Trăng treo đầu liễu.

"Phanh phanh phanh" ba tiếng, bên trong khách điếm, có cửa phòng bị gõ vang.

Lệ Diên mí mắt giựt giựt, nằm trên giường giả chết.

"Phanh phanh phanh", ngoài cửa lại vang lên ba tiếng.

Lệ Diên che lỗ tai lại, coi như không nghe thấy.

Sau một lúc lâu, người ngoài cửa nói:

- Lệ Diên, ngươi biết cánh cửa này không ngăn được ta...Dù ngươi chắn thêm một cái bàn.

Lệ Diên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ ngồi dậy, dọn bàn qua một bên, sau đó mở cửa.

Vừa nâng mắt, liền thấy Sở Tùy Chi dựa cạnh khung cửa, nhìn nàng mỉm cười.

Lệ Diên dùng mắt cá chết nhìn hắn:

- Trễ thế này ngươi tới làm gì?

Sở Tùy Chi nói:

- Không phải ta đã nói với ngươi, buổi tối chờ ta sao?

Hắn chỉ chỉ phía sau:

- Ngươi định để ta và ngươi nói chuyện ngoài này? Hay ngươi muốn mọi người nghe những gì ta sắp nói.

Lệ Diên bất đắc dĩ, để hắn tiến vào.

Sau đó đóng cửa khóa luôn.

Sở Tùy Chi tự rót một ly trà, hơi rũ mắt.

Lệ Diên ngồi vào bàn, đoạt lại cái ly:

- Trà không cần uống, có gì nói đi, nói xong mau rời đi.

Sở Tùy Chi nhìn về phía cửa:

- Ta còn cho rằng ngươi khóa cửa lại, ý là đêm nay muốn lưu ta lại.

Lệ Diên quay đầu nhìn cánh cửa, phát hiện hành vi có hàm ẩn ý nghĩa khác. Nàng sợ người khác đột nhiên tiến vào nhìn thấy Sở Tùy Chi, nào nghĩ vương bát đản này sẽ nghĩ như thế?

Nàng vừa quay đầu lại, thấy hắn tùy ý ăn mặc một tầng áo khoác khinh bạc, lỏng lẻo, dưới ánh trăng nốt ruồi đỏ ở xương quai xanh hiện lên rõ ràng.

Oán khí đột nhiên tiêu tan, biến thành một cổ nhiệt khí bay thẳng lên mặt.

Nàng nháy mắt:

- Ta sợ có người tiến vào mà thôi... Ngươi có gì muốn nói thì nói đi, còn vòng vo làm gì?

Sở Tùy Chi nhíu mắt, chậm rãi tới gần nàng:

- Sợ ai tiến vào? Là sợ tiền vị hôn phu Ninh Trục của ngươi, hay là ngươi sợ vị hôn phu hiện tại là Phùng Tử Kiệt? Bọn họ sao sẽ đột nhiên tiến vào? Hay là trước kia đã từng vào phòng của ngươi?

Lệ Diên bị ép lui về phía sau, nàng biết một lời khó giải, đành cắn răng nói:

- Này không liên quan tới ngươi!

- Sao lại không liên quan?

Sở Tùy Chi híp mắt:


- Chẳng lẽ ngươi đã quên ta cũng là vị hôn phu của ngươi sao?

- Đó là chuyện kiếp trước!

- Đối với ngươi mà nói là chuyện kiếp trước, nhưng với ta mà nói vẫn là kiếp này.
1

Sở Tùy Chi cắn răng:

- Không chỉ kiếp này, dù ta đầu thai đến kiếp sau ta vẫn sẽ nhớ rõ.

Lệ Diên bất đắc dĩ:

- Ngươi nhớ kỹ cái này làm gì. Hiện tại ngươi đã báo được đại thù, có quyền có thế, tri kỷ khắp nơi, sao còn muốn truy ta?

Sở Tùy Chi cười lạnh, vừa định phản bác, liền thấy Lệ Diên nhíu mi, ánh mắt thanh lệ dù trong bóng đêm vẫn nhìn thấy rõ ràng, câu gì cũng phun không ra.

Nàng cả đêm qua không ngủ, tối nay lại không dám ngủ, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn dừng một chút, hỏi:

- Ta cho ngươi Trấn Băng châu còn giữ sao?

Lệ Diên móc hạt châu ra, đặt trên bàn:

- Trả cho ngươi. Về sau vật này không cần tùy tiện lấy ra.

Sở Tùy Chi cầm hạt châu, không có thu hồi, mà là dí vào mắt nàng.

Lệ Diên lập tức bị lạnh đến "A" một tiếng, theo bản năng trốn tránh.

Sở Tùy Chi duỗi tay ra, đè ót nàng:

- Đừng nhúc nhích.

Nàng hỏi:

- Ngươi làm gì?

Sở Tùy Chi nhướng mày:

Ta dùng Trấn Băng châu cứu vớt đôi mắt của ngươi.

Lệ Diên nói:

- Ta còn nhớ lúc trước ngươi cửu tử nhất sinh mới có được hạt châu này, sao bây giờ lại tùy tiện giải nhiệt đắp mắt ta?

Sở Tùy Chi cười:

- Dù có trân quý cũng chỉ là một hạt châu mà thôi, cũng không phải dùng vào việc xấu. Huống chi đúng như ngươi nói, ngươi cùng ta nhận thức hai kiếp người. Cần gì phải khách khí?

Không biết vì sao, nghe hắn nói đến "Hai kiếp", Lệ Diên buồn cười.

Sở Tùy Chi thấy nàng cong khóe môi mang theo ý cười, trong lòng hơi mềm xuống.

Hai người từ lúc gặp mặt liền giương cung bạt kiếm, rất ít bình tĩnh nói đùa.

Hai người nhận thức nhiều năm như vậy, chỉ bình tĩnh nói chuyện trước lúc hai người từ hôn.

Hắn nghĩ đến trước kia, nội tâm chua xót.

Có lẽ vì gặp mặt sau khi bị nghẹn một tháng, có lẽ vì bóng đêm quá yên tĩnh, có lẽ không khí quá tốt đẹp, ngữ khí khẽ nhẹ xuống:

- Ngươi còn nhớ đêm qua ta đã nói gì không?

Lệ Diên bĩu môi:


- Đêm qua ngươi nói hươu nói vượn nhiều như vậy, ta nào nhớ rõ câu nào?

Sở Tùy Chi nâng mắt, đôi mắt như sao trên trời:

- Ta nói rồi, lần đầu ta gặp ngươi, lúc ấy trong lòng ta rung động. Đó là nói thật.

Lệ Diên mở lớn mắt.

Sở Tùy Chi ngữ khí nhẹ đi xuống:

- Lúc ấy ta thầm nghĩ đây là tiểu cô nương nhân gia nào, sao có thể minh diễm nuông chiều như thế, so với ta chỉ có hơn chứ không kém. Sau này ta biết ngươi là vị hôn thê của ta, ngoài miệng thì ngữ khí tức giận, trong lòng lại nhịn không được suy tưởng, nếu cùng tiểu nha đầu điêu ngoa này trôi qua cả đời cũng không phải không thể.

Lệ Diên chân tay luống cuống, không biết nên đáp lại thế nào.

- Chỉ tiếc...

Sở Tùy Chi cười khổ một tiếng:

- Không biết chúng ta sao lại biến thành như vậy...

Hôn thư trở thành phế thải, sau đó lại vì Lôi Quang mà trở mặt thành thù. Cuối cùng bại lộ ra hung thủ là Lệ gia khiến Sở gia bị diệt môn, từ đó về sau đã không thể quay đầu.

Lệ Diên có chút khó chịu cúi đầu.

Thật ra nàng cũng từng nghĩ, nàng chỉ là người làm nhiệm vụ, nhưng đối với người khác mà nói lại là cả đời. Chỉ là hệ thống nói bọn họ là thiên chi kiêu tử, là tương lai chi vương, bên người hồng nhan vô số, nàng chỉ là vị hôn thê pháo hôi không đáng là gì.

Thời gian dài, nàng cũng không còn để ý.

______________________

Nhưng hôm nay nàng mới biết, dù là nam chủ nhật thiên nhật địa, tâm cũng không phải cục đá.

Nàng áy náy nói:

- Năm đó là ta không hiểu chuyện, ta ngại nhược ái cường, ta vô cớ gây rối. Nếu ngươi vẫn còn tức giận thì đánh ta cũng được. Nhưng ngươi muốn mang ta trở về, mỗi ngày đánh đấm thì không được...

Sở Tùy Chi bất đắc dĩ cười:

- Đến lúc này ngươi còn nghĩ ta không cam lòng?

Hắn là người rất để ý mặt mũi. Nhiều năm như vậy, hắn đem người nào đó đặt sâu trong đáy lòng. Sau đó dùng một hình bóng hư vô mờ mịt lừa mình dối người.

Tự nói với chính mình: Ta không có động tâm. Nếu ta động tâm, vậy thực có lỗi với nổi khổ phải chịu, nếu ta động tâm, ta sẽ quên huyết hải thâm thù, nếu ta động tâm, ta liền...Thua.

Cho đến khi hắn phát hiện Lệ Diên có khả năng là nữ nhân từng cứu hắn, trong nháy mắt kia, là kinh ngạc, cũng là kinh hỉ.

Giống như tất cả thù hận bị bịt kín một tầng bóng tối tốt đẹp, tâm động đều có lý do.

Cũng là lý do tốt nhất để hắn nhận thua.

Nếu đối phương đã cứu hắn, vậy nhận thua cũng không phải không thể.

Hắn tự xưng là người tùy ý, dám làm dám chịu, nhưng cũng có lúc trốn tránh.

Tới thế giới này, chỉ hai lần, hắn lại cảm giác được áp lực lớn lao.

Mặc kệ là Ninh Trục hay là Phùng Tử Kiệt, đều rành mạch nói với hắn, lừa mình dối người là không được, chỉ là nhận thua cũng không được.

Hắn cần chân chính đối diện bản thân, nếu chậm, sẽ không cứu vãn được nữa.

Hắn nâng tay lên, che đi đáy mắt:


- Ta phải cảm ơn hai tiểu tử kia, nếu không có bọn họ kích thích thì ta vẫn chưa thấy rõ chính mình. Lệ Diên, mặc kệ ngươi là ai, thật ra ta...

Lời còn chưa dứt...

"Phanh phanh phanh!"

Sở Tùy Chi:

- ...

Lệ Diên:

- ...

"Phanh phanh phanh!"

- Diên muội...

Ngoài cửa có người nhỏ giọng kêu:

- Có thể mở cửa không?

Sở Tùy Chi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn về phía Lệ Diên.

Lệ Diên khóc không ra nước mắt:

- Ta đã ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói!

- Ngươi gạt ta, vừa rồi ta nghe có tiếng động trong phòng ngươi.

Sở Tùy Chi cầm ly trà hơi hơi đong đưa, ly trà tùy thời có thể vỡ vụn, Lệ Diên hoảng sợ, vội nói:

- Vừa rồi ta nói mớ. Sư huynh, đã trễ rồi ngươi hãy trở về đi!

Phùng Tử Kiệt thấp giọng nói:

- Chỉ nói một hai câu thôi, Diên muội, nếu đêm nay ta không thể nói ra ta sẽ nghẹn đến điên! Ngươi cho ta vào đi!

Lệ Diên nhìn Sở Tùy Chi, rồi nhìn cửa, gấp đến độ xoay quanh.

Sở Tùy Chi nhìn một hồi, đột nhiên cười. Tùy tay vung lên, then cài cửa tự động rơi xuống, Phùng Tử Kiệt liền tiến vào.

Lệ Diên hoảng sợ, theo bản năng che trước mặt Sở Tùy Chi, thân thể cứng đờ nhìn về phía Phùng Tử Kiệt.

Phùng Tử Kiệt cẩn thận đóng cửa lại, ngượng ngùng nói với Lệ Diên:

- Diên muội, đêm khuya quấy rầy. Ngươi đừng trách ta.

Lệ Diên cố lắc lắc đầu:

- Có chuyện gì ngươi đứng đó nói đi.

Phùng Tử Kiệt đi tới:

- Thật ra có vài chuyện muốn nói một hai câu cũng nói không xong...

- Ngươi đừng tới đây!

Lệ Diên theo bản năng la lên.

Phùng Tử Kiệt liền hoảng sợ, đột nhiên thẳng tắp thân thể:

- Sao, làm sao?

Lệ Diên thấy hắn không có tức giận, cũng có chút ngẩn ra. Quay đầu trộm nhìn, bên bàn không có ai.

Sở Tùy Chi đâu?

Đang nhíu mi suy nghĩ, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay ngưa ngứa, nháy mắt liền hiểu.

Vương bát đản này lại ẩn hình!

Bên này, Phùng Tử Kiệt đứng nhìn thật lâu, thấy sắc mặt Lệ Diên lúc đỏ lúc trắng lại không nói lời nào, có chút thấp thỏm:

- Diên muội...... Ta bảo đảm ta không làm gì, ta cử động được không?


Lệ Diên lấy lại tinh thần, cảm giác sau lưng ẩm ướt, vô lực nói:

-Được.

Phùng Tử Kiệt thở phào một hơi, hắn cẩn thận ngồi xuống ghế, nhìn Lệ Diên thấp giọng nói:

- Diên muội, ta không phải là người càn rỡ, hai ta ở chung đã nhiều năm, sư huynh có nhân phẩm thế nào ngươi là người hiểu rõ. Chỉ là có vài lời ta không nói không được, nên đêm khuya mới tiến đến...

Lệ Diên ngó trái ngó phải vẫn không thấy Sở Tùy Chi, khẽ xoa trán nói:

- Ngươi nói đi.

Phùng Tử Kiệt khụ một tiếng, vừa định rót một ly trà, đột nhiên sửng sốt:

- Diên muội, ngươi chỉ có một mình, sao lại dùng hai cái ly?

Lệ Diên nhìn thoáng qua:

- Nước trà quá lạnh, ta dùng hai cái ly cho nóng.

" À." Phùng Tử Kiệt gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng:

- ...

Lệ Diên vội dời chủ đề:

- Sư huynh, ngươi muốn nói gì thì nói đi, ta thật sự rất mệt.

Phùng Tử Kiệt lấy lại tinh thần, thần bí nói:

- Diên muội, ngươi có cảm thấy Ninh Trục đối với ngươi là cũ tình khó quên?

Lệ Diên:

- ...

Hình như...Không có?

- Không có!

Nàng một mực chắc chắn.

- Sao có thể không có?

Phùng Tử Kiệt nhíu mày:

- Mấy ngày nay chẳng lẽ ngươi không thấy hắn có chút không thích hợp? Ta phát hiện thỉnh thoảng hắn nhìn trộm ngươi.

Lệ Diên nói:

- Có lẽ ngươi nhìn lầm.

Phùng Tử Kiệt thở dài:

- Diên muội, không phải sư huynh mẫn cảm. Ta biết các ngươi từng có hôn ước, còn từ nhỏ lớn lên. Tuy ngươi đã từ hôn hắn, nhưng tiểu tử này có lẽ vẫn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu ta cầu thân ngươi, cũng đã xem ngươi là thê tử tương lai, ngươi đừng trách sư huynh nghĩ nhiều.

Lệ Diên nói:

- Sư huynh, ngươi yên tâm. Ninh Trục là người cao ngạo, trong lòng nhất định còn oán hận ta từ hôn hắn, sẽ không trở lại tìm ta.

Phùng Tử Kiệt lắc đầu:

- Không phải ta bắn tên không đích. Trước kia hắn không để ngươi vào mắt, nhưng ta phát hiện từ lúc hai ngươi rơi vào hầm ngầm ở Thanh Bình động, thái độ của hắn đã thay đổi. Sư muội, các ngươi ở nơi đó có...

Lệ Diên trừng mắt:

- Không có! Sư huynh, ngươi vô duyên vô cớ bôi nhọ trong sạch của ta sao? Ta cùng Ninh Trục chỉ cùng nhau chạy trốn, cái gì cũng chưa làm!

Nàng vẻ mặt chính trực, ra vẻ đạo mạo.

Nhưng giống như trừng phạt nàng chột dạ, nàng cảm giác da mặt bị đôi mắt hình viên đạn lướt qua.

Lệ Diên:

- ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương