Vô Tình Ta Thành Tiên
-
Chương 8
Phút chốc trong đình chỉ còn lại một mình Tống Du. Lúc này mặt trời mới nhô lên cao, tức thì tỏa sáng trên bầu trời xanh biếc, tia sáng xuyên tầng mây từ từ qua đây, hình dáng tựa như nhau, từng sợi từng sợi, mới đầu trên mặt chưa có độ ấm, sau đó rất nhanh trở nên ấm áp.
Hình như thời tiết hôm nay rất tốt.
“Dật Đô…”
Tống Du ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng thì thầm, mang hành lý trên lưng tiếp tục xuất phát. Nghìn dặm đường không lo, nơi đâu cũng có gió đến.
Cây bách già trên đường như bị gột rửa qua, cành cây vẫn còn đọng nước mưa trong suốt óng ánh, thỉnh thoảng sẽ có một giọt rơi xuống. Buổi sáng vẫn có sương mù, nhìn từ xa, từng cụm lặng lẽ tích tụ bên trũng núi, gần chỗ Thúy Vân Lang, khiến con đường không thể nhìn thoáng qua, dần dần tan biến trong nắng mai.
Đoạn đường này sẽ không bị quỷ sương mù náo loạn nữa.
…
Nền kinh tế hàng hóa của Đại Yến phát đạt nhất trong tất cả các triều đại trước đây, Thúy Vân Lang là huyết mạch giao thông, dọc đường không thể thiếu quán trà và nhà trọ. Đặc biệt là có rất nhiều quán trà.
Các quán trà rất cần thiết trên đường Quan Mã. Hướng về Dật Đô, càng đi về phía trước thì càng nhiều. Những quán trà này không những có chỗ nghỉ ngơi, chỗ uống nước mà còn có những món ăn đơn giản, tốt hơn nhiều so với lương khô. Mà nước trà cũng có nhiều loại khác nhau, phổ biến nhất là nước trong thêm muối, có vị giống như trà. Nếu trả tiền nhiều thì cũng có thể uống nước trà đun sôi bán trong nội thành, về phần hương vị thế nào còn tùy tay nghề và lương tâm của người bán trà.
Tống Du đi chưa bao xa đã thấy phía trước có một quán trà, cũng đông người ra vào, hơi nước từ cái nồi bốc lên khá thu hút du khách miền núi, Hắn nhanh chân qua đó, ngồi xuống gọi một chén trà và hai cái bánh bao hấp, lúc này mới mở túi tiền mà nhóm thương nhân đã đưa cho mình. Bên trong đều là bạc vụn, không biết nặng bao nhiêu. Nhìn sơ qua có lẽ khoảng mười hai lượng.
Bạc là một loại tiền tệ lưu thông phổ biến ở thời đại này, cũng chỉ mới bắt đầu vào triều đại này. Trước đây mọi người hiếm khi sử dụng bạc trong buôn bán. Điều này thuận tiện cho những người đi xa như Tống Du. Nhưng mà bây giờ đa số người dân đều dùng Khai Nguyên Thông bảo của Đại Yến, tức là đồng xu, khi muốn sử dụng bạc thì quy đổi thành tiền.
Lần trước xuống núi, một lạng bạc đổi ra gần một ngàn hai. Hôm qua ra ngoài suýt chút nữa đã tiêu hết tiền dành dụm ở đạo quán, mang theo mười chín lượng bạc, trong đạo quán có rất nhiều đồng xu, cho nên lão đạo sĩ kia không thể xuống núi mua thịt trong một khoảng thời gian.
Cộng lại số tiền cũng không nhỏ.
Không biết tại sao thương nghiệp của Đại Yến rất thịnh vượng, có nhiều thứ để mua, nhiều nơi để tiêu tiền, có người nhiều tiền, có nhiều công việc, ngay cả mức lương cũng rất cao. Ra khỏi đạo quán xuống thôn trấn nhỏ dưới chân núi, thì chút tiền này tiêu không được bao lâu.
Khi đi Tống Du không mang quá nhiều đồ, đi đường cái gì cũng phải chuẩn bị, đồ đạc nhiều quá có lẽ sẽ phải mua thêm một con ngựa. Tống Du dự định đến Dật Đô rồi sẽ mua. Mặc dù trà và ngựa ở Dật Châu bị quan phủ nắm trong tay, theo quy định thì không thể một mình mua bán, nhưng mua ngựa ở Dật Đô lại rẻ hơn so với chỗ khác, nghe nói một con ngựa Tây Nam khỏe mạnh chỉ có khoảng hai mươi ngàn, nếu là con la thì còn rẻ nữa. Mua một con la cũng không tệ…
Trong Tống Du đang suy nghĩ thì nước trà đã được đem ra. Một chén trà ngon nhất trong quán, bên trong cái gì cũng có, hai cái bánh hấp to hơn nắm tay, lớp bột màu vàng nhạt bốc lên hơi nóng. Tống Du cắn một miếng bánh, uống một ngụm trà, đồng thời nhìn những vị khách khác.
Phần lớn người ngồi ở đây đều là những thương nhân đi đường, cũng có một ít người giang hồ, đi đường có lẽ rất trầm lặng nhưng khi ngồi xuống sẽ trò chuyện với nhau. Có người nói về chợ bán trà ngựa ở gần đây, có người nói hội thi Hương sắp bắt đầu, có người thì nói có ai đó ở trong miếu hiển linh, ở đoạn đường trên núi có yêu quái, người khác lại bảo đến hội chùa xem, còn có vài người giang hồ đang trò chuyện về cuộc gặp mặt trong chốn giang hồ, một mớ hỗn độn y như chén trà này, buộc phải vạch ra một góc của thế giới.
Tống Du thong thả ăn uống, im lặng lắng nghe.
Trên bàn trà phủ đầy bột giấy, cái đĩa loang lổ vết loang lổ của nắng. Lúc này trà không phải là nước trà trong mà là nước trà đặc sệt, hơn nữa cộng thêm hai cái bánh hấp này, sau khi ăn xong Tống Du cũng đã no căng nên gọi chủ quán ra tính tiền.
Tổng cộng hơn mười đồng, nước trà mắc hơn bánh hấp. Tống Du đếm tiền, thuận miệng hỏi một câu.
“Chủ quán, nơi này còn cách Dật Đô bao xa?”
“Gần bốn trăm dặm, phải đi qua bốn huyện.”
“Bốn trăm dặm…”
Tống Du tự mình cảm giác một dặm của Đại Yến không bằng một dặm ở đời trước, bốn trăm mét đỉnh thiên, với đôi chân lành lặn của hắn một ngày đi được một trăm tám mươi dặm cũng không hẳn là vấn đề lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook