Một tuần trôi qua, trong suốt một tuần hắn phải ở nhà hoặc nghe theo Kim Thái Phong đưa Chính Quốc đi một số nơi, nói chung là tạo cơ hội cho hắn và cậu được gần nhau.
Một tuần, tuy là ngắn nhưng nó đã làm cho hắn suy nghĩ về cậu tốt hơn đối xử với cậu cũng không còn như hôm đầu tiên, còn cậu, đâu đó trong trái tim đã xuất hiện hình bóng một người.
Hôm nay là kết hôn của cậu và hắn.
Bước vào lễ đường, nhìn thấy hắn mặc lễ phục đứng trên bục vẫn lạnh lùng, vẫn vẻ cao ngạo đó mà sao trái tim cậu cứ đập liên tục. Mong cho quãng đường tiếp theo của cuộc đời sẽ được yên bình, hạnh phúc, vui vẻ.
Sau hôm nay, cậu muốn trở thành một người giỏi nội trợ như những người vợ khác, muốn sau này hắn không còn ác cảm với cậu như trước nữa.
Khoảnh khắc hắn nói "con đồng ý" trước câu hỏi của cha sứ, lúc hắn trao nhẫn cho cậu và khoảnh khắc hắn đặt lên môi cậu nụ hôn thì cậu lại cảm thấy lo sợ, cảm giác như đó chỉ là ảo ảnh. Rốt cuộc, hắn - Kim Thái Hanh đã biến một Điền Chính Quốc không quan tâm mọi chuyện trên đời như cậu lại có những cảm xúc mà trước kia cậu cho là đáng sợ này.
Hai người trên bục, mỗi người một suy nghĩ riêng, và dưới khán đài, một người khác đang dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên hai người bên trên. Sau buổi lễ, cả hắn và cậu cùng đi thay đồ rồi xuống tiếp khách. Trước mặt quan khách họ sẽ nghĩ cả hai trông rất hạnh phúc nhưng chỉ có cậu và hắn mới hiểu được.
- Lý tổng, cảm ơn ông đã đến tham dự lễ cưới của tôi, tôi mời ông một ly. _ Hắn dẫn cậu đi đến chào một người đàn ông, cũng lấy một ly rượu từ người phục vụ đến mời.
- Thái Hanh, chúc mừng, vợ của cậu rất đẹp, cậu quả là có mắt nhìn người đó. _ Ông ta nói, cầm ly rượu lên cùng hắn.
- Hạnh phúc nhé!
- Cảm ơn! _ Hắn có vẻ không vui khi nghe câu này, cậu đứng im lặng bên cạnh cảm nhận được điều đó.
Hắn không vui vì câu chúc phúc này phải là cho hắn cùng người con gái hắn yêu.
- Lý tổng, tôi sang bên này một chút, ông cứ vui vẻ đi nhé.
Hắn nắm chặt tay cậu kéo đi.
Loanh quanh cả buổi tối, đến lúc khách đã ra về hết, cậu mới cùng hắn đi tới chỗ ba mẹ Kim.
- Thái Hanh, Chính Quốc, hai con phải sống thật hạnh phúc! _ Bà Kim cầm lấy tay cả hai, Kim Thái Phong đứng bên cạnh gật đầu hài lòng.
- À, đây là một số địa điểm nên tới ở Nhật, các con sẽ đến đó hưởng tuần trăng mật, sau khi trở về Thái Hanh sẽ tiếp quản Kim thị. _ Bà Kim vui vẻ căn dặn.
- À đêm nay các con sẽ ở lại khách sạn này nhé, không cần phải về nhà...
Hắn im lặng, cậu mới lên tiếng.
- Ba mẹ, muộn rồi, ba mẹ mau trở về đi, Thái Hanh, anh ấy có vẻ lúc nãy uống hơi nhiều.
- Ừm, Chính Quốc chăm sóc Thái Hanh giùm mẹ nhé, hai đứa đã trở thành vợ chồng rồi.
- Vâng, ba mẹ đừng lo... _ Cậu nhẹ trả lời.
- Được rồi ba mẹ về đây... _ Cả hai cùng ra về.
Lúc ba mẹ Kim rời đi, cũng là lúc điện thoại của Kim Thái Hanh vang lên.
- Sao! Tại sao lại để chuyện này xảy ra... Được rồi, xử lí cô ta, tôi sẽ đến bệnh viện. _ Cậu nghe hắn nói chuyện có vẻ căng thẳng.
Nói xong, hắn cúp máy, quay sang cậu đưa một chùm chìa khóa.
- Chìa khóa phòng, cậu cầm lấy đi lên đó ngủ trước đi.
Nói xong nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe ôtô màu đen lướt nhanh trên đường với vận tốc đáng sợ, nguyên nhân hắn vội vàng đi như vậy là sau khi nghe một cuộc gọi từ người của hắn nói Thiên Mỹ vừa bị người ta đẩy xuống cầu thang, thủ phạm là một ả tình nhân cũ của hắn vì ghen ăn tức ở với Thiên Mỹ được hắn yêu thương mà không cam tâm, lựa thời cơ không có hắn ở bên cạnh mà ra tay hại cô bị thương.
- Thiên Mỹ! Em có sao không?
Hắn hốt hoảng đi vào phòng bệnh, thấy cô đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em. _ Hắn đi tới ôm lấy cô từ sau.
- Thái Hanh! _ Cô bỗng lên tiếng ôm chặt lấy hắn.
- Anh có yêu em hay không? Anh sẽ không rời xa em đúng không? _ Nước mắt cô bắt đầu lăn xuống.
- Có, anh yêu em, mãi yêu em, anh sẽ không rời xa em, mau nín đi. _ Hắn ôn nhu ôm cô vào lòng, dịu dàng nói.
- Thái Hanh, hức, cô ta nói anh đã kết hôn, cô ta nói hôm nay là hôn lễ của anh còn đưa cho em xem chương trình trực tiếp lễ cưới của anh, Thái Hanh, là anh đang nói dối em, Kim Thái Hanh, anh cuối cùng là coi em như bao nhiêu tình nhân trước kia của anh đúng không? _ Cô nói, nước mắt kịch liệt rơi xuống, tay không ngừng đánh vào ngực hắn.
- Thiên Mỹ, bình tĩnh đi, nghe anh nói, anh không yêu cậu ta, anh yêu em, là anh phải buộc cưới cậu ta, tin anh nói, anh yêu em, mãi là yêu em mà. _ Hắn ôm chặt lấy cô.
- Đừng khóc, anh đau lòng khi em khóc đấy, ngoan nào, anh yêu em.
Hắn cứ như vậy, ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc mềm của cô, và hắn đương nhiên không biết vừa có một bóng hình cô đơn, lặng lẽ rời đi với dòng nước mắt rơi xuống, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng bệnh.
Sau khi hắn rời đi, cậu cũng vội vàng đón taxi đi theo, tốc độ của hắn nhanh như vậy, cậu đành hỏi người lái xe và biết được bệnh viện duy nhất trong thành phố rồi vô tình nghe được mọi chuyện.
Giá như những lời ôn nhu đó cũng dành cho em.
Giá như vòng tay đó cũng dành cho em.
Giá như đó lời yêu đó cũng dành cho em.
Giá như, giá như...
Nhưng rồi, đến một lúc nào đó, em chợt hiểu ra rằng... em... chỉ là người thứ ba!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook