Vô Hạn Tử Linh Sư
-
Chapter 90: Long Kiếm Thiên Lam (5)
Vô Hạn Tử Linh Sư
Chap 90: Long Kiếm Thiên Lam (5)
Tôi phải nhớ lại.
Một chuyện mà tôi đã quên mất trong khoảnh khắc.
Rằng tất cả người thách đấu đều thức tỉnh thiên phú khi tiến vào Tháp.
Bởi vậy, những người thách đấu mà chỉ là người thường có thiên phú, và Baek Sunhak đến từ chiều không gian Murim, cũng có thiên phú.
“…”
Với Namgung Hyuk cũng giống như vậy.
- Khu vực chiến đấu được tạo thành trong bán kính 30m nhờ thiên phú ‘Cưỡng chế Đấu tay đôi.’
Nhớ đến tin nhắn hệ thống vừa mới xuất hiện, tôi nhanh chóng nhìn xung quanh.
Và tôi nở một nụ cười với rào chắn ánh sáng hình bán nguyệt cao khoảng 30 mét kia.
“Cái thứ thiên phú nực cười này là sao đây…”
Có lẽ là rào chắn ánh sáng này đã hoàn toàn ngăn cách khoảng không giữa bên ngoài và bên trong khu vực chiến đấu rồi?
Katheryn đang la lối gì đó ở bên ngoài, nhưng tôi không thể nghe thấy gì hết.
Tôi quay đầu nhìn Namgung Hyuk, kẻ vẫn có ngọn lửa bọc xung quanh nửa thân trên.
Và hắn nhìn tôi nhếch mép cười rồi nhanh chóng nói.
“Mặc dù ta đã không muốn phụ thuộc vào cái loại kỹ năng này nhưng mà… không còn lựa chọn nào khác.”
“Thú thật đi. Ngươi chỉ muốn kết liễu ta với trận đánh một chọi một bởi vì ngươi không thể cáng đáng được mọi thứ chứ gì.”
Tôi không cần phải khiêu khích nhiều như lúc nãy, vậy nên tôi kìm lại sự mỉa mai của mình.
Tuy nhiên, Namgung Hyuk vẫn cau có như thể là chừng đó thôi cũng làm hắn cực kì khó chịu rồi.
“… Láo xược thật. Có vẻ như ngươi không có chút tự trọng nào nhỉ.”
Tất cả những kẻ thách đấu đến từ chiều không gian Murim đều có lỗ hổng trong não à?
Tôi vừa chế nhạo Namgung Hyuk vừa cảm nhận được cảm giác khó chịu mà tôi từng có với Baek Sunhak.
“Ta cũng không nghĩ rằng ngươi có thứ gì đó giống thế đâu.”
“…”
“Nếu như ngươi có cái thứ gọi là lòng tự trọng đó, ngươi đã không tiêu diệt cả thành phố chỉ để tìm kiếm ta rồi.”
“Câm mồm. Sao một tên khốn trộm kiếm của người khác như ngươi lại dám nói…”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi ngay tức khắc kích hoạt Phích Lịch Kiếm Khí rồi vung nhát chém về phía Namgung Hyuk.
Tôi đã dự định ít nhất cũng sẽ bắt đầu bằng cách thành công đánh được hắn khi mà hắn đang lên máu với cuộc hội thoại, nhưng…
Keng!
“Không có tác dụng đâu.”
Namgung Hyuk dễ dàng chặn lại được Kiếm Khí đó và thậm chí còn chém ngược lại tôi nữa chứ.
Choangggg!
Tôi chặn được nhát chém đó bằng cách vung cú thật lớn với thanh kiếm của mình rồi nắm thật chặt nó để ngăn bàn tay tôi không run rẩy do bị giật ngược.
‘Nghĩ đến chuyện hắn vẫn còn mạnh thế này ngay cả khi vài kỹ năng của hắn bị phong ấn bởi vì Hỏa Tiêu…’
Thậm chí đến tận bây giờ, nhìn thấy nửa thân trên của Namgung Hyuk chìm trong lửa, Hỏa Tiêu chắc hẳn đã được kích hoạt rồi.
Nhưng sức mạnh của Namgung Hyuk mạnh hơn tôi nghĩ. Hắn vẫn trụ lại vững vàng mặc dù bị hạn chế.
Tôi nhận ra điều đó kể từ khoảnh khắc hắn thổi tung Kim Seunghoon vào đống tàn dư của tòa nhà trong tình trạng đang chịu tác dụng của Hỏa Tiêu.
Nhưng Namgung Hyuk vẫn là một đối thủ khó nhắn đối với tôi, mặc dù hắn hiện giờ đang không ở trong trạng thái tốt nhất.
“Ngươi có nghĩ rằng ngươi sẽ có thể hoàn toàn điều khiển được Kiếm Khí khi ngươi thậm chí còn không hiểu được võ thuật chân chính là gì không?”
Tuy nhiên─
「Kích hoạt kỹ năng ‘Tăng Tốc Tức Thời.’」
Trong khi tối ưu hóa tác dụng của Tăng Tốc Tức Thời bằng cách sử dụng mana đến mức giới hạn.
「Kích hoạt kỹ năng ‘Phước Lành của Gió.’」
「Tất cả tốc độ tăng thêm 80%.」
「Số tầng tích được – 7/7」
Tôi cũng kích hoạt cả Phước Lành của Gió, và rồi tôi ngay lập tức dùng hết mana, rồi bắt đầu.
「Do hiệu ứng tác dụng của Giày Nhanh Nhẹn (C+), tốc độ tức thời tăng lên. 」
Pằnggg!
Tôi phải thú thật.
Tôi không thể gập được không gian rồi chạy như Namgung Hyuk, và tôi cũng không có mấy kỹ năng tuyệt vời nữa.
Tuy nhiên, bản chất của trận chiến này chính là chịu đựng cho đến khi [Cưỡng ép Đấu tay đôi] của Namgung Hyuk được gỡ bỏ.
Khi tôi vừa chạy vừa xé toạc lấy không gian, tôi vụt vào không gian bị che bóng từ tòa nhà nghiêng ngả.
Và rồi…
「Kỹ năng ‘Bước Đi Bí Mật Trong Bóng Tối (C+)’ đã được kích hoạt.」
「Bạn đang di chuyển khi bước lên những khoảng không bị che bóng.」
「Tốc độ chuyển động của người dùng tăng thêm +30%.」
Một trong những khả năng của Bước Đi Bí Mật Trong Bóng Tối (C+) ngay lập tức được kích hoạt.
Khả năng gia tăng tốc độ di chuyển khi đi trong những khu vực tối với việc tái cấu trúc một cách hiệu quả lại dễ dàng di chuyển, cho phép tôi đuổi kịp những chuyển động của Namgung Hyuk thông qua việc tổng hợp sức mạnh với những kỹ năng khác.
Tôi chạy về phía Namgung Hyuk bằng thứ tốc độ chỉ có thể diễn tả bằng từ siêu việt.
“Có vẻ như ngươi đang giấu tài đấy nhỉ, nhưng─”
Nhưng trước cả khi tôi kịp nhận ra, Namgung Hyuk đã bắt đầu trước, để lại thân ảnh mờ nhòe, rồi xuất hiện tại nơi tôi đang đứng dưới trạng thái đang chuẩn bị tung một nhát chém ở ngay trước mặt tôi, với vẻ mặt vô cảm.
Keng keng choang!
“Nếu tất cả những gì ngươi đang làm là cố gắng nhái lại võ thuật, ngươi sẽ sớm bỏ mạng thôi.”
Namgung Hyuk dường như đang nói với tôi điều này.
Rằng trận đấu tay đôi địa ngục dài 10 phút chỉ mới bắt đầu thôi.
Vu Thuật.
Một khả năng phụ thuộc vào những yêu tố bên ngoài thay vì khả năng có thể thể hiện được chỉ với quyết định của một người.
Ban đầu, Namgung Hyuk đã đụng độ qua loại khả năng đặc biệt này vài lần ở Murim rồi.
Hầu hết chúng đều chỉ là những khả năng thấp kém hơn võ thuật, và vu thuật tốt đến thế thì lại khá hiếm.
Bởi vậ nên Namgung Hyuk hiển nhiên sẽ cho rằng vu thuật đó là yếu kém hơn võ thuật.
Chuyện có thể hiểu được.
-Đó thậm chí còn không phải là khả năng mà ngươi có thể tự mình sử dụng nữa. Không lý nào khả năng phụ thuộc vào những yếu tố bên ngoài lại có thể mạnh mẽ hơn võ thuật được.
Như ông của hắn, vị thánh kiếm, từng nói, võ thuật là con đường duy nhất để dẫn đến cái siêu việt.
Bằng cách điều khiển Khí của thế giới vô hình, từ từ vặn xoắn những quy luật của thực tế, và rồi dần dần trở thành con người siêu phàm.
Đó chính là võ thuật.
Không có cách nào mà cái loại khả năng không phải trải qua quá trình đó, có nguồn cung cấp từ bên ngoài, lại tốt đẹp được.
Tuy nhiên, Namgung Hyuk ngờ vực về sự tồn tại của nó sau khi được chọn bởi Tháp và học được kỹ năng lần đầu tiên.
-Đó là khả năng mà ngươi không thể tự mình thực hiện được, nhưng ngươi có thể kích hoạt được nó ư…?
Vốn từ ban đầu, những khả năng phụ thuộc vào yếu tố ngoại cảnh thường có giá rất rẻ hoặc là vô cùng cao.
Tuy nhiên, đó là kỹ năng lại không có thứ như thế, và nó cũng được kích hoạt một cách dễ dàng khi mà người dùng muốn sử dụng.
Namgung Hyuk đã bị những khả năng chối bỏ những gì mà hắn đã gây dựng đó làm cho hoang mang.
Và khi học cái khả năng siêu phàm được gọi là kỹ năng đó, Namgung Hyuk đã đạt đến sự giác ngộ: không thể tự phát triển bản thân chỉ với việc lĩnh hội và sử dụng kỹ năng.
-Vậ ra đó chỉ là khả năng được ban cho bởi thực thể siêu nhiên được gọi là Tháp ư…
Namgung Hyuk đã nhận ra rằng nó có thể được sử dụng ngay cả khi không thể tự sử dụng.
Đó chỉ là kỹ năng được ban tặng bởi Tháp, và rằng đó chỉ là thứ giả tạo khác hoàn toàn với võ thuật chân chính.
Những kỹ năng không được kích hoạt bởi việc tự mình điều khiển dòng Khí, mà là được ép kích hoạt bởi hệ thống của thứ gì đó không thể hiểu được.
Namgung Hyuk, đã giác ngộ được điều đó, phỉ nhổ tất cả những kẻ dùng kỹ năng.
-Giá trị của những kẻ dựa dẫm vào những thứ giả mạo không thể sánh tới với những thứ chân chính được?
Là đồ giả mạo.
Đó là thứ đồ giả mạo không có sức mạnh để làm những gì với ý chí của chính mình.
Trông nó có vẻ như có thể tự mình trở nên mạnh mẽ hơn như võ thuật vậy, nhưng thực tế thì, nó chỉ giống như là đưa sợi xích vô hình cho Tháp vậy.
Bởi vậy, Namgung Hyuk cho rằng những kỹ năng như vu thuật chính là những thứ thấp kém hơn võ thuật và là khả năng không có kỹ năng phát triển.
Thứ sẽ tăng lên ngay cả khi ta sử dụng kỹ năng chính là con số tưởng tượng được gọi là sự thông thạo, và điều thay đổi khi mà thứ hạng tăng lên chỉ có mỗi tác dụng của khả năng đó mà thôi.
Vậy nên hắn nghĩ rằng những kỹ năng là đồ giả mạo còn võ thuật mới là chân chính.
“…”
Cho đến khi hắn thấy Han Sungyeun ở trước mặt mình.
「Kích hoạt kỹ năng ‘Máu Tro.’」
「Tất cả những đau đớn tác dụng lên người dùng được giảm 31%.」
Người đàn ông ở trước mặt hắn, kẻ mà cả cơ thể đầy những vết chém, khác biệt với những kẻ khác.
Hắn vẫn còn đang ở mức độ mà hắn chỉ có thể nhận định rằng có thứ gì đó khác biệt, nhưng…
‘Đôi mắt của hắn khác biệt.’
Mặc dù cậu đã ở cận kề cái chết, đôi mắt của Han Sungyeun thậm chí còn tỏa sáng hơn bình thường nữa.
Cứ như thể là vẫn còn cơ hội để cậu có thể lật ngược ván cờ của tình huống chết người này.
Tất nhiên, trong thực tế, gần như là sự bạo lực một chiều vẫn tiếp tục, vậy nên Namgung Hyuk cũng nghĩ rằng đó chỉ là do sự tưởng tượng của hắn.
Không có gì đặc biệt về chàng trai này cả, và hắn đến được xa đến nhường này bằng cách dựa vào những năng lực dối trá như những đặc điểm và kỹ năng.
Nhưng thế không đúng.
“Tại sao…? Tại sao hắn lại không chết…?’
Cậu kinh qua vài vết thương nghiêm trọng, và lẽ ra đã phải mất đi ý chí từ lâu rồi chứ.
Nhưng Han Sungyeun đang vật lộn để phản ứng lại với thanh kiếm của Namgung Hyuk.
Trong khi Namgung Hyuk cảm thấy khó chịu với chuyện này, hắn tối ưu hóa kiếm thuật của mình rồi tung một đòn tấn công ở điểm mù mà Han Sungyeun không bảo giờ có thể phản ứng lại được.
Những kỹ năng phần lớn chỉ là những khả năng kém hơn võ thuật mà thôi.
Namgung Hyuk cố gắng vượt qua Han Sungyeun bằng kiếm thuật của mình với tư duy cực kỳ mang phong cách Murim.
Để có thể khiến cho Han Sungyeun không thể nào hồi phục được nữa, thậm chí là với vu thuật, hắn định sử dụng đòn tấn công mà cậu sẽ không thể nhìn thấy được.
Rồi có gì đó đột nhiên xảy ra.
Changgg!
“…!?”
Han Sungyeun ngay lập tức dễ dàng chặn lại được Kiếm Khí bay ra từ điểm mù.
Namgung Hyuk tức thì nhận ra cậu đã làm thế bằng cách nào.
「Kích hoạt kỹ năng ‘Tâm Nhãn.’」
Han Sungyeun có được kỹ năng có thể sử dụng trong những tình huống như thế này.
‘Nực cười thật…’
Nhưng thứ lố bịch hơn cả chính là Han Sungyeun, kẻ đã có thể chặn được Kiếm Khí tỏa ra từ điểm mù.
Cậu tức tốc chặn lại Kiếm Khí rồi loạng choạng như thể đang đi lạc, rồi chầm chậm nhắm mắt lại.
Namgung Hyuk nhận ra rằng đó là cơ hội và rồi lao tới Han Sungyeun trong khi luẩn quẩn quanh Kiếm Khí của hắn.
Trong khi Namgung Hyuk cảm nhận được điều đó, Han Sungyeun, với đôi mắt nhắm nghiền, thậm chí còn bị lôi đến gần cái chết hơn với nhiều vết thương hơn lúc trước.
Mãi đến tận khi đó, Namgung Hyuk vẫn nghĩ rằng Han Sungyeun đã đưa ra lựa chọn ngu ngốc bởi vì cậu phải phụ thuộc vào những kỹ năng của mình.
Nhưng bắt đầu từ lúc nào đó, mọi chuyện đột nhiên bắt đầu thay đổi.
“…?”
Trước khi hắn kịp nhận ra, Han Sungyeun đã chặn được thanh kiếm của Namgung Hyuk như thể cậu có thể đọc vị được nó trong khi đang nhắm chặt mắt vậy.
Và khi thời gian trôi qua, những chuyển động của cậu trở nên thả lỏng hơn, cứ như đã được khai sáng, và cậu di chuyển như thể đang nhảy múa.
Những sự thay đổi thậm chí còn nghiêm trọng hơn xảy ra vào lúc mà Namgung Hyuk bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Pựcccc!
Trong một khoảnh khắc, thanh kiếm của Han Sungyeun cong lên và đâm xuyên tới cánh tay của Namgung Hyuk.
Việc này không chỉ là có liên quan đến kỹ năng mà rõ ràng còn là sự tiến bộ trong kỹ năng.
‘Làm sao mà thứ đồ đạo nhại võ thuật lại có thể làm đến mức này được…?’
Với thường thức của Namgung Hyuk, hắn không tài nào chấp nhận được tình huống hiện tại.
Rằng tại sao mà chàng trai này lại có thể chịu được thanh kiếm của hắn và những chuyển động của cậu lại ngày càng tốt hơn trong khi đang bị thương.
Rằng tại sao chàng trai này lại có thể tiến bộ nhanh chóng đến thế trong khi chỉ dựa dẫm vào thứ vu thuật được gọi là kỹ năng kia chứ.
Rằng tại sao chàng trai này lại có thể sánh ngang với năng lực chân chính bằng thứ sức mạnh giả mạo của mình được.
Không có điều nào trong số đó mà Namgung Hyuk có thể chấp nhận được.
Bởi vì đây không phải là kỹ năng đơn thuần, mà đã đạt gần đến cảnh giới của võ thuật rồi.
Sự khai sáng.
Han Sungyeun đã đạt đến cảnh giới của sự tăng tốc phát triển chỉ được những người đã đạt đến cảnh giới của võ thuật mới trải qua.
Và rồi─
“…”
Namgung Hyuk công nhận Han Sungyeun, kẻ đang cong lên một nụ cười hai bên môi.
Chàng trai này không chỉ là người phụ thuộc vào những thứ giả dối, mà cậu ta biến những thứ giả mạo đó trở thành những thứ chân thật.
Kiếm Ma.
***
Thế giới tăm tối.
Cứ như thể là đang bước đi trên con đường trong trạng thái mê man, cả cơ thể tôi nặng nề, và sự thăng bằng của tôi đang vụn vỡ.
Như thế là hiển nhiên thôi.
Tôi không chỉ sử dụng rất nhiều thể lực với kỹ năng Máu Tro, mà tôi còn đẩy mana đến cực hạn nữa chứ.
Thêm nữa, tôi phải nhắm mắt lại để kích hoạt kỹ năng Tâm Nhãn, việc khiến cho cơn chóng mặt lại nặng thêm.
Nhưng tôi không thể làm gì được nữa.
Tâm Nhãn, thứ cho phép tôi phát hiện ra những đòn tấn công ngoài tầm nhìn bay đến, có thể quan sát được mọi phương hướng khi tôi nhắm mắt lại.
Tôi không thể nào sống sót mà không dựa vào kỹ năng Tâm Nhãn của mình được.
Tôi không biết rằng chỉ 10 phút thôi lại có thể đau đớn đến nhường này.
Nhưng─
Nếu như muốn hỏi tôi liệu lần này tất cả những gì tôi có chỉ là nỗi đau không, thì không phải đâu.
「…Bạn đã nhận ra Tâm Nhãn đích thực là gì.」
「Kỹ năng ‘Tâm Nhãn (D-)’ tăng lên hạng B.」
Có phải là do tôi đã nhắm mắt trong lúc chặn lại thứ kiếm thuật bá đạo của Namgung Hyuk không?
Đến mức nào đó, tôi đã có thể sử dụng kỹ năng Tâm Nhãn như thể tôi thật sự có con mắt thứ ba vậy.
Khả năng này cho phép tôi phát hiện đòn đánh từ những khu vực không thể nhìn thấy được.
Bây giờ tôi có thể nhìn thấy hàng rào ánh sáng trong vòng ba mươi mét và đống tàn dư của những tòa nhà đang rải rác ở bên trong.
Nhiêu đó là chưa hết.
「…Bạn đã hoàn toàn dựa vào những giác quan của mình để chiến đấu cho mạng sống của mình.」
「…Kỹ năng ‘Giác Quan Thứ Sáu (C+)’ tăng lên hạng B.」
Bởi Giác Quan Thứ Sáu là kỹ năng mà tôi suýt thì quên mất là có tồn tại, đã được tăng hạng, những giác quan trở nên sắc bén hơn.
「…Trong trận chiến mang tính quyết định với kẻ thành thạo về Kiếm, bạn đã thành công chịu đựng được kiếm thuật của đối thủ mà không bị mất mạng.」
「…Kỹ năng ‘Diệt Quỷ Nhân (C+)’ tăng lên hạng B.」
Và kiếm thuật của tôi, thứ mà tôi cảm thấy khá xoàng xĩnh, đã phát triển một cách không thể tin được trong một khoảng thời gian ngắn.
「…Cơ thể của bạn đã trải qua sự tái sinh vượt qua cả giới hạn thông qua vô số vết thương trong thời gian ngắn.」
「…Kỹ năng ‘Máu Tro (B+)’ tăng lên hạng B+.」
Khi cảm nhận được hầu hết những kỹ năng mà tôi thường dùng để tăng trưởng, tôi mở mắt ra.
“…”
Và rất nhanh chóng, tôi có thể nhìn thấy Namgung Hyuk đang nhìn chằm chằm tôi và lặng lẽ nắm lấy thanh Kiếm cong vòng của mình bằng cả hai tay.
‘Cái gì cơ?’
Tôi không chắc còn bao nhiêu thời gian cho trận đấu tay đôi, nhưng chắc chắn rằng nó sẽ kết thúc nhanh thôi.
Nhưng Namgung Hyuk không sử dụng kiếm nữa. Hắn chỉ vừa nhìn tôi vừa nắm chặt lấy thanh kiếm bằng cả hai tay.
Đúng lúc đó, tôi nheo mắt lại, căng cứng người lên.
“Ngươi có nghĩ rằng ngươi có thể vượt qua được võ thuật… khi ngươi chỉ đang mượn lấy năng lực từ Tháp không?”
Namgung Hyuk hỏi một cách đầy bất ngờ rồi nâng cao kiếm lên.
Tôi giật mình khi nhìn thấy Namgung Hyuk, kẻ đang bình tĩnh mặc dù hắn đang ở trong tình huống mà hắn nên mất kiên nhẫn.
Điều đó có thể hiểu được.
Khác với lúc trước, ánh mắt của Namgung Hyuk nhìn tôi không giống chỉ là kẻ thù cần phải trừ khử.
Một đẳng cấp thù hận khác hẳn lúc mà hắn nói về sự tầm thường hay đại loại như thế hiện lên trong mắt hắn.
“Thứ ý chí ngoan cường đó của ngươi, và thậm chí là cả cái khả năng vay mượn không gì hơn là thứ đồ giả mạo đó, ta sẽ đặt dấu chấm hết cho chúng tại đây.”
Và rồi…
Rất nhanh sau đó, tôi có thể hiểu được tại sao Namgung Hyuk lại tuyên bố kết cục của tôi một cách bình tĩnh như vậy.
Trước khi tôi nhận ra, ngọn lửa bọc lấy nửa thân trên của Namgung Hyuk đã giảm đi rõ rệt.
Điều đó có nghĩa là gì thì dễ hiểu thôi.
‘Thời hạn của Hỏa Tiêu đã sắp kết thúc rồi sao…!?”
Nhưng thậm chí trước cả lúc tôi, vẫn đang trong cơn sốc, có thể chuẩn bị tinh thần.
“Đây chính là Kiếm Khí chân chính mà thứ Kiếm Khí dối trá kia không thể nào bì kịp, và…”
Ngọn lửa ở thân trên của Namgung Hyuk hoàn toàn tiêu biến.
Và rồi─
“Đây chính là cảnh giới vượt qua cả Kiếm Khí - Kiếm Diệm.”
Kiếm Diệm, thứ vượt qua cả Kiếm Khí, lướt qua tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook