Vô Hạn Ma Pháp Sư
-
Chapter 10
Chương 10
Shirone cầm một cuốn sách lịch sử trong tay, quay trở lại chỗ Rian.
“Đứng dậy, đem một cuốn sách ra học đi.”
“Ứ ừ, mấy ngày nay tập luyện khổ quá rồi.”
Sau khi đẩy Rian ra khỏi phòng làm việc, Shirone ngồi xuống và mở một cuốn sách lịch sử ra.
Vì dạo này công việc phân loại đã hoàn thành nhanh hơn nên cậu có nhiều thời gian nhàn nhã hơn.
Một khi tập trung vào cuốn sách, các trang được lật giở liên tục trong nháy mắt.
Cậu ấy đã biết hầu hết nội dung, và thậm chí phần còn lại của cuốn sách cũng có thể đoán trước được rồi.
Điều này có nghĩa là lượng kiến thức chứa trong đầu Shirone vượt qua cả cuốn sách.
Vì đã hiểu được 650 cuốn sách lịch sử, nên 200 cuốn còn lại có lẽ sẽ dễ dàng tiếp thu thôi.
“Này, Shirone. Tôi thấy cuốn sách này thú vị lắm.”
Sau khi tìm thấy một cuốn sách để đọc, Rian ngạc nhiên trước tốc độ lật trang của Shirone.
Ngày xưa, Rian đã mất hơn 10 tiếng đồng hồ để xong một trang.
Cậu có đọc sách đấy, nhưng chớp mắt cái trời đã sáng rồi.
Rian lặng lẽ ngồi bên cạnh Shirone để tránh làm phiền cậu và mở cuốn sách của chính mình ra.
Cuốn sách có tên là “Kiếm sĩ và Ma Pháp Sư”.
"Lời nói đầu. Có thể bạn đã hỏi câu hỏi này ít nhất một lần trước đây, nhưng nếu một kiếm sĩ và một ma pháp sư đối đầu trực tiếp, ai sẽ thắng?”
Tay của Shirone dừng lại khi nghe tiếng Rian đọc to.
Nó cũng là một chủ đề thú vị dành cho các ma pháp sư đầy tham vọng.
“Tôi đã đi khắp thế giới để tìm câu trả lời. Ngay cả bây giờ, khi tôi nhắm mắt lại, những suy nghĩ đó vẫn thoáng qua trong đầu tôi. Trên núi Artusna, cao 6.000 mét so với mực nước biển, có những cây ăn thịt chim hoang dã…”
Rian đóng cuốn sách lại.
“Chán thật đấy.”
"Ơ? Đang đoạn hay mà!”
Rian nhảy dựng lên khi nghe tiếng hét.
Cậu ấy giả vờ không quan tâm nhưng lại đang vểnh tai lên nghe.
“‘Hay’ là sao? Không có hình ảnh gì hết, cũng chẳng đề cập gì đến kiếm thuật cả.”
“Cậu còn chưa đọc xong một trang nào mà! Cậu đang nói cái quái gì thế?"
“Một nhà văn thì nên quan tâm đến độc giả của mình chứ. Phải bắt đầu bằng một khởi đầu vui vẻ và một kết thúc cảm động mới được.”
“Đây không phải là tiểu thuyết. Đưa cho tôi quyển sách đó đi. Thế ai thắng?”
“Biết ai thắng ai thua để làm gì? Vì lý gì mà một ma pháp sư và một kiếm sĩ lại phải đối đầu chứ? Nếu có lợi, họ sẽ chiến đấu, còn nếu bất lợi, họ sẽ bỏ chạy thôi.”
Shirone mở phần giữa của cuốn “Kiếm sĩ và Ma Pháp Sư” ra và tìm kiếm ở các trang.
“Có thể có những lúc họ không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Nếu điều đó xảy ra, ai sẽ thắng?”
“Tôi có thể đoán sơ sơ được không?”
Đột nhiên, một giọng nói sắc bén vang lên từ bên trên giá sách.
“Tất nhiên là kiếm sĩ sẽ thắng rồi.”
Một người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng xuất hiện.
Anh ta không đô như Rian, nhưng anh ta cao hơn nhiều, tay chân thon và dài.
Anh là con trai thứ hai của Gia đình Ogent, Rai Ogent.
Mặc dù họ là anh em, nhưng khí chất và ngoại hình của anh ấy khá khác với Rian. Điều đầu tiên, anh ấy có mái tóc đen tuyền.
Có hai điểm không nhầm lẫn ở đâu được của gia đình Ogent. Bischoff, chủ nhân của gia đình, con trai cả và con trai thứ thừa hưởng mái tóc đen. Còn mái tóc lam nhạt được truyền lại cho cô con gái lớn và cậu út Rian.
Ngoài ra, ông của Rian, một kiếm sĩ Cấp 3 được quốc gia công nhận, cũng có mái tóc màu xanh lam.
Gia đình đó có mối quan hệ gắn bó bền chặt, nhưng thật thú vị vì đôi khi họ được phân chia theo màu tóc.
Đặc điểm di truyền nào nổi bật hơn còn tùy thuộc vào từng thế hệ, nhưng lần này, gen tóc đen đã vươn lên dẫn đầu khi Bischoff và Rai có mái tóc đen.
"Ah! Xin chào."
Shirone nhanh chóng cúi đầu.
Không ai biết rằng cậu ấy là bạn của Rian, vì vậy nếu Rai đã nghe được cuộc trò chuyện một lúc trước, cậu ấy sẽ gặp rắc rối.
“Kiếm sĩ thắng á? Sao mà anh có thể khẳng định chắc nịch vậy chứ? Bởi vì anh là kiếm sĩ à?”
Rian biết điều đó nên đã cố gắng chọc tức Rai bằng giọng điệu mỉa mai.
"Khẳng định chắc nịch á? Có cần thiết phải dùng từ kịch tính như vậy không? Đó là sự thật có thể thấy được chỉ bằng cách biết vai trò của các ma pháp sư và kiếm sĩ trên mỗi lục địa thôi.”
Rai dường như không quan tâm đến mối quan hệ của em trai mình với tên người hầu nam, nhưng Shirone không thấy thoải mái.
Cậu ấy luôn thấy vậy mỗi khi Rai đến thư viện. Anh ta là một người đàn ông khó hiểu.
“Dù thế nào thì cũng là một cuộc đối đầu. Trên chiến trường thì không thể nói trước được đúng không? Thử nghĩ đến việc nói ra mấy câu như 'Mọi chuyện kết thúc rồi, tôi là người thắng cuộc!’ mà xem!”
Rian cười, lộ vẻ hài lòng.
Nhưng Rai thậm chí còn không đáp lại và nhìn Shirone với ánh mắt thờ ơ.
“Cậu nghĩ sao, nhóc?”
“Chà… giả sử chúng ta đang nói về cấp độ cao nhất, phép thuật chắc chắn đủ mạnh để gây ra vết thương chí mạng cho một kiếm sĩ. Nhưng các kiếm sĩ có thể chất tuyệt vời, nếu họ tấn công trước khi phép thuật được thi triển thì…”
“Không, cậu sai rồi. Một pháp sư không thể đánh bại một kiếm sĩ.”
Shirone cứng họng. Mặc dù cậu chỉ là một ma pháp sư đầy tham vọng, nhưng chắc chắn rằng cậu ấy vẫn đang nỗ lực để trở thành một pháp sư thực thụ.
Rian tức giận vì thấy bạn mình bị phớt lờ.
“Anh là ai mà dám nói như vậy hả? Anh nghĩ anh đại diện cho toàn bộ kiếm sĩ à?”
Khóe môi Rai nhếch lên. Đó là nụ cười nhếch mép mà Rian cực kì ghét.
“Không phải ai cũng có thể có được phẩm giá của một kiếm sĩ đâu. Tuy nhiên, trở thành ma pháp sư thì chỉ cần tiền thôi cũng mua được mọi thứ cần thiết rồi.”
Có một chút phán xét ẩn sau lời nói của Rai.
Trên thực tế, các kiếm sĩ có cách để chống lại ma thuật. Đó là một cổ vật được gọi là 'Phản Ma Pháp'.
Một bước sóng tinh thần đặc biệt trong thuật Phản Ma Pháp có thể làm xáo trộn Linh Khu của pháp sư.
Nói cách khác, tạo vật làm giảm sự tập trung của pháp sư.
Đồ tạo tác thường được chế tác ở dạng quả cầu pha lê và có thể được lắp trên giáp, khiên và thậm chí cả kiếm.
Giá thành cũng khá cao, vì nguyên liệu quan trọng nhất là trái tim của rồng vì nó phát ra sóng cần thiết.
Tuy nhiên, đeo tới mười tạo vật, mỗi tạo vật có 10% hiệu quả thì cũng không đạt được 100% hiệu quả.
Điều này là do bản chất của sóng.
Nếu một làn sóng bổ sung mới được thêm vào làn sóng Phản Ma Pháp có sẵn thì sẽ xảy ra hiện tượng chồng chéo.
Do đó, càng có nhiều đồ tạo tác thì hiệu quả càng thấp.
Tạo vật tốt nhất cho đến nay còn tồn tại là 'Giáp Ngũ Thần' do Đại Pháp sư Yakra tạo ra.
Đồ tạo tác được gắn vào mũ giáp, tấm giáp ngực, găng tay, ủng và khiên. Mỗi cái có hiệu suất tối đa là 20%.
Giáp Ngũ Thần đạt hiệu suất vượt trội 65% khi mặc, từng khiến một pháp sư tử vong.
Tỷ lệ phần trăm trên là kết quả của việc bỏ qua sự chồng chéo của sóng càng nhiều càng tốt.
Một vấn đề khác là 'Tinh chất của Thần'.
Bốn loại tinh chất có thể được tìm thấy trong tự nhiên là: lửa, nước, gió và đất. Và khi Phản Ma Pháp được đưa vào sử dụng, việc kích hoạt pháp thuật cùng với các yếu tố được liệt kê ở trên, có thể bị chặn hoàn toàn.
Tổng số tinh chất được biết là tồn tại cho đến nay là 17. 2 lửa, 3 nước, 5 gió và 7 đất. Giá trị của chỉ một tinh chất thôi cũng đã vượt quá ngân sách của một vương quốc nhỏ.
Shirone thử tưởng tượng.
Phù thủy nào có thể thắng một bậc thầy của Giản Đồ, một người được trang bị các tinh chất kia trong bộ Giáp Ngũ Thần chứ?
Tất nhiên, tất cả vẫn chỉ là lý thuyết.
Bộ áo giáp nằm rải rác khắp nơi trên thế giới và các địa điểm đều không rõ ràng. Thêm vào đó, gần như không thể có được Tinh chất của Thần trừ khi được sự cấp phép từ một quốc gia sở hữu nó.
Cũng có chút vấn đề với việc lắp đặt một số vật phẩm Phản Ma Pháp.
Ngay cả Yakra, một chuyên gia về phương trình sóng, đã dành 10 năm để cố gắng điều phối các sóng của bộ Giáp Ngũ Thần.
Nói tóm lại, nếu các làn sóng Phản Ma Pháp được phối hợp một cách bất cẩn, các nguyên liệu, cùng với vật phẩm được sản xuất, sẽ không có giá trị.
Hiệu quả sẽ không tăng trừ khi tương tác giữa các sóng, tần số cộng hưởng và mana được tinh chỉnh.
Không phải đùa khi nói rằng một nửa tài sản của một quý tộc có thể biến mất khi cố gắng tăng hiệu quả Phản Ma Pháp lên 1%.
Nhưng đó là lúc tình thế tiến thoái lưỡng nan xuất hiện.
Thay vì đầu tư một số tiền khổng lồ để nâng cao hiệu quả của Phản Ma Pháp, đem theo bên mình một pháp sư biết các thần chú phản phép thì sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Đó là những gì Rai muốn nói.
Rằng pháp sư chỉ là cấp dưới của kiếm sĩ, và kiến thức của người đó có thể mua được bằng tiền.
Trên thực tế, chính các pháp sư, không phải kiếm sĩ, là những người đã phát triển Phản Ma Pháp.
Ngay cả bây giờ, có nhiều pháp sư đang nghiên cứu ảnh hưởng của mana rồng đối với Linh Khu.
Nếu một người thu được kết quả tốt, người đó có thể có được sự giàu sang và danh dự to lớn.
Thật là mỉa mai. Các pháp sư đang tạo ra một loại vũ khí chỉ có thể gây hại cho chính họ.
Rai đã nói toẹt ra tình hình đáng xấu hổ đó.
Các pháp sư sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền. Điều này cũng có nghĩa là họ không thể chiến thắng một kiếm sĩ về mặt danh dự.
"Cậu nghĩ sao? Cậu có vẻ thích sách lịch sử. Cậu biết rõ vị trí của các ma pháp sư trong thế giới này mà. Ma thuật có thể được phong ấn bằng tiền, nhưng tiền không thể chặn được một thanh kiếm.”
Đây là một quan điểm thiên vị kiếm sĩ, nhưng Shirone hiểu những gì anh ta đang định nói.
“Đó là bản chất của một pháp sư mà.”
"Gì cơ?"
Rai nhướn mày.
Rai nghĩ cậu bé là một người thích phép thuật. Trái ngược với những gì Rai nghĩ sẽ xảy ra, Shirone thừa nhận đó là sự thật… Đại loại vậy.
“Một pháp sư là người kiên trì đào sâu vào sự cân bằng của vạn vật. Vì vậy, không có gì lạ khi nghiên cứu cách ngăn chặn pháp thuật cả. Điều họ thấy quan trọng không phải là họ thắng hay thua, mà là họ có biết điều đó hay không. Tạo vật là kết quả của những cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ đó. Vì thế, tôi nghĩ rằng việc tuyên bố rằng các pháp sư đang gặp bất lợi là sai.”
Không giống như Rian, Rai có tính cách muốn đánh bại đối thủ bằng bộ não của mình.
Tuy nhiên anh ta giữ im lặng là vì anh ta không thể bác bỏ.
Rian cố gắng nhịn cười.
‘Ehehehe! Đáng đời! Bạn tôi biết lựa lời lắm chứ! Nói anh nghe, cậu ấy có cái lưỡi sắc bén nhất. Nếu lưỡi của cậu ấy là một thanh kiếm, nó sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất thế giới!’
Khuôn mặt của Rai dần bắt đầu méo mó vì anh không thể tìm ra cách nào để bác bỏ luận điểm của Shirone.
Anh ấy không thể bịa ra những ý tưởng chưa từng tồn tại.
“Chà, đó là trong một thế giới lý tưởng, nhưng thực tế thì khác. Nó không thay đổi được sự thật rằng một pháp sư không thể thắng một kiếm sĩ.”
Rai lạnh lùng quay người và rời khỏi thư viện. Rian đã rất vất vả để kìm nén tiếng cười của mình.
'Thực tế thì khác á? Thế thôi á? Ôi, anh ta sặc mùi ngu ngốc. Đi ra khỏi đây. Nhanh lên, cút đi!’
Sau đó, khi cánh cửa đóng lại, cậu nắm lấy Shirone và phá lên cười.
“HAHAHAHA! Shirone, đỉnh thật đấy! Tôi chưa bao giờ thấy anh trai mình có vẻ mặt như vậy đâu!”
Trong khi bị Rian kéo lê xung quanh, đôi mắt của Shirone đang nhìn chằm chằm vào nơi Rai đã đi qua.
‘Kiếm sĩ với Ma Pháp sư!’
Có thể thực tế đã khác, như Rai đã nói, nhưng Shirone tin rằng cậu đã đúng.
Cậu ấy tin rằng tư duy của một pháp sư khám phá ranh giới của tri thức không do dự, bất chấp thực tế là điểm yếu mà cậu có thể bộc lộ, sẽ chiến thắng một kiếm sĩ.
Ý chí lạnh lùng đó là lý do cho sự tồn tại của trí thông minh trên thế giới này.
Đại Thư Phòng lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy ớn gáy.
Chiếc giá sách từng chứa đầy kiến thức giờ trống rỗng. Ngọn đèn dạ quang từng thắp sáng bên trong giờ cũng đã tắt.
Chỉ một tia nắng duy nhất từ cửa sổ tầng 4 chiếu vào Shirone.
Dưới ánh nắng, Shirone lật từng trang sách.
Hết trang này đến trang khác… Cho đến cuối cùng… cậu đọc hết trang cuối cùng và đóng cuốn sách lại.
Shirone nhẹ nhàng vuốt ve tấm bìa.
Không khó để lật hết một cuốn sách.
Nhưng lật trang cuối cùng trong một biển sách á? Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm được.
850 cuốn sách lịch sử.
Shirone đã đọc tất cả sách lịch sử trong Đại Thư Phòng.
'Xong rồi... Đây là Cốt lõi Tri thức của mình.'
Nó thật ấm áp.
Cậu cảm thấy ánh sáng lấp đầy trái tim mình.
Mặc dù là con của một thợ săn, giờ đây cậu có thể tự tin nói rằng mình biết gần như mọi thứ về thế giới!
‘Một năm sáu tháng!’
Mặc dù khởi đầu có chút chậm chạp, nhưng sau khi đọc và đọc miệt mài, Shirone bắt đầu tăng tốc lên, và một khi đã làm được điều đó, cậu ấy sẽ không bao giờ chậm lại nữa. Cậu ấy nhanh đến mức hoàn thành công việc trước thời hạn sáu tháng!
Bây giờ, Shirone có thể trở về nhà bất cứ lúc nào và không có lý do gì để cuộc sống của gia đình cậu ấy gặp nguy hiểm.
'Cứ như là mơ vậy!'
Tâm trí cậu tràn ngập vô số điều mà cậu đã trải qua trong một năm rưỡi vừa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook