Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
-
Chương 49:
“Ôi, đừng…” Đỗ Yểu Yểu nghĩ rằng Thẩm Giai sẽ nổi giận, sẽ chế giễu, nàng sẽ bị ép buộc và trừng phạt ở trên giường nhưng không nghĩ rằng hắn không hỏi gì mà chỉ cúi đầu hôn nàng.
Âm đạo vẫn chưa đạt độ cực khoái, hắn còn phải đi sâu vào trong huyệt khẩu của nàng, có bao nhiêu nam nhân xem nữ nhân là của riêng mình, một khi sự trong sạch của nữ nhân bị tổn hại thì bọn họ không những không suy xét lại sự bất lực của bản thân mình, không trách móc sự tấn công điên cuồng của hung thủ, mà ngược lại là nỗi giận phát tiết trút hết lên người nữ nhân.
Đỗ Yểu Yểu cho rằng Thẩm Giai không thể miễn trừ dung tục, ai biết được lần này lòng dạ hắn rất độ lượng. Giữa nam nữ với nhau, một người vùi đầu vào thân dưới người kia dâng hiến môi và lưỡi thì ít nhiều cũng mang một chút ý nghĩa thần phục. Đỗ Yểu Yểu có chút không hiểu Thẩm Giai.
Trong lòng hắn, mối quan hệ của hai người đã vượt qua phạm vi bạn tình hay từ trước đến giờ hắn luôn ân cần chu đáo với nữ nhân khi ở trên giường?
Không khỏi phải nghĩ đến oanh yến ở hậu cung của hắn trong sách.
Mặc dù nàng biết sách gốc và xuyên vào trong sách là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng trước khi kỳ hạn tử vong ba tháng vẫn chưa phá vở thì nàng vẫn luôn suy đoán oán thầm với ác ý lớn nhất.
“Chậc chậc…” Đầu lưỡi đã vào ra bên trong huyệt, hắn bú mút ra tiếng nước một cách xấu hổ.
Chân của Đỗ Yểu Yểu vòng quanh lấy cổ hắn, há miệng để thở hổn hển, các ngón tay nắm lấy cái chăn, khi nắm chặt khi thả lỏng.
Đầu lưỡi giống như đuôi con cá nhỏ linh hoạt tùy ý bơi dạo ở trong huyệt, phần thịt mềm mại đã được làm dịu lại, lại rời khỏi đỉnh tiếp xúc của nhụy hoa và tìm kiếm điểm nhạy cảm khắp nơi của nàng.
“Ha… Thẩm Giai… a a…” Không giống như độ cứng của côn thịt, lưỡi của hắn cũng đủ mềm để liếm nàng tan ra.
Thẩm Giai siết chặt hai chân nàng, tìm kiếm phần thịt dâm đãng đã khiến nàng chảy nước rất nhanh vào lần trước, đầu lưỡi do dự mấy lần đảo lui đảo tới ở bên trong vách, cuối cùng đã chạm đến phần nếp gấp thô ráp.
Hắn vừa chạm vào nàng đã kêu lên giãy giụa, huyệt hoa không ngừng phả ra một luồng nhiệt, Thẩm Giai cuốn lấy điểm đó không buông, đầu lưỡi cuốn lấy phần thịt dâm đó dùng lực cọ xát.
“Phu, phu quân… đừng, a…” Đỗ Yểu Yểu hoang mang gọi to lên, miệng thì nói đừng nhưng mông thì vặn vẹo đưa vào mặt hắn.
Không phải là từ chối mà là nàng không chịu nổi sự sảng khoái dâng trào trước khi đạt cực khoái.
Từng đợt sóng dục vọng ùn ùn kéo đến cuốn sạch khắp thân nàng, khiến nàng lênh đênh như đang ở trên biển, đầu lưỡi hắn giống như một chiếc thuyền lá nhỏ nâng nàng lắc trái xoay phải.
“Thẩm Giai… a… Thẩm Giai… ha ưm…” Nàng gọi tên hắn, không quan tâm đến ai khác xung quanh.
Thẩm Giai xoa nhẹ hạt đậu tròn của nàng, từ từ mân mê, lưỡi hắn ra sức, đầu ngón tay thì ấn mạnh vào. Giống như một con sóng đón đầu làm thuyền lật, người rơi xuống nước, nước biển dâng lên nhấn chìm con người, Đỗ Yểu Yểu kẹp chặt chân vào đầu hắn, dâm thủy một lần nữa tiết ra.
“Đến, đến rồi…thật dễ chịu…” Nàng sung sướng rơi nước mắt nghẹn ngào, nhụy hoa co giật siết chặt lưới hắn.
Trong miệng Thẩm Giai có rất nhiều dâm thủy hắn đành nuốt xuống, đầu lưỡi rung lên ở nơi sâu nhất như đang an ủi phần thịt xinh đẹp đang run rấy của nàng.
“Được rồi…” Dư vị của cơ thể từ từ trôi qua, Đỗ Yểu Yểu định thần lại, đầu gối cọ xát vào vai hắn.
Trên mặt và cổ đều có nước, Thẩm Giai cảm thấy có chút nhếch nhác nên không vội nói chuyện với nàng mà tìm khăn tay trắng lau sạch, lại rửa mặt, chỉnh lại y phục mới ôm lấy nàng như thường.
Ăn no uống say rồi, lúc này lại chú trọng thể diện gì nữa, Đỗ Yểu Yểu ngắm hắn, Thẩm Giai cúi đầu chạm phải ánh mắt của nàng thì vội trốn đi một lúc rồi lại trở về với vẻ thản nhiên.
Đỗ Yểu Yểu thấy tai hắn đỏ lên, không lẽ đang xấu hổ sao? Nàng nhất thời không biết nói gì, đã làm qua nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hai người cảm nhận được bầu không khí lúng túng.
Thẩm Giai im lặng một lúc rồi kéo chiếc khăn khoác lên người nàng, chỉ để lộ chiếc cổ trắng và thon mảnh.
“Yểu Yểu, chuyện lần này nàng đừng giận.” Hắn nghiêm nghị nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng xin lỗi: “Là lỗi của ta, tha thứ cho ta.”
Hắn có lỗi gì chứ? Chẳng qua là sau khi tranh chấp chiến tranh lạnh thì không về phủ, khi nàng có chuyện thì không tìm thấy hắn nên chỉ đành một mình đi tham dự yến tiệc.
Chẳng qua là nàng bị người khác làm nhục, hắn không kịp đến giải cứu nàng mà thong dong đến muộn để một mình nàng lo lắng sợ hãi.
Sở Tuân là đối thủ của hắn còn Hồng Ngạc là người ngưỡng mộ hắn, hai người tập hợp lại với nhau không đụng đến được Thẩm Giai, mà chỉ có thể đụng đến nàng đang mang danh nghĩa là thê tử của Thẩm Giai để giải tỏa cơn giận.
Xem như là trận cháy ở cổng thành làm liên lụy đến người vô tội, hắn nhận sai cũng không sai.
Âm đạo vẫn chưa đạt độ cực khoái, hắn còn phải đi sâu vào trong huyệt khẩu của nàng, có bao nhiêu nam nhân xem nữ nhân là của riêng mình, một khi sự trong sạch của nữ nhân bị tổn hại thì bọn họ không những không suy xét lại sự bất lực của bản thân mình, không trách móc sự tấn công điên cuồng của hung thủ, mà ngược lại là nỗi giận phát tiết trút hết lên người nữ nhân.
Đỗ Yểu Yểu cho rằng Thẩm Giai không thể miễn trừ dung tục, ai biết được lần này lòng dạ hắn rất độ lượng. Giữa nam nữ với nhau, một người vùi đầu vào thân dưới người kia dâng hiến môi và lưỡi thì ít nhiều cũng mang một chút ý nghĩa thần phục. Đỗ Yểu Yểu có chút không hiểu Thẩm Giai.
Trong lòng hắn, mối quan hệ của hai người đã vượt qua phạm vi bạn tình hay từ trước đến giờ hắn luôn ân cần chu đáo với nữ nhân khi ở trên giường?
Không khỏi phải nghĩ đến oanh yến ở hậu cung của hắn trong sách.
Mặc dù nàng biết sách gốc và xuyên vào trong sách là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng trước khi kỳ hạn tử vong ba tháng vẫn chưa phá vở thì nàng vẫn luôn suy đoán oán thầm với ác ý lớn nhất.
“Chậc chậc…” Đầu lưỡi đã vào ra bên trong huyệt, hắn bú mút ra tiếng nước một cách xấu hổ.
Chân của Đỗ Yểu Yểu vòng quanh lấy cổ hắn, há miệng để thở hổn hển, các ngón tay nắm lấy cái chăn, khi nắm chặt khi thả lỏng.
Đầu lưỡi giống như đuôi con cá nhỏ linh hoạt tùy ý bơi dạo ở trong huyệt, phần thịt mềm mại đã được làm dịu lại, lại rời khỏi đỉnh tiếp xúc của nhụy hoa và tìm kiếm điểm nhạy cảm khắp nơi của nàng.
“Ha… Thẩm Giai… a a…” Không giống như độ cứng của côn thịt, lưỡi của hắn cũng đủ mềm để liếm nàng tan ra.
Thẩm Giai siết chặt hai chân nàng, tìm kiếm phần thịt dâm đãng đã khiến nàng chảy nước rất nhanh vào lần trước, đầu lưỡi do dự mấy lần đảo lui đảo tới ở bên trong vách, cuối cùng đã chạm đến phần nếp gấp thô ráp.
Hắn vừa chạm vào nàng đã kêu lên giãy giụa, huyệt hoa không ngừng phả ra một luồng nhiệt, Thẩm Giai cuốn lấy điểm đó không buông, đầu lưỡi cuốn lấy phần thịt dâm đó dùng lực cọ xát.
“Phu, phu quân… đừng, a…” Đỗ Yểu Yểu hoang mang gọi to lên, miệng thì nói đừng nhưng mông thì vặn vẹo đưa vào mặt hắn.
Không phải là từ chối mà là nàng không chịu nổi sự sảng khoái dâng trào trước khi đạt cực khoái.
Từng đợt sóng dục vọng ùn ùn kéo đến cuốn sạch khắp thân nàng, khiến nàng lênh đênh như đang ở trên biển, đầu lưỡi hắn giống như một chiếc thuyền lá nhỏ nâng nàng lắc trái xoay phải.
“Thẩm Giai… a… Thẩm Giai… ha ưm…” Nàng gọi tên hắn, không quan tâm đến ai khác xung quanh.
Thẩm Giai xoa nhẹ hạt đậu tròn của nàng, từ từ mân mê, lưỡi hắn ra sức, đầu ngón tay thì ấn mạnh vào. Giống như một con sóng đón đầu làm thuyền lật, người rơi xuống nước, nước biển dâng lên nhấn chìm con người, Đỗ Yểu Yểu kẹp chặt chân vào đầu hắn, dâm thủy một lần nữa tiết ra.
“Đến, đến rồi…thật dễ chịu…” Nàng sung sướng rơi nước mắt nghẹn ngào, nhụy hoa co giật siết chặt lưới hắn.
Trong miệng Thẩm Giai có rất nhiều dâm thủy hắn đành nuốt xuống, đầu lưỡi rung lên ở nơi sâu nhất như đang an ủi phần thịt xinh đẹp đang run rấy của nàng.
“Được rồi…” Dư vị của cơ thể từ từ trôi qua, Đỗ Yểu Yểu định thần lại, đầu gối cọ xát vào vai hắn.
Trên mặt và cổ đều có nước, Thẩm Giai cảm thấy có chút nhếch nhác nên không vội nói chuyện với nàng mà tìm khăn tay trắng lau sạch, lại rửa mặt, chỉnh lại y phục mới ôm lấy nàng như thường.
Ăn no uống say rồi, lúc này lại chú trọng thể diện gì nữa, Đỗ Yểu Yểu ngắm hắn, Thẩm Giai cúi đầu chạm phải ánh mắt của nàng thì vội trốn đi một lúc rồi lại trở về với vẻ thản nhiên.
Đỗ Yểu Yểu thấy tai hắn đỏ lên, không lẽ đang xấu hổ sao? Nàng nhất thời không biết nói gì, đã làm qua nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hai người cảm nhận được bầu không khí lúng túng.
Thẩm Giai im lặng một lúc rồi kéo chiếc khăn khoác lên người nàng, chỉ để lộ chiếc cổ trắng và thon mảnh.
“Yểu Yểu, chuyện lần này nàng đừng giận.” Hắn nghiêm nghị nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng xin lỗi: “Là lỗi của ta, tha thứ cho ta.”
Hắn có lỗi gì chứ? Chẳng qua là sau khi tranh chấp chiến tranh lạnh thì không về phủ, khi nàng có chuyện thì không tìm thấy hắn nên chỉ đành một mình đi tham dự yến tiệc.
Chẳng qua là nàng bị người khác làm nhục, hắn không kịp đến giải cứu nàng mà thong dong đến muộn để một mình nàng lo lắng sợ hãi.
Sở Tuân là đối thủ của hắn còn Hồng Ngạc là người ngưỡng mộ hắn, hai người tập hợp lại với nhau không đụng đến được Thẩm Giai, mà chỉ có thể đụng đến nàng đang mang danh nghĩa là thê tử của Thẩm Giai để giải tỏa cơn giận.
Xem như là trận cháy ở cổng thành làm liên lụy đến người vô tội, hắn nhận sai cũng không sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook