Chương 11

 

“Này, Shirone! Chẳng phải cậu bảo là xong việc rồi sao? Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"

 

Khi mở cửa, Rian vừa quạt tay vừa ho sặc sụa vì bụi.

 

Shirone chỉ mỉm cười.

 

“Biểu cảm đó là sao? Có chuyện gì hay không?”

 

“Rian, cho tôi tham quan nhà cậu đi.”

 

"Hả? Gì cơ?"

 

Đôi mắt của Rian mở to vì sốc.

 

Cậu ấy muốn vào nhà của mình. Biết Shirone là người thế nào nên Rian chắc chắn rằng cậu ta không đùa.

 

Ngay lúc đó, Rian thấy một cuốn sách nằm cạnh Shirone.

 

“Cậu… xong rồi phải không?”

 

“Ừ, chẳng còn gì để tôi đọc cả. Chí ít là không phải trong thư viện này.”

 

Không còn gì để đọc nữa.

 

Ngay cả Rian, người không đọc sách, cũng hiểu điều đó nghe ngầu thế nào.

 

'Có thật không?'

 

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ dường như chỉ dành cho khoảnh khắc này.

 

“Hahaha! Thật đó hả? Cậu đúng là kiệt tác của nhân loại đấy, anh bạn!”

 

Rian chúc mừng Shirone như thể chia sẻ thành tích của bạn mình.

 

Mặc dù vậy, cậu ấy đã làm điều đó theo cách của một kiếm sĩ hiếu chiến, thế nên mắt của Shirone quay mòng mòng.

 

“A! Chóng mặt quá!”

 

Ngay cả sau khi đẩy cậu ra, Rian vẫn ngắm Shirone quay vòng tròn như vậy.

 

'Đúng là một chàng trai tuyệt vời!'

 

Rian cảm thấy mình cuối cùng đã hiểu Shirone.

 

Biết Shirone là ai và bất chấp xuất thân và địa vị của anh ta, Rian chỉ cảm thấy biết ơn.

 

‘Thành thật mà nói, mình sẽ rất khó chịu nếu cậu ấy đối xử với mình như con trai của Hầu tước.’

 

Rian đồng ý ngay tắp lự.

 

"Tốt! Nếu muốn thì cậu luôn được chào đón! Gia đình tôi cũng không có ai ở nhà hết!”

 

Điều đó không thực sự quan trọng với anh ấy, nhưng với Shirone thì tốt hơn nhiều.

 

Sau khi đến dinh thự, Shirone bị choáng ngợp bởi quy mô của tòa nhà.

 

'Nó thực sự rất lớn.'

 

Cậu có thể đoán tại sao người xưa lại xây dựng những công trình lớn như vậy để tôn vinh hào quang của Chúa.

 

“Vào đi.”

 

Tuy nhiên, Rian, người sống trong ngôi nhà nói trên, đã dùng vai đẩy cánh cửa ra bởi cậu ta quá lười để mở cửa.

 

Shirone hỏi với vẻ khó chịu.

 

“Rian, nếu chúng ta bị bắt thì sao?”

 

“Cậu lo lắng gì chứ? Dù sao thì việc di dời thư viện cũng đã xong nên cậu không bị ràng buộc bởi hợp đồng nữa. Với cả gia đình tôi đến tối mới có người về. Được rồi, được rồi, đi thôi nào.”

 

Khi họ đi lên tầng hai, ánh mắt của Shirone được chào đón bởi vô số căn phòng nằm rải rác trên hành lang.

 

Khi họ đến gần cuối hành lang, Shirone nhìn thấy căn phòng của gia đình.

 

Tuy không có trang trí đặc biệt như gia huy nhưng bên trong lại có màu hồng.

 

Thay vì kiếm và khiên, căn phòng này trưng bày đàn piano và một vài nhạc cụ không xác định khác.

 

Nhìn cách bài trí, Shirone đoán đây là phòng của cô con gái lớn.

 

Số lượng phòng rất nhiều nên sẽ có nhiều lựa chọn, nhưng Rian đã quyết định chọn phòng cuối cùng.

 

Shirone cảm thấy như mình đã nhìn thấy một khía cạnh của sự xa lánh mà Rian phải chịu mặc dù là một phần của gia đình.

 

“Chà, đây rồi. Đây là phòng của tôi."

 

Rian là một người đam mê kiếm thuật nên phòng cậu có những thanh kiếm gỗ được chất đống trong đó và cả những cuốn sách liên quan đến kiếm thuật nữa.

 

Tuy nhiên, không có cuốn sách nào về chuyên môn. Hầu hết chúng là tiểu thuyết về thần thoại.

 

‘Mình muốn đến đây ít nhất một lần!’

 

Shirone nghĩ vậy bởi cậu coi Rian là bạn.

 

Mỗi căn phòng đại diện cho tính cách của một người. Và câu nói đó không sai.

 

'Cậu ấy thực sự không có hứng thú với việc trang trí chút nào!'

 

Đối với Rian, người luôn dính đầy bụi bặm, căn phòng này khá vô dụng trừ khi muốn ngủ.

 

Hai người tán gẫu vì họ không có gì để làm. Nhưng khi điều đó cũng trở nên nhàm chán, họ chơi một ván bài.

 

Trận đấu kết thúc chỉ sau 30 phút.

 

Rian thất bại thảm hại..

 

Shirone vừa xào phỉnh* vừa hỏi.

 

TL/N: Phỉnh* là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài để chơi trò may rủi. Nó có hình dạng như đồng tiền nhưng dày hơn, dùng để đặt cược.

 

"Một ván nữa không?"

 

"Thôi không chơi nữa đâu! Chết tiệt. Đó là một ván bài dựa vào may rủi thôi mà. Cá là do tôi xui thôi.”

 

Shirone lại vừa nói vừa xếp lại phỉnh.

 

“Cậu có thói quen chuyển các quân bài ra ngoài khi quân Át xuất hiện. Và thời gian cậu đặt cược khác nhau tùy vào việc cậu có một đôi hay không. Tôi đoán là vì khi cậu có một đôi, cậu sẽ dành thời gian để nghĩ ra chiến lược, nhưng khi cậu không có đôi nào, cậu sẽ bỏ cuộc. Nhưng nếu có sự khác biệt về thời gian, nó sẽ là điểm nổi bật. Chỉ cần biết hai điều đó là tôi có xác suất chiến thắng cao hơn rồi.”

 

Rian trưng ra vẻ mặt trống rỗng như thể bị lừa.

 

“Thế quái nào cậu lại nhìn ra mấy điều đó vậy?”

 

“Việc quan sát thường đạt được mục đích của nó khi cậu không ám ảnh và ép bản thân quan sát. Nếu cố gắng quan sát nhiều thứ cùng một lúc, cậu sẽ không bao giờ tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm. Chỉ cần đánh giá cao và thừa nhận tổng thể là được. Chỉ khi đó, một cái gì đó sẽ trở nên nổi bật.”

 

Rian chống cằm.

 

“Đừng bị ám ảnh bởi những gì bạn đang cố gắng đạt được à? Có lẽ điều này sẽ giúp tôi tìm thấy Giản Đồ của riêng mình nhỉ.”

 

"Có thể lắm. Tôi đã nghĩ ra điều đó khi cố gắng tìm hiểu Linh Vực của mình đấy.”

 

“Hừm. Để không bị ám ảnh…”

 

Rian nhắc lại lời của Shirone.

 

Đầu óc cậu thấy khó chịu. Cậu cảm thấy như mình đang ở gần một thứ gì đó, nhưng những ý nghĩ cứ lảng tránh Rian.

 

Cậu cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, có lẽ vì đây là lần đầu tiên nghĩ về một điều gì đó sâu sắc sau một khoảng thời gian dài.

 

"Sao cũng được."

 

Rian nằm ngửa ra.

 

“Tôi không có việc gì để làm cả nên để tôi ngủ một chút đi. Tôi rất mệt vì sáng nay phải chạy 100 vòng rồi.”

 

“Vậy thì ngủ một giấc đi. Tôi sẽ đọc một cuốn sách vậy.”

 

"Rồi rồi."

 

Rian chìm vào giấc ngủ ngay khi nhắm mắt lại.

 

Shirone mỉm cười khi thấy người bạn của mình nằm xuống một cách thoải mái, sau đó lôi ra một cuốn tiểu thuyết.

 

‘Cuộc Chiến Đẫm Máu Với Xà Vương!’

 

Một năm rưỡi qua Shirone chỉ đọc sách lịch sử, cậu ấy không biết bao lâu rồi mới đọc một truyện phiêu lưu.

 

Mặt khác, có vẻ như Rian thích thứ gì đó khá khác với Shirone. Những câu chính đã được gạch chân.

 

- Điểm yếu của Xà Vương là cái đầu.

 

“Hahaha.”

 

Họ không làm được gì nhiều, nhưng Shirone rất vui khi được ở nhà bạn mình lần đầu tiên trong đời.

 

Cứ như vậy một giờ trôi qua.

 

Rian vẫn chưa dậy, Shirone đóng sách lại và sắp xếp lại căn phòng.

 

'Cậu ấy nói gia đình anh ấy sẽ trở lại vào buổi tối.'

 

'Khi mặt trời lặn, bên trong biệt thự sẽ náo nhiệt lắm đây.'

 

Shirone nghĩ tốt nhất là nên rời đi ngay bây giờ.

 

Khi đang đi dọc hành lang, Shirone nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ một căn phòng.

 

Đối với cậu, một người lớn lên ở núi rừng, thứ âm nhạc chứa đầy cảm hứng của nhạc sĩ là thứ đã lay động trái tim cậu, mạnh hơn cả sấm sét.

 

'Tuyệt thật!'

 

Shirone đi theo âm thanh như say rượu, và dừng lại trước phòng của chị gái Rian.

 

Một người phụ nữ với mái tóc xanh bồng bềnh như sóng biển đang chơi piano.

 

Đó thực sự là một thanh âm trời ban.

 

Tuy không phải là người trẻ nhất nhưng cô ấy là một người phụ nữ tài năng, cô đã trở thành một nhạc công hoàng gia ở tuổi 19, vì vậy nói có tài không thôi là chưa đủ.

 

Sự hài hòa âm điệu tích lũy dần dần và những biến thể pha trộn bên trong.

 

Ý thức của Shirone nghe theo đầu ngón tay của Reina giống như một con rối bị mắc kẹt trong một giai điệu.

 

Khi màn biểu diễn kết thúc, Shirone mới nhận ra mình đang ở đâu.

 

Có lẽ cơn lốc tình cảm đã diễn ra quá lâu khi Reina tìm thấy Shirone. Cô mỉm cười và vẫy tay với cậu.

 

“Xin chào, cậu thấy sao? Bản piano sonata của tôi ấy?”

 

Thế nào ư?

 

Cậu chỉ tìm hiểu thông tin về âm nhạc qua sách vở, nhưng những gì cậu mới nghe bằng tai lại vượt xa những gì tưởng tượng.

 

“Uh, nó…”

 

Cậu không dám nói ra suy nghĩ của mình.

 

Reina vỗ vào ghế piano và nói.

 

“Cậu có thể đến đây và xem một chút. Tôi chưa bao giờ cậu ở đây bao giờ. Cậu là người làm mới à?”

 

"Vâng. Tôi phụ trách việc sắp xếp trong thư viện. Tôi làm việc được hơn một năm rồi.”

 

“À! Ra đó là cậu. Tôi từng nghe về cậu vài lần rồi. Cậu thông minh lắm. Công việc phân loại này không phải ai cũng làm được đâu.”

 

Có lẽ đó là vì cô ấy học chuyên ngành nghệ thuật, nhưng Reina không có thực quyền gì, thay vào đó, Shirone cảm thấy sự quyết đoán trong cách cô ấy nói.

 

Shirone lúng túng bước vào phòng, do dự một lúc và chỉ vào tờ giấy nhạc.

 

“Đây được gọi là bản nhạc, phải không?”

 

“Ừm, nó có tên là ‘Trong màn đêm', là chương thứ ba của bản sonata dành cho piano do Schreiman sáng tác. Cậu đã bao giờ chơi piano chưa?”

 

"Chưa..."

 

"Có thật không? Rồi, ngồi thế này. Tôi sẽ dạy cậu. Nó không phải là một bài khó đâu.”

 

Shirone lo lắng vì còn đang trì hoãn công việc trong khi đang đánh liều mạng dưới cái tên Ogent.

 

Đặc biệt, cậu càng lo lắng hơn khi nghe Rian kể rằng chị gái mình là một mụ phù thủy độc ác.

 

“Không sao đâu. Không ai sẽ quở trách cậu đâu, tôi cho phép mà.”

 

Shirone cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, ngồi xuống trước cây đàn piano.

 

“Bây giờ, từ đây, Đồ, Rê, Mi…”

 

Sau khi nghe những điều cơ bản nhất, Shirone nhấn hợp âm đầu tiên, chú ý đến ngón tay của cô ấy.

 

Baam.

 

Những âm thanh gợn sóng xuyên qua trái tim.

 

Sự căng thẳng dần tan biến, Shirone tiếp tục bằng cách kết nối âm thanh bằng hợp âm thứ hai.

 

Lông mày của Reina nhướng lên.

 

"Ồ! Cậu hiểu nhanh đấy chứ! Đây là lần đầu tiên cậu chơi, nhưng khả năng đọc nhạc của cậu thực sự rất tốt.”

 

Chơi bản nhạc mới lần đầu tiên được gọi là đọc nhạc.

 

Trong thể thao thì khả năng quan trọng hơn cảm xúc. Nhạc cũng vậy, nghĩ càng nhanh thì càng tốt.

 

Lời khen của Reina khiến cậu cảm thấy dễ chịu, nhưng cậu không thể mỉm cười khi nhìn vào mắt cô.

 

Shirone, người đang nhìn chằm chằm vào những phím đàn, bỗng dưng ngẩng đầu lên khi chợt nghĩ ra điều gì đó.

 

"Tôi xin lỗi nhưng…"

 

"Ừ?"

 

"Cô có thể chơi nó lại một lần nữa không?"

 

Ngay cả trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ, Reina đã phát hiện ra khí chất độc đáo mà Shirone có.

 

‘Đúng là một người năng động!’

 

Một người hầu bình thường của gia đình sẽ dành thời gian của họ để cầu xin chủ nhân của họ, nhưng Reina thấy rằng Shirone không như vậy.

 

Reina sẵn lòng đồng ý.

 

"Được chứ."

 

Nói các nghệ sĩ bị ám ảnh bởi tài năng là sai. Đây chỉ là những từ được tạo ra bởi các nghệ sĩ giả mạo.

 

“Vậy thì lần này tôi sẽ chơi đàng hoàng hơn nhé.”

 

Điều mà các nghệ sĩ yêu thích nhất là niềm đam mê.

 

Reina chơi lại bản ‘Trong màn đêm’.

 

Ngay cả với một người không chuyên như Shirone cũng có thể nói rằng đó là một màn trình diễn phi thường khác hẳn với lần đầu tiên.

 

'Là Giản Đồ.'

 

Hệ thần kinh của cô ấy… Nó nhạy cảm gấp đô người bình thường. Shirone nghĩ cô ấy rất hiểu cơ thể mình.

 

Sau màn trình diễn của mình, Reina trông có vẻ hài lòng.

 

Mặt khác, Shirone chìm đắm trong suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả khi bản nhạc đã kết thúc.

 

“Tôi có thể thử lại không?”

 

“Hửm? Ừ chắc chắn rồi."

 

“Sẽ hơi khó nghe chút nhưng mong cô lượng thứ.”

 

“Ha ha, tất nhiên rồi. Ai cũng có lần đầu mà.”

 

Shirone nhẹ nhàng giơ tay lên phím đàn.

 

Khi thấy tư thế của mình đã có thể chấp nhận được, Shirone nhanh chóng bắt đầu.

 

Reina, người đang chuẩn bị tinh thần để lắng nghe thứ âm nhạc lạ lùng này, nở một nụ cười ngượng nghịu.

 

Tuy nhiên, khi Shirone đang chơi giữa chừng, cô ấy nhận ra một điều.

 

‘Người này là ai? Cậu ấy đang cố làm cái quái gì vậy?”

 

Tất cả các nốt đều sai. Hoàn toàn sai. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là…

 

Tất cả các nốt đều giống nhau.

 

Nó có thể không được gọi là âm nhạc, nhưng nó dường như truyền đạt cảm xúc của Shirone.

 

'Dù cậu ấy đang chơi gì thì nó không giống như một màn trình diễn...'

 

Reina đã đúng. Shirone không cố để biểu diễn, thay vào đó, cậu ấy đang trong quá trình tìm hiểu sâu hơn để hiểu việc chơi một nhạc cụ.

 

'Một chút nữa!'

 

Shirone tập trung hơn nữa.

 

Hãy xem toàn bộ bản nhạc, phân tích nó bằng đầu của bạn và ra lệnh cho mười ngón tay.

 

Ngay cả khi đang chìm trong biển nốt nhạc khác nhau, cảm giác vẫn trở nên rõ ràng hơn.

 

'Nữa, nữa. Cần phải đến gần hơn nữa.’

 

Khi sự tập trung của cậu tăng cao, Linh Vực mở ra.

 

'Sắp tới rồi.'

 

Reina nuốt nước bọt.

 

Những hợp âm dễ chịu hòa lẫn giữa sự bất hòa nghiệt ngã.

 

Đùng đùng đùng đùng!

 

Vào thời điểm bản nhạc và màn trình diễn lên đến đỉnh điểm, có một cảm giác hồi hộp khiến cơ thể Reina bị sốc đến tận cùng.

 

Shirone bắt đầu một điệu nhạc đích thực.

 

'Đây rồi!'

 

Giơ cả hai tay lên, Shirone đánh quãng 5 hoàn hảo và sau đó nhấn vào quãng 1 với mức độ đam mê cao nhất…

 

RẦM!!

 

Bản hòa âm bắt đầu từ 4 phút trước đã thu gọn thành bảy nốt nhạc, lan tỏa dư vị vô tận.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương