Phó A Bảo cảm thấy cái nhà này quả thực không thể nán lại nữa rồi, Trịnh Cảnh Đồng quả thực phản trời rồi, cậu hiện tại thế nhưng muốn xem sắc mặt của Trịnh Cảnh Đồng, mặc quần áo đều phải bị hạn chế rồi!

Nhưng lời giải thích của Trịnh Cảnh Đồng lại rất cây ngay không sợ chết đứng: Anh đều sẽ không để đứa nào khác tùy tiện nhìn, hai chúng ta phải bình đẳng a!

Phó A Bảo tuy rằng cảm thấy rất có đạo lý, thế nhưng rõ ràng ở trong nhà này địa vị của cậu tương đối cao, dựa vào cái gì phải đứng ngang hàng với Trịnh Cảnh Đồng a! Có bản lĩnh anh cũng đi sinh con đi a! Cũng là con người, tại sao em phải chịu khổ nhiều như vậy! Anh nếu có thể sinh con cho em, đừng nói mặc quần áo, anh bảo em để lõa thể làm cái gì thì làm! Em đều nghe lời anh!

Phó A Bảo tắm xong ngồi ở trên giường nước mắt rưng rưng ăn cơm tối, cậu cảm thấy cậu ăn không phải cơm, ăn chính là chua xót trong lòng, trong lòng khỏi nói khổ nhiều thế nào, cái mông đau quá hu hu hu, quả thực không thể được rồi, ngày mai còn phải đi học đấy, dáng vẻ như vậy còn có thể đi học sao, phỏng chừng sáng mai bò dậy không nổi, cũng không thể vừa khai giảng đã xin nghỉ đi, rất không tốt a.

Vứt chuyện quần áo sang một bên không đề cập tới Trịnh Cảnh Đồng vẫn là rất dịu dàng, vẫn là ông chồng 24 hiếu (*), lúc ăn cơm vẫn luôn chăm sóc Phó A Bảo, A Bảo muốn ăn tôm y liền lột vỏ cho, A Bảo muốn ăn cá y liền rút xương, A Bảo muốn uống canh y liền rót cho, phục vụ tương đối chu đáo, chỉ cần A Bảo không quần áo bại lộ ra ngoài, y tất cả đều rất thương lượng.

(ông chồng 24 hiếu: luôn nghe lời vợ, không dám chống lại vợ một câu, vợ nói cái gì thì làm cái đó, chồng rất ngoan và ngoan, không dám chọc tức vợ......, tóm lại nghĩa là rất nghe lời vợ, giống như anh Việt đã từng nói: bảo đi đông không dám đi tây, bảo nhảy xuống sông không dám nhảy lầu ý =))))

Cơm nước xong Phó A Bảo vẫn cảm thấy tâm tắc tới không tốt, cậu hôm nay khẳng định bị mọi người chê cười, ban ngày làm chuyện như vậy, tên Trịnh Cảnh Đồng này không biết xấu hổ! Anh mặt dày em còn cần mặt mũi đấy! Có điều ăn xong một bữa cơm mông hơi hơi khá hơn một chút, thuốc Trịnh Cảnh Đồng bôi cho cậu vẫn là rất hữu hiệu.

Phó A Bảo lầm bà lầm bầm nhổ nước bọt, thanh âm rất nhỏ, Trịnh Cảnh Đồng cũng không biết cậu đang nói cái gì, có đều đại khái vẫn có thể đoán được, y cũng không để ý, y thích điểm này của A Bảo, vô cùng đáng yêu.

"Eo em còn mỏi không, có muốn anh làm xoa bóp cho em không?" Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình nhất định phải ân cần một chút, cũng không thể mỗi lần đều mạnh mẽ đi, mạnh mẽ tuy rằng rất thoải mái, nhưng hai người lưỡng tình tương duyệt nhũ thủy giao hòa càng tốt đẹp a, y càng thích A Bảo dụ hoặc y cơ.

(Nhũ thủy giao hòa: chỉ sự hòa hợp; để ta giải thích từng từ cho các thím hiểu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nè =)))) Nhũ: sữa; thủy: nước =>> sữa và nước trộn lẫn...... =))))))

"Không thèm anh!" Phó A Bảo trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, "Anh ôm Duệ Duệ tới đây cho em, em nhìn thấy anh liền chán ghét! Em phải dùng Duệ Duệ rửa mắt một chút!" (=)))))))

Trịnh Cảnh Đồng: "......"

Trong chốc lát Trịnh Cảnh Đồng ôm Tiểu Duệ Duệ tới, đứa nhỏ này ở trong lồng ngực của Trịnh Cảnh Đồng cực kỳ yên tĩnh, miệng nhỏ dáng vẻ phi thường có khí phái, cũng không ôm cổ Trịnh Cảnh Đồng, chỉ kéo cổ áo của Trịnh Cảnh Đồng, vừa nhìn liền biết không quá thân thiết với Trịnh Cảnh Đồng.

Trịnh Cảnh Đồng cũng không nói gì, đứa nhỏ này như thế nào không thân với cha đẻ y đây hả, y cho tới bây giờ chưa từng hung với đứa nhỏ này, nghĩ cách dỗ dành, nhưng tiểu tổ tông này một chút cũng không dao động, liền biết sĩ diện, cười một cái mà khó khăn.

Tiểu Duệ Duệ được ôm vào phòng, trong nháy mắt bé nhìn thấy Phó A Bảo mắt liền sáng lên, cười toét miệng, duỗi một tay ra nhẹ nhàng vung lên, bé đã không thể chờ đợi được nữa muốn đi tới trong lồng ngực ba ba yêu dấu.

Phó A Bảo cũng là mắt sáng lên, mặc dù bộ dáng của Tiểu Duệ Duệ và Trịnh Cảnh Đồng rất giống nhau, nhưng nhìn qua vẫn là vừa mắt hơn Trịnh Cảnh Đồng nhiều, thật không hổ là cậu sinh!

Cha con gặp nhau, hai người đều rất vui vẻ, Trịnh Cảnh Đồng đưa con cho Phó A Bảo, nhìn hai người ở trên giường lăn qua lăn lại nị oai y liền tâm tắc, nói một cách đơn giản chính là lệ rơi đầy mặt, đây rốt cuộc là tại sao a?!

"Duệ Duệ ăn cơm có ngon hay không?" Phó A Bảo ôm con trai vào trong ngực, dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ của con trai, trong nháy mắt nhận được chữa trị, quả nhiên con trai vẫn là tốt nhất.

Tiểu Duệ Duệ cũng không phải nghe hiểu được Phó A Bảo nói cái gì, lắc lư ở cổ của Phó A Bảo liền đem cái miệng nhỏ vô cùng mềm mại của mình xẹt tới, gặm lên mặt Phó A Bảo, được gọi là một nụ hôn, cả thế giới thích nhất là cha, vừa thêm vừa mềm sờ rất tốt, bộ dáng còn rất đẹp!

Phó A Bảo bị chọc cười không ngừng, cũng thuận thế hôn Tiểu Duệ Duệ mấy cái: "Vẫn là Duệ Duệ con tốt nhất."

Trịnh Cảnh Đồng ở ngay bên cạnh lặng yên thu dọn bát đũa, việc này vốn là người hầu làm, nhưng y không biết phải làm gì để giảm bớt lúng túng bị ghét bỏ, giữa hai người này căn bản không có chỗ trống cho y chen chân, quả thực không thể ngược tâm hơn, nói một nhà ba người tương thân tương ái tốt ư? Ở trong nhà này địa vị của y càng ngày càng thấp, cha mẹ ghét bỏ thì thôi, vợ cũng ghét bỏ, hiện tại ngay cả con trai cũng ghét bỏ, y cũng không hiểu đến cùng là tại sao, rõ ràng y anh tuấn tiêu sái sự nghiệp thành công, còn ôn nhu săn sóc, quả thực đốt đèn lồng cũng không tìm ra được! Bị người ghét bỏ quả thực không khoa học!

Có điều sự thực chính là như vậy, Trịnh Cảnh Đồng thu dọn bát đũa xong thấy một lớn một nhỏ trên giường còn đang thân mật liền tới thư phòng, chỗ này tạm thời không có chuyện của y, y vẫn là đi thôi, xử lý công tác một chút trở về cũng gần như tới thời gian ngủ, con trai mỗi ngày đi ngủ đều rất sớm, trẻ con từ sáng đến tối lúc nào cũng muốn ngủ.

Một tiếng sau Trịnh Cảnh Đồng xử lý xong công việc trở về phòng.

"Nha, anh hôm nay tới phòng khách ngủ đi, hôm nay Duệ Duệ ngủ với em." Phó A Bảo một tay cầm lấy tay bụ bẫm của con trai một tay vung vung với Trịnh Cảnh Đồng ở cửa đối diện, cậu thậm chí không thèm nhìn Trịnh Cảnh Đồng một cái, bất kể là ngữ khí hay là động tác đều là đầy ghét bỏ.

Trịnh Cảnh Đồng: "......"

Y không muốn ngủ phòng khách, y cảm giác mình vẫn là phải tiếp tục tranh thủ một chút.

"Ba người cùng ngủ được rồi, dù sao giường rất lớn, ba người ngủ cũng không chật." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay, bọn họ vẫn là lần đầu tiên cha con ba người cùng ngủ đấy, cũng là trải nghiệm rất tốt mà, cũng may giường trong phòng bọn họ rất lớn, thêm một Duệ Duệ vẫn là ok.

Không ngờ y mới người lòi ra.

"Sách!" Phó A Bảo cau mày nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, "Anh ở đây Duệ Duệ ngủ thế nào được, con nhìn thấy anh còn có thể an tâm ngủ? Anh đừng có góp náo nhiệt vớ vẩn, em nhìn thấy anh liền phiền!"

Trịnh Cảnh Đồng: "......" Quả thực không thể yêu thương được.

Nhìn khuôn mặt con trai một chút, Trịnh Cảnh Đồng cúi đầu ủ rũ tới phòng khách ngủ, y nằm trên giường còn đăng Weibo:

"Con trai chỉ thân với A Bảo, đối với ta xưa nay đều là trừng mắt thôi, ta nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không có tìm ra được lý do bé không thích ta, kỳ thực ta cũng không cần bé phải đối tốt với ta như đối với A Bảo, nhưng tốt xấu gì để ta trải nghiệm một nhà ba người chung ấm áp một giường chứ...... Một mình ngủ trong phòng khách, mặc dù là mùa hè, thế nhưng cô đơn tịch mịch lạnh lẽo...... PS: thỉnh cầu bí quyết dỗ con vui vẻ! PPS: Cũng thỉnh cầu một phần dỗ vợ vui vẻ nheee ~ hạnh phúc của ta đều dựa cả vào các ngươi!"

Trịnh Cảnh Đồng tràn đầy phấn khởi lướt weibo, lướt xem comment của dân mạng, có nghĩ kế, có cười nhạo y, có trêu chọc y, có nói y ngược cẩu, đều có đủ loại, sau đó lướt lướt liền lướt tới một cái bình luận đặc biệt:

"Đây chính là kết cục của không uống thuốc! ←_←"

Nội dung comment không có quá đặc biệt, đặc biệt là người comment.

Đây là comment Phó A Bảo đăng, Trịnh Cảnh Đồng không nghĩ tới Phó A Bảo lúc này vậy mà đang lướt Weibo.

Y nhất thời cảm thấy càng thêm không tốt, trái tim pha lê lại bị đâm một nhát, Trịnh Cảnh Đồng quả thực si tình, cách sủng vợ hoa mắt, ngược cẩu độc thân ngược tới không muốn không muốn!

Buổi tối "Ấm áp đẹp đẽ" rất nhanh liền trôi qua, hôm sau Phó A Bảo quả nhiên rời giường gian nan, hậu di chứng của làm quá nhiều xuất hiện, toàn bộ nửa người dưới của cậu đều cực kỳ đau mỏi, tức giận tới mức cậu muốn xé xác Trịnh Cảnh Đồng ra, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp, cậu có thể nghe không hiểu giáo viên nói cái gì, thế nhưng đến muộn nhiều khó coi a, tỏ ra cậu không hòa hợp quần chúng!

Trịnh Cảnh Đồng vừa dỗ dành vừa xoa bóp, cộng thêm làm tài xế, rốt cục trước mười phút lên lớp đưa Phó A Bảo tới trường, nói là đến giờ sẽ tới đón cậu.

"Anh trở về đi làm được rồi, tùy tiện để ai đến đón em là tốt rồi, em hôm nay hẹn với trưởng club rồi, sau khi kết thúc lớp buổi sáng tới club mở hội nghị, thương lượng chuyện chiêu mộ người mới." Nói xong Phó A Bảo liền phất tay một cái rời đi, cậu hôm nay bước đi đặc biệt chậm, nhanh hơn liền đau a, Trịnh Cảnh Đồng tên khốn khiếp này, tháng này đừng nghĩ làm tiếp nhé!

Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng Phó A Bảo liền chuẩn bị tới club Anime, có điều còn chưa ra khỏi phòng học đã bị người gọi lại.

"Học trưởng, anh là tới club Anime đi, bọn em cũng là club Anime, cùng đi đi." Nói chuyện là một nữ sinh vẫn tính là xinh đẹp, kiểu con gái cưng, bên cạnh cô là một chàng trai đại dương quang, dung mạo giữa hai người nhìn qua khá giống nhau, chắc là thân thích.

A Bảo là người quen thuộc, được bắt chuyện rất nhanh liền cùng một chỗ, vốn dĩ hai người này là hai huynh muội, long phượng thai, hai người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chung lớp, cực kỳ thần kỳ, gọi là ca ca.

Đinh Lê, em gái tên là Đinh Vũ, bọn họ là nửa học kỳ sau của năm hai mới vào club Anime, cảm thấy rất hứng thú với Cosplay.

"Đừng gọi anh là học trưởng, gọi anh là A Bảo là được rồi, anh bây giờ cùng lớp với các em, gọi học trưởng chẳng phải ai cũng biết anh lưu ban sao, không được không được." Phó A Bảo nghĩ đến còn rất nhiều.

Hai người cười phun ra, ngăn cách giữa ba người lập tức liền biến mất tiêu, kết bạn vừa nói vừa cười đi tới club Anime.

Club Anime tiến hành hoan nghênh nhiệt liệt với trở về của Phó A Bảo, sau đó chính là mở hội nghị thương lượng chuyện chiêu mộ người mới, đa phần người đều muốn mặc quần áo cos chào thành viên mới của club, Phó A Bảo đăng kí chính là bộ Trịnh Cảnh Đồng giúp cậu chọn kia, trong lòng cậu nghe không phục, có điều không muốn tiếp tục trải qua chuyện kịch liệt như vậy, Trịnh Cảnh Đồng cái tên gia hỏa này tàn bạo lên quả thực không phải là người!

Sau khi kết thúc cuộc họp Phó A Bảo liền vui mừng khấp khởi đi về nhà, mà hai huynh muội vừa mới vừa nói vừa cười với cậu chính là một cảnh tượng khác, hai người đang trên ghế dài trong rừng cây nhỏ của trường học thương lượng sự tình.

"Không nghĩ tới Phó A Bảo này còn tiếp cận dễ hơn so với tưởng tượng của anh, còn tưởng rằng một đại thiếu gia có tiền như cậu ta sẽ rất kiêu ngạo cơ."

"Như vậy không phải càng tốt hơn sao, chuẩn bị lúc trước của chúng ta không dùng được, cậu ta nhìn qua rất dễ lừa, không cần bỏ ra quá nhiều khí lực liền có thể mắc câu."

"Phốc, dù sao cũng đúng, nhìn chuyện bạn gái trước kia của cậu ta liền biết rồi, cậu ta căn bản là bị người bán còn giúp người ta đếm tiền."

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút."

"Nha."

______________

Lại thêm hai con người hamlon nữa xuất hiện rồi ý =.="

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương