Chương 8: Dễ uống không?

Hà Trạch Thành sờ bụng cô, khiêu khích hỏi: "Trong này là cái gì?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm túm chặt drap giường dưới thân.

"Nước... nước tiểu của chủ nhân."

"Ở bên trong sướng không?"

"Sướng ạ..."

Cô sao dám nói không sướng!

"Sướng thì phải cố gắng hưởng thụ biết chưa? Về sau cơ hội này còn rất nhiều." Nói xong, vỗ lên cái bụng lồi lên của cô.

Lâm Ấm cắn răng nhắm mắt lại: "Chủ nhân... nô lệ khó chịu..."

Cầu xin cậu đừng vỗ nữa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"À khó chịu hả?" Hà Trạch Thành lại xấu xa ấn ấn xuống, Lâm Ấm trực tiếp kêu ra tiếng.

"Chủ nhân cầu xin ngài... nô lệ thật sự khó chịu!"


Thật sự căng tức rất khó chịu!

Trong bụng đều là nước tiểu của cậu.

Nghĩ tới đều là những thứ ấy, cô lại có phản ứng đáng xấu hổ.

"Khó chịu cũng phải chịu!" Hà Trạch Thành gầm nhẹ, bỗng nhiên trở nên hung hãn: "Bất luận là hạnh phúc hay đau khổ thì đều là tôi cho em! Em không chịu được thì cũng phải chịu cho tôi!"

Lâm Ấm muốn khóc, lại cắn răng không dám lên tiếng.

"Mồm đâu rồi?" Trong đêm tối, ngữ khí lạnh lùng của cậu cực kỳ chói tai.

"Vâng... chủ nhân!"

Hà Trạch Thành cười ngông cuồng.

...

Lâm Ấm bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc, cô muốn đi nhà vệ sinh lắm rồi! Muốn bài tiết thứ trong bụng ra lắm rồi! Đã căng tới sắp nổ tung rồi!

Nhìn sắc trời bên ngoài hiển nhiên còn rất sớm nhưng cô không chịu nổi nữa, người bên cạnh còn chưa thức dậy.

Cô muốn trực tiếp đứng dậy vào nhà vệ sinh nhưng phần còn lại của sợi dây xích trên cổ cô buộc trên tủ đầu giường, chỉ cần đi thì sẽ phát ra tiếng, chắc chắn sẽ đánh thức cậu, cậu nhất định sẽ dùng cách thức rất tàn nhẫn đối xử với cô.

"Chủ... chủ nhân!" Cô chỉ có thể cắn răng cầu xin cậu: "Chủ nhân cầu xin ngài, để nô lệ vào nhà vệ sinh đi! Nô lệ thật sự không chịu nổi nữa!"

Hà Trạch Thành không hề có động tĩnh gì, hình như còn ngủ say.

"Chủ nhân cầu xin ngài! Chủ nhân!" Cô rốt cuộc vươn tay yếu ớt đẩy bờ vai của cậu.

Cô cầu xin nhiều lần, cậu hoàn toàn chẳng có bất kỳ phản ứng gì.

"Nô lệ không chịu nổi nữa! Nô lệ thật sự không chịu nổi nữa!" Cô sắp chịu không nổi rồi!

"Liếm tôi!"

Con mắt Hà Trạch Thành còn không mở ra, một cánh tay chống lên trán, lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Liếm cho tôi bắn ra, tôi sẽ để em đi!"

"Vâng thưa chủ nhân!"

Vì có thể vào nhà vệ sinh cô không còn quan tâm đến bất kỳ cái gì khác nữa!

Lâm Ấm vội vàng quỳ gối trên giường, vén chăn lên, lúc này mới phát hiện cây gậy thịt của cậu đã ngẩng cao.


Cô nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu thè lưỡi liếm láp.

Tiếng nước lép nhép vang lên, giống như ăn được thứ đồ ăn rất ngon!

Hà Trạch Thành mở hai mắt ra nhìn cô quỳ gối bên cạnh mình, há to miệng liếm láp cái thứ dữ tợn kia, trên gương mặt thanh thuần là phục tùng và nhẫn nhịn.

Cậu phách lối cong khóe môi cười cười.

Liếm rất lâu, nuốt cả vào sâu trong cổ họng, cây gậy thịt chỉ cứng chứ không bắn ra, đàn ông chào cờ vào buổi sáng luôn có dục vọng rất lớn.

Hà Trạch Thành ngồi dậy kéo đầu của cô: "Muốn tôi giúp em sao?"

Lâm Ấm sắp tè ra rồi: "Cầu xin chủ nhân giúp nô lệ ạ! Cầu xin ngài!"

Cô kìm nén tới bật khóc rồi.

"Được!" Cậu tà ác cong khóe miệng: "Mở lớn miệng của em ra!"

Nói xong, ấn mạnh cái gáy của cô xuống, cây gậy thịt nhanh chóng xuyên vào cổ họng của cô.

"Ừm sướng!" Hà Trạch Thành sung sướng thở dài một tiếng, sắp không khống chế nổi nữa.

Cậu nhấn đầu của cô rồi thúc vài chục cái, sau đó bắn toàn bộ tinh dịch vào.

Lâm Ấm nuốt ừng ực, nuốt xuống hết tinh dịch.

"Đừng nóng vội, còn có cái này nữa." Cậu cười ha ha: "Kế tiếp nếu em không tiếp nhận tốt, dám làm chảy ra một giọt thì hôm nay em đừng hòng vào nhà vệ sinh!"

Lâm Ấm còn chưa kịp phản ứng thì bên trong miệng bỗng có cột nước rót vào trong cổ họng, cô nuốt xuống theo bản năng.

Cô biết đây là cậu đi tiểu.


Nhưng cô không thể phản kháng, cô chỉ có thể uống sạch.

Bằng không cô sẽ thảm hại hơn!

Cô hiện tại chỉ có một mục đích, đó là vào nhà vệ sinh!

Nước tiểu đậm đặc của đàn ông vào buổi sáng rất khai, cô ngừng thở, uống ừng ực giống như hổ đói, bụng lại phồng lên, cô đã sắp tới cực hạn rồi!

Cậu rót nước tiểu cho cô tầm nửa ấm mới ngừng lại, Hà Trạch Thành rút ra, Lâm Ấm lè lưỡi liếm láp lỗ tiểu trên quy đầu cho cậu, trần trụi lấy lòng.

Nhưng Hà Trạch Thành lại thỏa mãn túm một bên vú cô, hỏi: "Dễ uống không?"

Lâm Ấm điên cuồng gật đầu: "Dễ uống dễ uống ạ!"

"Dễ uống cái gì!" Sức lực trên tay cậu tăng thêm, véo bầu vú trắng nõn nà của cô.

"Nước tiểu của chủ nhân dễ uống ạ... đồ của chủ nhân đều dễ uống ạ!"

Hà Trạch Thành nhíu mày: "Nếu dễ uống thì mỗi sáng đều phải uống, biết chưa?"

"Nô lệ biết ạ..." Khuôn mặt cô buồn bã cầu xin nói: "Chủ nhân, nô lệ muốn vào nhà vệ sinh, cầu xin ngài để nô lệ vào nhà vệ sinh!"

Nhìn bộ dạng này của cô, tâm trạng của Hà Trạch Thành không tệ, trực tiếp cởi xiềng xích ở đầu giường, kéo cô vào nhà vệ sinh, cô giống như một con chó quỳ trên mặt đất bò theo.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương