Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 91: Khát Vọng (1)

Vô Hạn Tử Linh Sư

Chap 91: Khát Vọng (1)

Kiếm Diệm.

Namgung Hyuk gọi thứ Kiếm Khí đang cuộn lên như hơi nóng hừng hực kia là Kiếm Diệm.

Thêm nữa, hắn đã nói rằng đó là một đẳng cấp vượt qua cả Kiếm Khí và là cảnh giới không thể nào đạt được bằng Kiếm Khí hàng nhái.

Tôi tự hỏi có khác biệt gì lớn chỉ vì thanh kiếm uốn lượn như ngọn lửa chứ, nhưng mà…

Chỉ đến sau khi tôi chặn lại thanh kiếm vòng cung của Namgung Hyuk bằng Kiếm Khí của mình thì tôi mới nhận ra ý nghĩa thật sự của nó.

Choangggggg!

Đẳng cấp không thể nào đạt được với Kiếm Khí không hề có ẩn ý nào khác.

‘Kiếm Khí của mình đang bị nuốt lấy sao…!?”

Như kẻ săn mồi, Kiếm Diệm bắt đầu tham lam nuốt lấy Kiếm Khí mà tôi đã tạo ra.

Kiếm Diệm áp đảo lấy Kiếm Khí, không phải vì sức mạnh của Kiếm Khí yếu, nhưng mà là do nó đã gặp phải kẻ địch mà nó không bao giờ có thể đánh bại về mặt tương thích.

Chỉ bằng việc để cho hai lưỡi kiếm va chạm với nhau, việc sử dụng Kiếm Khí lại trở nên vô nghĩa.

Nước đi quyết định.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra rằng thứ Kiếm Diệm này chính là kỹ thuật tồn tại để phá vỡ Kiếm Khí.

Và đối với tôi, một người chỉ có thể dùng được Kiếm Khí, thứ đó giống như kẻ thù trời sinh vậy.

“Ta nên kết thúc người cùng với thứ Kiếm Khí giả mạo của ngươi thôi.”

Namgung Hyuk lạnh lùng tuyên bố kết cục và rồi hoàn toàn tiêu diệt Kiếm Khí của tôi.

Cạch!

Cứ như thể là khung cửa sổ thủy tinh bị vỡ choang ra, Kiếm Khí vỡ vụn, và Namgung Hyuk vung thanh kiếm vòng cung của mình bằng lực đạo đủ để cắt cả thanh kiếm mà tôi đang cầm.

Nhưng─

「Huyết Khí đang được truyền vào trong lưỡi kiếm do hiệu ứng độc nhất của Thiên Huyết Quỷ Kiếm.」

Để nói về kết cục thì, thanh kiếm vòng cung của Namgung Hyuk, thứ được vung trong khoảnh khắc đó, đã không thể cắt được thanh kiếm mà tôi đang nắm lấy.

Đó là bởi vì thứ năng lượng màu đỏ gợn lên trên nó cùng lúc Kiếm Khí biến mất khỏi thanh Thiên Huyết Quỷ Kiếm trong tay tôi.

「Khi được sử dụng bởi người có kỹ năng kiếm thuật, huyết khí sẽ chảy xung quanh lưỡi kiếm, và dòng chảy sức mạnh ma thuật qua thanh huyết kiếm sẽ trở nên trôi chảy hơn.」

Hồi trước tôi không thật sự hiểu được Huyết Khí chảy quanh lưỡi kiếm có nghĩa là gì, nhưng─

Bởi vì Kiếm Khí bọc quanh Thiên Huyết Quỷ Kiếm đã biết mất, vào khoảnh khắc đó, tiềm năng thật sự của nó đã được tiết lộ.

Thêm nữa, Huyết Khí gợn xung quanh lưỡi kiếm chỉ hơi bị đẩy lùi lại bởi Kiếm Diệm của Namgung Hyuk, mà không phải là bị phá hủy.

Nói tóm lại, Huyết Khí là loại năng lực không thể bị nuốt chửng bởi Kiếm Diệm.

‘Tuyệt đấy…!!’

Đó chính là khoảnh khắc mà tôi nhanh chóng  rút lui, nội tâm gào toáng lên những tiếng hét của niềm vui sướng.

「Thời hạn của đặc điểm độc nhất ‘Cưỡng ép Đấu tay đôi’ đã kết thúc.」

「Khu vực chiến đấu được tạo thành trong bán kính 30m sẽ được gỡ bỏ, và có thể bị can thiệp từ bên ngoài.」

“Tôi không thể điều khiển được hỏa lực đâu đấy. Cố hết sức để né nó đi…!”

Cùng với lúc đó, giọng nói của Katheryn từ bên ngoài vang lên. Một ngọn lửa đang nhắm thẳng đến từ phía bên phải.

Nhìn thấy thứ đó, tôi tránh xa ra khỏi Namgung Hyuk, nhưng…

“Các ngươi nghĩ rằng ta sẽ lại mắc phải trò lừa đó lần nữa sao?”

Namgung Hyuk, nhìn thấy ngọn lửa đó, dừng lại tại chỗ, khác với tôi, rồi nâng cao tinh thần.

“Phi Kiếm Thiên Lam.”

Namgung Hyuk gào lên như thể rằng hắn sẽ đặt tất cả mọi thứ vào thanh kiếm vậy.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã ngỡ rằng Namgung Hyuk đã kích hoạt kỹ năng hay năng lực nào đó, nhưng rồi tôi nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.

Làm sao một kẻ ghét bỏ những kỹ năng và đặc điểm lại gào lên những lời đó đầy tự hào như vậy được chứ?

Tôi nhanh chóng đánh giá rằng không có lý nào mà đó lại là kỹ năng hay năng lực rồi nhìn chằm chằm hắn.

Và rồi nhanh chóng, Namgung Hyuk đẩy Kiếm DIệm của mình lên cực hạn rồi bắt đầu vung kiếm như thể đang nhảy múa.

Bà bằng bà bằng bà bằng……...!!

Giống như bầu trời rực cháy buổi chiều hôm, Kiếm Diệm áp đảo sức mạnh của lửa.

Vào khoảnh khắc đó, tôi bước ra, đoán trước rằng Namgung Hyuk sẽ phát rồ nếu như chuyện này tiếp tục.

Tôi phải cản hắn lại.

Tôi chỉ có thể sống sót bằng cách đập cho hắn ra bã khi hắn vẫn chưa quá điên dại lên.

Cái suy nghĩ đó không rời khỏi đầu tôi, và rồi tôi ép buộc cơ thể mình di chuyển.

Có lẽ tôi không phải là người duy nhất có trực giác mạnh mẽ như vậy.

Vútttt!

Kim Seunghoon, người vừa ra khỏi từ đống đổ nát của tòa nhà, điên cuồng vọt về phía Namgung Hyuk với cây búa ở trong tay.

Anh ta hẳn đã nghĩ rằng anh ta không thể cứ ngồi yên như vậy khi mà phong ấn kỹ năng và debuff tác dụng lên hắn đã hết.

Namgung Hyuk vẫn dùng Kiếm Diệm để xóa sổ ngọn lửa, vậy nên vẫn còn khả năng.

Shiiiiiiiiing!

Với suy nghĩ như thế, tôi bắn Namgung Hyuk bằng thanh Kiếm Khí Phích Lịch của mình với sức mạnh lớn nhất mà không màng suy nghĩ.

Nhưng mà…

“Xoay Kiếm Thiên Lam.”

Khoảnh khắc mà Namgung Hyuk, kẻ đã hoàn toàn xóa sổ toàn bộ Hỏa trước khi bất cứ ai nhận ra, gào lên như thế rồi xoay người.

Rầmmmmmmmmmm!

Không chỉ có đòn đánh của Kiếm Khí Phích Lịch, mà cả thứ Kiếm Diệm đã chặt đứt mọi thứ ở xung quanh đều cuộn vào như cơn bão.

Chân trời.

Đó là cách duy nhất để diễn tả khung cảnh đang hiện lên trước mắt tôi.

「Kích hoạt kỹ năng ‘Máu Tro.’」

「Tất cả những đau đớn tác dụng lên người dùng được giảm 60%.」

“…”

Suy khi cánh tay trái của tôi bị thổi tung và mắt phải của tôi hoàn toàn bị mờ đi, tôi nhìn vào đường chân trời vừa mới hiện ra.

Đó là chân trời được tạo ra bởi sự biến mất của Shinjuku phồn hoa bởi những tòa nhà của cả khu này đều đã bị phá hủy.

Tôi cảm thấy xuống tinh thần bởi sự thật rằng khung cảnh này được tạo ra chỉ bởi một người đàn ông.

Sự thật là, Namgung Hyuk là con quái vật vượt rất xa những năng lực của tôi.

Phi Kiếm Thiên Lam và Xoay Kiếm Thiên Lam thậm chí còn không phải là kỹ năng hay năng lực nữa mà thuần túy chỉ là kỹ thuật của hắn ta.

Vậy mà, tôi đã không thể ngăn Namgung Hyuk và đã thoát chết trong gang tấc.

“…”

「Kỹ năng ‘Lá Chắn Phản Đòn’ đã bị phá hủy, và sự giải phóng những sát thương bị tích tụ có thể xảy ra.」

Lý do duy nhất mà tôi vẫn còn sống sót đó chính là nhờ Lá Chắn Phản Đòn và Máu Tro.

Tôi ngay lập tức dò xét rồi chặn lại Kiếm Chém bằng cách bọc lấy mọi người bằng Lá Chắn Phản Đòn, và bản thân tôi ở chính giữa.

‘… Không, mình không thể chắc rằng mình có thể hoàn toàn chặn được nó trong tình huống này.’

Tất cả những gì tôi đã làm là loại bỏ đòn đánh đơn bằng cách tiêu tốn hết toàn bộ mana của mình.

Tôi thậm chí còn không thể tận dụng được hiệu ứng tác dụng thật sự của Lá Chắn Phản Đòn, thứ có thể phản lại được những sát thương dồn nén.

Có lẽ là tôi thậm chí còn không thể loại bỏ được đòn tấn công đàng hoàng nữa. Kết quả tồi tệ thật.

Kim Seunghoon, người vừa mới thoát ra khỏi đống tàn dư của tòa nhà, lại lần nữa đâm đầu vào tòa nhà, và Katheryn cùng với Oh Choonsuk bị hạ gục chỉ bởi cơn sóng điện từ truyền qua qua lá chắn.

“Khốn thật…”

Đó là sự thất bại toàn tập.

Mặt khác, tình trạng của Namgung Hyuk, kẻ đã gây ra sự hủy diện này, trông không nghiêm trọng như của tôi.

Mặc dù hắn đang hít lấy hít để và đôi bàn tay nắm trên thanh kiếm cong đang run rẩy, có lẽ là thể lực của hắn đang giảm sút, nhưng mà…

Hắn không cùng tình trạng giống như tôi, khi mà những bộ phận đều hoàn toàn bị tổn thương.

Tất nhiên, tôi cũng đang phục hồi cơ thể mình bằng Máu Tro, nhưng không lý nào chúng có thể phục hồi hoàn toàn được.

Có lẽ là cơ thể tôi không tái tạo tốt cho lắm vì toàn bộ thể lực đã cạn kiệt.

Tuy nhiên, có vẻ như là Namgung Hyuk cũng không còn Khí nữa, vậy nên lúc này thì tình hình chúng tôi giống nhau về mặt nào đó.

Tôi đã mất đi cánh tay trái và mắt phải, nhưng Namgung Hyuk thì ở trong trạng thái mà thậm chí việc cầm lấy thanh kiếm của mình cũng khó khăn.

Tôi tự nhỉ rằng đó là một thời cơ quá là thích hợp rồi nhanh chóng siết chặt lấy thanh Thiên Huyết Quỷ Kiếm trong bàn tay phải của tôi.

Khi tôi nắm chắc lấy chuôi kiếm, năng lượng màu đỏ ngay lập tức tỏa ra từ lưỡi kiếm.

Tất nhiên, nó vẫn yếu hơn khi mà Huyết Khí được kích hoạt mạnh mẽ bằng dòng chảy mana, nhưng mà─

 ‘Ngay cả khi mình không thể chiến thắng thì mình đoán là mình có thể gây ra một vài vết thương chí mạng cùng lúc.’

Ít nhất thì chút ý nghĩa nhỏ nhặt nhất để chiến đấu với Namgung Hyuk đã được chuẩn bị rồi.

Nếu như Namgung Hyuk lao tới chiến tiếp, tôi sẽ mạo hiểm sinh mạng của mình mà chiến đấu.

Đó là kết luận của tôi.

Vào ngay khoảnh khắc mà tôi đang cố gắng chiến đấu trở lại, khi mà tôi chĩa thanh Thiên Huyết Quỷ Kiếm của mình về phía Namgung Hyuk─

“… CÓ vẻ như vẫn chưa đến lúc để định đoạt cuộc chiến của chúng ta rồi.”

Namgung lặng lẽ nheo mắt rồi ép bản thân mình nói bằng giọng nói căng cứng.

“… Lần này, ta chấp nhận thất bại của mình. Thế nhưng vào lần tới, mọi chuyện sẽ khác.”

Tôi cau mày, bởi vì việc hiểu được những là mà Namgung Hyuk đã phun ra có hơi khó khăn, nhưng tôi có thể hiểu được mục đích thật sự của hắn khi mà hắn lấy ra một viên đá màu xanh từ bộ đồng phục vũ thuật mà xanh lam cháy sém.

“Di chuyển đa chiều…”

“Ngươi sẽ chặn ta lại sao?”

“…”

“Nếu như thế thì, một trong hai ta sẽ bỏ mạng tại đây.”

Hắn ta nói đúng.

Mặc dù Namgung Hyuk đã mất sức, tôi cũng đã mất cánh tay trái của mình cùng với con mắt phải.

Tôi đã mất đi thăng bẳng bởi thiếu hụt mất cánh tay trái, và cảm giác về khoảng cách của tôi hoàn toàn biến mất bởi vì một con mắt đã bị mù.

‘Mình sẽ chết.’

Không ai trong chúng tôi có thể kết liễu được kẻ còn lại một cách dễ dàng, nhưng nếu như chúng tôi đàng hoàng so tài, tôi không thể đảm bảo mạng sống của mình được.

À thì, Namgung Hyuk cũng sẽ không thể đảm bảo được sống còn của mình đâu, nhưng tôi không muốn đánh cược.

“Hôm nay, ta chấp nhận thất bại của mình và rút lui, nhưng ngươi và ta sẽ lại đối mặt nhau lần nữa thôi.”

Namgung Hyuk khó khăn giữ bước chân mình trong khi loạng choạng; hắn nắm lấy viên đá mà xanh lam thật chặt, và rồi─

Vúttttt!

“Tạm biệt, Kiếm Ma.”

Namgung Hyuk biến mất khi bước vào cánh cổng màu xanh lam xuất hiện ở sau lưng hắn.

“…”

Chỉ đến khi nhìn thấy cánh cổng đóng lại như tắt đèn đi thì tôi mới chuyển tầm mắt mình mình sang nơi khác.

Những tòa nhà của Shinjuku đều đã bị cắt làm đôi bằng thanh kiếm của Namgung Hyuk.

“Chấp nhận thất bại cái cứt… thế này thì khác gì bại trận chứ.”

Tôi đã không thể bảo vệ được gì cả.

Như cách mà tôi đã mất đi cha mẹ mình khi lũ ma vật tràn ra từ hầm ngục vỡ vào bảy năm trước vậy.

Lần này cũng thế, tôi đã nói rằng tôi sẽ bảo vệ Shinjuku bằng cách kết liễu Namgung Hyuk, nhưng mà─

Những gì tôi đạt được chỉ là đưa Namgung Hyuk quay trở lại nơi hắn ở ban đầu mà thôi.

Đối diện với sự thật đó, tôi cảm thấy một cơn đau dâng lên cứ như thể rằng trái tim tôi đang bị xoắn lại.

Nhưng…

Trước cả khi tôi có thể cảm nhận được cơn đau tim, hậu quả của trận chiến ào lên chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Cánh tay trái mất đi, tầm nhìn của mắt phải tan biến, và những vết thương cả nhỏ cả lớn chầm chậm kéo lùi tiềm thức của tôi.

Thịch.

“…”

Tôi ngã xuống đất rồi vô lực nhắm nghiền mắt lại.

***

“… Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”

Sau khi mở mắt, tôi nhìn thấy gương mặt của Katheryn, một người đẹp tóc đỏ.

Cô ta mang vẻ mặt bất ngờ, cứ như thể là bệnh nhân ở giai đoạn cuối đã tỉnh dậy một cách kì diệu vậy.

‘Không, mình chắc hẳn đã là một bệnh nhân nguy kịch.’

Bởi vì cánh tay trái của tôi bị thổi tung tới tận vai, và mắt phải của tôi đã mù…

Nhận thức được điều đó, tôi ngay tức khắc di chuyển cơ thể mệt mỏi của mình để vận động những giác quan của mình.

Rồi sau đó, tôi có thể cảm nhận được những cảm giác từ những ngón tay ở bên trái của mình cùng với cánh tay.

Thêm nữa, con mắt bên phải, thứ đã bị mù, đã được phục hồi đến mức mà nó có thể phân biệt mọi thứ một cách đàng hoàng.

‘Có vẻ như là Máu Tro đã kích hoạt rồi.’

Sự thật là, thứ hạng của kỹ năng Máu Tro, thứ có khả năng tái sinh mạnh mẽ, đã tăng lên trong trận chiến này.

Không lý nào mà kỹ năng vốn có thể tái tạo cơ thể bị tàn phá lại có thể phục hồi được nhiều sát thương đến mức này.

Cảm nhận được một cơn nhẹ nhõm trước sự thật đó, khi tôi chầm chậm đảo mắt nhìn xung quanh, Katheryn lên tiếng.

“Chúng ta đang ở trong một bệnh viện gần Tokyo.”

“… Cô không cần phải chữa trị sao Katheryn?”

“Cậu hỏi thế dù biết những gì đã xảy ra với bản thân mình sao…?”

“…”

“Cánh tay trái của cậu đã hoàn toàn bị thổi bay, và mắt phải của cậu thì mù.”

“Tôi biết.”

Đó là vấn đề mà tôi không thật sự để tâm tới bởi vì chúng có thể được phục hồi bằng kỹ năng Máu Tro.

Nhưng có lẽ với Katheryn thì không như thế. Cô tiếp tục vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.

“Chúng tôi đều đã được an toàn nhờ việc cậu đã chặn thứ đó lại với lá chắn, nhưng cậu là người duy nhất ở trong tình trạng này.”

“…”

“Nói thật lòng thì, tôi lẽ ra đã chết rồi nếu như không có cậu. Tôi biết ơn vì điều đó.”

“À, vâng…”

“Nhưng cậu nên học cách tự lo cho bản thân đi. Nếu như cậu cứ tiếp tục chiến đấu theo kiểu đó, có nhiều mạng cũng không đủ cho cậu đâu.”

“…”

Trước những lời nói với cảm xúc lẫn lộn của cô, tôi nhìn chằm chằm cô một lúc rồi gật đầu.

“Tôi sẽ nhớ kỹ điều đó.”

Tôi mỉm cười cay đắng trước tời khuyên hoàn toàn từ tâm của một ai đó sau một thời gian dài.

Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra rằng cô đang trở nên cảm xúc quá. Mặt cô ửng đỏ lên rồi cô hắng giọng.

“… Dù sao thì, bác sĩ bảo rằng cậu cần phải nghỉ ngơi, vậy nên làm ơn hãy tập trung vào việc phục hồi đi. Cậu đang, không, chỉ có cậu mới xứng đáng để thực hiện điều đó.”

Kết thúc bằng những lời đó, Ktheryn lấy ra ba lọ thuốc nhỏ từ túi của mình rồi đưa cho tôi.

“Đây là thuốc thông thạo kỹ năng mà Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản đã hứa sẽ trao thưởng.”

Đó là phần thưởng mà ai cũng phải ao ước, thứ thuốc tăng sự thông thạo của kỹ năng thêm 10%.

“… Nhưng tại sao lại là ba?”

“Một là phần thưởng mặc định được hứa hẹn của cậu, một là phần tôi chia cho cậu, và cái còn lại là lọ thuốc mà tôi nhận được.”

“… Gì cơ?”

“Nó nặng lắm đấy, nên lấy nó lẹ đi. Nói thật lòng này, nếu như ít nhất mà tôi cũng không làm thế này thì tôi sẽ vô cùng xấu hổ khi nhìn thấy mặt của ân nhân mình đấy.”

“…”

Thật ra, tôi tự hỏi có còn lại gì cho cô ta không nếu như cô ta cho tôi đến mức này, nhưng mà…

Nhìn thấy cô ửng đỏ đến tận mang tai thì từ chối nó sẽ khá kỳ quặc, vậy nên tôi nhanh chóng nhận lấy ba lọ thuốc thông thạo kỹ năng.

“… Cảm ơn cô.”

Rồi Katheryn đứng dậy cứ như thể là đã xong việc của mình rồi.

“Vậy thì tôi đi đây. Hẹn gặp lại sau.”

Kết thúc bằng những lời đó, cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, và rồi tôi đặt ba lọ thuốc ở trên tay mình lên vàn rồi nâng nửa người trên của mình lên.

“Ực…”

Tôi chắc rằng các vết thương đều đã được hồi phục, nhưng tôi có nên nói rằng nó có cảm giác như thể cả cơ thể tôi có gì đó nhức nhối không?

Tôi có thể hiểu được tại sao bác sĩ lại bảo rằng tôi cần phải nghỉ ngơi.

Tôi bước đến bên cửa sổ với đôi dép có vẻ như là được bệnh viện cấp cho.

Cót két.

“Phùuu.”

Tôi cảm nhận cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi ở bên ngoài khi tôi mở cửa sổ ra.

Nhưng trái ngược với cơn gió lạnh kia, nhịp đập của trái tim tôi lại hừng hực lên.

Tôi có thể ngay lập tức nhận ra được cảm giác này là gì.

Khát vọng.

Hiện tại, tôi cảm thấy quẫn bách vì tôi không thể đánh bại được Namgung Hyuk và tôi muốn có sức mạnh mạnh mẽ hơn.

Cơn nóng từ cơ thể tôi không biến đi, cứ như thể đó là thứ thuốc nổ không thể ngăn lại được đã được châm ngòi vậy.

Nhịp đập trái tim tôi liên tục thay đổi trong khi những cảm xúc khác nhau vụt qua.

Nó đập như thể rằng tôi muốn trải qua sự tăng trưởng mạnh mẽ mà tôi đã đạt được trong trận chiến với Namgung Hyuk.

Nó đập bởi vì sự tội lỗi khi mà lần này tôi cũng đã không bảo vệ được gì cả, như cách mà tôi đã mất đi tất cả mọi thứ vào bảy năm về trước vậy.

Nó đập đầy thuần túy là do khát vọng muốn phát triển đến đạt đến cảnh giới Kiếm Diệm mà Namgung Hyuk đã đạt đến.

Trái tim tôi đập một cách cuồng nhiệt, nhưng tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ để xoa dịu sức nóng của nó lại.

Vẫn chưa đến mùa Xuân, nhưng giống như mùa Đông này ở Tokyo, thứ sẽ nhanh chóng trôi qua…

Thời điểm mà tôi có thể làm dịu cơn khát vọng này lại sẽ nhanh chóng đến thôi.

Đã đến lúc để chuyển bị cho sự phát triển với khát vọng này làm nguồn nguyên liệu rồi.









 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương