Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 85 Đột nhập chiều không gian (4)

Chương 85: Đột nhập chiều không gian (4)

 

 


 

Ban đầu, tôi vốn định nhờ Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc giúp đỡ để đối phó với Namgung Hyuk, nhưng—

 

Sau khi nghe thấy những lời nói của Lee Hayeon, tôi thấy cũng không cần phải mượn tay của Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc làm gì nữa.

 

Kim Seunghoon và Oh Choonsuk là những người thách đấu ở một cấp độ hoàn toàn khác trong số những người thách đấu ở Hàn Quốc.

 

‘Nếu chiến đấu cùng với họ thì mình nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng trước Namgung Hyuk.’

 

Tôi có thể đoán được tại sao họ lại đến Nhật Bản để đáp ứng yêu cầu hỗ trợ từ Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản.

 

Phong cách làm việc của cả hai là cân nhắc rõ ràng được và mất, và vậy nên, họ sẽ không di chuyển tới đó mà không có đủ tiền đền bù.

 

Hơn nữa, Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc dường như khá tự do trong việc kêu gọi những người thách đấu, bất chấp việc Hiệp hội thợ săn Nhật Bản đang yêu cầu cần được hỗ trợ.

 

Cũng giống như cách họ bỏ mặc những người thách đấu có thứ hạng thấp khi họ không đồng ý tham gia, mặc dù họ có đủ khả năng để được triệu tập.

 

Có vẻ như họ không có ý định tiêu tốn nhân lực để kêu gọi người thách đấu cho Hiệp hội thợ săn Nhật Bản.

 

Tuy nhiên, việc cả hai nhanh chóng di chuyển đến Nhật Bản có nghĩa là họ nghĩ rằng họ có thể kiếm được một phần thưởng tương xứng ở Nhật.

 

Khoản tiền đó đến từ đâu mà họ lại đánh liều tiến thẳng đến Nhật Bản trong khi những người này thậm chí không thể trở nên mạnh mẽ hơn như tôi bằng cách hấp thụ linh hồn ư?

 

Chuyện đó hiển nhiên đến mức thậm chí còn chẳng cần phải tận mắt chứng kiến.

 

'Hiệp hội thợ săn Nhật Bản hẳn đã đưa ra một phần thưởng.'

 

Đó cũng phải là một phần thưởng đáng để hai người họ di chuyển.

 

Một vài người thách đấu có thể đã tự mình di chuyển để giải quyết tình huống này, thậm chí là những người ở nước ngoài.

 

Ngoài ra, rõ ràng là các thợ săn hạng S hiện tại sẽ tham gia để ngăn chặn tình hình ở Nhật Bản.

 

Họ hẳn phải nghĩ như tôi rằng nếu tất cả cùng tập hợp lại và tấn công cùng một lúc thì không đời nào mà Namgung Hyuk không bị giết.

 

Vào lúc đó, khi tôi định hỏi Lee Hayeon xem có thêm thợ săn nào khác đã di chuyển đến phía Nhật Bản không.

 

Cạch.

 

Cửa phòng họp mở ra, và một người đàn ông có vẻ là nhân viên của Hiệp hội Thợ săn bước vào.

 

Sau đó, đôi mắt của những người thách đấu đang ngồi trên ghế làm những việc khác chuyển hướng nhìn về phía anh ta.

 

"Xin chào, những người thách đấu."

 

Nhìn anh ta tiếp tục nói một cách bình tĩnh sau khi liếc nhìn quanh phòng họp, tôi bật cười.

 

‘Mình biết ngay khuôn mặt đó mình từng thấy ở đâu đó trước đây mà…’

 

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây như thế này.

 

“Tên tôi là Lee Seungjin, trưởng nhóm quản lý Người thách đấu của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.”

 

Trưởng nhóm quản lý Người thách đấu tại Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc là một người mà tôi biết.

 

Anh ta là người thách đấu từng giới thiệu mình là thợ săn hạng A trong Tháp, và tôi ngay lập tức nhớ ra anh ta bởi anh ta là người đã dẫn tôi đi quanh sảnh công cộng.

 

Sau khi đề cập đến việc anh ta làm việc liên quan tới xử lý thông tin, chúng tôi chia tay nhau, rồi nói với tôi rằng hãy thường xuyên tìm kiếm dịch vụ của anh ta… nhưng khó có thể tưởng tượng được rằng chúng tôi lại gặp nhau ở đây.

 

‘Vậy mới thấy ngành công nghiệp Thợ săn khá nhỏ hẹp đấy chứ.’

 

Khi tôi thấy ngớ người ra rồi cười khúc khích, Lee Seungjin bắt đầu nói.

 

“Cảm ơn những người thách đấu đã tập trung ở đây để đáp lại lời kêu gọi của Hội.”

 

Anh ta giữ vẻ mặt nghiêm túc và liếc nhìn quanh những người thách đấu một lượt.

 

Như thể anh ta đang cố biết được trình độ của những người thách đấu trong phòng họp này vậy.

 

“Chắc hẳn mọi người đều đã có phỏng đoán sơ bộ về những gì đang xảy ra rồi. Vì một lệnh triệu tập khẩn cấp đã được đưa ra do một kẻ thách đấu đến từ thế giới khác xuất hiện ở phường Shinjuku, Tokyo.”

 

Những người thách đấu trong phòng họp cau mày không hài lòng trước lời nói của anh ta, thay vì đáp lại nó.

 

Đó là thái độ rằng họ không hiểu tại sao phải tập trung ở đây vì sự việc đó.

 

Tuy nhiên, Lee Seungjin vẫn tiếp tục nói trôi chảy.

 

“Như tất cả mọi người có thể đã biết, kẻ thách đấu đến từ một thế giới khác xuất hiện bằng cách di chuyển qua các chiều không gian — mà không phải chịu bất kỳ hình phạt nào về việc đột nhập tầng — đã khuấy động khu vực trung tâm của phường Shinjuku.”

 

“…”

 

“Để đáp lại, Hiệp hội thợ săn Nhật Bản kết luận rằng không thể khuất phục kẻ thách đấu đến từ thế giới khác với sức mạnh của Nhật Bản và yêu cầu hỗ trợ.”

 

“…”

 

"Tất nhiên, có cả Hàn Quốc trong đó nữa."

 

Khi anh ta nói xong câu đó, kẻ thách đấu trung niên ngồi trong góc phòng họp tỏ ra bực bội, cất giọng khàn khàn.

 

“Vậy mấy người đang muốn nói gì vậy? Mấy người đang bảo chúng tôi đến Nhật Bản và giết tên khốn điên rồ đã giết sáu thợ săn hạng A chỉ trong vài giây à?”

 

“Phía Nhật Bản đã khăng khăng như vậy. Vì kẻ thách đấu đến từ thế giới khác đã đề cập đến tên của một người thách đấu Hàn Quốc, nên người thách đấu Hàn Quốc cũng phải chịu trách nhiệm.”

 

“Vớ vẩn. Sao mà biết được điều đó có đúng hay không? Mấy người đang đẩy mọi người đến bờ vực bằng những thứ mà mấy người thậm chí còn không biết liệu có phải là sự thật không đấy à?”

 

Một số người thách đấu cau mày trước những lời nói và hành động liều lĩnh của người đàn ông trung niên, nhưng quả thật thì ông ta nói không sai.

 

Các cấp độ của những người thách đấu ở đây quá thấp để khuất phục kẻ thách đấu đến từ thế giới khác xuất hiện ở phường Shinjuku.

 

Ngay cả khi họ có hạng cao trong Xếp hạng Đánh giá thì kỹ năng của họ cũng chỉ cao hơn một chút so với thợ săn hạng A.

 

Bởi vì tất cả đều biết vậy nên phản ứng của họ rất dữ dội, và Lee Seungjin gật đầu như thể anh ta đã biết rõ điều đó.

 

“Hiệp hội Thợ săn nhận thức rõ về điều đó. Lý do tại sao mọi người tập trung ở đây không phải để đơn phương thông báo cho những người thách đấu rằng mọi người sẽ được gửi đến phường Shinjuku."

 

“…?”

 

"Chỉ có hai lý do tại sao Hiệp hội Thợ săn lại ban hành một lệnh triệu tập khẩn cấp và tập hợp tất cả những người thách đấu cấp độ khó."

 

“…”

 

Lee Seungjin từ từ hạ màn hình trong phòng họp và tiếp tục nói.

 

“Đầu tiên, video trận chiến được bảo mật của một thợ săn hạng S Trung Quốc, người đã đến hỗ trợ phường Shinjuku sẽ được hiển thị bây giờ, và…”

 

Phòng họp trở nên náo nhiệt khi một video xuất hiện trên màn hình vừa được hạ xuống, nhưng—

 

“Thứ hai, để nâng cao nhận thức cho mọi người bằng cách chiếu video về kẻ thách đấu đến từ thế giới khác đã xuất hiện ở phường Shinjuku đó.”

 

Lee Seungjin không lãng phí thời gian và lập tức phát video, và ngay sau đó phòng họp trở nên yên tĩnh.

 

Dễ hiểu thôi.

 

“…”

 

***

 

Bởi vì trong đoạn video xuất hiện trên màn hình, một chiếc máy bay không người lái đang bay trên bầu trời bắt đầu ghi lại cảnh một nam thanh niên ngồi giữa phố.

 

Người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ như người Trung Quốc, có quầng mắt làm nổi bật vẻ ngoài đã xuống sắc của mình, đang ngồi lặng lẽ khoanh chân.

 

‘Vậy đó là Namgung Hyuk?’

 

Chỉ trong một thời gian ngắn tôi đã hơi ngạc nhiên trước bộ trang phục bình thường đến không ngờ của hắn ta.

 

-… Thật không hiểu tại sao chỉ có lũ côn trùng cứ từng con một quấy rầy mình, thay vì kẻ mình đã gọi tới nhỉ?

 

Namgung Hyuk, người đang lặng lẽ ngồi lẩm bẩm và nhìn lên bầu trời.

 

Chính xác mà nói thì hắn ta cau mày như thể không hài lòng khi nhìn lên bầu trời nơi chiếc máy bay không người lái đang bay.

 

Tôi cứ nghĩ chiếc máy bay không người lái này sẽ bị phá hủy, nhìn Namgung Hyuk đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

Nhưng…

 

-Ta chưa bao giờ nghĩ rằng các ngươi sẽ chào đón ta nồng nhiệt như thế này đấy, biết không hả?

 

Trái ngược với những gì tôi mong đợi, tình huống máy bay không người lái bị phá hủy đã không xảy ra.

 

Thay vì phá hủy chiếc máy bay không người lái, Namgung Hyuk lại hướng ánh mắt về giữa các con phố của phường Shinjuku.

 

Và đi về phía hắn ta là một người đàn ông tóc đen với cơ bắp bùng nổ cực nổi bật.

 

“Người đi qua đó là Phong Tử Văn, được công nhận là thợ săn hạng S ở Trung Quốc khoảng một tháng trước.”

 

Tóm lại, nghĩa là anh ta không khác gì nhân vật chính của video trận chiến này.

 

“…”

 

Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng Lee Seungjin không có ý gì tốt đẹp cho kham khi chiếu video này.

 

Tôi có thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra với người thợ săn tên Phong Tử Văn, người xuất hiện trong video.

 

Tuy nhiên, tất cả những người thách đấu trong phòng họp đều nhìn khung cảnh đó với vẻ lo lắng, như thể họ không đoán trước được như tôi.

 

Sau đó, họ cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng Phong Tử Văn đang cười toe toét và lẩm bẩm.

 

Có vẻ như ngôn ngữ không được thông dịch bởi vì anh ta là một thợ săn bình thường đến từ nước ngoài, không phải là một kẻ thách đấu đến từ Tháp.

 

Khi ở Tháp, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được ngôn ngữ khác, nhưng vì anh ta không phải là người thách đấu nên họ không thể hiểu ngôn ngữ của nhau.

 

Tuy nhiên, Namgung Hyuk vẫn gật đầu như thể hắn hiểu anh ta đang nói gì.

 

-Ta hiểu rồi. Có vẻ như ngươi không phải là kiểu người sẽ nghe theo ta.

 

Có lẽ hắn ta có khả năng để thông dịch ngôn ngữ ư?

 

Tôi không biết Phong Tử Văn đang nói gì, nhưng hắn ta dường như nhận ra rằng Phong Tử Văn có thù địch với hắn.

 

Ngay sau đó hắn đứng dậy, nở một nụ cười cay đắng, và đặt tay lên chuôi chiếc kiếm cong trên thắt lưng.

 

-Ờ, dù sao thì ta cũng không nghĩ rằng mình có thể đạt được mục tiêu ngay lập tức.

 

Namgung Hyuk rút kiếm ngay khi vừa dứt lời, và đúng lúc đó, một tình huống khó tin đã xảy ra.

 

Ầmmmmmmmmm!

 

Tất cả những tòa nhà xung quanh hắn ta bắt đầu bị cắt đôi và đổ xuống mà không có bất kỳ cảnh báo nào, và…

 

Phong Tử Văn, người đang thoải mái tiến đến gần Namgung Hyuk, giật mình và lùi lại phía sau.

 

-Thật thảm hại. Hãy coi việc ngươi tấn công ta bằng những kỹ năng tầm thường đó là một chuyện thật đáng xấu hổ đi.

 

Hắn vừa dứt lời, Phong Tử Văn đã lao về phía Namgung Hyuk và hét lên bất chấp.

 

Và sau đó, một trận chiến chỉ có thể coi là thực sự siêu việt bắt đầu diễn ra.

 

Phong Tử Văn vung nắm đấm bằng tất cả sức lực của mình và va chạm với Namgung Hyuk, nhưng kết quả không được tốt.

 

Phong Tử Văn là người dính chấn thương, dù đây là trận chiến mà mặt đất nứt ra và bầu không khí bùng nổ mỗi khi họ trao nhau đòn tấn công.

 

Thay vào đó, Namgung Hyuk tránh được tất cả các đòn tấn công của Phong Tử Văn và chém lên toàn bộ cơ thể anh ta rồi dần dần tích tụ sát thương.

 

Trận chiến kết thúc chỉ sau vài phút trôi qua.

 

-Với một kẻ thậm chí không thể sử dụng Nắm Đấm Khí như ngươi thì cũng đáng xem đấy. Ngươi có thể chết trong hòa bình.

 

Rẹttttt!

 

Khoảnh khắc cơ thể của Phong Tử Văn tách ra làm đôi, máu và nội tạng tràn ra ngoài.

 

Namgung Hyuk quay lưng lại như thể hắn không quan tâm và cất vũ khí của mình đi.

 

Thất bại toàn tập.

 

Sau đó, những người thách đấu trong phòng họp đã bị sốc bởi kết quả chỉ có thể được mô tả với bốn từ như vậy.

 

-Nếu ngươi khiến ta lãng phí thêm thời gian thì thành phố này sẽ phải trải qua điều khủng khiếp hơn đấy.

 

Namgung Hyuk nhìn chiếc máy bay không người lái đang lơ lửng trên không, lạnh lùng lẩm bẩm, rồi lại rút kiếm ra.

 

Bzzzzzt!

 

Sau đó, trên màn hình của máy bay không người lái đen kèm theo nhiễu, không chụp được gì.

 

“…”

 

Hắn ta rất mạnh.

 

‘Không chỉ đơn giản là khả năng thể chất ở mức độ cao.’

 

Phong Tử Văn, người vừa chiến đấu với Namgung Hyuk, cũng không phải là một thợ săn yếu.

 

Nếu tôi đấu với Phong Tử Văn, tôi sẽ không thua, nhưng không đảm bảo rằng tôi sẽ thắng anh ta.

 

‘Và hắn ta đã giết một người lành nghề như vậy trong vòng chưa đầy vài phút, hửm.’

 

Tôi nở nụ cười trước sức mạnh có thể gọi là quái vật trong số những con quái vật.

 

"Mọi người có nhìn thấy kẻ thách đấu đến từ thế giới khác mà không bị phạt đột nhập tầng không?"

 

Lee Seungjin, người đang nhìn vào video trên màn hình, nhìn quanh phòng họp và mở miệng.

 

"Đây là hiện thực. Tháp Thử thách chắc chắn không phải là nơi để cạnh tranh.”

 

Lee Seungjin nheo mắt và bình tĩnh tiếp tục lời nói của mình.

 

“Tất cả chúng ta cần tiết lộ mọi thông tin ẩn và chuẩn bị để ngăn chặn tình huống này tái diễn.”

 

Chỉ khi đó, những người thách đấu trong phòng họp mới cau mày như thể đã nắm được ý định của Lee Seungjin.

 

Về cơ bản thì anh ta đang nói với những người thách đấu xếp hạng cao, những người không muốn tiết lộ thông tin, đi tiết lộ mọi thông tin.

 

Họ không tập hợp những người thách đấu hạng cao của Bảng xếp hạng đánh giá cho vui.

 

Khi bầu không khí ban đầu bên trong phòng họp tắt ngúm, Lee Seungjin lại mở miệng.

 

"Chúng tôi sẽ chỉ gửi những người muốn đi theo yêu cầu hiện tại của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản."

 

Trước những lời đó, khuôn mặt của những người thách đấu trong phòng họp rạng rỡ hẳn lên.

 

Họ tưởng rằng họ sẽ bị đẩy tới một nơi chết chóc, nơi ngay cả một thợ săn cấp S cũng chết đầy bất lực. Nhưng họ có quyền lựa chọn.

 

Không có tin nào khác tốt hơn tin đó vào lúc này đối với họ.

 

“Nhưng nếu có ai không đáp ứng yêu cầu trợ giúp thì ít nhất hãy tiết lộ thông tin.”

 

Tất nhiên, Lee Seungjin khẳng định chắc chắn rằng lựa chọn hoàn toàn không miễn phí.

 

Nếu muốn phớt lờ yêu cầu của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản thì phải cung cấp một số thông tin.

 

Tuy nhiên, có vẻ như hầu hết những người thách đấu hiện giờ không có ý định chống lại điều đó.

 

Có lẽ đối với Lee Hayeon cũng vậy. Cô ấy cười nhẹ, đưa mặt về phía tôi rồi thì thầm vào tai tôi.

 

“Mọi chuyện tốt hơn tôi nghĩ. Chúng ta sẽ không được chỉ định nếu cứ tiếp tục thế này."

 

Cô ấy có vẻ khá lo lắng vì cô ấy cũng được chọn là người thách đấu thứ hạng cao, nhưng…

 

Trái ngược với những gì Lee Hayeon nghĩ, sự bất mãn của tôi ngày càng tích tụ.

 

Dù Namgung Hyuk mạnh đến vậy nhưng cô ấy nói rằng Kim Seunghoon và Oh Choonsuk đã đến Nhật Bản.

 

Họ không kết luận rằng không có cơ hội chiến thắng nào cả, ngay cả trong tình huống như thế này, và tôi cũng vậy.

 

Dù mỏng manh nhưng khả năng chiến thắng vẫn tồn tại, và cảm giác như tôi ít nhất có thể gây sát thương chí mạng cho hắn ta.

 

‘Mình không muốn nổi bật, nhưng có lẽ đành chịu thôi.’

 

Cuối cùng, tôi chuẩn bị tinh thần để trở nên nổi bật và giơ tay trong bầu không khí căng thẳng.

 

"Tôi sẽ đến phường Shinjuku ở Tokyo, theo yêu cầu của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản."

 

Không chỉ những người thách đấu đang ngồi trong phòng họp mà cả Lee Seungjin cũng nhìn tôi chằm chằm như thể chết lặng.

 

Tất cả những ánh mắt nhìn tôi như thể cùng nói với tôi.

 

Họ không ngờ rằng tên khốn điên rồ sẽ tự mình đi vào một nơi chết chóc như vậy lại thực sự tồn tại.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương