Chương 10: Bữa sáng của em.

Đồ dâm đãng!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cho em ba phút." Mệnh lệnh của cậu truyền tới giống như tuyên án tử hình.

Lâm Ấm không dám dừng lại, vội vàng xoay người bò đi, nhả dây xích đã dính đầy nước bọt trong miệng xuống, nhắm chặt mắt lại, liếm láp dâm dịch rơi xuống kia.

Lên xuống cầu thang, lên cầu thang đơn giản hơn nhiều.

Trong lòng Hà Trạch Thành đạt được cảm giác bạo ngược cực lớn, cậu đứng lên đi qua, giơ chân lên chơi đùa tiểu huyệt không ngừng chảy nước của cô.

"Ahhhh, ưm!" Lâm Ấm yêu kiều kêu lên.

"Chát" Hà Trạch Thành tát một cái lên mông cô: "Chủ nhân cho em kêu sao? Ngoan ngoãn liếm cho tôi!"

Lâm Ấm kiềm chế cơn run rẩy ở thân dưới: "Vâng... chủ nhân."

Tiếng của cô nhiễm mấy phần nũng nịu, Hà Trạch Thành nghe xong thì cứng lên, sức lực trên chân càng ngày càng mạnh giống như muốn chọc vào viên trứng rung kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu càng ngày càng hưng phấn!


Thấy cô khuất phục ở dưới chân mình, mặc cho cậu thao túng, giống như một con súc vật không có tôn nghiêm, trong lòng cậu càng thỏa mãn hơn!

Hạ thân Lâm Ấm càng ngày càng run rẩy, không kìm lòng được, ngoáy mông.

"Em còn một phút." Tiếng nói tàn nhẫn của cậu truyền đến.

"Vâng thưa chủ nhân." Cô đã có kinh nghiệm, bất luận cái gì đều phải đáp lại, như vậy cô sẽ tránh được một chút tổn thương.

Lâm Ấm kẹp chặt tiểu huyệt đã ướt đẫm, tăng tốc độ liếm giống như con chó vài ngày chưa ăn cơm, liếm láp ra tiếng.

Cậu từng bước đuổi theo, nhấc chân quấy rối lỗ nhỏ của cô.

Chưa tới một phút, cô đã liếm xong, quay đầu nhìn cậu đang cười dữ tợn và cây gậy thịt ngẩng cao ở hạ thân cậu, lại vội vàng siết chặt tiểu huyệt.

"Đói bụng chưa?" Cậu nhướng lông mày sắc sảo dò hỏi cô.

Lâm Ấm bỗng giật mình, theo bản năng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

Cậu không cho cô đáp án cậu muốn, nên cô không biết nên nói đói hay không.

Sợ cậu mất kiên nhẫn, Lâm Ấm gật đầu: "Đói... đói!"

Khóe miệng của cậu cong lên, hiển nhiên cậu muốn đáp án này.

"Nếu đói bụng thì phải ăn thôi."

Cậu xuống tầng, Lâm Ấm cắn dây xích, nắm chắc thời gian xuống lầu đi theo bên chân cậu, nhục nhã trong lòng vừa rồi đã sớm bị cái trứng rung trong miệng huyệt tra tấn hoàn toàn biến mất.

Hà Trạch Thành lấy bột yến mạch từ trong tủ bát ra, nhìn cô: "Đến quỳ ở trước mặt tôi!"

Cô vội vàng làm theo, chỉ nghe cậu nói: "Bữa sáng hôm nay của em chính là tinh dịch của tôi, đặc biệt thưởng cho em đấy, ngậm trong nửa giờ, ngậm không ra thì phải mang trứng rung kia cả ngày cho tôi! Để cho em dâm cả một ngày luôn!"

"Biết chưa?"

Lâm Ấm nuốt nước bọt, hạ thân càng lúc càng ngứa: "Biết... biết chủ nhân."

Cô lè lưỡi liếm láp quy đầu xanh tím của cậu, liếm láp gậy thịt rồi lại ngậm vào, trong miệng không ngừng khuấy động gậy thịt của cậu, miệng cô căng phồng lên.

Hà Trạch Thành ung dung rót bột yến mạch vào bát, nấu nước, cúi đầu nhìn cô "hầu hạ".


Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi cong dài của cô hơi rung rung, khóe mắt còn có nước mắt, rất đáng thương.

Hà Trạch Thành liếm liếm bên phải khoang miệng, nhìn bộ dạng này của cô, phía dưới sưng to hơn.

"Dùng tay em xoa nhẹ hai viên trứng kia!" Cậu vỗ vỗ đầu cô ra lệnh.

"Uh ưm!" Cô nghẹn ngào đáp lại, thẳng lưng quỳ trên mặt đất, hai tay nhỏ nắm chặt hai viên trứng xoa nắn, sợ mạnh tay sẽ bị đánh nên chỉ có thể vuốt ve không ngừng.

Hà Trạch Thành thoải mái thở dài một hơi, Lâm Ấm nghe xong lại có chút vui vẻ trong lòng.

Cô sao vậy?

Rõ ràng là bị ra lệnh.

Nhưng vì sao cô lại rất hưng phấn...

Ý nghĩ này không thể biết được, cô cần phải mau chót hút ra, như vậy mới tránh được một lần trừng phạt!

Cô chỉ lo tránh bị trừng phạt, lại quên cô vốn bị cưỡng ép.

Nước đã mở, Hà Trạch Thành chẳng còn tâm trạng để ý, hưởng thụ sung sướng sắp bắn ra ở hạ thân.

Cậu lại rên lên một tiếng, Lâm Ấm biết đã sắp, ra sức để cây gậy thịt thật dài kia đâm thẳng vào trong cổ họng mình.

Hà Trạch Thành bắn ra, bị Lâm Ấm nuốt sạch vào bụng, khuôn mặt nhỏ nghẹt thở đỏ bừng ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi lại lè lưỡi ra dọn dẹp cho cậu.

Hà Trạch Thành sung sướng híp mắt lại, véo núm vú cô: "Làm không tồi."


Tiếng của cậu khàn khàn lôi cuốn còn mang theo lạnh lẽo.

"Cảm, cảm ơn chủ nhân khen ngợi!"

Lâm Ấm kẹp chặt tiểu huyệt, phía dưới cô rất ngứa.

Rất ngứa!

Rất muốn bị cậu đâm!

Rất muốn bị cậu thúc mạnh vào!

Hà Trạch Thành nhìn ra phản ứng của cô, bộ dạng khát vọng cầu hoan.

"Ha." Cậu buồn cười: "Yên tâm, lát nữa sẽ có thời gian chịch em! Trước tiên ngoan ngoãn kẹp chặt lỗ nhỏ của em cho tôi, lát nữa sẽ bắt đầu trừng phạt!"

"Vâng thưa chủ nhân!"

Vậy mà cô lại bắt đầu mong chờ.

Mong chờ bị cậu chịch!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương