Chương 8

 

Ngày hôm sau.

 

Shirone mang khuôn mặt mệt mỏi đến thư viện làm việc. Cậu ấy không thể chợp mắt nổi vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

 

Do có quá nhiều thứ phải suy nghĩ nên cậu không thể đẩy nhanh tiến độ công việc.

 

‘Bình tĩnh lại nào.’

 

Sau khi đấu tranh tinh thần, Shirone cuối cùng đã có thể lấy lại bình tĩnh.

 

‘Mình sẽ không chết ngay bây giờ đâu. Vẫn còn một tháng. Chắc sẽ tìm ra điều gì đó thôi.’

 

Trước hết, kiểm tra lý lịch đã nào.

 

Theo thông tin cậu thu thập được, Hầu tước Bischoff có ba người con trai và một người con gái.

 

Người con trai cả là một kiếm sĩ Cấp 6 được công nhận. Người con trai thứ cũng là một kiếm sĩ thiên tài tiếp bước anh trai mình.

 

Cô con gái lớn cũng có tài, nhưng cô ấy chọn âm nhạc và đang làm nghệ sĩ dương cầm của hoàng gia.

 

Và sau khi hiểu ra tất cả những điều đó, cậu nhận ra Rian là người duy nhất không có gì nổi bật.

 

Hầu tước thậm chí còn mời một giáo viên riêng để kèm cặp, nhưng các báo cáo đều cho thấy cậu ta không có tài năng.

 

“Haah, lẽ ra mình không nên làm thế. Lẽ ra phải chịu hết các trận đòn của cậu ta mới phải.”

 

Đương nhiên là Rian, người đã bị đem đi so sánh với anh trai mình suốt cho đến giờ, tức giận vì Lôi Công của Shirone.

 

Không phải quý tộc nào sinh ra cũng xuất sắc.

 

"Giờ thì sao đây? Mình tiêu rồi.”

 

Shirone ngây người nhìn thanh kiếm thật bị bỏ quên dưới bàn.

 

“Mình không có thời gian cho việc này.”

 

Shirone bật dậy và đi thẳng vào phòng làm việc.

 

‘Cho dù có chiến đấu hay không, tốt hơn hết là nên chuẩn bị sẵn sàng!’

 

Vì sống ở vùng núi nên Shirone tự tin vào sức chịu đựng và thể trạng của mình, vì vậy nếu học cách tự vệ, ít nhất cậu ấy sẽ có thể cứu được mạng sống của mình.

 

Sau khi tạm gác những cuốn sách lịch sử sang một bên, cậu ấy đã thu gom tất cả những cuốn sách liên quan đến kiếm thuật.

 

Ngoài những cuốn sách lý thuyết như Sách giáo khoa về Kiếm thì có cả những cuốn sách triết học như Kiếm là gì?Chỉ có con người mới sợ kiếm.

 

Cậu thấy cả những cuốn sách thực hành như Thắng đòn bịp bợmKẻ mạnh ắt sống sót.

 

Shirone mở một cuốn sách có tiêu đề đơn giản là Kiếm thuật.

 

Đó là một cuốn sách chứa đựng lịch sử kiếm thuật cũng như kiến thức tổng thể về nó.

 

Nó cũng là một cuốn sách thú vị trong mắt của pháp sư đầy tham vọng Shirone.

 

Nếu các pháp sư có Linh Khu, thì các kiếm sĩ có một thứ gọi là Giản Đồ.

 

Giản Đồ vừa là một cơ thể tưởng tượng vừa là sơ đồ của cơ thể con người.

 

Mỗi con người đều có hình ảnh về cơ thể của riêng mình và Giản Đồ là một hiện thân cực đoan của nó.

 

Những người thành thục Giản Đồ sẽ nói rằng họ có thể hiểu đầy đủ về cơ thể của mình và tham gia vào cách các tế bào di chuyển cũng như cách các dây thần kinh gửi tín hiệu.

 

Shirone đặt cuốn sách xuống và đập đầu gối.

 

“Nó gần giống với Linh Khu.”

 

Một pháp sư sẽ xóa bỏ sự tồn tại của họ và hòa nhập với thế giới, nhưng một kiếm sĩ thì làm điều ngược lại và đi sâu hơn vào chính họ.

 

Shirone thử Giản Đồ.

 

Cảm thấy một bản thân giả tưởng trong khi vẫn duy trì các giác quan ngay trước khi bước vào Linh Khu.

 

‘Quả nhiên, nó vẫn chưa quá khó.’

 

Tuy nhiên, cơ thể giả tưởng tối đen như mực và không thể cảm nhận được gì hết.

 

'Nếu gỡ bỏ bức màn đen tối này, nó sẽ trở thành Giản Đồ. Nó thực sự rất đáng kinh ngạc.’

 

Shirone lại nhặt cuốn sách lên.

 

Người ta viết rằng phương pháp làm chủ Giản Đồ của mỗi gia tộc rất khác nhau và việc ưu tiên các phần cụ thể để củng cố nó phụ thuộc vào phương pháp.

 

Có những gia đình tiến vào Giản Đồ chỉ để phát triển trí óc, nhưng cũng có những gia đình cố đẩy cơ thể họ đến giới hạn.

 

Một số gia đình tập trung vào sức mạnh cơ bắp, tốc độ và một số sử dụng Giản Đồ để tăng cường hệ thần kinh.

 

'Nghĩ kĩ thì…'

 

Shirone nhớ lại cô gái tóc đỏ trong con hẻm ba năm trước.

 

Lúc đó tình hình rất náo nhiệt, nhưng khi ở nhà nghĩ lại, hành động của cô ấy không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được.

 

'Cô ấy đã mở được Giản đồ. Mà chỉ trạc tuổi mình… Thật là một tài năng tuyệt vời.’

 

Shirone đóng cuốn sách lại và trầm ngâm.

 

Dù sao thì Rian cũng không thể thành thạo Giản Đồ, nhưng Shirone muốn thử làm như vậy, dù có rào cản hay không.

 

'Giản Đồ không hẳn là kiếm thuật. Cũng giống như việc Linh Khu không hẳn là phép thuật.’

 

Đối với pháp sư thì kiến thức là điều quan trọng, còn với kiếm sĩ thì một cơ thể khỏe mạnh là điều cần thiết.

 

'Nếu cơ thể của một người không được bổ trợ, vùng gia cố sẽ vô cùng hẹp. Mình đã có Linh Khu rồi, vì vậy sẽ nhanh hơn nếu tìm ra giải pháp cho kiếm thuật hơn là cố gắng dung hòa hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!’

 

Đó là một chiến lược để học một số tuyệt chiêu kiếm thuật hữu ích bằng việc lấy Linh Khu làm cơ sở.

 

"Tốt rồi."

 

Shirone mở sách giáo khoa kiếm thuật dành cho người mới bắt đầu.

 

Biết rằng mạng sống của mình đang bị đe dọa, sự tập trung của Shirone đang ở mức cao nhất từ trước đến nay mặc dù phải đột ngột học kiếm thuật, môn học mà trước đây cậu không mấy hứng thú.

 

 

“ARGH! ARGH!”

 

Bụi bốc lên trong khu huấn luyện. Là do đôi chân của Rian.

 

Trái tim cậu sắp vỡ tung. Không hít được xíu oxy nào vào nên dịch trong dạ dày đang trào ngược lên.

 

“Hự! Ọe!”

 

Bữa trưa của cậu ấy đã được dọn ra, nhưng Rian không chùn bước và tiếp tục chạy.

 

“100 vòng! Qua!"

 

Kiếm sĩ Kite hét lên. Rian hôm nay trông thật khác, và với tư cách là người hướng dẫn của cậu, Kite không thể tự hào hơn được nữa.

 

“Kỷ lục mới! Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cậu? Tại sao bây giờ mới chịu luyện tập thế?”

 

"Chết tiệt! Đây mà là luyện tập ấy hả?”

 

“Mới nói gì đó, thằng nhãi?”

 

Kite nhìn cậu bằng ánh mắt híp lại.

 

Đây là lần đầu tiên Kite khen Rian, nhưng thói cũ thì khó bỏ. Tất cả những gì Rian làm vẫn chỉ là phàn nàn và càu nhàu.

 

Nhưng tiếng rên rỉ hôm nay đã khác.

 

“Ta vẫn đang đứng vững đấy thôi! Có gì khó hơn không?”

 

"Ồ hố?"

 

Kite khá bất ngờ.

 

‘Đã lâu rồi cậu ấy mới tỏ ra sốt sắng như vậy.’

 

Đây là lần đầu tiên sau hai năm kể từ khi ông quỳ gối trước thiên tài Rai Ogent.

 

"Này. Có chuyện gì đó đã xảy ra phải không?”

 

Rian ngẩng đầu, hai tay chống vào đầu gối, mồ hôi nhễ nhại.

 

“...Không có chuyện gì đâu.”

 

Kite không tin lời cậu ta.

 

Với đôi mắt của người học trò đang nhìn chằm chằm về phía trước một cách đáng sợ như vậy, Kite biết chắc chắn có điều gì đó đang khiến cậu bận tâm.

 

‘Lại là Rai à?’

 

Cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, người duy nhất có thể khiến Rian trở nên như vậy là người con trai thứ hai của gia đình.

 

Rai lại hoàn thành một cái gì đó nữa chăng? Nhưng cái gì mới được? Chẳng phải Rai đã mở khóa được Giản Đồ của cậu ấy rồi sao?

 

Không quan trọng lắm. Đệ tử của ông là Rian, không phải Rai. Và hiện tại, cậu ta đang gồng hết sức, cho phép ông ta vắt kiệt sức của Rian.

 

"Tốt! Hôm nay chăm chỉ vào nhé! Cậu có chết thì ta muốn cậu biết rằng ta sẽ không chịu trách nhiệm về điều đó đâu!”

 

“Chiến thôi!”

 

 

Rian vung thanh sắt nặng gấp đôi thanh trường kiếm.

 

Không có giới hạn về số lần phải vung, bởi nếu không thể nhìn ra Giản Đồ bằng cái nhìn sâu sắc của mình, thì cách duy nhất là đẩy cơ thể đến giới hạn của nó.

 

“Hộc! Hộc! Hộc!”

 

Kite nhìn học trò của mình liên tục chém dọc mà mãn nguyện.

 

Nhưng không lâu sau, vẻ mặt ông đanh lại.

 

Cuối cùng ông ấy cũng nhận ra và chạy về phía Rian với đôi mắt mở to.

 

"Cậu điên rồi! Dừng lại đi! Cậu sẽ khiến cơ bắp của mình nổ tung đấy!”

 

“Chúng vẫn chưa nổ mà!”

 

Kite dừng lại.

 

Nước mắt Rian tuôn rơi, cậu nghiến răng và tiếp tục vung thanh sắt.

 

"Chết tiệt! Tại sao cơ bắp của ta không nổ tung! Tại sao ta không thể bẻ gãy tay mình chứ? Ta có thể làm nhiều hơn nữa! Đây không phải là kết thúc! Ta vẫn chưa xong đâu!”

 

Nước mắt Kite trào ra.

 

Ông ấy là một giáo viên, nhưng cũng buồn như học trò của mình.

 

'Tại sao lại không được nhỉ? Cậu ấy đã đẩy cơ thể của mình đến giới hạn rồi… Vậy tại sao vẫn không thể mở Giản đồ?’

 

Kite lau đi những giọt nước mắt bằng cánh tay to lớn của mình.

 

Nhưng đó không phải vấn đề. Điều gì sẽ xảy ra với Rian nếu ngay cả giáo viên cũng nghi ngờ cậu ấy chứ?

 

Kite chặn thanh sắt của Rian lại.

 

Lần này, Rian không phản đối và ngừng di chuyển vì thầy giáo đã ngăn cậu lại bằng chính bàn tay của mình.

 

“Rian, thế là đủ rồi. Hôm nay đến đây thôi."

 

Sự điên cuồng của Rian biến mất nhờ giọng nói ấm áp đó, cùng với đó, cánh tay cậu buông ra, và thậm chí không biết rằng thanh sắt đã rơi xuống đất từ lúc nào. Rian cúi đầu đáp lại.

 

"Được rồi ạ. Cảm ơn thầy."

 

Kite quấn một chiếc khăn lạnh quanh vai Rian. Thấy xương không bị hư hại, ông ngạc nhiên về độ cứng cáp của xương Rian.

 

Ngồi trên ngọn đồi trong sân tập, Rian đang nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía xa với ánh mắt dữ dội.

 

"Cậu đang nghĩ gì thế?"

 

“Rằng cánh tay của tôi đang giết chết tôi.”

 

Có một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của Kite.

 

“Rian, ta chưa bao giờ viết về tài năng của cậu trong một báo cáo nhỉ.”

 

"Chậc, ta có khiến đâu?"

 

“Nhưng ta nghĩ cậu có tài. Đạt được điều gì đó nhanh chóng không phải là dấu hiệu duy nhất của tài năng. Vươn tới những điều không thể đạt được cũng là một loại tài năng.”

 

“Không cần phải an ủi ta. Chỉ có những lời đó là ngọt ngào thôi. Thẳng thắn mà nói, ta cố gắng như vậy bởi vì ta không có tài năng.”

 

“Có thật không vậy? Một thiên tài biết rằng họ là một thiên tài, vì vậy họ nhận thức rõ ràng về những gì họ có thể làm. Cậu đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?"

 

“Chà, ta biết những gì ta không thể làm.”

 

"Đúng. Đó là lý do tại sao cậu không phải là một thiên tài.”

 

Rian quay lại nhìn Kite với vẻ giễu cợt.

 

Ông đang đổ thêm dầu vào lửa. Ông là một người thầy khiến cả cánh tay và trái tim cậu đau đớn.

 

“Dừng lại đi. Ta biết thừa điều đó rồi.”

 

Nhìn cậu học trò phụng phịu, Kite mỉm cười.

 

“Nhưng Rian, cậu có biết một thiên tài sợ điều gì không? Họ sợ nỗ lực. Thiên tài chăm chỉ, nhưng mức độ nỗ lực của họ khác với người bình thường. Họ có thể trải qua những thất bại và đau đớn, nhưng không nghi ngờ gì vì họ chỉ làm những gì bản thân họ có thể làm thôi. Vì vậy, nỗ lực là một vũ khí mạnh mẽ cho những người không phải là thiên tài. Cậu đang cố gắng vì cậu không tài năng ư? Đừng nghĩ như thế. Nếu tài năng đảm bảo cho cậu điều gì đó thì nỗ lực có thể mang lại cho cậu điều mà tài năng không thể. Và thứ đó là ý chí.”

 

Kite nắm lấy vai Rian và siết chặt.

 

“Cậu có ý chí thách thức những thứ gần như không thể vượt qua. Ý chí đó là điều không phải ai cũng có được. Nói một cách đơn giản, sức mạnh ý chí là kẻ thù của một thiên tài.”

 

Rian thích điều đó. Nếu mấy lời đó chỉ là an ủi suông thì không có tác dụng với Rian.

 

Đúng, cậu không có tài năng, cậu biết rằng bản thân không được sinh ra trên con đường dẫn đến thành công, nhưng Rian có thể tự mình mở ra nó.

 

‘Chắc chắn ta sẽ thắng.’

 

Cậu ấy quyết tâm dồn hết những gì mình có vào việc tập luyện.

 

 

Shirone biết rõ mình có thể làm gì và không thể làm gì.

 

Và do đó, cậu bắt đầu học kiếm thuật mà không do dự khi nhận ra khái niệm về Giản Đồ.

 

Chọn lọc và tập trung.

 

Tài năng đã tạo ra khoảng cách ngắn nhất đến đích thông qua hai điều này một cách hiệu quả.

 

Shirone bỏ tất cả các kỹ thuật linh tinh qua một bên và tìm hiểu những điều cơ bản của kiếm thuật.

 

 

Một tháng trôi qua.

 

Trong thời gian đó, Shirone chỉ luyện tập hai thứ: tám cách chém và tám cách chặn đòn.

 

'Đây là điều tốt nhất rồi!'

 

Shirone hài lòng với màn trình diễn của mình và hoàn thành tập luyện

 

Và cuối cùng, cậu ấy đã hỏi một câu hỏi cho thấy những gì đã học được trong tháng qua.

 

“Kiếm thuật là gì?”

 

Mặc dù đó là một môn thể thao được tạo ra với mục đích lấy đi mạng sống của người khác, nhưng nó cũng là một môn thể thao đòi hỏi trí thông minh cao để có thể sống sót.

 

Shirone nhắm thanh kiếm về phía trước.

 

Cậu học được từ những cuốn sách rằng kẻ thù có thể di chuyển theo mọi cách có thể tưởng tượng được, nhưng cậu biết đó không phải là sự thật.

 

‘Thanh kiếm chém mình là thật. Vì vậy, có tám điểm mình cần phải chặn!’

 

Cậu tự trả lời với trí tưởng tượng của mình.

 

Tám lưỡi kiếm áp đảo tám hàng phòng thủ có thể biến thành hàng trăm thứ khi chỉ cần thêm một bước.

 

“Hự!”

 

Không thể tính toán tất cả các cách mà một thanh kiếm có thể chuyển động.

 

'Mình không đếm số được. Cảm thấy như đó là một tổ hợp rồi.’

 

Giống như việc không thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng khi nhìn chằm chằm vào một cái cây, Shirone không chỉ cần tập trung vào các khía cạnh riêng lẻ của những gì cậu đã học được, mà còn phải xem xét chúng một cách tổng thể.

 

Đó là cái nhìn sâu sắc.

 

Nhưng nói thì dễ hơn làm.

 

Khi các mô hình khác nhau trải rộng như fractal*, cậu ấy tiếp tục tập trung vào một điểm cụ thể.

 

TL/N: Fractal (hay phân dạng) là một vật thể hình học thường có hình dạng gấp khúc trên mọi tỷ lệ phóng đại, và có thể được tách ra thành từng phần, mỗi phần trông giống như hình lớn tổng thể nhưng tỷ lệ phóng đại nhỏ hơn.

 

'Không làm được cũng không sao. Bây giờ phải quan sát đã. Bây giờ mình chỉ đang sửa lỗi thôi!’

 

Shirone hoàn toàn buông bỏ những suy nghĩ của mình tại thời điểm đó khi đi sâu vào tâm trí mình.

 

Sau đó, toàn bộ sự việc có thể nhìn thấy được và tất cả các khả năng bắt đầu xuất hiện cùng một lúc.

 

'Cái gì?'

 

Đôi mắt của Shirone tràn ngập sự kinh ngạc.

 

'Không có kết thúc.'

 

Thanh kiếm của cậu ấy và của Rian lấp đầy khung cảnh xung quanh.

 

Shirone đánh rơi thanh kiếm, loạng choạng lùi lại.

 

‘Haa.’

 

Kiếm cũng là vô hạn. Shirone nhìn thấy sự vô hạn trong thanh kiếm của họ.

 

‘Kiếm sĩ đã chọn con đường như này sao!’

 

Shirone đã chọn con đường pháp thuật vô hạn, có thể liên hệ kiếm thuật với điều đó khiến cậu ấy cảm thấy rất tốt.

 

‘Bố, mẹ, con xin lỗi. Có thể con sẽ không quay về được!’

 

Cậu không hề hối tiếc.

 

Và điều này cũng đúng với Rian.

 

Mặc dù tính mạng đang bị đe dọa, Shirone rất vui vì cậu ấy có thể nhìn thấy một khía cạnh tuyệt vời như vậy của thế giới.

 

Ding ding ding…

 

Chuông reng báo hiệu mười một giờ.

 

Rian, người muốn có những điều mình không thể có, đã làm hết sức có thể.

 

Cuộc đụng độ giữa hai chàng trai hoàn toàn trái ngược nhau giờ chỉ còn cách một giờ đồng hồ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương