Chương 9

 

Sân Tập Luyện.

 

Shirone đến đúng giờ thì thấy Rian đang ở đó đợi mình.

 

Cả hai nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của nhau mà không rời khỏi vị trí của mình, như thể trận chiến đã bắt đầu.

 

"Bắt đầu nào."

 

Vũ khí của Rian cũng là một thanh trường kiếm.

 

Phong cách kiếm thuật phá cách và mạnh mẽ của gia đình Ogent ban đầu phù hợp với đại kiếm hơn là trường kiếm… Cho đến khi Giản Đồ ra đời..

 

Do đó họ chọn trường kiếm là vì nó phù hợp hơn với Giản Đồ, chứ không phải tùy vào đối thủ.

 

Rian cẩn thận quan sát Tĩnh Động mà Shirone đã học được ở cấp độ kiếm thuật sơ cấp.

 

Trọng tâm của cậu ta thật sự đã tốt hơn trước.

 

‘Điều này thực sự có thể sao?’

 

Rian, người đã phát hiện ra những đặc điểm thiên tài của Rai ở Shirone, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

 

‘Tên đó chắc chưa thực sự học kiếm thuật.’

 

‘Nhưng… Sao có thể bình tĩnh như vậy khi lần đầu tiên cầm một thanh kiếm thật chứ? Nó không sợ chết à?’

 

Rian cũng sợ chết. Vì vậy, cậu đã rèn luyện không ngừng để có được dũng khí đối mặt với nó.

 

'Dù ngươi có tài năng đến đâu, thì việc bắt kịp ta nhanh như thế này là điều không thể... Vậy thì bằng cách nào?'

 

Tất nhiên, Shirone biết.

 

Vì là một người mới bắt đầu, cậu ấy không thể điều khiển thế trận sinh tử này một cách linh hoạt như Rian.

 

Do đó, cậu đã luyện tập theo một cách đặc biệt.

 

'Nếu không thể đánh bại nỗi sợ hãi, thì hãy thấu hiểu nó.'

 

Nó được gọi là hội chứng 'nhảy khỏi vách đá'.

 

Con người có khả năng nhảy khỏi vách đá nếu họ không tưởng tượng đến điều gì sẽ xảy ra sau đó.

 

'Nỗi sợ hãi tồn tại trong tương lai, còn tương lai chỉ là một ảo ảnh chưa từng tồn tại.'

 

Shirone tưởng tượng mình đang đứng trên một vách đá, giống như một nhà độc tài có quyền thế tuyệt đối đang bình tĩnh thưởng thức bữa tối trước một cuộc nổi loạn.

 

Cơ thể của cậu ấy vẫn ở trên không, còn chân phải bước ra trước vách đá rồi chân trái theo sau.

 

'Ta chưa ngã cho đến khi ta ngã. Ta chưa chết cho đến khi ta chết.'

 

Hiểu được bản chất của sự nguy hiểm, Shrione biết rằng sự lạnh lùng đó đôi khi còn đáng sợ hơn cả sự dũng cảm của một chiến binh.

 

Và sự bình tĩnh của Shirone đã thúc đẩy mạnh mẽ cảm giác ổn định của Linh Khu.

 

"Ta đến đây!!"

 

Rian đã tiến đến gần trước khi Shirone nhận ra điều đó.

 

Dường như có một tia sáng lóe lên trước mặt Shirone, và đó chắc chắn là một cấp độ kiếm thuật hoàn toàn khác so với trình độ ít ỏi của cậu.

 

‘Nhưng… mình có thể cảm nhận được.’

 

Nhận ra quỹ đạo của thanh kiếm thông qua cảm giác kèm (synesthesia), Shirone bình tĩnh ngả phần thân trên của mình ra sau.

 

Rian kinh ngạc nhìn đường kiếm của mình bị né, cả hai mắt cậu đều mở to.

 

‘Nó đang nhìn vào thanh kiếm sao?’

 

Để có thể né một thanh kiếm thật, người ta phải nhìn chằm chằm vào nó, điều mà hầu hết các học viên không thể làm được.

 

Tuy nhiên, kiếm cũng vô hạn.

 

Khi số lần tấn công tăng dần, cảm giác kèm của Shirone bắt đầu phát triển thành điểm mù.

 

Khoảnh khắc lưỡi kiếm cắt vào ngực cậu ấy, Linh Khu đột nhiên dao động.

 

Tim Shirone chùng xuống.

 

‘Chết tiệt!’

 

Cứ đà này cậu sẽ bị đánh bại mất.

 

Trái với mong đợi, Rian vẫn tiếp tục với những đòn tấn công lớn của mình.

 

Nhờ đó, Shirone, người dự đoán được những đường kiếm tiếp theo, đã nhảy ra xa để tránh nguy cơ tử vong.

 

'Làm thế nào mà…'

 

Nếu bị Rian chém vào sườn, cuộc đấu tay đôi sẽ kết thúc ngay lập tức.

 

Tuy nhiên, Rian tiếp tục thực hiện những nước đi hoành tráng, không nhận ra Shirone đang sửng sốt đến nhường nào.

 

Một lúc sau đó Shirone mới nhận ra.

 

‘Hiểu biết về kiếm thuật của mình thấp hơn mong đợi.’

 

Mặc dù Rian rất thành thạo trong việc sử dụng các kỹ thuật, nhưng dường như cậu ta không suy nghĩ nhiều về các đòn tấn công của mình.

 

'Thế thì…'

 

Shirone nhận ra rằng mình đã đánh giá quá cao kỹ năng của Rian.

 

Nếu để mất cảnh giác thì rất nguy hiểm, nhưng đánh giá kẻ thù quá cao cũng là một sai lầm vì ta sẽ trở nên quá phòng thủ và bị động.

 

‘Mình phải tấn công.’

 

Shirone đột ngột thay đổi chiến lược và chủ động tấn công khiến Rian loạng choạng.

 

“Hự!”

 

Cứ như vậy, hàng chục đòn kết hợp từ Shirone đã giáng xuống Rian, do quá căng thẳng nên khả năng phòng thủ của cậu ta bắt đầu giảm xuống.

 

'Chết tiệt! Không thể như vậy! Không thể vô lý như vậy được!’

 

‘Đó rõ ràng chỉ là những cú xoay người cơ bản… Nhưng tại sao chúng lại khó chặn như vậy?! Mình thậm chí còn không thể nhìn rõ các đợt tấn công!’

 

Tâm trí Rian đột nhiên gợi lên hình ảnh Rai.

 

Người có khuôn mặt đáng ghét đó chế ngự cậu ta chỉ bằng một tay và chế nhạo Rian trong một trận đấu hai năm trước.

 

“Đừng làm ta cười vậy chứ!”

 

Rian hét lên.

 

“Ta sẽ trở thành kiếm sĩ giỏi nhất thế giới!”

 

Shirone nghĩ điều đó thật kỳ lạ.

 

Cậu thừa nhận tinh thần của Rian, người vẫn tiếp tục chiến đấu mặc dù đã thua trận, nhưng cứ cố chấp thế này thì kết cục duy nhất của cậu ta sẽ là cái chết.

 

‘Cậu ta không muốn sống sao? Tại sao lại cứng đầu như vậy chứ? Có biết nghĩ không vậy?’

 

'Hả?'

 

Bỗng một lúc, Shirone nhận ra rằng cậu không thể đọc được chuyển động của Rian nữa.

 

Không dễ để đoán được đường đi nước bước của một kiếm sĩ với tâm trí trống rỗng và vung kiếm một cách mù quáng như vậy.

 

“Ta sẽ không thua! Chắc chắn ta sẽ thắng ngươi!”

 

Khi thể lực của Shirone cạn kiệt, Rian nhận ra rằng mình có cơ hội chiến thắng.

 

Shirone đã tiết kiệm thể lực của mình một cách hiệu quả nhất có thể, nhưng vẫn có một sự khác biệt rất lớn giữa hai người. Shirone bắt đầu thấy thanh kiếm trong tay thật nặng nề.

 

"Đây rồi!"

 

Rian đang lao tới với thanh trường kiếm, vung nó về phía cằm của Shirone.

 

“Hộc!”

 

Shirone đáp trả bằng cách dùng hết sức vung thanh kiếm của mình xuống.

 

Cùng với âm thanh của những lưỡi kiếm va vào nhau, một thanh kiếm bay vút lên bầu trời và cắm sâu vào nền sân tập.

 

Lặng thinh.

 

Hai người thở ra những hơi thở khắc nghiệt, gấp gáp, nhìn nhau chằm chằm.

 

Rian hạ ánh nhìn xuống trước.

 

Cậu thấy thanh kiếm của Shirone đang chỉ vào bụng mình.

 

'Ngay trước khi hai thanh kiếm đụng vào nhau ...'

 

Shirone vung cổ tay và hất thanh kiếm của Rian từ phía dưới lên.

 

Ngoài lực do cú vung kiếm của Shirone mang lại, Rian, người cũng có sức chịu đựng kém do phải đỡ những đòn đánh liên tục từ Shirone, cuối cùng đã mất khả năng cầm kiếm.

 

‘Điều này thậm chí có thể xảy ra sao?’

 

Đó không phải là một kỹ thuật mà Rian có thể thử một cách tự tin.

 

Mục đích duy nhất của cậu ấy là giành chiến thắng, và nhờ sự điềm tĩnh của mình, Shirone đã giành chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi. Tuy nhiên, cậu không thấy thoải mái chút nào.

 

“Haa… Haa.”

 

Cậu ấy muốn nằm xuống đất ngay lập tức, nhưng không thể để Rian vô hiệu một chiến thắng phải gian khổ lắm mới có được của cậu.

 

Và khoảnh khắc tiếp theo.

 

“Chết tiệt. Ta thua rồi…"

 

Rian thừa nhận thất bại của mình.

 

“À, mình thua rồi. Mình lại thua rồi.”

 

Sự ác ý biến mất, thay vào đó, Rian chỉ gãi đầu một cách điên cuồng.

 

Cậu ta đã luyện tập đến mức vượt qua giới hạn của mình và chiến đấu hết sức có thể, vì vậy cậu ta không hề hối tiếc.

 

"Cậu đã thắng rồi. Ta không có gì khác để nói cả, vì vậy bây giờ cậu có thể giết ta rồi.”

 

Sao mà lại có người trẻ con vậy chứ?

 

“Cậu đang đùa tôi à?”

 

"Sao cơ?"

 

“Cậu nghĩ tôi sẽ sống sót nếu giết cậu sao? Nói gì hợp lý chút đi chứ."

 

"Ý cậu là gì? Chúng ta đã liều cả mạng sống của mình để đánh nhau và rõ ràng đã có người chiến thắng rồi.”

 

“Cậu chủ nhỏ, chỉ có cậu liều mạng thôi! Tôi chỉ chiến đấu vì cuộc sống của chính tôi thôi! Điều khiến trận đấu nực cười này càng vô lý hơn là bởi cậu trốn tập luyện, và đổ lỗi cho tôi vì tôi đã chỉ điểm cho thầy giáo thôi.”

 

Rian sửng sốt.

 

Sau một trận chiến khốc liệt, ngay cả khi không có bầu không khí ấm áp nào thì ít nhất cũng nên đọng lại một chút cảm xúc nồng nhiệt chứ?

 

“Này, tên khốn kia! Ai đổ lỗi cho cậu? Đó là vì thái độ nhỏ mọn, vô lễ của cậu thôi! Mặc dù đúng là hôm đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ít nhất cậu nên tỏ ra trung thành chứ!”

 

“HẢ?! Trung thành á?!"

 

“Cậu vừa nói gì thế, tên ngốc kia?”

 

Shirone không thể chịu đựng được nữa.

 

Cậu nhắm mắt làm ngơ vì tính mạng của mình đang bị đe dọa, nhưng vì vấn đề giờ đã được giải quyết nên cậu không thể kiểm soát được tâm trạng của mình nữa.

 

“Cậu gọi đó là lòng trung thành hả? Cậu đã bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi chưa? Tôi phải lựa chọn giữa con trai của Hầu Tước và một giáo viên do Hầu Tước chỉ định đấy! Cậu nhờ tôi giúp đỡ một điều như vậy dù biết rõ điều đó sao?!”

 

"Hả? Tất nh—”

 

“Nếu muốn có được sự trung thành từ tôi, thì cậu nên cho thấy mình xứng đáng với điều đó đi! Cậu nên xấu hổ về bản thân vì đã gây áp lực lớn như vậy cho một người hầu! Lẽ ra cậu nên đứng trước mặt thầy dạy kiếm thuật của mình ấy! Đó không phải là một hành động trung thành thực sự sao?”

 

Rian mím môi xấu hổ.

 

Shirone nhận ra Rian không còn tranh cãi hay bào chữa gì nữa.

 

Cậu ta không phải là người sẽ nói dối hay bịa chuyện. Chỉ đơn thuần là không có gì để nói mà thôi.

 

Shirone ngừng cằn nhằn và ngồi xuống bởi cậu ghét kiểu thái độ đó hơn.

 

"Haizz! Tôi đã suýt chết đấy!"

 

Rian nhìn Shirone thật kỹ.

 

Cậu bé vượt qua nỗi sợ hãi về cái chết và đánh bại Rian đã không còn nữa.

 

Cậu ấy là ai? Rõ ràng là một thiên tài, nhưng không phải là Rai.

 

Không giống như anh trai của mình, người cầm kiếm bằng một tay kèm theo một nụ cười, tên này đã làm tất cả để chống lại Rian.

 

"Này, tên cậu là gì?"

 

Shirone ngẩng đầu lên. Nhìn từ vị trí ngồi của mình, Rian trông lớn hơn.

 

“Tên tôi là Shirone Arian.”

 

“Tôi là Rian Ogent.”

 

Thật buồn cười khi hai người thuộc hai tầng lớp xã hội khác nhau giới thiệu bản thân, nhưng đó không phải là điều khiến Shirone bị sốc.

 

‘Cậu ta nghĩ mình không biết tên đứa con trai út của gia đình à?’

 

Mặc kệ điều đó, đầu của Shirone ngẩng cao hơn khi Rian tiến lại gần.

 

Một bàn tay to bằng cái nắp vạc đưa về phía cậu.

 

"Chúng ta làm bạn nhé. Cậu thấy sao?"

 

 

Đã một năm kể từ khi Shirone bắt đầu làm việc cho gia đình Ogent.

 

Khi Shirone tròn 16 tuổi, số sách được di dời khỏi Đại Thư Phòng đã lên đến hơn 7.000 cuốn.

 

Temuran kinh ngạc bởi tốc độ làm việc của Shirone, nhưng Shirone đã đoán trước được điều đó.

 

Điều này cũng bình thường bởi số lượng sách cần phân loại giảm đi, hiệu quả tăng lên.

 

Tốc độ không đổi chỉ là một khái niệm trên lý thuyết, nhưng mọi sự việc trên thế giới này đều bị ảnh hưởng bởi gia tốc.

 

Do đó, ngay cả khi bắt đầu một cách chậm rãi, miễn là không bỏ cuộc và tiếp tục làm việc chăm chỉ thì người ta có thể đạt được mục tiêu của mình nhanh hơn nhiều so với dự kiến.

 

Trong số 850 cuốn sách lịch sử mà Shirone nhắm đến, hiện chỉ còn lại khoảng 200 cuốn.

 

Số lượng sách cậu ấy đọc trung bình mỗi ngày là hơn ba cuốn, và trong vài tháng nữa, Cốt lõi của Kiến thức mà Shirone mơ ước sẽ được hoàn thành.

 

Ngoài ra, cậu còn có kinh nghiệm về kiếm thuật và hiểu bản chất của nỗi sợ hãi.

 

Nhờ đó, độ bền của Linh Khu cũng tăng lên đáng kể.

 

Một năm qua ở đây thật hiệu quả và có giá trị… Tuy nhiên, không lợi ích nào có thể sánh với việc kết được một người bạn tốt.

 

“Có nhiều sách thật đấy. Cậu có nghĩ gia đình tôi đọc hết số này chưa?”

 

Rian đã trở thành bạn của Shirone sau trận đấu đó, dành thời gian rảnh của mình trong thư viện.

 

Trên thực tế, trái với vẻ ngoài của mình, Rian là một người sống rất tình cảm và lôi cuốn.

 

Cậu ấy rất phù hợp với vai con trai út của một gia đình quyền quý.

 

"Tất nhiên. Ông chủ và cậu chủ nhỏ vẫn thường ghé qua thư viện mà.”

 

“Chậc, những người thông minh thật may mắn vì họ có quá nhiều thứ để đọc.”

 

Rian, người đang ngồi trên sàn, bắt đầu lục lọi đống sách.

 

Shirone đi xuống thang và nhặt sách lên. Cậu bắt đầu cằn nhằn.

 

“Đừng ném chúng lung tung như thế. Nếu cậu làm hỏng bất cứ thứ gì, tôi là người sẽ phải trả giá đấy. Có lẽ là bằng cả cuộc sống của mình luôn.”

 

“Tôi cũng không thích việc đó đâu. Sách quan trọng hơn tính mạng con người sao? Cậu có đốt cháy cái thư viện này thì tôi vẫn sẽ bảo vệ cậu, thế nên đừng lo lắng.”

 

“Chỉ cần đừng làm những gì cậu đang làm thì sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả, cẩn thận chút là được.”

 

Shirone không bao giờ nói những câu bông đùa.

 

Nhưng đó là con người của Shirone.

 

Cậu ấy kiên quyết và nghiêm túc, nhưng không lạnh lùng.

 

Rian thích điều đó ở Shirone.

 

“Thật vui khi được ở bên cạnh cậu, nhưng thật ngột ngạt khi bị mắc kẹt mãi trong thư viện như này.”

 

"Thế sao cậu lại ở đây? Còn việc luyện tập thì sao?”

 

“Chỉ luyện tập sơ sơ thôi. Tôi nói với thầy ấy rằng tôi muốn học trong thư viện.”

 

Shirone cựa mình.

 

“Vậy thì cậu nên nhanh lên và học đi! Đang làm gì đấy?!"

 

“Tôi chán! Tôi chán! Tôi chán!”

 

Rian đang nằm ngửa, khua tay múa chân như một đứa trẻ con.

 

Mặc kệ Rian vũng vẫy, Shirone quay đi và đi đến bàn làm việc của mình.

 

Cậu không quá để tâm về sự lười biếng của Rian.

 

Nếu Shirone là nước, thì Rian là lửa. Một ngọn lửa phát triển ngoài tầm kiểm soát một khi nó bùng cháy.

 

‘Chỉ cần bóp cò là cậu ta sẽ bùng nổ!’

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương