàn Tuần gật đầu.

“Bà bà, sao có thể làm như vậy, sao có thể chứ?”

Hề Hề trợn to hai mắt, nhìn mái tóc bạc phơ của Thánh Sư. Có chút hoang mang nghĩ, Thánh Sư rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại có cái đầu xấu xa như vậy. Trước kia ở Tuyết Sơn, lúc nào Thánh Sư cũng thật oai phong uy nghiêm. Chẳng lẽ ở Tuyết Sơn lâu ngày, bị băng tuyết rét buốt làm hư cái đầu rồi?

Thánh Sư khẽ ho khan, giận tái mặt, thần sắc nghiêm trọng, “Hề Hề này, nếu ngươi không muốn, thì quên đi, chỉ là tiểu tử kia thật đáng thương, phải sống trong bóng tối cả đời rồi!”

“Vâng, được thôi!” Hề Hề đành gật đầu, chỉ cần có thể giúp cho Hoàn Nhan Liệt Phong hồi phục thị lực, muốn nàng làm gì, nàng cũng đồng ý.

Lão bà bà tóc bạc mỉm cười, ngày mai sẽ có kịch vui để xem. Lại nhớ đến trong cung, vừa rồi tiểu tử kia làm ra vẻ kiểu căng vô lý, lòng vô cùng đắc ý.

Hề Hề và Thánh Sư được Hàn Tuần giữ lại trong khách điếm Nam Bắc.

Bóng đêm thật sâu, chợt có tiếng sao vang lên.

Đó là một khúc “Minh nguyệt quang”.

Tiếng sáo trầm bổng thê lương, như kể như khóc, băng suối nức nở, trong trẻo lạnh lùng mà trống vắng tịch mịch. Giống như hoa phiêu theo gió, như nước chảy trăng trôi.

Hề Hề từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi bước đến phía cửa sổ, qua cửa sổ, nhìn ra phía xa xa bên ngoài.

Bầu trời đêm sáng tỏ, một loan trăng vắt đằng chân trời, xa xôi mà mông lung, rực rỡ mà trong trẻo lạnh lùng.

Bởi vì hôm hôm nay đã là mười bảy, nên trăng không còn tròn vành vạnh nữa, như nhân tình thế thái của nhân gian, không phải lúc nào cũng viên mãn. Nhưng trăng vẫn luôn như cũ bắt tại trời cao, lan tỏa hào quang khắp bốn phía, cứ mãi rực sáng cao thượng.

Ánh trăng đang ôm lấy một bóng dáng đứng đón gió, tay áo bay lả tả, hệt như một tiên nhân, diễn tả sao cho xiết sự tiêu sái ấy, càng không thể nói nên lời sự trong trẻo lạnh lùng mà cô quạnh kia.

“Đại ca, cảm ơn huynh đã thành toàn!” Hề Hề thì thào nói, chợt thấy hai má ẩm ướt, nàng vươn tay lên sờ thử mặt mình, không biết bản thân đã rơi lệ từ lúc nào.

——————

Y Phong: “Minh nguyệt quang” nghĩa là “Ánh trăng trong veo”.

Đọc chương này thấy buồn có, dễ thương có, và đau lòng cũng có. Thật lòng nếu truyện này có dài thêm mấy chục chương, hay mấy trăm chương, có tả bất tận, mà nói về Hàn Tuần, Hàn Tuần là nam chính, mình cũng tình nguyện edit cho bằng hết. Rất thích cách Vân tỷ xây dựng tính cách, và các tình tiết khung cảnh về Hàn Tuần. Vừa da diết vừa tình, đau lòng nhưng lại thấy rất dễ thương. Giống như thích cách Vân tỷ xây dựng nhân vật bên Đệ Nhất Gả, mà chỉ Hàn Tuần thôi nhe!:))) Chương trước mới ngược Phong ca chút xíu bay qua Hàn Tuần là quên sạch Phong ca ra sao, đấy chính là mình!:))))

Đọc đoạn cuối chương này, cảm giác như Vân tỷ đang nhắn nhủ, đôi khi đời người không thể cái gì cũng viên mãn, giống như Hàn Tuần… mới là nam chính mà Vân tỷ muốn gửi gắm nhiều thứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương