Trong phòng sách, Nhan Hoan lồng tiếng xong một đoạn thoại ngắn, nghe lại qua tai nghe, cảm thấy rất hài lòng với hiệu quả lồng tiếng của mình.

Cô ngồi trước máy tính, ngón tay đặt lên chuột, lướt xuống, xem qua nội dung kịch bản một lần, cảm thấy cũng khá tốt.

Nguyên tác của bộ phim truyền thanh này là một cuốn tiểu thuyết rất ăn khách, nữ chính là một nhà văn nhỏ bánh bèo nhưng không khoa trương, thể loại phim truyền thanh này cô lồng tiếng quen rồi.

Khoảng thời gian trước cô đã hiểu biết khá rõ về những công việc ở khách sạn, cũng không có quá nhiều việc phải làm, giờ đã đến lúc luyện giọng, quay trở lại công việc lồng tiếng rồi.

Cô cầm điện thoại để bên cạnh, ấn vào.

Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Hạo Dục, cơ chút bất ngờ.

Thẩm Hạo Dục gọi điện thoại cho cô làm gì?

Gọi cho cô từ hơn mười phút trước, lại chỉ gọi một lần.

Chẳng lẽ do không cẩn thận ấn nhầm?

Nhan Hoan không nghĩ nhiều, cô mở WeChat trước, gửi tin nhắn cho Hứa Nhiễm.

Nhan Hoan: [Đã chọn được người lồng tiếng cho vai nam chính trong bộ phim phát thanh này chưa?]

Hứa Nhiễm: [Nam chính là Giang Minh Hiên.]

Giang Minh Hiên cũng là đối tác của studio bọn họ, Nhan Hoan đã hợp tác với anh ấy rất nhiều lần.

Nhan Hoan: [Cậu có muốn lồng tiếng một nhân vật không?]

Hứa Nhiễm: [Dạo gần đây tớ đang nhận một hạng mục khác, bộ phim này tớ có thể nhận một vai nhỏ, tớ còn chưa nghĩ kĩ, để lát tớ xem lại, cậu có muốn nhận không?]

Nhan Hoan: [Ừm.]

Sau khi bàn bạc với Hứa Nhiễm về việc nhận phim phát thanh, Nhan Hoan gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ xem có nên gọi lại cho Thẩm Hạo Dục, hỏi tại sao anh ấy lại gọi cho mình không.

Cho đến nay cô và Thẩm Hạo Dục vẫn chưa thêm WeChat, nếu có việc cần tìm đối phương thì đều gọi điện thoại.

Tất nhiên, lần cuối cùng cô nói chuyện với Thẩm Hạo Dục vẫn là ngày lãnh chứng đó.

Nghĩ đến đây, Nhan Hoan càng khẳng định thêm có thể Thẩm Hạo Dục đã vô tình ấn nhầm vào điện thoại của mình, nếu thật sự có chuyện muốn nói, chắc hẳn anh sẽ gọi lại.

Nếu như vậy thì không cần gọi lại.

Cô mở camera điện thoại, chụp ảnh máy tính và thiết bị ghi âm trên bàn rồi đăng lên Weibo.

[Đã đến lúc bắt đầu công việc rồi.]

Cô đã không đăng Weibo hơn hai tháng, ngày nào cũng nhận được rất nhiều tin nhắn từ fans hỏi cô đi đâu, tại sao không đăng Weibo, Weibo của cô sắp mọc đầy cỏ dại rồi, thúc giục cô nhanh chóng quay lại lồng tiếng, muốn nghe giọng nói của cô.

Sau khi đăng Weibo, các fans đã lập tức để lại bình luận ở dưới.

[ Cuối cùng shop cũng sắp mở cửa kinh doanh rồi.]

[Nhanh nha, đội sản xuất cũng không dám nghỉ ngơi lâu như thế.]

[Hóng hóng, rất thích nghe giọng của chị, hy vọng được nghe tác phẩm mới của chị sớm một chút.]

[Hôm nay Hoan Hoan có livestream không? Huhu, lâu lắm rồi không được xem Hoan Hoan livestream.]

...

Ngón tay Nhan Hoan lướt trên màn hình điện thoại, đọc bình luận, thỉnh thoảng chọn một bình luận để trả lời.

Bất tri bất giác, bên ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, dì Tô gọi cô xuống lầu ăn tối.

Nhan Hoan đứng dậy, vào phòng tắm rửa tay rồi xuống lầu.

Khi đi đến cầu thang, Nhan Hoan theo bản năng nghĩ về chuyện buổi trưa, nhìn về phía sô pha nhưng không thấy Thẩm Hạo Dục, tưởng rằng anh không ở nhà.

Mới đi được vài bước, cô liền nhìn thấy Thẩm Hạo Dục đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

Bây giờ mới hơn sáu giờ, bình thường anh ở bên ngoài làm việc sẽ không về sớm như vậy, xem ra chiều nay anh cũng không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà.

Nhan Hoan đi đến chỗ đối diện anh, ngồi xuống.

Dì Tô bưng đồ ăn đi vào, nhìn thấy trang phục của Nhan Hoan, cười nói: "Hôm nay cô chủ rất xinh đẹp."

Khóe môi Nhan Hoan cong lên, trong lòng đồng ý với lời nói của dì Tô: “Cám ơn dì Tô.”

Vẫn là dì Tô tinh mắt, không giống như người nào đó.



Khóe mắt Nhan Hoan liếc nhìn Thẩm Hạo Dục, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không có chút xíu biểu hiện gì, cô bất giác bĩu môi.

Thẩm Hạo Dục để ý động tác bĩu môi nhỏ của Nhan Hoan, nhận ra Nhan Hoan có chút bất mãn, đôi mắt anh khẽ động.

Buổi trưa khi Nhan Hoan đi xuống, mặc dù cô mặc bộ váy ngủ hai dây gợi cảm, nhưng trên mặt không trang điểm, hiện tại cô mặc một bộ lễ phục màu đen thời trang cao cấp, trên chiếc cổ thon thả trắng nõn đeo một chiếc vòng kim cương, nguyên bộ hoa tai, nhẫn, vòng tay, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tóc đen môi đỏ, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều tươi sáng lại quyến rũ.

Rất rõ ràng là đã được chăm chút tỉ mỉ.

Một ngày thay hai bộ trang phục, dùng loại giọng nói nũng nịu đó trêu chọc anh, nhưng lại không nói toạc ra.

Để câu dẫn được anh, cô cũng đã tốn không ít tâm tư.

Tuổi còn nhỏ mà chủ ý rất nhiều.

Lúc trước cô muốn gả cho anh, nhưng cố tình nói mình không có ý định kết hôn, chờ khi anh buông lỏng cảnh giác, cô lại lật lọng nói thích anh.

Chiêu lạt mềm buộc chặt này, không biết tự cô nghĩ ra hay là có người dạy.

Vậy mà anh lại thực sự bị lừa bởi mánh khóe nhỏ của cô.

Thẩm Hạo Dục tức giận đến bật cười trong lòng.

Nhan Hoan phát hiện hôm nay Thẩm Hạo Dục có chút kì lạ, thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng rời đi, như thể anh có điều gì muốn nói nhưng lại nhẫn nhịn không nói.

Chẳng lẽ trên mặt cô dính gì à?

Nhan Hoan vội vàng bật camera trước của điện thoại lên nhìn, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, cũng không dính thứ gì.

Buổi tối Nhan Hoan không ăn nhiều lắm, là người đầu tiên ăn xong, đặt đũa xuống, nói với Thẩm Hạo Dục vẫn đang ăn: "Anh ăn từ từ, tôi lên lầu trước."

Thẩm Hạo Dục ừ một tiếng, ngẩng đầu lên nói với Nhan Hoan đang chuẩn bị rời đi: "Mấy món đồ tối hôm qua cô mua được đưa đến rồi, ở trên bàn trà trong phòng khách trên lầu."

Những món đồ trang sức đều là Nhan Hoan cố ý mua để dạy cho Ngô Tư Di một bài học, cũng không thật sự chờ mong, cho nên sau khi mua được cô không để ý nhiều đến quá trình tiếp theo.

"Đến từ bao giờ vậy?"

Thẩm Hạo Dục: "Buổi chiều."

"Ừm, làm phiền anh rồi."

Khách sáo nói vài câu, Nhan Hoan chợt nhớ đến chuyện gì đó, nói với Thẩm Hạo Dục: "Tôi không thích đồ vật trang trí nhà hiện tại cho lắm, nên tôi đã đặt mua một bộ mới, ngày mai nhân viên sẽ giao đến."

Nhan Hoan và Thẩm Hạo Dục kết hôn khá gấp, trước khi kết hôn cũng không có thời gian để chuẩn bị nhiều thứ, trực tiếp chọn căn hộ đầy đủ tiện nghi dưới tên Thẩm Hạo Dục là phòng tân hôn.

Nội thất và phong cách trang trí đều là tông màu lạnh, Nhan Hoan thích phong cách lãng mạn và ấm cúng, cô đã lên kế hoạch trang hoàng căn hộ lại từ lâu, bố cục không dễ thay đổi, nhưng đồ nội thất thì vẫn có thể thay. Lúc trước không có cơ hội gặp Thẩm Hạo Dục, hôm nay đúng lúc anh ở nhà liền nói với anh một tiếng.

Đương nhiên, cô chỉ thông báo cho anh biết, chứ không phải là hỏi ý kiến của anh.

Thẩm Hạo Dục gật đầu, "Biết rồi."

Nhan Hoan trở lại lầu hai, đi ngang qua phòng khách, đem trang sức ở trên bàn trà để trong phòng thay đồ, thuận tay lấy một bộ đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong, trời vẫn còn sớm, cô cầm điện thoại lẻn giường, dựa vào đầu giường, tìm tiểu thuyết nguyên tác của bộ phim truyền thanh trên trang web văn học, bắt đầu đọc từ chương một.

Không biết trôi qua bao lâu, mí mắt Nhan Hoan sắp dính vào nhau, cô bỏ điện thoại xuống, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất tốt, không bao lâu sau liền ngủ.

...

Đêm khuya, mọi thứ trở nên im lặng.

Trong khi Nhan Hoan đang say giấc, thì ở trong phòng ngủ bên kia, Thẩm Hạo Dục nằm trên giường, trằn trọc rất lâu không ngủ được.

Chỉ cần anh nhắm mắt lại thì giọng nói quyến rũ của Nhan Hoan sẽ lập tức vang lên trong đầu anh, uyển chuyển mê hoặc người khác, còn mang theo tiếng khóc nức nở, từng tiếng vang vọng bên tai anh... Nghĩ đến thân hình xinh đẹp của cô trong chiếc váy hai dây.

Thẩm Hạo Dục không thể ngừng nghĩ đến giọng nói và ngoại hình của cô, trong người anh như có một ngọn lửa nổi lên.

Thẩm Hạo Dục nhận thấy sự khác thường trên cơ thể anh, hít một hơi thật sâu, giơ tay xoa xoa thái dương, trong lòng xuất hiện một chút ý tưởng xấu xa. Khuôn mặt anh cứng đờ, cưỡng ép dời đi lực chú ý, trong đầu hiện lên những bản báo cáo quý trước của các chi nhánh công ty.

Một lúc sau, hình ảnh Nhan Hoan mặc váy hai dây lại thay thế lại thay thế những bản báo cáo. Ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Hạo Dục xốc chăn lên, xuống giường đi vào phòng tắm.

***

Sáng sớm hôm sau, Nhan Hoan bị đồng hồ báo thức đánh thức.

8 giờ sáng nay nhân viên sẽ giao đồ tới, vậy nên cô cố ý đặt báo thức lúc 6h30.



Rửa mặt xong, Nhan Hoan thay quần áo, khi cô đi đến phòng khách thì tình cờ gặp Thẩm Hạo Dục đi ra từ phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên hai người dậy sớm gặp phải nhau sau khi kết hôn, giờ này đối với cô sớm hơn bình thường rất nhiều. Mọi ngày khi cô rời giường thì anh đã ra ngoài rồi, cô chỉ biết anh đi rất sớm chứ không rõ chính xác mấy giờ anh đi.

Lần này gặp phải anh, cô không biết thật ra hôm nay anh dậy muộn, liền cho rằng mọi ngày anh thường đi vào giờ này.

"Chào buổi sáng."

Hôm nay tâm trạng Nhan Hoan rất tốt, cười tủm tỉm chào anh.

Thẩm Hạo Dục khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển từ mặt cô sang chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm, "Chào buổi sáng."

Nụ cười của Nhan Hoan bị thái độ hờ hững của anh dập tắt, khẽ nâng cằm, quay đầu đi xuống lầu.

Thẩm Hạo Dục không nhanh không chậm đi theo sau cô.

Sau khi nấu cơm xong, dì Tô đang đợi ở phòng khách nhìn thấy hai người đi xuống cùng nhau, ánh mắt lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Thẩm Hạo Dục, thấy giữa lông mày anh có chút mệt mỏi, hôm nay lại còn dậy muộn như vậy, cho rằng tối hôm qua hai người chung phòng, khóe môi bà cong lên một chút.

Bà đã chăm sóc Thẩm Hạo Dục rất nhiều năm, sau khi Nhan Hoan và Thẩm Hạo Dục kết hôn vẫn luôn là bà chăm lo, tất nhiên bà biết hai vợ chồng chia phòng ngủ, hôm qua lúc ăn cơm cũng không thấy hai người nói chuyện, vậy nên trong lòng bà khó tránh khỏi lo lắng về mối quan hệ của hai người.

Không ngờ buổi tối hai người lại chung phòng.

Cảm nhận được ánh mắt của dì Tô đang nhìn mình, Thẩm Hạo Dục giơ tay nhéo giữa hai lông mày, thấp giọng nhắc nhở: "Dì Tô."

Dì Tô ai một tiếng, cười nói: "Cô cậu dậy rồi à, mau ngồi xuống đi, dì đi bưng cơm lên."

Nghe giọng điệu của dì Tô, Thẩm Hạo Dục đại khái đoán được bà đã hiểu lầm chuyện gì, vấn đề này khó nà giải thích được, anh nhẹ giọng nói: "Không cần chuẩn bị cho cháu, cháu đi ngay đây."

"Không ở nhà ăn sáng à? Ăn xong rồi hãy đi."

Thẩm Hạo Dục xua tay, bước chân nhanh chóng rời đi.

Dì Tô sốt sắng dặn dò với bóng lưng của anh: "Đến công ty nhớ phải ăn sáng."

Thẩm Hạo Dục không quay đầu lại, ừ một tiếng.

Hiếm khi Nhan Hoan dậy sớm ăn sáng, dì Tô bê thức ăn đên trước mặt cô, hỏi: "Có còn muốn ăn món gì nữa không, dì làm cho."

Nhan Hoan lắc đầu, "Không cần, nhiêu đây là đủ rồi ạ."

Ăn sáng xong, dì Tô thu dọn chén đũa, Nhan Hoan ngồi trên sô pha phòng khách nghịch điện thoại, một lúc sau điện thoại nhận được tin nhắn của nhà thiết kế, nhân viên giao đồ đến.

Trước khi bày biện đồ đạc trong phòng, cô đã trao đổi qua với nhà thiết kế, nhà thiết kế mang theo đội ngũ nhân viên làm việc đến, động tác nhanh chóng thay đồ cũ bằng đồ mới.

Nhan Hoan đứng ở phòng khách lầu một nhìn nhà thiết kế chỉ huy nhân viên thay đổi đồ đạc, thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến.

Sau một ngày bận rộn, căn hộ trông rực rỡ hẳn lên, Nhan Hoan nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nở một nụ cười hài lòng, cô đứng ở cầu thang chụp ảnh phòng khách đăng lên Weibo.

[Nhà mới bố trí lại.]

Bình thường Nhan Hoan ăn cơm xong sẽ trực tiếp lên lầu, nhưng hôm nay vì mới thay đổi đồ dùng trong nhà, sau bữa tối, cô bưng ly champagne, nép vào ghế sô pha trong phòng khách, vừa uống rượu vừa lướt bình luận trên Weibo.

[Hoan Hoan, phòng khách nhà cậu thật lớn, nhưng vì sao phong cách bên trái lại không giống với phong cách bên phải vậy, khác biệt rất lớn.]

Nhan Hoan trả lời: [Bên trái là của tớ, bên phải là của bạn cùng phòng.]

[Thì ra Hoan Hoan thuê chung nhà với người khác.]

Tối đó khi Thẩm Hạo Dục về nhà, anh vừa mở cửa ra, nhìn thấy phòng khách trong nhà, vẻ mặt hơi giật mình.

Nội thất bên trái phòng khách được thay đổi thành phong cách lãng mạn kiểu Pháp với màu sắc tươi sáng, còn nửa bên phải phòng khách vẫn là những đồ nội thất nguyên bản, với 3 màu đen, trắng và xám đơn giản.

Từ giữa phòng khách chia ra hai bên trái phải giống như là hai căn phòng khác nhau.

Nhan Hoan nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Hạo Dục đang đứng bất động ở lối vào, cúi đầu nhấp một ngụm champagne, không để ý đến anh.

Thẩm Hạo Dục đến gần cô, nhìn trái nhìn phải, xác nhận bản thân không bị hoa mắt, nói: "Đồ đạc trong nhà đã đổi xong rồi?"

Nhan Hoan cảm thấy câu hỏi của anh rất khó hiểu, "Đổi xong rồi."

"Bên kia thì sao?"

Ánh mắt Thẩm Hạo Dục nhìn về phía bên phải phòng khách.

Nhan Hoan nhìn theo ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn vẻ một lời khó nói hết của Thẩm Hạo Dục, mờ mịt nói: “Bên kia là địa bàn của anh mà.”

Tầng trên chia mỗi người một nửa, rất dễ phân chia, lầu dưới vẫn luôn dùng chung, nhưng cô cũng không thể ích kỷ đổi tất cả đồ đạc theo phong cách mình thích cho nên cô chỉ bố trí một nửa, để lại cho anh một nửa.

Thẩm Hạo Dục: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương