Editor: Senhh

Một lúc sau, chiếc Rolls-Royce lái vào biệt thự Di Tân ở trung tâm thành phố, phòng tân hôn của Nhan Hoan và Thẩm Hạo Dục ở đây.

Tài xế xuống xe trước, mở cửa ghế sau.

Nhan Hoan xuống xe sau Thẩm Hạo Dục, vào thang máy.

Nhà ở là căn hộ hai tầng thông nhau, phòng ngủ và phòng sách đều ở tầng hai, sau khi Nhan Hoan vào nhà thay giày liền đi thẳng lên lầu.

Phòng ngủ, phòng sách và phòng để quần áo của cô và Thẩm Hạo Dục đều riêng biệt, nằm đối xứng ở hai bên phòng chờ, phòng chờ giống như vĩ tuyến 38 phân chia khu vực hoạt động của hai người ở tầng hai.

Phía tây là của cô, phía đông thuộc về anh, mỗi người hoạt động ở trong khu vực của mình, ăn ý không đặt chân đến địa bàn của đối phương, càng không hỏi đối phương đang làm gì, quan hệ vợ chồng plastic được thể hiện rõ rệt.

Trở lại phòng ngủ, để túi xách sang một bên, ngồi trên ghế sô pha, cô đang chuẩn bị chơi điện thoại thì phát hiện điện thoại đã hết pin tự động tắt.

Cô đứng dậy lấy sạc để sạc điện thoại.

Sau khi khởi động máy, thấy Hứa Nhiễm đã gửi cho cô vài tin nhắn WeChat.

Hứa Nhiễm: [Tớ vừa mới nói với đám Ngô Tư Di là mấy món trang sức mà hôm nay cậu mua là do chồng cậu trả tiền, khuôn mặt Ngô Tư Di xanh mét luôn.]

Hứa Nhiễm: [Thật không hiểu nổi loại người này nghĩ như thế nào, tình cảm vợ chồng của người khác có liên quan gì đến bọn họ sao? Ngày nào cũng ước rằng vợ chồng người ta không hợp rồi ly hôn.]

Hứa Nhiễm: [Này, tớ chợt nhớ ra, hình như hôm nay chồng cậu không mua món gì ở buổi đấu giá, cậu nghĩ xem anh ấy là người bận trăm công ngàn việc, trong buổi đấu giá anh ấy cũng không nhìn trúng món đồ nào, vậy tại sao anh ấy phải đến để mất thời gian?"

Hứa Nhiễm: [Cậu nghĩ xem, có phải anh ấy tới để cổ vũ cậu hay không?]

Hứa Nhiễm: [Ê, sao cậu lại không trả lời tin nhắn của tớ, cậu về đến nhà chưa?]

Nhan Hoan không trả lời tin nhắn của Hứa Nhiễm, cô ấy vẫn nói chuyện một mình.

Nhan Hoan: [Vừa về đến nhà, điện thoại hết pin.]

Hứa Nhiễm: [Cậu nhìn thấy những gì tớ phân tích ở trên chưa? Có phải vô cùng hợp lý hay không.]

Nhan Hoan liếc nhìn tin nhắn bên trên nói Thẩm Hạo Dục cố ý tới để cổ vũ cô, có hơi cạn lời.

Nhan Hoan: [Sức tưởng tượng của cậu thật phong phú.]

Hứa Nhiễm: [Sao lại bảo sức tưởng tượng của tớ phong phú, vậy cậu nói xem, tại sao anh ấy không mua gì mà lại tới đó?]

Nhan Hoan: [Người ngồi bên cạnh là bạn của anh ấy, có thể là anh ấy tới cùng bạn]

Nói tóm lại, chắc chắn không thể cố ý tới để cổ vũ cô, Nhan Hoan vẫn nhận thức rất rõ ràng về mối quan hệ tình cảm vợ chồng mờ nhạt gần như không tồn tại giữa cô và Thẩm Hạo Dục.

Anh vốn dĩ không định kết hôn với cô, lúc trước cô còn khẳng định chắc nịch sẽ từ chối cuộc hôn nhân này. Sau khi anh không hề đề phòng nói xem ý cô thế nào, cô đột nhiên sửa miệng nói cô rất hài lòng về anh, đồng ý liên hôn với anh.

Có lẽ trong lòng anh cảm thấy ngay từ đầu cô đã nhắm đến vị trí bà Thẩm, cố ý lạt mềm buộc chặt, làm anh thả lòng cảnh giác để đạt được mục đích liên hôn với anh. Bình thường ở nhà đều coi cô như người vô hình, ước gì vợ mình không tồn tại, sao có thể cố tình đến để cổ vũ cô được chứ.

Hứa Nhiễm: [Chu dù không phải đến cổ vũ cho cậu, nhưng ít nhất anh ấy cũng chủ động trả tiền giúp cậu, số tiền hôm nay cậu tiêu cũng không nhỏ đâu, con người chồng cậu cũng khá tốt.]

Nhan Hoan: [Dù sao thì tớ cũng là vợ trên danh nghĩa của anh ấy, hôm nay ở đó có nhiều người như vậy, nếu anh ấy không trả tiền thì sẽ rất mất mặt, đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông.]

Hứa Nhiễm: [Thôi được rồi.]

Tất cả những câu trả lời của Nhan Hoan đều nói có sách mách có chứng, không chừa chỗ cho Hứa Nhiễm mơ mộng hão huyền.

Tán gẫu với Hứa Nhiễm một hồi, Nhan Hoan để điện thoại lên tủ đầu giường tiếp tục sạc pin, đến phòng quần áo lấy một bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa.

Sau một ngày bận rộn ở bên ngoài, Nhan Hoan tắm rửa sạch sẽ xong rồi chăm sóc da, lên giường nằm không lâu đã ngủ thiếp đi.



Hôm sau, khi Nhan Hoan thức dậy đã là buổi trưa.

Cô vén chăn lên rời giường, đi dép lê chậm rãi bước vào phòng tắm.

Đang rửa mặt thì có người bên ngoài gõ cửa phòng ngủ.

"Cô chủ, cô rời giường chưa? Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi." Là dì Tô, bảo mẫu trong nhà, đến gọi cô ăn trưa.

Nhan Hoan nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng, trả lời: "Dậy rồi ạ, một lát nữa là xong."

Rửa mặt xong, Nhan Hoan mặc bộ đồ ngủ đi xuống lầu.

"Dì Tô."

Đi đến cầu thang, Nhan Hoan tươi cười chào hỏi dì Tô đang đứng ở phòng khách, cô đang định tới phòng ăn thì đột nhiên thoáng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha với vẻ mặt mê mang.

Thẩm Hạo Dục đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm cuốn tạp chí kinh tế tài chính, nghe thấy tiếng Nhan Hoan xuống lầu, anh dời đôi mắt trầm tĩnh khỏi cuốn tạp chí, ánh mắt dừng lại trên người cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, lớp vải ôm sát tôn lên đường cong tinh xảo của cô, vòng eo thon thả một tay có thể ôm trọn, làn váy chỉ dài tới đầu gối, lộ ra hai bắp chân thon thả trắng nõn, thân hình kiều diễm, thướt tha câu dẫn.

Hai người nhìn nhau một lúc, phát hiện bản thân không tập trung, Thẩm Hạo Dục liền dời mắt đi chỗ khác, cúi đầu tùy ý lật hai trang tạp chí, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ăn cơm thôi."

Anh gấp cuốn tạp chí lại, đặt nó lên bàn trà trước mặt, đứng dậy, mắt nhìn thẳng đi về hướng phòng ăn.

Nhan Hoan không ngờ anh lại ở nhà, từ khi bắt đầu chuyển đến đây, cô rất ít khi thấy anh ở nhà, hoặc là bận đi công tác bên ngoài, hoặc là đi sớm về muộn, trước giờ Nhan Hoan cũng chưa từng gặp anh lúc ăn trưa.

Tay cô đặt lên tay vịn cầu thang, một hồi lâu không có phản ứng gì, bị giọng nói của Thẩm Hạo Dục làm cho sực tỉnh, theo bản năng đưa tay lên che ngực lại, vành tai nóng bừng, có chút không biết phải làm gì.

Thấy Thẩm Hạo Dục căn bản không nhìn cô nhiều, lòng tự trọng của Nhan Hoan có chút cảm giác bị xúc phạm.

Mặc dù không phải cô cố ý mặc như này xuất hiện trước mặt anh, nhưng bộ dạng lãnh đạm của anh thực sự khiến cô quá sốc.

Chẳng lẽ cô lại không có sức hấp dẫn đến vậy?

Hay là do mắt của người đàn ông này không tốt?

Kể từ khi Nhan Hoan có khái niệm về đẹp và xấu, cô vẫn luôn rất tự tin vào vẻ đẹp của mình, bị phớt lờ như vậy, trong lòng Nhan Hoan cảm thấy không phục.

Vốn dĩ cô còn muốn lên lầu hai thay quần áo, nhưng anh cũng không liếc nhìn cô một cái, bây giờ cô mà quay lại thay quần áo thì thật mất mặt.

"Cô chủ, mau tới ăn cơm."

Giọng nói của dì Tô cắt ngang sự rối rắm của Nhan Hoan, cô liếc nhìn người đàn ông đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế trong phòng ăn, bĩu môi, nhấc chân đi tới.

Dì Tô đặt thức ăn lên bàn liền vội vàng đi làm những việc khác, trong phòng ăn chỉ còn lại Thẩm Hạo Dục và Nhan Hoan.

Hai người ngồi đối diện nhau, của ai người nây ăn, không ai lên tiếng.

Sau khi im lặng ăn xong bữa trưa, Nhan Hoan lên lầu, đi tới phòng để quần áo, thay váy, đứng trước gương soi từ trên xuống dưới, chống cằm đánh giá khuôn mặt của mình.

Càng nhìn càng thấy đẹp, không nhịn được cảm thán: "Mình đẹp quá đi mất."

Cảm giác thất bại do Thẩm Hạo Dục mang đến bị vứt ra sau đầu ngay lập tức.

Nhan Hoan âm thầm gán cho Thẩm Hạo Dục mác đồ không có mắt nhìn, cô dạt dào hứng thú trang điểm thật tinh xảo, lấy một bộ trang sức kim cương từ tủ trang sức ra đeo vào, sau đó lại đứng trước gương, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bản thân, tâm trạng vui sướng đến phòng sách.

Khi còn học đại học, cô học chuyên ngành marketing và quản lý kinh doanh quốc tế, cô không quá hứng thú với chuyên ngành này, chỉ vì phải vào công ty của nhà.

Thứ cô thực sự yêu thích chính là lồng tiếng, ba của Hứa Nhiễm là một đạo diễn lồng tiếng. Khi Nhan Hoan còn học cấp ba, có một lần đến nhà họ Hứa chơi, được ba Hứa Nhiễm phát hiện ra giọng nói của cô rất tốt, lúc đó còn khuyên cô lên đại học nên ghi danh vào chuyên ngành liên quan đến giọng nói.



Mặc dù sau đó cô không chọn chuyên ngành liên quan đến giọng nói, nhưng cô đi theo Hứa Nhiễm học được một chút kiến thức chuyên ngành của cô ấy. Trong thời gian học đại học, cô đã lồng tiếng cho rất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh, cô không đặt tiêu chuẩn nhận lồng tiếng, chỉ cần cô có thể làm, có thời gian rảnh thì đều sẽ nhận.

Bởi vì phim hot nên một số nhân vật do cô lồng tiếng cũng theo đó trở nên nổi tiếng, cũng có vài bộ phim bị ém không được phát sóng. Hiện tại cô cũng khá nổi tiếng trong giới lồng tiếng, có mấy chục vạn fans trên Weibo, thỉnh thoảng chia sẻ một số bức ảnh đời thường, đều là ảnh các món ăn, không lộ mặt.

Gần đây, bởi vì cô phải tiếp quản khách sạn Vạn Nghi, mặc dù phần lớn công việc đều do phó giám đốc và Trình Lan làm, cô thân làm giám đốc cũng không phụ trách việc một cách nghiêm túc, nhưng cô vẫn không có nhiều thời gian để lồng tiếng, lâu rồi cô không có nhận việc lồng tiếng.

Thời điểm nghỉ hè đại học năm ba, Hứa Nhiễm và bạn học cùng chuyên ngành của cô đã mở một phòng làm việc lồng tiếng, Nhan Hoan liền xin gia nhập vào phòng làm việc của họ, nhờ họ nhận dự án giúp cô.

Hôm qua Hứa Nhiễm nói với cô có một bộ phim truyền thanh chỉ đích danh muốn cô nhận, hỏi xem cô có thời gian không. Vì hôm qua bận nên cũng không nói chuyện nhiều, cô vừa nhận được tin nhắn của Hứa Nhiễm, nói kịch bản đã gửi vào email của cô.

Nhan Hoan mở máy tính ra, tìm email Hứa Nhiễm gửi tới rồi tải xuống, chuẩn bị ghi âm thử một đoạn.

Trong một phòng sách khác, Thẩm Hạo Dục đang ngồi ở bàn xử lý công việc thì nhận được tin nhắn WeChat từ trợ lý Tiêu Nguyên Khải.

[Giám đốc Thẩm, những món trang sức châu báu cô chủ mua trong buổi đấu giá tối hôm qua đã làm xong thủ tục rồi, bây giờ đưa đến nhà ngài ạ?]

Thẩm Hạo Dục: [Ừm.]

Sau khi Thẩm Hạo Dục trả lời tin nhắn xong, chuông điện thoại reo lên có người gọi đến.

Anh liếc nhìn tên người gọi, trực tiếp cúp máy.

Tối hôm qua anh đến khách sạn Vạn Nghi tham gia cuộc đấu giá là do bạn tốt Lê Hoài nhờ vả. Một thời gian nữa là đến sinh nhật của ông Lê, Lê Hoài coi trọng một bức thư pháp trong buổi đấu giá, muốn mua làm quà tặng cho ông lão, nhưng lại đang ở nước ngoài không thể tham gia, nên nhờ anh tới mua giúp.

Tối qua anh không tham gia đấu giá, thấy bạn của Nhan Hoan muốn mua bức thư pháp đó, nên anh không ra giá.

Sau khi Lê Hoài biết được lý do từ Lục Cảnh liền không ngừng gọi điện cho anh trêu chọc anh thấy sắc quên bạn.

Nửa tiếng sau, Tiêu Nguyên Khải đến biệt thự Di Tân.

Dì Tô đã ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn Thẩm Hạo Dục và Nhan Hoan.

Sau khi Tiêu Nguyên Khải đưa đồ cho Thẩm Hạo Dục liền lập tức rời đi.

Thẩm Hạo Dục cầm trang sức lên lầu, đứng ở phòng khách trên tầng hai gọi điện thoại cho Nhan Hoan, muốn bảo cô ra ngoài lấy đồ.

Không nghe máy.

Anh cấy điện thoại, đi đến trước cửa phòng ngủ của Nhan Hoan, đang định giơ tay gõ cửa thì chợt nghe thấy trong phòng sách sau lưng truyền đến một giọng nói nũng nịu, uyển chuyển và mềm mại, mơ hồ xen lẫn tiếng khóc nức nở.

"Chồng à, anh hôn người ta đi mà, ôm em một cái nữa, em nhớ anh lắm đấy."

Thân hình Thẩm Hạo Dục lập tức bất động, vẻ mặt cứng đờ.

Giọng nói này, là Nhan Hoan.

Nhan Hoan cô ấy... bảo anh hôn cô?

Ôm cô?

Phòng sách và phòng ngủ của Nhan Hoan đối diện nhau.

Thẩm Hạo Dục qoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào của phòng sách, một lúc lâu sau vẫn không có âm thanh nào truyền ra nữa.

Thẩm Hạo Dục nhíu mày, nhớ lại lúc giữa trưa cô mặc váy ngủ hai dây bằng lụa xuống lầu.

Cô là muốn, quyến rũ anh?



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương