Chính Quốc sau khi ăn xong thì đi lên phòng của mình... và hắn.
Bước vào căn phòng, nơi chỉ có hai mà cơ bản là đen trắng, nó tạo cho cậu một cảm giác lạnh lẽo và cô đơn và u tối, tuy rằng sống một mình cô đơn đã quen nhưng cậu không thích cảm giác cô đơn trong căn phòng này chút nào cả.
Đóng cửa phòng lại cậu mới nhận ra, trong phòng không có Kim Thái Hanh, để ý một chút cậu mới nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cậu không thèm quan tâm nữa, sắp xếp quần áo của mình từ trong vali ra treo vào tủ rồi cũng tìm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Tìm thấy quần áo ưng ý cũng là lúc cánh cựa phòng tắm bật mở, cậu vui vẻ ngẩng đầu đứng dậy thì bắt gặp hắn chỉ quấn duy nhất tấm khăn ngang hông, để lộ cơ thể khỏe mạnh với cơ bụng và cánh tay săn chắc của mình. Cả hai vô tình chạm phải ánh mắt của nhau thì nhất thời bị đứng hình.
- An...anh...anh... _ Sau khi lấy lại tinh thần cậu mới lắp bắp nói.
- Anh anh cái gì cơ chứ? _ Hắn cố tình tiến đến gần cậu.
- Anh...
- Cậu muốn nói cái gì? _ Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt hiện ra sự nguy hiểm.
- Anh muốn làm gì? _ Cậu cố né hắn ra.
- Muốn làm gì sao?
- Ư... _ Hắn bất ngờ bóp chặt cổ cậu.
- Anh...! _ Cậu khó thở, mặt bắt đầu tím tái lại vì thiếu không khí, tay cũng nắm lấy tay hắn, cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng vô ích hắn quá mạnh.
- Điền Chính Quốc, cậu, cậu khôn hồn mà từ bỏ cái ý định muốn vào Kim gia làm dâu đi, đừng mong đứng vào vị trí đó cho dù nó có thể cho bất kì ai,... bởi vì loại người như cậu... không xứng, quá vô sỉ, quá tham vọng, tôi biết, những người như cậu chỉ chú ý đến gia sản của nhà tôi mà thôi, hừ... _ Hắn nói xong quật mạnh khiến cậu ngã xuống đất, ho sặc sụa.
- Tốt nhất cậu biết tự trọng một chút mà nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì... Đừng trách.
Hắn thay quần áo, rồi rời ra khỏi phòng, để lại cậu một mình trong phòng với hai dòng nước mắt cứ thế lăn xuống gò má.
"Kim Thái Hanh, nhìn tôi giống loại người đó lắm hay sao?"
Cậu khóc không phải vì hắn vừa khiến cậu suýt chết, mà là vì hắn vừa xúc phạm nhân phẩm của cậu. Một lúc sau, nhìn đồng hồ treo tường cậu mới phát hiện ra sắp tới giờ đi thử đồ, cậu mới vội chạy vào phòng tắm.
Bước xuống cầu thang đã thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách.
- Chính Quốc, con mau nhanh lên rồi chúng ta cùng đi nào. _ Bà Kim đứng dậy đi về phía cậu đang đứng rồi nắm lấy tay cậu.
- Ta biết, tổ chức hôn lễ sớm như vậy các con sẽ không được thoải mái và sẽ có chút khó khăn, nhưng mà rồi thì cũng sẽ quen thôi, cưới trước yêu sau cũng không muộn.
- Vâng ạ, không sao... _ Cậu mỉm cười nhẹ, làm hắn đang đứng ở bên cạnh càng thêm chán ghét, hừ lạnh.
- Ừ, như vậy mới được chứ đi thôi... À Thái Hanh à, con lái xe nhé... _ Bà kéo tay cậu đi mỉm cười ưng ý.
Đến cửa hàng đồ cưới sang trọng nhất thành phố, chủ tiệm là nhà thiết kế nổi tiếng, bà Kim vội kéo cả hai vào. Vì Kim Thái Hanh nhất quyết không muốn báo chí biết hắn kết hôn với con trai nên làm ầm ĩ cả cửa hàng làm bà Kim phải đồng ý thuyết phục Chính Quốc mặc váy cưới, cậu chấp nhận, sao cũng được, miễn sao ba nuôi không phải phiền lòng.
Thử được chiếc váy ưng ý theo bà Kim, cậu còn phải đội tóc giả và trang điểm một chút sơ qua.
Khi tấm rèm trắng được kéo ra, lộ ra hình ảnh cậu xinh đẹp, mặc váy cưới khiến cho tất cả nhân viên trong cửa hàng phải trầm trồ, các nhân viên nữ thầm ghen tị với cậu vì vẻ đẹp của cậu và cũng vì cậu sắp trở thành vợ của Kim Thái Hanh, thiếu phu nhân Kim gia.
- Chính Quốc à, thật xinh đẹp... _ Bà Kim vỗ nhẹ tay khen ngợi.
Cậu chỉ biết cúi mặt xuống cười nhẹ.
- Cảm ơn mẹ.
- Ôi! Thật là... _ Bà không còn từ nào để nói thêm nữa, thật sự quá đẹp, cứ như bộ váy này thiết kế ra là để dành cho cậu. Đến nhà thiết kế còn phải ngạc nhiên.
Cậu lúc này, da trắng, môi đỏ hồng, gương mặt thanh tú, trông cứ như thiên sứ, trong sáng, thuần khiết.
- Thái Hanh à, đừng khó chịu nữa, nào, mau nhìn vợ con một chút đi... _ Bà Kim vui vẻ, xoay người hắn quay sang hướng cậu đang đứng.
1s, 2s, 3s... hắn chính thức đứng hình.
"Nhìn cậu ta như vậy, cũng không giống kẻ hám tiền tài." - Nhưng khi nghĩ đến vì cậu mà hắn với Thiên Mỹ gặp trắc trở. - "Hừ, cậu nghĩ như vậy sẽ quyến rũ được tôi sao?"
- Thái Hanh! Thái Hanh! _ Tiếng bà Kim cắt ngang suy nghĩ của hắn.
- Mau đi vào trong thử đồ đi, lát nữa sẽ chụp hình cưới, chiều nay thiệp cưới sẽ được gửi đi, nào, mau lên. _ Bà Kim thúc giục.
Hắn lạnh lùng cầm bộ đồ vào phòng thay. Lúc hắn bước ra, khí chất cao ngạo, lạnh lùng cùng gương mặt đẹp trai đã làm trái tim hết thảy các nhân viên nữ trong cửa hàng đều rời khỏi chủ.
"Đẹp trai như vậy mà lại sắp có vợ, mà cô dâu lại đẹp như vậy." - Các nhân viên thầm nghĩ cũng thầm than thân trách phận vì nhan sắc của chính mình.
Tiếp đó, hai người đi chụp hình, phải tiếp xúc gần hắn như vậy khiến tim cậu cứ đập liên hồi, mọi hoạt động đều trở nên khó khăn.
Kết thúc buổi chụp hình, bà Kim bỗng lên tiếng.
- Thái Hanh à, tối nay con ở nhà nhé! Ba con nói ngày mai con phải đưa Chính Quốc đi vòng quanh thành phố cho biết đường, nói chung ba dặn mẹ không cho con đi gặp Trịnh Thiên Mỹ nữa.
- Mẹ! _ Hắn gắt lên.
- Tại sao cứ phải ép con cơ chứ...
- Kim Thái Hanh, ba con đã nói như vậy thì tuân theo đi, không thì sau này đừng trách... Còn bây giờ mau về nhà! _ Bà Kim không vui nói, theo sau là cậu.
Hắn tức giận. Được, cứ chờ xem khi hắn lấy được Kim thị và nắm quyền trong giới hắc đạo thì xem ai còn có thể cản hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook