*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó A Bảo đối với tâm tư kỳ quái của Trịnh Cảnh Đồng hoàn toàn không biết gì cả, cậu vừa về nhà liền đi lục lọi đống quần áo cos kia của cậu, vóc người hiện tại của cậu khôi phục nguyên dạng, cái gì cũng có thể mặc, trong chốc lát cậu liền lục ra được bộ quần áo ao ước trong lòng đã lâu kia, không nói hai lời liền muốn cởi quần áo ra mặc thử vào xem sao.

Trịnh Cảnh Đồng cũng không ngăn cản, liền nhìn cậu thay quần áo, loại chuyện thân mật kia hai người đều từng làm rất nhiều lần, Phó A Bảo cũng không có quá mức thẹn thùng, trực tiếp ngay tại trước mặt Trịnh Cảnh Đồng liền thay quần áo.

Bộ áo da này là một bộ tạo hình Anime bên trong Đại Ma Vương ở nhân gian, nhưng thật ra có chút quê mùa, Đại Ma Vương không biết thẩm mỹ của nhân gian, bất quá cũng may nhân vật Anime này vô cùng đẹp trai, quần áo xấu mặc cũng đẹp.

Áo siêu ngắn, lộ ra phần lớn eo, không có eo thon nhỏ căng mịn thật sự không thể nào mặc, cổ áo rất trễ, nửa ngực đều lộ ra, da Phó A Bảo trắng, phối hợp với quần áo màu đen tạo nên tương phản mãnh liệt, kích thích thị giác rất cường liệt.

Quần lại là quần thấp eo, phi thường gợi cảm, mơ hồ có thể nhìn thấy xương hông, ống quần một cái dài, một cái chỉ tới đùi, hơn nữa là bó sát người, không có vóc người tốt căn bản không thể khiêu chiến.

Trịnh Cảnh Đồng cứ như vậy nhìn Phó A Bảo mặc quần áo vào người, y thuận tiện còn khóa trái cửa phòng, sau đó từng bước một đến gần Phó A Bảo.

Phó A Bảo lúc mặc rất vui vẻ, thế nhưng lúc mặc xong soi gương phát hiện vấn đề, bụng cậu có rất vết sẹo!

"A......" Phó A Bảo kêu rên lên tiếng, "Em thiếu chút nữa đã quên rồi, trên bụng em vẫn còn sẹo, xong rồi, bộ quần áo này mặc không được nữa." Thật vất vả khôi phục vóc người mặc bộ cos mình yêu thích, không nghĩ tới lại có vấn đề khác.

Trịnh Cảnh Đồng vốn muốn hảo hảo giáo huấn Phó A Bảo một chút, muốn cho cậu biết ông trời vì sao lại xanh lam như vậy, hoa nhi (*) tại sao lại màu hồng như thế, bất quá nghe thấy Phó A Bảo nói không thể mặc tâm tình lập tức liền tốt, đúng vậy mà, không thể mặc mà, em biết là tốt rồi.



Hoa nhi

Còn không cao hứng được bao lâu liền nghe Phó A Bảo tiếp tục nói: "À...... Đổi một bộ khác là được rồi, em nhớ em có một bộ quần áo giấu bụng." Phó A Bảo không chút nào tức giận, nhanh chóng lục ra một bộ khác.

Bộ này cũng không lắm, là một bộ áo da màu bạc, phi thường lẳng lơ, áo lót nhỏ bó sát người, sau đó là áo gió không tay màu bạc, phía dưới là quần soóc nhỏ màu bạc bó sát người, Phó A Bảo còn chưa có mặc lên người, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng có thể tưởng tượng được quần áo này mặc vào hiệu quả sẽ như thế nào, cánh tay thì tôi, hai cái chân to dài sẽ lộ ra nhìn không sót thứ gì, còn có thể tốt nữa hay không?! Hơn nữa quần áo là siêu cấp bó sát người! Em còn có thể bại lộ thêm chút nữa khôngggg!!!

Sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng lập tức liền đen, y đi lên phía trước từ sau lưng ôm lấy Phó A Bảo: "A Bảo, chúng ta không mặc kiểu này có được hay không?" Y ôm Phó A Bảo, hai người nhìn gương đối thoại, tay y vừa vặn đặt bên hông Phó A Bảo, tay như có như không sờ tới sờ lui.

Phó A Bảo bị sờ lâu như vậy có chút choáng váng, cậu lúc mang thai đứa nhỏ đích thực liền phi thường mẫn cảm, sinh con xong tật xấu này hình như cũng không thể chuyển biến tốt, căn bản không chịu nổi khiêu khích của Trịnh Cảnh Đồng. "Nói chuyện cẩn thận, đừng táy máy tay chân." Mặt cậu có chút hồng, bây giờ vẫn còn là ban ngày đấy, hơn nữa sắp ăn cơm tối.

"Em đáp ứng anh không mặc quần áo này tham gia hoạt động club anh sẽ không nháo em." Trịnh Cảnh Đồng hôn sau gáy Phó A Bảo "Uy hiếp" nói.

"Quần áo của em thì làm sao chứ?" Phó A Bảo không rõ, "Quần áo của em đây đẹp như vậy, đương nhiên muốn đi ra ngoài khoe khoang một chút."

Trịnh Cảnh Đồng tâm nói em vẫn cứ là dẹp đi: "Em mặc quần áo này đi khoe khoang sao, rõ ràng chỉ có thể dẫn tới sắc lang có được hay không!"

"Hơn nữa em đã kết hôn với anh, làm sao có thể để người ta nhìn rõ ràng thế hả, em thấy anh vẫn rất ngoan, chưa bao giờ để người khác nhìn! Em học tập anh, hai chúng ta phải công bằng!"

Phó A Bảo cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng đúng là ăn phải miếng não tàn rồi.

"Anh nói hưu nói vượn cái gì a, quần áo này chỗ nào không tốt, cái gì mà dẫn tới sắc lang, ý nghĩ này của anh quả thực quá đáng khinh! Còn lâu mới có người như vậy!" Phó A Bảo mất hứng.

"Em thật sự muốn như vậy?" Trịnh Cảnh Đồng nheo mắt lại, ánh mắt từ trong gương nhìn Phó A Bảo có chút nguy hiểm.

"Đương nhiên rồi, còn lâu mới có người như vậy!" Phó A Bảo phi thường khẳng định.

Vừa dứt lời cả người liền bay lên, Trịnh Cảnh Đồng bế cậu lên, sau đó ném lên giường. "Vậy anh liền mở mang kiến thức cho em! Cho em biết một chút tồn tại người như thế nào!"

"Anh làm cái gì?!" Phó A Bảo bị hành động đột nhiên đột nhiên xuất hiện của Trịnh Cảnh Đồng khiến kinh hãi, cũng may trên giường có chăn, ném tới cũng không đau, bằng không cậu sẽ khiến Trịnh Cảnh Đồng XINH ĐẸP!

Có điều cho dù không đau, cũng không có thể quăng a! Còn có thể tốt nữa hay không! Quả thực phản trời rồi!

Phó A Bảo vừa định nổi cáu Trịnh Cảnh Đồng liền áp lên rồi, bàn tay lớn kéo một cái áo của Phó A Bảo đã bị xé rách, cổ áo bị xé ra, trên eo còn một ít vải, quả thực kéo một cái là có thể cởi ra.

Thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng không cởi, y cảm thấy bộ dáng quần áo này có cởi hay không cũng rất tốt! Y hôm nay liền muốn kích thích một chút!

Phó A Bảo cau mày, Trịnh Cảnh Đồng làm đau cậu, cũng không phải loại đau kia, thế nhưng cậu lần đầu tiên bị đối xử thô bạo như thế, trong lòng rất khó chịu, giơ tay muốn đánh Trịnh Cảnh Đồng một trận, họ Trịnh quả thực gan to bằng trời! Làm đau cậu không nói, còn xé rách quần áo của cậu, cái này có thể mặc đi ra ngoài? Quần áo này hỏng rồi có được hay không!

Trịnh Cảnh Đồng còn không đợi Phó A Bảo động thủ bàn tay lớn liền vồ một cái túm hai cổ tay Phó A Bảo lại, sau đó kéo lên phía trên đặt trên đỉnh đầu Phó A Bảo, cả nửa người Phó A Bảo càng thêm bại lộ, đầu v* hồng nhạt lộ ở trong không khí, thêm vào tư thế hiện tại của Phó A Bảo, ngực nhìn quá hơi hơi có chút dựng thẳng lên, giống như mời gọi Trịnh Cảnh Đồng liếm hôn vậy, vô cùng ám muội và sắc tình.

Cả người Phó A Bảo đều không tốt rồi, cậu không thích cái tư thế này! Trịnh Cảnh Đồng còn áp ngồi trên người cậu, tay cậu còn bị chế trụ, hiện tại cả người là tùy ý Trịnh Cảnh Đồng bài bố, cậu không có chút năng lực phản kháng nào, khí lực của họ Trịnh cũng quá lớn đi!

"Mau buông tay! Em sắp cáu rồi a! Anh còn xé toang quần áo của em, anh hiện tại buông tay em sẽ không giận anh!" Phó A Bảo mở miệng uy hiếp, Trịnh Cảnh Đồng bình thường sợ bộ dáng này của cậu nhất.

"Em vừa nãy không phải không tin có loại sắc lang kia sao, anh liền cho em xem một chút!" Trịnh Cảnh Đồng không chút nào buông tay, ngược lại cầm dây nịt trên quần trên giường Phó A Bảo vừa đổi lại, trói hai tay Phó A Bảo lại, lần này y không cần dùng sức cầm lấy, chỉ cần đè tay lên là được, bớt đi không ít khí lực.

"Trịnh Cảnh Đồng anh muốn chết hả, anh trói em làm cái gì!" Phó A Bảo cảm thấy tay có chút đau, dù là ai cũng sẽ không thích loại cảm giác bị trói này.

"Em không phải không tin sao, anh đây là mở mang tầm mắt cho em a!" Trịnh Cảnh Đồng hôm nay phi thường hiểu, em không bình thường, "Em có biết mặc như vậy đi ra ngoài, nếu như gặp phải kẻ xấu, bắt em lại, đối với em như thế như thế, em nói phải làm gì? Em không phải là muốn tức chết anh a?!" Y bắt đầu dùng ngón tay nắm lấy đầu v* bên phải của Phó A Bảo, trêu chọc tới mức Phó A Bảo run rẩy không thôi.

Thân thể Phó A Bảo giãy dụa không đấu lại được Trịnh Cảnh Đồng, nhưng ngoài miệng vẫn là không buông tha người: "Anh nói hưu nói vượn cái gì a, em không phải có bệnh a, em là nam nhân có được hay không, ai sẽ bắt em về a! Đầu óc anh có vấn đề hả!"

"Anh a! Anh sẽ bắt em về!" Sức mạnh trên tay Trịnh Cảnh Đồng gia tăng, ngực Phó A Bảo tê rần, suýt chút nữa kêu ra tiếng.

"Em không phải là cho rằng anh nói đùa a? Em có thể không biết, biết thái trên thế giới này cũng không ít, bọn họ bắt em về cũng sẽ không ôn nhu giống anh đối với em như vậy đâu, mấy người kia cái gì cũng đều làm ra được a!" Trịnh Cảnh Đồng bắt tiếng đe dọa, y cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm đầu v* bên trái của Phó A Bảo một cái, "Bọn họ cũng sẽ không nhẹ nhàng liếm giống anh, bọn họ chỉ sẽ hung hăng cắn!" Nói xong liền cắn Phó A Bảo cái.

Lần này không phải quá nặng, có điều đối với Phó A Bảo mà nói đã rất nghiêm trọng, đây là hành vi tàn bạo nhất của Trịnh Cảnh Đồng ở trên giường đối với cậu, cậu quả thực là ủy khuất chết rồi.

"Anh hôm nay sao lại đáng ghét như thế!" Viền mắt Phó A Bảo ửng đỏ.

"Anh chỉ là giả thiết muốn cho em cảm thụ anh vừa nãy một chút." Trịnh Cảnh Đồng hôm nay là tâm địa sắt đá, Phó A Bảo nói chán ghét y đều không buông tay, chỉ dùng miệng ngậm lấy đầu v* bên trái liếm hôn, tiếng nước mút dâm mỹ lại sắc tình, Phó A Bảo vừa nãy còn tức giận lúc này mặt lại đỏ, ngực cậu rất mẫn cảm, bị mút lại liếm như thế muốn không có phản ứng cũng khó.

Một tay Trịnh Cảnh Đồng đè lên hai tay Phó A Bảo, một tay khác liền bắt đầu dò xét xuống dưới, mò tới nửa người dưới của Phó A Bảo, sau đó y buông đầu v* ra khẽ cười thành tiếng: "Vừa nãy chửi đến hăng say như vậy, hiện tại lại có phản ứng, A Bảo em không ngoan nha."

Phó A Bảo đỏ mặt lên: "Anh nói bậy, em mới không có phản ứng, là quần này quá chật mà thôi, anh đừng có nói bậy nói bạ! Em rất tức giận, mới sẽ không có phản ứng với anh đâu!"

Trịnh Cảnh Đồng cũng không nói nhiều, y bắt đầu ma sát phân thân của Phó A Bảo cách vải, cho em mạnh miệng!

"Ân......" Rất thoải mái, Phó A Bảo nhịn không được rên rỉ lên tiếng, hành vi Trịnh Cảnh Đồng đè lên tay cậu cậu đều quên, hạ thân hơi hơi ngẩng lên, hy vọng có thể được yêu thương nhiều hơn.

Trịnh Cảnh Đồng sau khi sờ mấy phút lại rời đi, y đứng dậy tay hướng về phía ngăn kéo đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái bịt mắt, là thứ y thường dùng trên máy bay, hôm nay ở nhà cũng có thể phái tới có chỗ dùng.

Phó A Bảo nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng cầm bịt mắt tới tâm trạng hồi hộp một hồi: "Anh làm cái gì?"

"Em nói xem?" Trịnh Cảnh Đồng cười khẽ.

"Anh đại biến thái này!" Phó A Bảo liều mạng muốn chạy trốn, cậu biết Trịnh Cảnh Đồng muốn làm cái gì rồi!

Nhưng cậu căn bản không phải đối thủ của Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng hai ba cái liền chế phục cậu, sau đó mạnh mẽ đeo trùm mắt lên cho cậu, hiện tại trước mắt Phó A Bảo là một mảnh đen thui, chỉ có thể dựa vào thính giác và xúc giác cảm thụ tồn tại của Trịnh Cảnh Đồng, điều này khiến cậu vô cùng không có cảm giác an toàn, chút việc nhỏ đều sẽ bị phóng to vô hạn.

Liền lấy ví dụ hành vi liếm cổ cậu của Trịnh Cảnh Đồng đi, nhìn thấy và không nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chỉ dựa vào cảm thụ kích thích thực sự quá mạnh mẽ, Trịnh Cảnh Đồng hơi hơi động tác một chút chút cũng có thể khiến toàn thân cậu run rẩy.

"Cảnh Đồng, mau tháo bịt mắt xuống, em không thích, em không thoải mái, nhanh chóng tháo xuống!" Phó A Bảo xin tha, trước mắt một mảnh tối đen làm tình thật sự siêu cấp quái dị.

"Em nếu như đáp ứng anh sau này cũng không tiếp tục ở bên ngoài mặc quần áo bại lộ như thế nữa anh liền mở ra cho em." Trịnh Cảnh Đồng nhân cơ hội ra điều kiện, "Đương nhiên, không chỉ là mặc ra ngoài, ngay cả chụp ảnh đăng internet cũng không được, em chỉ có thể mặc ở nhà, ngoại trừ anh không thể để những người khác nhìn thấy!"

"Dựa vào cái gì a!" Phó A Bảo đương nhiên không chịu, "Đây là tự do của em, anh muốn mặc thế nào thì mặc như thế, anh quản được sao!" Cậu rõ ràng cho thấy không chịu thỏa hiệp.

"Được rồi, xem ra em rốt cục là muốn bướng bỉnh tới chết với anh!" Trịnh Cảnh Đồng lật Phó A Bảo lại, để cậu nằm trên giường, sau đó kéo xuống.

Tư thế của Phó A Bảo đặc biệt mỹ diệu, nửa người trên của cậu còn đang trên giường, nằm sấp tại trên giường, hai tay bị trói không tránh thoát, lưng cậu bị Trịnh Cảnh Đồng dùng tay đè lên, căn bản không thể động đậy, nửa người dưới ra khỏi mép giường, hai chân cậu đứng trên mặt đất, mông vểnh cao, đối diện với vị trí trọng điểm của Trịnh Cảnh Đồng.

"Nhanh buông em ra, em muốn làm gì!" Phó A Bảo cảm thấy cả người liền không tốt, cái tư thế này, Trịnh Cảnh Đồng muốn đứng sao?! Đây chính là chưa từng có!

Hơn nữa quần cậu còn chưa có cởi đâu, vẫn chưa có đủ tiền hí đâu!

Phó A Bảo rất ủy khuất.

Trịnh Cảnh Đồng cách quần dùng dục vọng đã giơ cao của mình cọ xát cái mông vểnh cao của Phó A Bảo, sau đó từ lấy chìa khóa bên hông ra cắm vào lấy quân đao Thụy Sĩ ra, cẩn thận từng li từng tí một cắt vải tại vị trí tiểu huyệt của Phó A Bảo.



Quân đao Thụy Sĩ

Phó A Bảo không nhìn thấy, thế nhưng cậu có cảm giác, mơ mơ hồ hồ hình như cảm giác quần mình rộng, nhưng Trịnh Cảnh Đồng cũng không có cởi dây kéo quần của cậu, sao lại có thể rộng ra!

Khả năng duy nhất chính là quần bị phá!

Oh my god, cậu đều bị dọa sợ, hơi động cũng không dám động, chỉ sợ Trịnh Cảnh Đồng run tay một cái đâm vào thịt cậu!

Trong chốc lát cái quần kia của Phó A Bảo ở giữa liền rách ra rồi, Trịnh Cảnh Đồng dùng sức kéo ra, lộ ra quần lót màu đen bên trong, sau đó y lại nhẹ nhàng cắt quần lót ra, sau khi mở ra một cái lỗ y liền vứt dao sang một bên, dùng hai tay kéo dài chỗ rách ra, lộ ra tiểu huyệt phấn nộn y mơ ước đã lâu.

Y dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến một chút, cả người Phó A Bảo suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Trịnh Cảnh Đồng cười khẽ, tình cờ đến điểm kích thích cũng rất tốt đấy, phản ứng của người dưới thân đặc biệt kịch liệt.

Phó A Bảo sợ tới mức một câu cũng không nói ra được, cậu không nhìn thấy, sợ trong tay Trịnh Cảnh Đồng còn cầm vũ khí sắc bén, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Trịnh Cảnh Đồng từ một bên lấy thuốc bôi trơn ra, y hôm nay chuẩn bị trực tiếp đến, cho A Bảo một chút giáo huấn, để cậu ngoan ngoãn!

Thuốc bôi trơn lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể, Phó A Bảo giật mình cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trịnh Cảnh Đồng đã không dùng tới dao găm rồi.

Từ một ngón tay đến bốn ngón tay, Trịnh Cảnh Đồng lại nôn nóng, mở rộng vẫn làm tới rất tốt, chờ tiểu huyệt căng chặt sau khi vừa nóng vừa mềm, Trịnh Cảnh Đồng kéo dây lưng nửa người dưới của mình ra, y thậm chí cũng không có cởi quần áo, liền kéo dây lưng ra, sau đó móc phân thân thô to tím đỏ của mình ra.

Phó A Bảo nếu có thể nhìn thấy, nhất định sẽ rít gào, hôm nay Trịnh Cảnh Đồng quả thực phát điên, y muốn mặc quần áo thượng!

Dùng thuốc bôi trơn sau đó nhanh chóng xoa khắp phân thân, Trịnh Cảnh Đồng liền đỡ dục vọng tìm tới huyệt khẩu của Phó A Bảo, sau khi hơi hơi ma sát ha cái liền nhất cổ tác khí (*) cắm vào, bởi vì đứng, tư thế này đối với người tiến vào mà nói đặc biệt thuận tiện, đứng càng dễ sử dụng lực, Trịnh Cảnh Đồng nhất cổ tác khí liền đi vào tận gốc.

(Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm)

"A —" Phó A Bảo thế mới biết Trịnh Cảnh Đồng tiến vào, tiếp đó sau một tiếng kinh hô này, tiếng kêu của cậu liền không dừng lại, người phía sau một mực mãnh liệt tiến vào rút ra, như chưa từng kịch liệt qua, nếu không có bôi trơn mở rộng rất tốt, cậu hôm nay nhất định sẽ bị thương.

Trịnh Cảnh Đồng lần đầu tiên phóng túng như thế, y một bên mãnh liệt lao về phía trước một bên gầm nhẹ nói: "Có còn nghe lời hay không, có ngoan hay không hả?" Phân thân tím đỏ liên tục ra vào bên trong tiểu huyệt người dưới thân, mang ra niêm dịch dâm mỹ, thêm vào y còn mặc quần áo, kích thích trên thị giác càng thêm mãnh liệt, có thể nói, đây là lần làm tình Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy thoải mái nhất, hoàn toàn theo bản năng mà làm.

Phó A Bảo vẫn cứ không chịu cúi đầu, Trịnh Cảnh Đồng lại càng thêm dùng sức, sau nửa tiếng Phó A Bảo không chịu nổi, cậu liên tục xin tha, ban đầu là để Trịnh Cảnh Đồng buông tha cậu, nhưng vô dụng, cậu lại bắt đầu mắng, vẫn là vô dụng.

Cuối cùng lăn qua lăn lại hơn một tiếng y mới buông ra, nói sau này nghe lời không mặc loạn quần áo, phải mặc quần áo ở trong nhà cho một mình Trịnh Cảnh Đồng nhìn.

Trịnh Cảnh Đồng đối với lần này khá là thỏa mãn, lại lăn qua lăn lại thêm mười mấy phút mới rút phân thân ra khỏi phần lưng của Phó A Bảo.

Lúc này trùm mắt của Phó A Bảo mới được tháo xuống, mắt cậu đỏ ngầu, Trịnh Cảnh Đồng nhìn có chút tâm thái. "Xin lỗi, anh hôm nay quá thô bạo, có điều em mặc quần áo như thế thật sự dễ gặp phải người xấu, bọn họ khẳng định làm quá đáng hơn anh gấp trăm lần, ngàn lần, cho nên nghe lời có được hay không?"

Phó A Bảo bĩu môi, khẽ ừ một tiếng, cậu sợ mình không đáp ứng Trịnh Cảnh Đồng còn muốn tiếp tục, cậu hôm nay thật sự không xong rồi, kích thích quá mức rồi, hiện tại thân thể còn có chút co giật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương