Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 86 Long Kiếm Thiên Lam (1)

Chương 86: Long Kiếm Thiên Lam (1)

 

 

 

Tất cả những người thách đấu trong phòng họp đều nhìn tôi hệt như nhìn một tên điên rồ.

 

“…Chắc tôi vừa nghe nhầm đúng không? Cậu Sungyeun?”

 

Lee Hayeon thậm chí còn nhấc chân lên khỏi ghế để tiến đến gần và thì thầm vào tai tôi.

 

Cô ấy muốn tôi nói rằng những gì cô ấy vừa nghe được chỉ là do nghe nhầm, nhưng…

 

Không giống cô ấy, người không muốn đụng độ với Namgung Hyuk, trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ về việc muốn chiến đấu với người thách đấu đến từ thế giới khác.

 

Namgung Hyuk trong video mạnh hơn tôi nghĩ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn bị đánh bại.

 

Chân tay của tôi có thể sẽ bị xé toạc ra vài lần, nhưng không đến mức tôi sẽ chết, nếu là tình huống mà những người thách đấu khác có mặt kịp thời.

 

Vì vậy nên-

 

“Đó không phải là lỡ lời và cũng không phải là một lời nói thiếu suy nghĩ.”

 

Không phủ nhận thêm nữa, tôi kiên quyết truyền đạt ý định của mình, thậm chí còn truyền mana vào giọng nói của mình.

 

Khi đó, Lee Seungjin, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, cau mày như thể tỉnh táo lại và mở miệng.

 

"Tôi... nhớ ra cậu, cậu Han Sungyeun."

 

Anh ta nhanh chóng nhìn thẳng vào tôi và nói rằng anh ta biết tôi.

 

“Và việc cậu luôn nằm trong top 3 của Thứ hạng đánh giá.”

 

Tôi không nhớ rằng mình đã nói với anh ta về Thứ hạng Đánh giá, vì vậy chắc hẳn đây là thông tin mà Lee Seungjin đã tìm ra.

 

Tôi không thực sự quan tâm đến lý do tại sao anh ta lại biết thứ hạng.

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc thứ hạng và tên của mình bị tiết lộ kể từ thời điểm tôi lặp đi lặp lại các trận đấu với tên thật của mình trên đấu trường.

 

"Vậy thì sao chứ?"

 

"Chỉ là tôi không tài nào hiểu nổi. Tại sao một người tài năng như cậu lại nói rằng cậu muốn giúp đỡ Nhật Bản nhỉ? "

 

“Bởi vì đó là con đường mà tôi có thể phát triển.”

 

"…Gì cơ?"

 

"Cậu đã đề cập đến việc Kim Seunghoon và Oh Choonsuk đến hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, phải không?"

 

"…Đúng vậy. Họ nói rằng họ sẽ đi ngay cả khi việc đó là không cần thiết."

 

"Lý do của tôi cũng tương tự."

 

Nghe tôi nói, Lee Seungjin nheo mắt và cắn môi.

 

"Tôi hiểu rồi. Cậu đang nghĩ về phần thưởng mà Hiệp hội thợ săn Nhật Bản sẽ cung cấp."

 

“Dù có lý do thì mọi người cũng sẽ không tập trung nếu không có phần thưởng nào cả.”

 

"Cậu định đến đó chỉ để lấy lọ thuốc Thông thạo Kỹ năng thôi à?"

 

“Một lọ thuốc Thông thạo Kỹ năng, hử? Vậy ra đó là phần thưởng do hiệp hội Thợ săn Nhật Bản trao tặng."

 

“Cậu đã nói rằng cậu sẽ đi ngay cả khi cậu không biết về phần thưởng đó? Dù là thuốc Thông thạo Kỹ năng thì nó cũng chỉ tăng độ thông thạo lên 10%."

 

Lee Seungjin nhìn tôi chằm chằm như thể anh ta đang hỏi liệu có thực sự đáng để tôi mạo hiểm mạng sống của mình không, nhưng—

 

Không có nghĩa là tôi có thể nói với anh ta rằng tôi đã đổi ý và không đi.

 

Bởi vì, ngoài lời biện minh của tôi, Namgung Hyuk còn là người thách đấu đến từ thế giới khác xuất hiện vì tôi.

 

Hơn nữa, những thợ săn hạng A đã chết, điều này cũng ảnh hưởng rất lớn đến thành phố.

 

Và chỉ vì rủi ro cao mà tôi nên cứu lấy bản thân và chạy trốn khỏi đó vì phần thưởng dường như không nhiều?

 

Tôi không thể chịu đựng được điều đó.

 

Và cùng lúc đó-

 

“Nếu cậu buông bỏ chỉ vì phần thưởng không lớn, cậu sẽ bị loại trừ vào một ngày nào đó.”

 

Thuốc Thông thạo Kỹ năng không phải là một vật phẩm có thể bị đánh giá thấp.

 

Có thể tùy ý tăng 10% độ thành thạo của một trong các kỹ năng của mình ư?

 

Mặc dù hiệu suất của nó thấp hơn một chút so với thuốc Thông thạo Kỹ năng mà tôi nhận được như một phần thưởng chung cho thử thách tầng 10…

 

Nó không phải là một phần thưởng có thể dễ dàng bị bỏ qua, vì vậy mong muốn tụt lại của tôi càng lúc càng biến mất.

 

“Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu lại trở thành người có thứ hạng cao rồi, cậu Han Sungyeun.”

 

Lee Seungjin nhìn tôi, miệng mấp máy liên tục, và sau đó anh ta nói như thể chết lặng.

 

"Cậu không… bình thường."

 

Trước những lời đó, tôi cười khúc khích và thản nhiên đáp.

 

"Tôi đã biết điều đó rất lâu rồi."

 

Bởi vì tôi vốn đã biết rằng mình không bình thường.

 

 

 

***

 

 

 

Tôi đến thẳng sân bay Incheon và lập tức khởi hành đến Nhật Bản thông qua tấm vé mà Lee Seungjin đã đặt.

 

Có vẻ như Lee Seungjin không muốn để tôi đi, nhưng…

 

Trên thực tế thì không có cách nào để anh ta cưỡng ép bỏ qua yêu cầu hỗ trợ từ Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản khi tôi sẵn sàng đi.

 

Tôi có thể dễ dàng đoán được tại sao anh ta không muốn để tôi đi.

 

‘Sẽ không thoải mái khi thấy ba người thách đấu có thứ hạng của Hàn Quốc đáp ứng lệnh triệu tập của Nhật Bản.’

 

Người thách đấu đến từ thế giới khác xuất hiện ở phường Shinjuku, Tokyo hiện đang là một con quái vật trong số những con quái vật.

 

Từ thời điểm video Phong Tử Văn, người được cho là thợ săn hạng S của Trung Quốc, chết trong sự bất lực được phát hành.

 

Sẽ rất phức tạp đối với họ nếu cử một người thách đấu có thể chưa được đào tạo bài bản.

 

'Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc phải lo sợ trường hợp xấu nhất.'

 

Trường hợp xấu nhất.

 

Đó có lẽ sẽ là tình huống mà Kim Seunghoon, Oh Choonsuk và bản thân tôi đều bị tiêu diệt cùng một lúc.

 

Trong số những người thách đấu thuộc Tháp Thử thách, chúng tôi được xếp vào danh sách thứ hạng cao nhất ở Hàn Quốc.

 

Những thiệt hại mà Hàn Quốc phải hứng chịu sẽ rất to lớn nếu chúng tôi chết, vì vậy họ thà ước rằng tôi không đi.

 

Tuy nhiên, làm sao mà tôi không phản ứng khi Kim Seunghoon và Oh Choonsuk đã đáp lại cơ chứ?

 

Đáng ngạc nhiên thay, Lee Hayeon không phủ nhận quyết định của tôi, không giống như Lee Seungjin đã làm cho đến những phút cuối cùng.

 

Cô ấy để tôi đi và nói rằng ngăn cản cũng vô dụng nếu tôi đã quyết và tin rằng đó là điều đúng đắn phải làm.

 

***


 

Tất nhiên…

 

[Lee Hayeon: Vui lòng gọi cho tôi khi cậu đến Hiệp hội thợ săn Nhật Bản.]

 

[Lee Hayeon: Nếu có vẻ nguy hiểm thì cậu phải chạy ngay lập tức.]

 

[Lee Hayeon: Và nếu có vật phẩm nào cậu cần thì hãy yêu cầu chúng từ Hiệp hội thợ săn Nhật Bản cho dù thế nào đi nữa.]

 

[Lee Hayeon: Ngoài ra, hãy yêu cầu một lọ thuốc phục hồi như một vật phẩm hỗ trợ cơ bản. Hiểu không?]

 

[Lee Hayeon: Và…]

 

Trái ngược với việc để tôi đi đầy dễ dãi, cô ấy cằn nhằn liên tục qua tin nhắn.

 

Có một chút lo lắng ẩn trong lời nói của cô ấy.

 

Đọc xong tin nhắn của cô ấy, tôi nhếch mép và tắt màn hình điện thoại thông minh của mình.

 

“… Cô ấy thực sự lo lắng cho mình.”

 

 Ngay cả mẹ tôi, người đã mất cách đây rất lâu, cũng không đến mức này.

 

Tuy nhiên, tôi thực sự không thể hiểu được hành vi của Lee Hayeon.

 

Trên thực tế, tôi chỉ thuộc về hội Bạch Bạc theo hợp đồng, và tôi không phải là một thành viên chính thức của hội.

 

Bang hội Bạch Bạc đối với tôi chỉ là một nhà cung cấp các hầm ngục hoặc bên trung gian mà thôi.

 

Và chỉ trong hợp đồng thôi cũng đã rõ là chúng tôi sẽ không xây dựng thêm bất kỳ mối quan hệ nào khác.

 

Tuy nhiên, Lee Hayeon vô cùng tốt bụng và không ngừng hỏi xem cô ấy có thể làm gì để giúp tôi hay không.

 

Ngay cả khi hội Bạch Bạc ra điều kiện rằng tôi phải dọn sạch hầm ngục thì cô ấy vẫn luôn ưu tiên tôi.

 

Có nên nói rằng có vẻ như cô ấy đang thực sự quan tâm đến tôi, chứ không chỉ là một mối quan hệ hợp đồng không nhỉ?

 

“…”

 

Đó mới là vấn đề. Cô ấy quan tâm đến tôi, không phải theo kiểu cho và nhận.

 

Điều đó khiến tâm trí tôi suy tư đến mức tôi tự hỏi liệu mình có nên thay đổi cách mình đối xử với cô ấy hay không.

 

Thậm chí còn hơn thế vì ngay lúc này tôi chẳng thể làm gì được cho cô ấy cả.

 

Nhưng-

 

Cảm xúc phức tạp đó nhanh chóng biến mất khi chiếc máy bay tôi lái hạ cánh xuống Nhật Bản.

 

Tôi từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi nghe thông báo từ chiếc máy bay ngay sau đó.

 

Giờ đã đến lúc chấm dứt những suy nghĩ khác và đi đến Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản.

 

***

 

Ngay khi tôi chuẩn bị rời sân bay, một người phụ nữ Nhật Bản đến gần tôi ở cửa ra vào sân bay.

 

"Có phải cậu là người thách đấu Han Sungyeun?"

 

Nhìn cô ấy nói tiếng Hàn đầy trôi chảy, tôi rất nhanh đã mở miệng.

 

"Cô đến từ Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản?"

 

"Đúng. Tôi ở đây để đón cậu, người thách đấu Han Sungyeun.”

 

“…”

 

“Tên tôi là Arie Chika. Rất vui được gặp cậu."

 

Ngạc nhiên thay, với tư cách là những người tuyên bố rằng Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc phải chịu trách nhiệm thì họ tương đối khiêm tốn.

 

Tôi tưởng rằng họ sẽ rất tức giận khi một người thách đấu Hàn Quốc được nhắc đến từ miệng của người thách đấu đến từ thế giới khác.

 

Nhưng Arie Chika, người hiện đang nhìn tôi, tỏ vẻ lịch sự hơn là thô lỗ.

 

Tôi chắc chắn rất thích điều đó.

 

"Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cô. Cô Arie.”

 

Tôi nhờ cô ấy dẫn tôi đến Hiệp hội thợ săn Nhật Bản ngay lập tức, và cô ấy nhanh chóng thu dọn hành lý và hộ tống tôi lên xe.

 

Không có nhiều điều để nói, vậy nên tôi nhắm mắt lại và đợi cho đến khi chúng tôi đến Hiệp hội thợ săn Nhật Bản.

 

"Người thách đấu Han Sungyeun, chúng ta đã đến nơi."

 

Nghe Arie Chika nói vậy, tôi bước ra khỏi xe và nhìn quanh tòa nhà.

 

Ở nơi đây người ta tập trung đông đúc bất thường, không giống như trên đường đến đây và ở sân bay.

 

Đánh giá từ việc tôi có thể cảm nhận được rằng hầu hết trong số họ có mana, nên có vẻ như những thợ săn hoặc những người thách đấu đang di chuyển ra vào.

 

‘Có vẻ như chỉ có thợ săn và người thách đấu là đang bận rộn vì sự cố của phường Shinjuku?’

 

Dân thường thậm chí còn không xuất hiện trên đường phố do vụ việc ở phường Shinjuku.

 

Tôi cũng hơi bối rối trước cảnh tượng này, như thể ngày tận thế đã thực sự xảy đến với chúng ta, nhưng…

 

“Người thách đấu Han Sungyeun, xin mời đi theo tôi. Những người khác đang đợi bên trong.”

 

Theo hướng dẫn của Arie Chika, tôi nhanh chóng quay đầu và bước vào tòa nhà.

 

Và-

 

Tôi lập tức nhận ra những người đang đợi bên trong mà Chika Arie đang nhắc tới là ai.

 

Có hai gương mặt quen thuộc mà tôi đã từng gặp ở trong phòng họp, nơi cô ấy dẫn tôi đến.

 

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau kể từ thử thách ở tầng 10 nhỉ."

 

Tôi chào họ ngay khi ngồi xuống trước mặt hai người.

 

"Cậu Kim Seunghoon và cậu Oh Choonsuk."

 

Cả hai đều nhìn tôi và chào.

 

"Ừ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cậu ở đây đấy."

 

Oh Choonsuk thì thầm nói với tôi, khuôn mặt đanh lại, và…

 

"Cậu đến muộn hơn tôi nghĩ đấy."

 

Kim Seunghoon nói vậy trong khi vẫn đeo một chiếc mặt nạ đen không để lộ khuôn mặt.

 

Anh ta làm như thể anh ta biết rằng tôi sẽ đến đây vậy, nhưng điều đó không có gì đáng ngạc nhiên.

 

Bởi vì tôi cũng biết rằng Kim Seunghoon chắc chắn sẽ đến đây.

 

Tuy nhiên-

 

“Đây có phải là tất cả các những người triệu tập theo yêu cầu hỗ trợ từ Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản không?"

 

Tôi không thể giấu nổi sự thất vọng khi nhìn quanh phòng họp.

 

Bởi vì lúc này không có ai ngồi trong phòng họp này ngoài ba chúng tôi cả.

 

“…Họ nói rằng một người thách đấu bổ sung từ Hoa Kỳ sẽ sớm đến nơi.”

 

Kim Seunghoon im lặng một lúc và trả lời, nhưng đó chẳng phải tin tức tốt lành gì.

 

Tôi thấy nực cười trước tình huống mà bốn người thách đấu là lực lượng duy nhất.

 

Tất nhiên, có thể nói rằng ba chúng tôi có kỹ năng của thợ săn hạng S, nhưng—

 

Người thách đấu đến từ thế giới khác hiện đang ở phường Shinjuku là một đối thủ mà chúng tôi không chắc có thể hạ gục được hay không, ngay cả với ba người.

 

'Hơn nữa, mình thậm chí còn không biết người thách đấu đến từ Hoa Kỳ mạnh đến mức nào, nên…'

 

Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu không có họ nếu người thách đấu sắp đến yếu hơn so với mong đợi.

 

Nhưng đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi quay đầu lại khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng họp.

 

Tôi có thể thấy một người phụ nữ tóc đỏ bước vào qua cánh cửa phòng họp.

 

Và-

 

"…Hử?"

 

Vừa bước vào phòng họp, cô ấy đã nhìn tôi và lẩm bẩm như thể chết lặng.

 

"…Tại sao cậu lại ở đây?"

 

Đồng thời, tôi không thể không nhìn cô ấy, vừa cười nhạt vừa nói.

 

Ai mà ngờ rằng cô ấy là kẻ thách đấu cuối cùng người Mỹ sắp đến?

 

“…Đó là lời thoại của tôi đấy chứ.”

 

Katheryn Benett.

 

Cô ấy là một người mạnh mẽ, sử dụng sức mạnh liên quan đến lửa mà tôi đã từng chiến đấu ở đấu trường.

 

Và là người thách đấu đã để lại một lời tuyên bố rằng cô ấy sẽ đến thăm tôi trong tương lai, ngay trước khi bị đánh bại trong trận chiến.

 

Cô ấy là người thách đấu đến cuối cùng từ Mỹ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương