Chương 9: Bộ dạng nô lệ tình dục nên có!

Lâm Ấm ngồi xổm ở chỗ cống thoát nước, xấu hổ cúi đầu không dám cử động.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Trạch Thành sờ trứng rung kia, cười lạnh với cô: "Em chỉ có ba mươi giây giải quyết vấn đề sinh lý."

Nói xong, rút ra, nước tiểu dịch thể khai nồng bên trong chảy ra.

Bởi vì nhịn quá lâu, cô nhất thời không tiểu được, Hà Trạch Thành đứng dậy ở bên cạnh lạnh lùng đếm ngược.

Lâm Ấm trực tiếp ấn bụng, một dòng nước mãnh liệt tưới đầy đất, cô thoải mái thở dài.

Thời gian kết thúc, Hà Trạch Thành vỗ cái mông cô một cái, Lâm Ấm ngừng lại luôn.

Cậu cầm lấy ống nước bên cạnh, mở khóa vòi, chẳng nói lời nào để ống nước lấp đầy tiểu huyệt chặt chẽ của cô.

"A chủ nhân..." Cô vội kêu lên, lại chịu một cái tát.

"Đồ dâm đãng! Tôi cọ rửa huyệt cho em, ngoan ngoãn cho tôi! Muốn dâm thì cũng không phải bây giờ, chờ lát nữa có chỗ cho em!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô lập tức không dám cử động, yếu ớt đáp lại một câu rồi chổng mông lên để cậu rót nước vào bụng mình.

Cậu tẩy rửa bên trong sạch sẽ rồi sau đó giữ chặt dây xích, nhìn cô từ trên cao xuống.


"Đồ dâm đãng, trừng phạt đêm qua nói, giờ phải thực hiện rồi!"

Lâm Ấm run rẩy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cậu: "Chủ nhân... muốn trừng phạt nô lệ thế nào?"

Khóe môi Hà Trạch Thành cong lên một nụ cười tàn nhẫn, kéo xích ra ngoài giống như dắt một con chó vậy.

Lâm Ấm bị ép đuổi theo, đầu gối của cô hơi đau nhức, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Hà Trạch Thành lấy một cái áo choàng tắm mặc lên người, buộc lại thắt lưng rồi mở cửa phòng ngủ ra.

"Đi!"

Lâm Ấm vội vàng bò trên đất cúi đầu, che kín ngực và mặt mình.

"Chủ... chủ nhân, đừng mà..."

Đừng cho người khác trông thấy bộ dạng dâm đãng này của cô!

Cô sẽ chết mất, đừng mà!

Hà Trạch Thành vỗ vỗ cái mông của cô: "Yên tâm, không có ai cả, chỉ có hai chúng ta thôi!"

Nói xong, kéo dây xích đi ra ngoài.

"Ah..." Cô bị kéo cổ, vừa mới đứng lên nhưng trước sau vẫn không có dũng khí đi ra cánh cửa kia.

Trên người cô không mảnh vải che thân, không có bất kỳ vật gì che chắn, không khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng!

Hà Trạch Thành quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Đừng để tôi nói lần thứ hai! Ra!"

Lâm Ấm cắn môi dưới sắp khóc: "Có thể... cho tôi bộ quần áo không..."

"Ha ha." Cậu bắt đầu cười lạnh, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hà Trạch Thành vứt thẳng dây xích xuống, vào trong nhà cầm cái trứng rung to lớn kia lên rồi nhét vào trong huyệt cô, ấn chốt mở, chỉnh tới mức lớn nhất.

"Ưm ah..." Vật kia rung động ở trong cơ thể cô, Lâm Ấm không khống chế nổi cơn run chân.

Hà Trạch Thanh vỗ mạnh lên mông cô: "Đây chỉ bước dạo đầu thôi, nếu em không đi ra ngoài, có tin tôi lấp kín cúc huyệt em không!"

Lâm Ấm kẹp chặt hai chân, cắn môi dưới gật đầu: "Nô lệ ra ngoài..."

Phía dưới rất ngứa, bị rung rất ngứa.

Rất khó chịu...


Đừng tra tấn cô, khó chịu lắm!

Hà Trạch Thành nâng dây xích lên ở trước mặt cô, lạnh giọng ra lệnh: "Tự ngậm lấy! Nô lệ tình dục thì nên có bộ dạng nô lệ tình dục nên có!"

Cô nhịn xuống cơn nhục nhã, cắn sợi dây xích trong miệng.

"Đuổi theo!"

Lâm Ấm không dám chống lại mệnh lệnh của cậu.

Nơi ở là một căn hộ có hai tầng, trang trí vô cùng lạnh lẽo.

Sàn nhà lạnh thấu tim, trứng rung bên trong tiểu huyệt kích thích thần kinh của cô, đầu óc cô không thể nào tập trung, chỉ có thể nhìn bước chân của cậu rồi đuổi theo từng bước.

Hà Trạch Thành đi xuống cầu thang, Lâm Ấm dừng lại, cô như vậy không thể nào xuống cầu thang.

"Chủ... chủ nhân!" Cô ngậm dây xích kêu không rõ ràng.

Hà Trạch Thành quay đầu nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cô, giễu cợt cong môi: "Con chó xuống cầu thang thế nào?"

Thân thể cô cứng đờ.

Hà Trạch Thành tiếp tục đi xuống, cũng không quay đầu lại nói: "Em chỉ có một phút để xuống cầu thang, tốt nhất là nhanh lên, bằng không em biết có hậu quả gì rồi đấy."

Lâm Ấm cắn chặt thứ trong miệng, khép chặt hai chân ma sát, sau đó nằm ngang người, từng bước quỳ xuống, cứ từ từ bò sấp xuống mặt đất như thế.

Hà Trạch Thành ngồi trên ghế trong phòng ăn, mắt híp lại, chống cằm nhìn bộ dạng này của cô.

Haa, dâm thật.

Thật sự là xuống cầu thang cũng có thể dâm như vậy!


Nước dâm đã nhỏ giọt trên sàn nhà rồi.

Chờ cô xuống cầu thang xong, chân đã mềm nhũn sắp quỳ không nổi, bởi vì cắn dây xích, nước bọt trong miệng cũng chảy xuống, chật vật như con chó cái động dục.

"Đến chỗ tôi." Cậu ra lệnh, vẻ mặt không thay đổi làm cho cô có dự cảm chẳng lành.

Lâm Ấm vội vã bò tới, Hà Trạch Thành lấy chân cọ cái vú rủ xuống của cô: "Em đến muộn một phút."

Ngữ khí của cậu lạnh lẽo, Lâm Ấm cúi đầu nhìn chân cậu ra sức cọ trên núm vú của mình, thỉnh thoảng kẹp lại rồi kéo mạnh xuống.

Lỗ nhỏ của cô càng ngứa ngày hơn.

"Mồm đâu rồi?" Cậu rõ ràng có phẫn nộ.

"Xin... xin lỗi chủ nhân!"

"Ha ha, làm sai thì phải bị trừng phạt!" Ngón tay của cậu gõ mặt bàn theo tiết tấu: "Như vậy, trước tiên phạt em liếm sạch dâm dịch trên bậc thang."

Lâm Ấm mở to hai mắt, ngẩng đầu tràn đầy khẩn cầu xin cậu.

"Mồm đâu rồi?" Cậu phẫn nộ cúi xuống vỗ cái vú của cô.

"Vâng... vâng chủ nhân!"

Cô không thể nào phản kháng, càng không có bản lĩnh phản kháng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương