Đôi mắt hình viên đạn giống như gió lạnh, nhưng lại mang theo cảnh cáo không thể bỏ qua.

Lệ Diên khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn phải nghiêm trang đối diện với Phùng Tử Kiệt.

Phùng Tử Kiệt thấy nàng kích động, vội nói:

- Diên muội, không cần sinh khí, là ta hồ đồ...Không phải ta không tin ngươi, mà là ta không tin hắn! Ta biết tiểu tử kia có tư tâm, này không phải là ta sợ ngươi bị hại sao…

Lệ Diên vô lực nói:

- Hai chúng ta thật không có…

Lời nói còn chưa nói xong, lại cảm giác hơi thở sâu lãnh bên cạnh, nàng run rẩy, vội nói sang chuyện khác:

- Sư huynh, ta đối với hắn thật không có ý gì. Ta cùng Ninh Trục duyên phận đã hết, ngươi hãy yên tâm đi.

Mấy chữ cuối không biết là nói cho Phùng Tử Kiệt nghe, hay là ai nghe, cắn răng đè nặng từng chữ.

Đầu ngón tay nàng như bị khen thưởng khẽ cọ cọ.
1

Phùng Tử Kiệt gật đầu, khẽ thở phào một hơi.

Lệ Diên định hỏi hắn có chuyện gì, lại phát hiện ghế bên cạnh hơi hơi động, như có người nghiêng người, ly trà trên bàn cũng yên lặng vơi nước trà.

Không cần nhìn cũng biết là tên vương bát đản này dù bận vẫn ung dung ngồi ở đây uống trà xem kịch.

Nàng vừa khẩn trương lại vừa buồn cười, thấy Phùng Tử Kiệt sắp nhìn qua, vội nói:

- Sư huynh, đêm đã khuya. Nếu ngươi đã yên tâm, thì hãy về đi, ta phải nghỉ ngơi, ngày mai còn lên đường.

Phùng Tử Kiệt “A” một tiếng, chỉ là mới vừa quay đầu lại, liền nhớ tới gì đó, ngượng ngùng ngồi lại.

Đầu ngón tay đặt trên bàn, chậm rãi bò về phía nàng:

- Diên muội, ta còn muốn hỏi ngươi. Chuyện ta hướng ngươi cầu thân, ngươi suy xét thế nào?

Lệ Diên:
1

- …

Má! Sư huynh ngươi họ “Hố” đi! Ngươi đại danh là “Hố người” nhũ danh là “Hố sư muội!”


Ai không hố tối ngày hố nàng!

Quả nhiên, tay nàng như bị gông cùm xiềng xích trụ, tay nắm chén trà muốn ném vào mặt Phùng Tử Kiệt..

Nàng hoảng sợ, dùng tay khác đè lại, hừ một tiếng.

Phùng Tử Kiệt vội thu tay:

- Diên muội, ngươi sao vậy?

Lệ Diên nghiêng nửa người, cảm giác cánh tay chấn động, cắn răng nói:

- Ta, không, sao.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Hắn thấy nàng sắc mặt ửng đỏ, nghĩ là nàng thẹn thùng, vì thế nói:

- Diên muội, ta biết ta hỏi như vậy là có chút đường đột. Nhưng chúng ta rất vất vả mới được đi cùng nhau, nếu thật sự định ra, ta có thể thuận tiện báo tin cho phụ mẫu. Tới lúc đó trực tiếp đến Lệ phủ cầu thân, chẳng phải là tốt đẹp sao?
1

Này còn chưa đủ?

Lệ Diên cảm giác bàn tay sắp mất khống chế, nếu Phùng Tử Kiệt còn không đi Sở Tùy Chi sẽ dùng tay nàng cào mặt hắn đầy hoa, nàng mang theo khẩn cầu nói:

- Sư huynh, chuyện cầu thân về sau hãy nói. Ta thật sự rất mệt…

Phùng Tử Kiệt thấy nàng nhăn nhó như rất khó chịu, vội đứng lên:

- Ừ, ngày mai ta lại hỏi ngươi. Sư muội, ngươi nghỉ ngơi đi.

Lực đạo trên tay bỗng trùng xuống, Lệ Diên thiếu chút nữa nằm liệt xuống bàn.

Nàng thở phào một hơi, miễn cưỡng chống đỡ:

- Ừ, sư huynh, ta không tiễn ngươi.

Phùng Tử Kiệt nhìn nàng cười, mới vừa xoay người...

“Phanh phanh phanh!”
1

Lệ Diên:

- …

Phùng Tử Kiệt:

- …

Sở Tùy Chi:

- … A.

Lệ Diên run rẩy thanh âm hỏi:

- Ai, ai a?

- Là ta.

Này hai chữ, không cần nhìn cũng biết là Ninh Trục.

Cảm giác trong phòng có hai tầm mắt nguy hiểm, Lệ Diên chịu đựng ý khóc hỏi:

- Trễ thế này còn có chuyện gì?

Ninh Trục dừng một chút:

- Chỉ là có mấy câu muốn nói cùng ngươi.

Lệ Diên thiếu chút nữa nghẹn ngào:

- Quá trễ rồi, ngày mai nói được không?


Ninh Trục đứng ở cửa, không nói gì cũng không động.

Tên này tính tình quật cường, rất có thể sẽ ở bên ngoài cả đêm.

Lệ Diên cảm thấy cái bàn chấn động, nàng hoài nghi nếu cứ như vậy Sở Tùy Chi sẽ xốc cái bàn này lên. Vì thế vội vỗ lung tung.

Sở Tùy Chi như bị trấn an, không có động.

Nàng hít mũi nói:

- Chờ ta mặc thêm y phục ngươi hãy tiến vào, được không?

Ninh Trục thấp giọng nói:

- Quấy rầy.

Thấy đã hơn nửa đêm, tiểu tử này còn dám vào phòng vị hôn thê của hắn, Phùng Tử Kiệt vung tay áo chuẩn bị lao ra.

Lệ Diên quýnh lên, vội đè Phùng Tử Kiệt lại, dùng ánh mắt ý bảo đã trễ thế này hắn còn ở trong phòng nàng, nếu truyền ra ngoài thì thật không được a.

Phùng Tử Kiệt mới nhận ra, hắn cùng Lệ Diên chỉ dùng miệng đính ước. Hiện tại hai người vẫn là sư huynh muội, nửa đêm hắn đứng ở đây, so với Ninh Trục cũng không trong sạch bao nhiêu.

Lập tức nóng nảy, phải làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ, hắn chui xuống bàn. Mà bàn này không lớn, chui vào còn thừa hơn nửa cái mông, Lệ Diên vội kéo hắn ra.

Phùng Tử Kiệt như ruồi bọ không đầu bò xuống dưới giường, Lệ Diên ám chỉ tiến vào phòng là có thể thấy, vì thế hắn lại bò ra cửa sổ chuẩn bị nhảy.

Nhưng không biết vì sao, cửa sổ như bị dán chặt, mở không ra.
1

Lệ Diên:

- …

Sở Tùy Chi ngươi lại làm trò quỷ!

Ngoài cửa Ninh Trục nghe được tiếng vang:

- Lệ Diên, ngươi không cần vội.

Lệ Diên hàm chứa nước mắt nói:

- Ta không vội...

Rốt cuộc, cửa tủ không tiếng động tự mở, Phùng Tử Kiệt vui mừng hết sức, té ngã lộn nhào nhảy đi vào.

Lệ Diên vội sửa sang lại y phục, nàng hít sâu một hơi:

- Cửa không có khóa, ngươi vào đi.

Ninh Trục ngừng một hồi, mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.


Ánh trăng chiếu vào, thiếu niên thân hình như trường thương đứng ở cửa, chiếc bóng kéo đến chân Lệ Diên.

Lệ Diên nói:

- Ngồi đi, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.

Ninh Trục ngồi đối diện nàng, trầm mặc nhìn nàng.

Lệ Diên bị nhìn đến chân tay luống cuống:

- Sao vậy? Mặt ta có gì sao?

Ninh Trục lắc lắc đầu:

- Không có gì.

Hắn môi mỏng một nhấp, hỏi:

- Lệ Diên, hiện tại ngươi thích Phùng sư huynh sao?

Đối mặt với tiền vị hôn phu, nàng vừa định nói thích, đột nhiên sau lưng phát lạnh, rùng mình một cái.

Trong phòng tổng cộng có ba người.

Tiền vị hôn phu, trước tiền vị hôn phu, cùng nhân tình kiêm chức vị hôn phu tương lai.

Nói thích?

Ninh Trục sẽ không cao hứng, Sở Tùy Chi sẽ chém nàng.

Nói không thích?

Ninh Trục sẽ nghĩ nàng tình cũ khó quên, Sở Tùy Chi sẽ vô cùng cao hứng, nhưng kế hoạch của nàng sẽ bị ngâm nước.

Bóng đêm thâm trầm.

Ninh Trục nghiêm túc nhìn nàng, tay trái bị người uy hiếp nắm chặt, còn người trong tủ khẩn trương liếc nhìn.

Thích hay là không thích?

Nàng tự tử chết mẹ đi cho rồi!!!!
1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương