Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ
-
C19: Lạc Tiên
Tầm mắt như kim chích sau lưng, nàng run rẩy môi hỏi:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ta thích ai cũng không liên quan tới ngươi?
Lời vừa nói ra, áp lực bên người giảm đi rất nhiều, phía sau cũng không có khẩn trương mà nhìn chăm chú.
Lệ Diên thở nhẹ một hơi, may là nàng phản ứng nhanh, nếu không hôm nay sẽ chôn ở chỗ này!
Ninh Trục ngẩn ra, hắn rũ mắt, muốn nói lại thôi.
Sau một lúc lâu, cười khổ nói:
- Sư phụ đã nói với ta, chuyến này không đơn giản là vì dân trừ hại, mà còn là một lần thí luyện. Thí luyện không chỉ rèn luyện thân thể, càng phải rèn luyện tâm tính. Chỉ sợ lúc ấy sư phụ đã nhìn ra ta tâm chí không xong…Là ta quá xúc động, quấy rầy.
Nói xong, hắn đứng lên liền đi.
- A?
Lệ Diên có chút sửng sốt, bất tri giác đứng lên.
Chỉ nói hai câu liền đi?
Bóng dáng Ninh Trục mang theo cô tịch cùng quyết tuyệt, nhưng ngay lúc tay hắn mới vừa đụng tới then cửa...
" Kẽo kẹt..."
Không biết khi nào, cửa tủ không gió tự mở.
Lệ Diên:
- …
Ninh Trục tùy ý quay đầu lại.
Phùng Tử Kiệt bảo trì tình trạng điêu khắc dán vào tấm ván gỗ:
1
- …
Ninh Trục:
- …
Trầm mặc.
Không gì so với hiện tại bằng trầm mặc.
Lệ Diên chậm rãi, chậm rãi che mặt lại.
Nàng tạo nghiệt gì a~
Vì sao nàng luôn gặp chuyện như vậy?
Nàng nên nói gì? Đây là trùng hợp? Hai người các ngươi đều là nửa đêm gõ cửa nên đừng ai ghét bỏ ai, mau về phòng tắm rửa đi ngủ đi.
Nếu không nói được thì giả vờ hôn mê đi.
Hiện tại nàng cũng không khác gì hôn mê, vì não nàng đã sắp tử vong…
Trà trên bàn đã lạnh, nhưng vẫn không tiếng động mà giảm bớt, như có ai đó dù bận vẫn ung dung ngồi xem kịch vui.
Ngay lúc nàng vừa chọn xong góc độ định té xỉu, thì Phùng Tử Kiệt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhảy dựng lên mắng:
- Ninh Trục! Ngươi dám nửa đêm xông vào phòng vị hôn thê của ta!
Ninh Trục sắc mặt khẽ biến, vừa định giải thích, nhưng thấy Phùng Tử Kiệt trốn trong tủ, không biết vì sao cũng lãnh mặt:
- Nàng không phải là vị hôn thê của ngươi, ngươi dám vào phòng nàng.
Phùng Tử Kiệt bị nói mà chột dạ, thẹn quá hoá giận:
- Tiểu tử ngươi ngậm máu phun người! Ta cùng Diên muội có chuyện quan trọng cần thương lượng! Đâu giống như ngươi nửa đêm còn mò vào phòng cô nương nhân gia, ngươi không biết liêm sỉ! Ta sẽ thay sư trưởng Bắc Vực của ngươi giáo huấn ngươi!
Nói xong, hắn nắm chặt nắm tay, rống giận xông lên.
Ninh Trục sắc mặt trầm xuống, hắn vững vàng tiếp chiêu, hai người nhanh chóng đánh nhau.
Bùm bùm, trái cây ly ấm trên bàn rơi đầy đất.
Có người đang uống trà bị quấy rầy, bất mãn “chậc” một cái.
“Phanh” một tiếng, cửa bị hai người đá thủng một lỗ to.
Gió lạnh xông tới.
Lệ Diên:
- …
Sự tình phát sinh quá nhanh đến nổi nàng không kịp phản ứng.
Hai người phát ra động tĩnh không nhỏ, đủ đánh thức toàn bộ người cùng lầu. Mười mấy người khoác áo mang giày vội vã ra xem náo nhiệt.
Cốc Phi Tuyết xoa đôi mắt đi ra, còn nghĩ là khách điếm bị trộm, không ngờ lại thấy:
- …
Nàng xoa xoa đôi mắt, lại xoa xoa đôi mắt.
Nếu không phải nàng nhìn lầm, thì hai người đánh nhau kia là Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt?
Lệ Diên vừa ôm đầu vừa nói:
- Đừng đánh đừng đánh! Các ngươi đừng đánh!
Phùng Tử Kiệt quay đầu lại:
- Diên muội, người này là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hôm nay ta sẽ thay ngươi giáo huấn hắn!
Ninh Trục liếc nhìn nàng một cái, rồi nhìn Phùng Tử Kiệt nói:
- Chúng ta ra ngoài đánh.
Cửa sổ không biết khi nào được mở ra, hai người nhìn thoáng qua, liền nhảy ra ngoài.
Cốc Phi Tuyết dậm chút chân, cũng theo ra ngoài.
Cửa không tiếng động mà đóng lại, ngăn cách tầm mắt của mọi người.
Lệ Diên ai thán một tiếng, ngồi liệt dưới đất:
- Sở Tùy Chi ngươi là vương bát đản! Ngươi vẫn luôn châm ngòi thổi gió!
Một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Lệ Diên, thì ra hắn vẫn luôn che phía trước Lệ Diên:
- Ta chỉ quạt gió thêm củi mà thôi.
Lệ Diên tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lệ Diên, cười ác liệt:
- Làm sao? Cảm thấy mệt? Ai bảo ngươi trêu chọc nhiều nam nhân như vậy?
Lệ Diên hận không thể đập đầu xuống đất:
- Rốt cuộc tới khi nào ngươi mới buông tha ta.
Sở Tùy Chi ánh mắt ám ám, hắn miễn cưỡng gợi lên khóe miệng nói:
- Đời này cũng không.
Sáng hôm sau, bọn họ tiếp tục lên đường.
Vì đêm qua Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt thiếu chút nữa hủy đi nửa cái khách điếm, nên phải bồi thường không ít bạc.
Có lẽ vì đêm qua ngủ không đủ, bọn họ đều thâm quầng bọng mắt.
Đoàn người thần sắc khác nhau, Phùng Tử Kiệt dùng tay che mắt phải, đau đến nổi mặt nhăn như khỉ, không ngừng run rẩy.
Đêm qua hai người từ trong khách điếm đánh ra ngoài khách điếm, hắn đánh trật thì nhiều trúng thì ít, hắn phẫn hận nhìn về phía Ninh Trục, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi thầm.
Ninh Trục mắt nhìn phía trước, môi nhấp thành một đường thẳng tắp. Như không dám nhìn Lệ Diên, chỉ dám liếc nhìn bóng lưng nàng
Cốc Phi Tuyết liên tiếp nhìn lén Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt, muốn hỏi gì đó lại không dám mở miệng.
Nàng đến bây giờ cũng không dám tin đêm qua phát sinh chuyện gì.
Ninh Trục lại cùng Phùng Tử Kiệt đánh nhau, lại ở trong phòng Lệ Diên!
Nếu không phải không khí giữa Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt quá u ám, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng chuyện đêm qua nhìn thấy hết thảy đều là mơ.
Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn luôn nghi vấn, vì sao nửa đêm mà Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt đều xuất hiện trong phòng Lệ Diên, chẳng lẽ là…
Cảm nhận được Cốc Phi Tuyết vẫn luôn trộm nhìn mình, Lệ Diên khóc không ra nước mắt.
Đêm qua đối phương tận mắt nhìn thấy Ninh Trục cùng Phùng Tử Kiệt ở trong phòng nàng vung tay đánh nhau, trong mắt đối phương có lẽ nàng đã biến thành “Một đêm ngự nhị” yêu diễm đồ đê tiện…Đều do Sở Tùy Chi!
Nếu không phải vì hắn, nàng sẽ không hận không thể mỗi ngày chết não!
Hệ thống chừng nào ngươi mới ra a, khi nào khe nứt kia mới đem Sở Tùy Chi đi...
Vấn đề này Sở Tùy Chi cũng muốn hỏi.
“Từ lão quái, ngươi cảm nhận được năng lượng sao?”
“Sáng sớm liền cảm ứng được. Nếu lão phu đoán không sai, tối nay ngươi có khả năng sẽ trở về.”
Sở Tùy Chi nhìn Lệ Diên, híp mắt:
“ Vậy cũng tốt, tối nay ta sẽ mang nàng đi.”
Từ Thừa Thiên thở dài một hơi:
“Ngươi thấy nàng có muốn đi cùng ngươi sao?”
Sở Tùy Chi sắc mặt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua Lệ Diên, lẩm bẩm tự nói:
" Mặc kệ là như thế nào, ta sẽ không để nàng ở lại đây."
Đặc biệt là bên người nàng còn có hai nam nhân.
Một tên không có hảo ý, một tên như hổ rình mồi.
Phùng Tử Kiệt tạm không nói, Ninh Trục cho hắn áp lực rất lớn.
Nhưng hắn thấy rõ ràng, đêm qua Ninh Trục cố ý đi vào phòng Lệ Diên, nói những lời này đó tuyệt đối không phải là hồ ngôn loạn ngữ.
Đối phương vẻ mặt rối rắm, hoài nghi cùng chua xót, khiến hắn vô cùng quen thuộc.
Này chẳng phải là hắn mấy năm trước sao?
Mỗi lần đối mặt với Lệ Diên mang theo ánh mắt căm thù, vẻ mặt hắn mang theo trào phúng, ngoài miệng khinh thường. Nhưng giấu trong lòng chỗ sâu nhất, giống như có một lọ độc dược tra tấn người, chậm rãi khếch tán.
Hắn đã quen bị thương, nên cũng cố ý xem nhẹ đau xót trong lòng.
Năm rộng tháng dài, đáy lòng bị ăn mòn thành một cái động, cho đến lúc gặp lại Lệ Diên, máu tươi lạnh lẽo một lần nữa chảy ra, hắn mới cảm giác được đau.
Vì vậy hắn nhìn Ninh Trục có cảm giác nguy cơ.
Vì hắn biết, một khi giãy giụa qua đoạn đau khổ này, tâm động sẽ khắc cốt minh tâm đến cỡ nào.
Từ Thừa Thiên tấm tắc hai tiếng:
"Tiểu tử ngốc, ngươi chính là tự làm tình làm tội. Nếu là lão phu năm đó, một đao đem đám người này chém chết cho xong việc, hà tất phải dong dài lằng nhằng.”
Sở Tùy Chi cười khổ:
" Ngươi nghĩ ta không nghĩ tới?"
Chỉ là hắn sợ nếu một đao đi xuống, hắn cùng Lệ Diên thật sự là nước đổ khó hốt.
Đám người cưỡi ngựa đi, trong trầm mặc xóc nảy, Cốc Phi Tuyết thật sự chịu không nổi loại không khí này, thấp giọng hỏi:
- Sở công tử, ngươi thật sự muốn theo chúng ta đi tìm thương thú sao? Sư trưởng nói tuy thương thú kia là Địa giai, nhưng hung mãnh vô cùng. Đã giết chết vài thiếu hiệp tiến tới trừ hại. Nếu ngươi đi theo, chẳng may bị thương thì phải làm sao?
Sở Tùy Chi liếc nhìn Lệ Diên một cái, cười nói:
- Dù sao ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, theo các ngươi đi tìm thêm kiến thức cũng được. Nếu thật bị thương, là do ta mệnh, không liên quan tới các ngươi.
Phùng Tử Kiệt nói:
- Sở huynh một mình lưu lạc giang hồ, nhất định rất có bản lĩnh. Có lẽ chúng ta còn cần hắn cứu.
Cốc Phi Tuyết nói:
- Chúng ta là đệ tử võ đạo viện, vì thương sinh liều mình là chuyện nên làm. Nếu Sở công tử thật xảy ra chuyện gì, sao hắn có thể truy vị hôn thê của hắn.
Lời này vừa ra, Sở Tùy Chi liền nhíu mi, ảm đạm thở dài:
- Nếu nàng vì vậy mà đau lòng ta một chút, cho dù ta bị mất một cánh tay cũng không sao.
Lệ Diên:
- …
Ngươi diễn! Thì cứ diễn đi!
Dựa vào thực lực của ngươi, không đem thương thú chém thành tám khối là may rồi, còn lo lắng bản thân sẽ bị thương?
Hắn mà yếu?
Phùng Tử Kiệt giục ngựa tiến lên, an ủi vỗ vỗ vai Sở Tùy Chi.
Sở Tùy Chi nhìn mắt hắn bầm tím, khẽ cười.
Phùng Tử Kiệt không nhịn được, khô cằn giải thích:
- Vết thương nơi khóe mắt là đêm qua đi tắm, tối lửa tắt đèn không cẩn thận trượt té.
Sở Tùy Chi cười tủm tỉm gật đầu:
- Về sau ban đêm phải cẩn thận một chút.
Đặc biệt là không cần cho cái gì không nên tiến vào phòng.
Phùng Tử Kiệt gật đầu, như trong lòng bị nghẹn khuất, tìm được người nghe, cũng như nói móc ai, hắn lôi kéo Sở Tùy Chi, cố ý lớn tiếng hỏi:
- Sở huynh, ta hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi nói xem nếu có tên cóc ghẻ nào đó muốn mơ ước vị hôn thê của ngươi thì ngươi nên làm gì?
Sắc mặt Sở Tùy Chi lập tức kéo xuống.
Vấn đề này ĐM ngươi thật là hỏi đúng người.
1
Lệ Diên:
- …
Má sư huynh ngươi nên sửa họ “Hố” đi, ngươi không nói thì thôi, cứ nói là ngu!
1
Nàng chỉ thấy chui đầu vô lưới, chứ chưa thấy ai tự hạ bẫy rập rồi tự nhảy xuống còn đưa thanh đao cho đối phương, sau đó còn vươn cổ ra!
Sở Tùy Chi vẻ mặt mang theo ý cười:
- Ngươi thật hỏi đúng người, đúng là có hai tên nhãi ranh mơ ước vị hôn thê của ta.
Phùng Tử Kiệt nghĩ hắn nói người khác, đồng cảm như bản thân mình cũng bị:
- Ta biết, ngươi nhất định hiểu cảm giác này. Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Sở Tùy Chi liếc nhìn Phùng Tử Kiệt nói:
- Đương nhiên là giết bọn họ.
Phùng Tử Kiệt “Chậc” một tiếng, trộm nhìn thoáng qua Ninh Trục, nhỏ giọng nói:
- Vậy nếu đánh không lại?
Sở Tùy Chi ánh mắt chợt lóe:
- Vậy nghỉ ngơi dưỡng sức, ẩn nấp bản thân, rồi giết đối phương.
Phùng Tử Kiệt tự nhiên rùng mình một cái, sau lưng phát lạnh, hắn ngó trái ngó phải cũng không thấy ai. Tự nghĩ mình gặp ảo giác:
- Ngươi nói đúng! Ta không thể ngồi chờ chết!
Sở Tùy Chi nhẹ giọng nói:
- Đương nhiên.
Phùng Tử Kiệt tiếc hận nói:
- Sở huynh, ta mới cùng ngươi nhận thức hai ngày, liền cảm giác nhận thức hai năm, thật chỉ hận gặp nhau quá muộn!
Lệ Diên:
- …
Sư huynh, sợ là ngươi không biết, vừa rồi ngươi mới dạo quanh địa ngục một vòng. Lúc này không cần lôi kéo làm quen với Diêm La vương được không?
Đám người ra roi thúc ngựa, trước khi trời tối đã chạy tới đầm lầy Lạc Tiên.
“Lạc Tiên” không phải vì nó thật sự từng có tiên nhân, mà là nơi này quá mức nguy hiểm, ngay cả tiên nhân tiến đến cũng sẽ ngã xuống.
Nơi này ở trung tâm đại lục, tứ phía hoàn thành. Vô số thực vật sinh trưởng, vô số thương thú sinh sống.
Vốn là nơi thí luyện tốt nhất cho người tu tập võ đạo khắp thiên hạ, nhưng vì mấy năm gần đây đầm lầy không ngừng mở rộng, nuốt sống không ít người, trừ cường giả địa giai ra rất ít người dám tới đây.
Hơn nữa số lượng thương thú không ngừng tăng lên, dần dần bắt đầu tai họa nhiều thôn khác, vì vậy đầm lầy hình thành, nhìn thôi đã sợ.
Lúc này, theo lời thôn dân ở gần đây nói, có người chỉ múc nước ở bờ sông, đã bị thương thú kéo xuống nước. Người nhà cuống quít đi tìm, chỉ tìm được bên bờ mấy khối xương cốt.
Lệ Diên đã quen làm nhiệm vụ, nhìn quen nguy hiểm, đương nhiên sẽ không sợ.
Hiện tại Lệ Diên không có hệ thống trong người, đối mặt với cốt truyện cũng có chút thấp thỏm.
Nhưng ít nhất nàng còn nhớ rõ hai tôn chỉ:
Một, giữ gìn Phùng Tử Kiệt.
Hai, bị Ninh Trục vả mặt.
Khúc này là lúc Phùng Tử Kiệt tìm đường chết, sau khúc này nàng có thể tạm dừng một đoạn thời gian, nàng khẽ thở phào một hơi.
Nhưng chuyện khiến nàng phiền não nhất chính là…
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Sở Tùy Chi, đối phương không nhìn nàng, mặt mày hơi liễm, như đang suy nghĩ gì đó.
Lệ Diên thầm nghĩ tên vương bát đản này đang cùng Từ đồng lõa thương lượng xem làm cách nào bắt nàng đi...
- Diên muội.
Lệ Diên hoàn hồn:
- Có chuyện gì sư huynh?
Phùng Tử Kiệt nói:
- Lát nữa ngươi đi theo sát ta, ngàn vạn lần không thể đi loạn.
Lệ Diên mỉm cười.
Lần trước lúc ngươi nói như vậy, chính là thấy chết mà không cứu, nếu ta thật sự tin thì đầu ta không có não.
Ninh Trục rũ mi, trong mắt đen tối.
Mấy người đi tới bờ sông, xuống ngựa hỏi thăm thôn dân phụ cận.
Tìm được nơi thương thú thường xuyên lui tới từ hạ lưu đi tới thượng lưu.
Phùng Tử Kiệt nói:
- Nghe thôn dân nói nơi này có thương thú thường kéo người xuống nước, chẳng lẽ là một con thương ngư?
Trong thế giới này động thực vật, chia làm dị biến cùng vô dị biến. Vô dị biến chính là động thực vật bình thường, còn dị biến không chỉ có thể công kích người, còn giống con người có võ giai, thậm chí có thể tu luyện.
Ninh Trục nói:
- Nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Sắc trời càng lúc càng trầm, sương mù chậm rãi xông tới, tứ phía một mảnh mê mang.
Mấy người đi theo thượng du tìm nửa ngày, cũng không phát hiện một chút dấu vết, cho đến khi con đường phía trước càng lúc càng hẹp, cuối cùng đi đến nơi cỏ cây lan tràn, so với người còn cao hơn, cỏ cây như bao phủ bọn họ, ngửa đầu chỉ thấy một mảnh trời.
Vừa mới bắt đầu bọn họ còn có thể nói vài câu với nhau, nhưng càng đi càng an tĩnh. So với thương thú hung ác, nơi không biết cùng không khí âm lãnh càng khiến người sợ hãi.
Lệ Diên nhìn trăng non càng lúc càng rõ ràng, khẽ rùng mình một cái.
Sở Tùy Chi nhìn như lơ đãng cùng nàng sát vai, nhẹ đặt vào tay nàng một hạt châu ôn nhuận, nhẹ giọng nói:
- Một hồi theo sát ta.
Ninh Trục đi ngang qua nàng, nhét vào tay nàng một thanh chủy thủ, dùng ánh mắt ý bảo nàng đi theo.
Phùng Tử Kiệt trong lòng có chút bồn chồn, nhưng vẫn nói bên tai nàng:
- Không cần sợ, sư muội, hết thảy đã có ta.
1
Lệ Diên:
- …
Các ngươi dứt khoát cắt ta thành tam mảnh đi.
Không biết khi nào, trước mắt biến thành một mảng sương mù, Ninh Trục sắc mặt biến đổi:
- Sương mù có chút cổ quái.
Bọn họ vội che kín miệng mũi, tạm thời dừng bước chân.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng vù vù, không trung đen nghìn nghịt một đám bay tới.
Phùng Tử Kiệt thất thanh la:
- Là Độc Huỳnh trùng, chạy mau!
1
Thứ này không chết người, nhưng bị chích một cái là sống không bằng chết.
Một con là có thể khiến một người hôn mê, huống chi là che trời lấp đất?
Lệ Diên không muốn mặt bị chích thành mặt heo, vội che lại mặt lại chạy về phía trước.
Chỉ là phía trước một mảnh trắng xoá, nàng mới vừa bước một bước thiếu chút nữa dẫm vào đầm lầy, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc nàng cảm giác có người gắt gao giữ chặt tay nàng, mang nàng bay nhanh về phía trước.
Lệ Diên cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay đối phương, thầm nghĩ lại là Sở Tùy Chi tên vương bát đản, thừa dịp người khác không chú ý liền muốn hành nghề “Lừa bán phụ nữ”.
Nàng vừa bụm mặt vừa mắng:
- Ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì, dù ta bị chích thành heo yêu cũng không muốn bị ngươi cứu!
- Ngươi nên sớm chết tâm đi! Đời này ta không thể đi theo ngươi!
Vừa dứt lời, người phía trước đột nhiên ngừng lại, nàng đâm đầu vào lưng hắn, mũi đau xót:
- Làm sao?
Người kia quay đầu lại nhìn nàng, thanh âm khàn khàn:
- Thì ra ngươi đã biết…
- ?
Lệ Diên vừa nâng mắt:
- …
Má!
Sao lại là Ninh Trục?
1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook