"Không có tác dụng tham khảo là bao." Tiêu Thiên nhìn giao diện hệ thống.

Nhưng có thể khẳng định, người Trái Đất đi vào thế giới này chẳng khác nào người bình thường tiến vào quốc gia nhi đồng.

Đả kích vô cùng lớn!

Tiêu Thiên cảm nhận cơ thể vẫn đang nhanh chóng mạnh hơn, càng ngày càng hứng thú với chính mình.

Thân Vương cung lâm thời sửa đổi ra tới, đa phần từng để cho Nữ Đế Tử Nhược Yên sử dụng.

Trong đó có võ trường để nàng rèn luyện võ kỹ.

Trong võ trường có đầy đủ mọi loại binh khí.

Về phần trưng bày binh khí trong hoàng cung có xui xẻo không ấy à?

Tuy Tiêu Thiên không quá hiểu biết vị Nữ Đế này, nhưng biết nàng chính là cường giả đệ nhất Đại Viêm hoàng triều.

Đám cung nữ theo hầu trong cung này còn chẳng nhấc nổi binh khí nàng dùng để tập luyện.

Nhưng chiến đao nặng trình trịch chế tạo từ tinh cương lại bị Tiêu Thiên cầm lên nhẹ bỗng.

Sau đó…

Roạt!

Tiêu Thiên nhìn chuôi đao nát đầy đất, cau mày nói: "Nữ tử này ngự hạ không nghiêm nhỉ, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu quá mức."

[Chủ nhân tôn kính, linh khí chia làm chín cấp độ, mỗi cấp độ lại chia làm tứ phẩm gồm hạ, trung, thượng, cực.]

[Chiến đao này là linh khí lục giai cực phẩm, ở Đại Viêm hoàng triều, chất lượng của nó xem như thượng thừa rồi.]

Mặt Tiêu Thiên cứng lại, hóa ra là do hắn dùng sức quá à?

Hắn lại quét mắt một vòng, nhìn về phía một thanh trường kiếm cạnh đó, vươn hai ngón tay cẩn thận nhón lên.

May mà xung quanh không có ai, nếu để người hầu trong cung thấy được chắc sẽ sợ đến mắt lọt tròng.

Trường kiếm linh khí cần hai mươi người hợp lực mới miễn cưỡng nâng lên được mà Tiêu Thiên dùng ngón tay nhón?

Đã cầm kiếm như thế rồi mà còn thấp thỏm sợ làm hỏng kiếm.

Tiêu Thiên ước lượng sức lực lần nữa, sau đó mới chậm rãi thử nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng múa may.

"Kiếm xịn!" Tiêu Thiên quan sát tỉ mỉ, cảm thán một tiếng.

So với vũ khí hợp kim ở Trái Đất, kiếm này xem như thần binh lợi khí.

Nhưng trong lòng Tiêu Thiên cũng nảy sinh nghi hoặc, hỏi hệ thống: "Vượng Tài, vì sao kiếm này lại tốt hơn vũ khí ở Trái Đất?"

[Chủ nhân tôn kính, nếu cầm binh khí của Trái Đất đến thế giới này thì chúng nó cũng mạnh khủng bố như ngài vậy.]

Tiêu Thiên đã hiểu, muốn so sánh thì phải đặt vào chung hoàn cảnh.

Phập!

Giây sau đó, Tiêu Thiên bỗng nhiên trở tay chém thẳng một kiếm vào lòng bàn tay mình.

Lưỡi kiếm sắc bén khiến da thịt Tiêu Thiên hơi lõm xuống một xíu, không thể tiến thêm, thậm chí còn chẳng cắt được lớp da.

Hắn nhấc kiếm ra, lòng bàn tay còn chẳng hằn tí dấu vết nào.

"Ghê gớm." Tiêu Thiên tấm tắc bảo lạ, cùng lúc đó lại trợn trừng hai mắt, trở kiếm đâm thẳng vào đồng tử chính mình.

Keng!

Tiếng va chạm giòn dã vang lên, mũi kiếm bị nhãn cầu Tiêu Thiên bắn ngược trở về.

Phập phập phập!

Tiêu Thiên lại múa may trường kiếm đâm vào tai, mũi, yết hầu của mình, thậm chí còn đâm vào mồm nữa.

Từ đầu tới đuôi không nháy mắt lấy một cái, thử hết toàn bộ một lần.

"Không ngờ người Trái Đất như ta khủng bố đến mức ấy!" Tiêu Thiên thu kiếm đứng yên, đặt ngang thân kiếm trước mắt.

Ban nãy hắn đã khống chế, mới dùng một phần nghìn sức lực mà thôi.

Vậy mà thanh trường kiếm này đã tràn đầy vết rạn, sợ là hơi dùng sức thêm nữa sẽ vỡ thành mảnh nhỏ mất.

Tiêu Thiên tiện tay ném đi, trường kiếm rơi chuẩn xác vào giá vũ khí.

Hắn đã hiểu đại khái, sợ là thế gian này khó có vũ khí nào thừa nhận được lực lượng của hắn.

Trừ khi thứ kia cũng tới từ duy độ cao siêu như Trái Đất, giống mấy thứ trang bị hắn tùy thân mang theo khi được triệu hoán tới.

Nhưng mà…

Tiêu Thiên lắc đầu, hắn sẽ không dùng đến vũ khí gì đó nữa.

Hắn cũng sẽ không động tới giết chóc nữa.

Thành thật ăn bám, làm một Thân Vương nhàn tản hưởng phúc không sướng à?

Tiêu Thiên về Thân Vương cung vừa cải tạo, ngã người xuống giường lớn mềm mại, loáng thoáng ngửi được mùi hương thơm ngát.

Dễ chịu!

"Cuối cùng cũng có thể thử chuyện mình hằng mong muốn." Tiêu Thiên lười biếng nằm dài, tự giễu lẩm bẩm.

Ở Trái Đất, từ nhỏ đã sống trong tổ chức sát thủ kia.

Tiêu Thiên chưa bao giờ ngủ ngon lấy một lần!

Thân là người chiến lực cá nhân cực mạnh trên Trái Đất, vậy mà muốn ngủ một giấc ngon lành lại thành mong muốn xa vời, châm chọc làm sao.

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể thật sự ngủ một giấc ngon lành.

"Lại nói, cái vòng nô lệ này…" Tiêu Thiên bỗng nâng tay lên, nhìn cái vòng bùa chú lấp lánh ta sáng mờ nhạt nọ, ma xui quỷ khiến dùng tay xé ra.

Rắc!

Nữ Đế Tử Nhược Yên là cường giả đệ nhất Đại Viêm hoàng triều còn không có cách nào giải quyết vòng nô lệ, mà Tiêu Thiên lại dễ dàng xé đứt.

[Chủ nhân than là huyết mạch Viêm Hoàng, sẽ không chịu loại pháp tắc này ràng buộc.]

"Ra là thế?" Tiêu Thiên nắm lấy vòng nô lệ gãy đôi kia, thử buộc nó lại như cũ.

Vòng sáng lần nữa nối liền, khôi phục như lúc ban đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương