Làm thê tử của hắn, có chuyện tốt thì không đến lượt, chuyện xấu thì cứ lũ lượt kéo đến, qua được ngày tháng này thì chẳng còn ai…

“Yểu Yểu…” Thẩm Giai nhìn Yểu Yểu không nói gì thì càng nắm chặt tay nàng hơn.

“Thôi đi.” Đỗ Yểu Yểu miễn cưỡng cười: “Đã qua rồi.”

Thẩm Giai nhìn ra được nụ cười gắng gượng của nàng thì không hỏi gì nhiều, chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

“Vẫn còn sức không?” Cơ thể hắn tiến gần lại, đổi chủ đề.

“Làm gì?” Đỗ Yểu Yểu ngạc nhiên.

Thẩm Giai kéo tay nàng sờ vào thân dưới của mình, đôi mắt đen nhìn nàng đầy mong đợi. Hôn xong thì phải đến lượt hắn đòi lợi tức, quả nhiên làm ăn không chịu thua lỗ mà.

Đỗ Yểu Yểu xoa xoa thứ đồ chơi cứng rắn và nóng bỏng bên dưới, bạo dạn trêu chọc: “Muốn ta chơi chàng sao?”

Đột nhiên sắc mặt Thẩm Giai thay đổi, nàng vội vàng sợ hãi chữa lại lời mình: “Chàng muốn chơi ta sao?”

Thẩm Giai cố ý nói hài hước: “Ta muốn được chơi.”

Đỗ Yểu Yểu rụt đầu lại: “Ta lại không dám.” Trong mắt hắn ghi rõ nếu dám làm theo lời nói của hắn thì chắc chắn đêm nay sẽ không tha cho nàng.

Suy nghĩ lại, Hồng Ngạc và Sở Tuân tư thông với nhau, thời gian Thẩm Giai không quay về phủ thì có đến biệt uyển của Công chúa không?

Đỗ Yểu Yểu dùng tay vòng lấy dương vật thô cứng rồi hỏi không rõ ràng: “Vẫn còn sạch chứ?”



“Hay là nàng nếm thử đi?” Lời trêu ghẹo rõ ràng.

Đầu lừa không hợp với miệng ngựa, Đỗ Yểu Yểu thẳng thắn dứt khoát làm ra vẻ ghen tuông: “Công chúa đã dùng qua chưa?”

“Dùng hay chưa thì nàng thử một lần không phải sẽ biết sao.”

Đỗ Yểu Yểu: “?”

“Ngốc!” Thẩm Giai kéo tay nàng sờ vào túi đựng của nam nhân, nặng trịch rất có trọng lượng, hắn cười nói: “Để dành lâu lắm rồi, tất cả đều là của nàng.”

Đột nhiên Đỗ Yểu Yểu hiểu ra, đôi mắt to tròn mở to ra: “Có cần thể diện không vậy?”

“Không cần.” Thẩm Giai cởi quần ra, dương vật hồng nhạt vểnh lên cao, hắn chỉ vào nói: “Phu nhân, mau ngồi lên đi.”

Hiện giờ dương vật ửng hồng chỉ mới ngủ một mình nàng, nhớ đến nguyên tác đoán chừng nó sẽ chen thành màu đỏ đen.

“Yểu Yểu…” Thẩm Giai ôm lấy eo nàng thúc giục.

Đỗ Yểu Yểu cảm thấy ngồi trực tiếp lên người hắn thì rõ ràng quá chủ động nên nàng ưỡn ẹo làm bộ làm tịch: “Ở đây là đang ở trên xe ngựa mà, hạ nhân nghe thấy thì không hay.”

Thẩm Giai ôm lấy nàng ngồi lên đùi hắn ngậm lấy vành tai có chút trắng bóng, nói: “Vừa rồi rên la lẳng lơ như vậy, sướng xong rồi lại nghe được là không hay sao?”

Hắn mơn trớn giữa đùi nàng: “Không phải là nàng đang qua cầu rút ván đó chứ?”

“Đâu có!” Đỗ Yểu Yểu miễn cưỡng hạ người xuống cọ vào đầu ngón tay hắn.



“Ngứa thì hãy tự ăn tiếp đi rồi đâm vào cho nàng.” Thẩm Giai rút côn thịt ra rồi áp quy đầu ngóc cao vào lỗ huyệt, sau khi đạt cực khoái thì lỗ huyệt trắng mịn trơn bóng, Đỗ Yểu Yểu móc vào cổ hắn đặt mông ngồi xuống, toàn bộ côn thịt đã đưa vào trong con đường chật hẹp và tách ra từng lớp thịt mềm, ‘phập’ được đẩy vào trong cùng của lỗ huyệt, nhụy hoa mở ra một lỗ nhỏ ngậm lấy đỉnh chóp to lớn của hắn.

“Bên trong rất ướt rất chặt.” Thẩm Giai ấn nàng thấp xuống vài lần rồi nói: “Vừa chuyển động lại còn biết cắn người.”

Lỗ huyệt nàng cạn, của hắn thì căng to ra và lấp kín, thêm vào đó nữ nhân bị thâm nhập sâu quá vừa húc vừa cắm vào thực sự sẽ giết chết người, lỗ huyệt Đỗ Yểu Yểu co rút ngăn lại: “Chàng đừng có động đậy.”

“Vậy nàng cử động?” Thẩm Giai nghe lời đứng yên ở nơi sâu nhất.

“Ta sẽ chậm rãi.” Đỗ Yểu Yểu cau mày thở hổn hển khe khẽ chần chừ cảm giác căng đầy bên trong cơ thể.

Hai hàng chân mày cong, mỏng, bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt trắng sáng hiện ra một tầng hào quang lờ mờ, yêu kiều xinh đẹp như hoa anh đào ngày xuân.

Thẩm Giai đỡ lấy thân trên của nàng mà mềm lòng rất vô lý.

Tiếp xúc vào chóp mũi hắn ngậm lấy bờ môi đỏ tươi của nàng: “Ưm…” Bên dưới thì ăn nàng, bên trên cũng muốn ăn nàng, Đỗ Yểu Yểu tránh đầu lưỡi của hắn không để hắn tiến vào bên trong miệng.

Thẩm Giai gõ vào hàm răng đóng chặt của nàng một lúc rồi đột nhiên ưỡn lưng nàng ra, Đỗ Yểu Yểu bị đụng vào liền kêu “Ha, a’ kinh ngạc, hắn nhân cơ hội xâm nhập vào hút chặt lưỡi của nàng kéo vào trong miệng hắn.

Tám trăm năm rồi chưa ăn thịt sao, hắn ấn chặt vào sau đầu nàng vừa mút vừa ngậm nơi đó, Đỗ Yểu Yểu cảm thấy lưỡi của mình bị hắn sắp nhai nát nhắm rượu rồi.

“Ư ưm…” Hôn quá mạnh, Đỗ Yểu Yểu vùng vẫy đánh vào vai hắn, Thẩm Giai chậm lại thả lỏng một chút để cho nàng thở.

Hắn cẩn thận đưa lưỡi lần theo bờ môi của nàng, mút đôi môi đỏ thắm lóng lánh của nàng được bao phủ hương vị của hắn: “Đừng hôn nữa...” Nàng nhẹ nhàng từ chối.

“Cái miệng không nghe lời, nó không rảnh rỗi được.” Thẩm Giai cười mỉm, ánh mắt nhìn quanh quẩn vào khuôn mặt và ngực nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương