Chapter 93


“Cái tình huống này là gì đây?!”

Khi quay lại Bạch Gia Trang, Bạch Nữ Liên cảm thấy vô cùng bực bội.

Không phải là vì họ huy động các tì nữ trau chuốt thật đẹp để tiếp khách quý. Cũng không phải vì Chân Võ đã từ chối một bàn tiệc đầy ắp thức ăn.

Để tiếp đãi khách quý Chân Võ, Trang chủ và tất cả các trưởng lão đã tụ họp lại.

Xoẹt Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt khi Bạch Tiêu thể hiện đao pháp.

Hắn đang thể hiện Loạn Phá Phong Đao – tuyệt kỹ được truyền lại cho huyết mạch trực hệ Bạch Gia ở một mức độ vô cùng điêu luyện.

Hình ảnh hắn cắt không khí mà không có lấy một tiếng động nào cho thấy hắn đã tập luyện chăm chỉ không bỏ sót lấy một ngày.

Nhưng vấn đề ở đây là mục tiêu mà hắn thi triển tuyệt kỹ đó.

Để thết đãi Chân Võ, Bạch Tiêu đã bắt 1 con hoẵng.

Hắn dùng Loạn Phá Phong Đao xẻ và thái thịt con hoẵng đó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Thật là một sự nhục nhã........”

Dù có là để thết đãi ân nhân có ân huệ với gia tộc đi chăng nữa thì đây vẫn là một hành động nhục nhã. Võ giả của một danh môn thế gia, cũng không phải là thợ xẻ thịt ở lò mổ, thế mà lại dùng đao pháp bí truyền của gia tộc như thế kia.

Và cả thứ khí tức tà ác kia trên người Bạch Tiêu là gì? Đó không phải là khí tức tinh thuần, tươi mát, chính trực như một cơn gió xuất hiện khi vận khí của Bạch Gia Trang.

Nó giống như là,..........khí tức thường thấy ở bọn Tà Phái.

Khuôn mặt của Bạch Nữ Liên bắt đầu đỏ bừng khi nàng cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang dâng trào của mình.

Đây chính là Bạch Gia Trang - nơi cha ta đã không chùn bước trước Thiên Vũ Minh của Thiên Tà Phái mà ra sức bảo vệ. Là một Bạch Gia Trang mà ta đã nhẫn nhịn trước vô số sự đàn áp và tấn công của Tà Phái để bảo vệ.

Loạn Phá Phong Đao cũng là loại võ công đại diện cho nghĩa khí của Bạch Gia Trang.

Thế nhưng giờ đây hắn lại dùng nó để xẻ thịt.

Cố gắng hết sức mình, xẻ thịt đến mồ hôi tuôn rơi.

Kít.

Lần này sẽ là nướng sao?

Hắn đặt món thịt nướng ngon lành trước mặt Chân Võ một cách nhã nhặn.

“Mời ngài, thưa ân công.”

“Ờ.”

Chân Võ bỏ miếng thịt vào miệng và cười, Bạch Tiêu nhìn Chân Võ với ánh mắt trìu mến và cười theo.

Thêm vào đó,

“Muội cũng ăn đi.”

“........”

Chiếc đĩa được đặt trước mặt Bạch Nữ Liên. Và trên đó là thịt.

Bạch Nữ Liên thắp một cặp bấc đèn rồi nhìn Bạch Tiêu chằm chằm.

Hắn trở về chỉ là để cho ta thấy cái bộ dạng này thôi ư? Hắn đã bỏ lại một thứ hành lý khổng lồ mang tên Bạch Gia Trang rồi biến mất, chỉ là để trưng ra cho ta bộ dạng này thôi sao?

Loảng xoảng!

“Tên rác rưởi khốn kiếp!”

Bạch Nữ Liên đã xóa sạch suy nghĩ thỉnh cầu Chân Võ giúp họ. Nàng ném hết đĩa xuống đất rồi hướng về phía Bạch Tiêu, trút hết cơn giận lên hắn.

“..........”

Bạch Tiêu đứng thần người ra, nhìn số thịt và đĩa rơi trên sàn.

Rồi hắn nhặt lên.

Nhìn thấy hình ảnh đó, tất cả mọi phẫn nộ của Bạch Nữ Liên đã hóa thành nước mắt.

“Dọn đi! Ai lại ăn thứ đó nữa chứ!”

Rốt cục nữ nhân ấy cũng không thể chịu được nữa, nàng bỏ vào hậu viện.

Chân Võ sững sờ nhìn theo nàng.

“Sao thế? Ngon mà.”

Đứng trên lập trường của Chân Võ thì hắn không thể hiểu được mối quan hệ của hai người kia.

“Ta không thể hiểu được. Cái loại hành động này.......”

“........?”

Chuyện gì cơ? Chuyện nướng thịt ăn á?

“Sử dụng đao pháp tựa như lòng tự tôn của gia tộc chỉ để xẻ thịt.”

“A, ta phải nói gì đây.”

Chân Võ bật cười.

Hóa ra là lòng tự tôn của bọn Chính Phái.

Cái đó thì có sao đâu chứ? Dù sao thì thứ được gọi là võ công cũng chỉ là để đánh nhau và khiến cho cuộc sống của con người trở nên đầy đủ hơn mà thôi.

“Chậc, chính vì vậy nên ngươi mới không biết thịt ngon đến mức nào.”

Chỉ cần sử dụng khi cần thiết là đủ rồi.

Trước lời nói của Chân Võ, Bạch Tiêu gật gật đầu.

“Vâng, đúng vậy. Chúng ta phải thay đổi. Những người đang duy trì thế lực vững chắc có thể giữ được truyền thống nhưng những người tái thiết thì phải thay đổi. Đôi khi chúng ta cũng phải thái thịt và mổ bụng cá. Khi cần thiết dù là việc gì đi nữa ta cũng phải làm, nhưng có vẻ như muội muội của ta vẫn chưa hiểu được điều đó.”

Sao có cảm giác như Bạch Tiêu đã quay về với dáng vẻ thực sự của hắn rồi nhỉ.

“Nhưng những người tái thiết thì phải thay đổi.” 

Ta cảm nhận được sự đau khổ sâu sắc trong lời nói của hắn và đương nhiên ta cũng cảm nhận được khát vọng thay đổi sâu sắc.

Nó chứa đựng cả sự thê thảm khi biết rằng quá trình đó sẽ bị chỉ trích bởi tất cả mọi người.

“Muốn uống một chén không?”

Chân Võ vừa cười vừa đẩy bình rượu sang phía Bạch Tiêu.

Bước chân ta không đi vội.

Ta sẽ ngồi đây cười nói và cạn chén với hắn như những người bằng hữu lâu năm.

 ***

“Vậy, chúng ta nên làm sao đây ạ?”

Các thủ lĩnh của Bá Lực Đường đang tập hợp lại một chỗ.

Lão Doanh Toản liếc một lượt rồi hỏi một cách thận trọng.

Đối tượng được hỏi không ai khác chính là Mộc Nhân Kiếm.

Hắn là một kẻ đột nhiên ở đâu xuất hiện. Lão Doanh Toản biết đó chỉ là một cái tên giả.

Tuy nhiên chuyện đó không quan trọng. Ở Võ Lâm này mấy kẻ dùng tên thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắn nói nếu cuộc chiến với Bạch Gia Trang xảy ra thì hắn sẽ giúp đỡ Bá Lực Đường.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Võ công của hắn đã được kiểm chứng.

Hắn rất mạnh. Mặc dù hắn tìm đến đây cùng với 5 thủ hạ nhưng một mình hắn đã hạ gục tất cả các trưởng lão của Bá Lực Đường.

Thứ hắn muốn chỉ có một.

Một thanh kiếm.

Chẳng phải Bạch Gia Trang là một đạo môn hay sao? Thế nhưng sao lại nói đến kiếm?

Mặc dù thấy khá là lạ nhưng vì hắn đã ngỏ lời giúp nên Bá Lực Đường không có lý do gì để từ chối. Hắn mang thanh kiếm đó đi hay không cũng chẳng sao.

Chính vì vậy nên Lão Doanh Toản mới gửi hôn thiếp đến khiêu khích Bạch Gia Trang. Chúng phải làm như vậy để Bạch Gia Trang tấn công trước, và có như thế thì chúng mới có cái cớ để bắt đầu cuộc chiến. Nhân cơ hội đó, chúng sẽ xóa sổ Bạch Gia Trang thông qua cuộc chiến này.

Tuy nhiên một kẻ phá đám lại xuất hiện. Là một cao thủ mạnh đến mức bọn chúng không thể làm được gì hết.

Vì vậy nên gà tên là Mộc Nhân Kiếm không biết có phải là không tự tin không nên cũng không dám bước ra.

Nhưng lòng tham đã nổi lên một lần thì khó có thể kiềm chế được. Chỉ cần nhắm mắt lại, sắc đẹp của Trang chủ Bạch Gia Trang lại hiện lên trong đầu Lão Doanh Toản.

“Bờ mông to tròn như mặt trăng ấy.........”

Lão Doanh Toản lau nước miếng.........Dù thế nào đi nữa thì nghĩ đến cái quyền lợi (?) khổng lồ trong tay của Bạch Gia Trang, hắn lại thấy sốt ruột không thể chịu đựng được.

Chẳng phải tên cao thủ đó nói rằng hắn là khách hay sao? Có nghĩa là hắn sẽ sớm rời đi. Ta phải đợi ư?

“Hãy tấn công Bạch Gia Trang.”

“.......Sao ạ?”

Lão Doanh Toản đang nghĩ ngợi, khi nghe Mộc Nhân Kiếm nói vậy, hắn tỏ ra rất ngạc nhiên.

“Ngài nói vậy là có ý gì?”

“Đêm nay hãy tấn công Bạch Gia Trang ở Quế Lâm.”

“Nhưng chúng ta không có lý do.”

“Lý do? Cái đó thì ngươi phải nghĩ đi chứ.”

Mắt của Lão Doanh Toản đảo qua đảo lại.

Chính Phái và Tà Phái rất khác nhau.

Nếu như tính theo số lượng võ giả thì Bá Lực Đường áp đảo hơn Bạch Gia Trang rất nhiều. Tuy nhiên số lượng bang phái quy mô nhỏ nằm dưới trướng của Bạch Gia Trang là hơn 10 bang phái. Nếu tất cả bọn chúng tập hợp lại thì lực lượng của Bá Lực Đường sẽ bị đẩy lùi.

Số bang phái quy mô nhỏ ấy rải đều trên 12 huyện. Và khác với Tà Phái – những kẻ hành động vì lợi ích thì bọn chúng hành động vì danh nghĩa. Vì vậy nên mối quan hệ liên minh của chúng được xây dựng rất bền chặt. Chính vì vậy nên Bá Lực Đường mới phải khiêu khích để cho Bạch Gia Trang phải tấn công trước.

Tất nhiên không phải là không có cách.

Trước tiên thì phải hạ Bạch Gia Trang và chia quyền lợi. Sau khi chiếm được phần lớn thì chia cho chúng phần còn lại và xoa dịu sự phản đối của chúng là được.

Vấn đề ở đây là phải lật đổ được Bạch Gia Trang trước khi bọn chúng liên kết lại.

Nếu trung tâm là Bạch Gia Trang biến mất thì bọn Chính Phái còn lại cũng khó mà liên kết với nhau được. Chính vì vậy nên lợi ích lúc nào cũng hơn danh nghĩa.

Nếu như bên cho bọn chúng thứ gọi là danh nghĩa đã sụp đổ thì sẽ chẳng có kẻ nào chê tiền nữa. Nếu Bạch Gia Trang bị xóa sổ thì bọn chúng nhất định sẽ không còn cách nào khác là phải chọn lợi ích.

Tuy nhiên tình hình có chút cấp bách. Tất cả những thỏa thuận trên đều là chuyện của sau này, sau khi Bạch Gia Trang bị sụp đổ.

Ta phải xóa sổ chúng trong một đêm trước khi chúng kịp gọi chi viện từ bên ngoài.

Bá Lực Đường đang bị thiếu thời gian. Thêm nữa,

“Thế còn vị cao thủ ngày hôm nay thì sao. Nếu người đó giúp Bạch Gia Trang thì........”

Tất nhiên là tỷ lệ chiến thắng sẽ thấp hơn và cuộc chiến cũng có thể sẽ kéo dài hơn một đêm.

“Bọn ta lo liệu tên đó là được chứ gì.”

“..........”

Nhưng hắn mạnh lắm mà.

Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cảnh giới của hắn ít nhất cũng phải trên Ý Khí. Trường hợp xui xẻo hơn là có thể hắn có mạnh hơn thế nữa.

Không bận tâm đến ánh mắt nghi ngờ của Lão Doanh Toản, Mộc Nhân Kiếm đứng dậy.

“Ngoài bọn ta ra thì quân chi viện cũng đang trong trạng thái sẵn sàng. Chỉ cần tấn công là chúng ta có thể xóa sổ được Bạch Gia Trang.”

“.........!”

Quân chi viện? Lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện ấy đấy?

Nếu có quân chi viện thì sao không nói cho ta biết sớm?

Mộc Nhân Kiếm nói vậy khiến cho Lão Doanh Toản thấy vô cùng hoài nghi.

Sao hắn lại giúp Bá Lực Đường đến tận mức này nhỉ? Thanh kiếm đó có giá trị đến mức ấy luôn sao?

Tuy nhiên hắn vội vàng xóa bỏ ý nghi ngờ khi lời nói tiếp theo của Mộc Nhân Kiếm được đưa ra.

“Ta sẽ giúp cho ngươi đêm nay có thể ôm ấp Trang chủ Bạch Gia Trang.”

Hừ.

Thỉnh thoảng lòng tham sẽ che mờ đi lý trí. Giống như con thiêu thân dù biết sẽ chết nhưng vẫn lao vào lửa vậy.

Ôm ấp Trang chủ Bạch Gia Trang ư.

Ta sẽ sớm có được Bạch Gia Trang.

Ta sẽ chiếm lấy thứ quyền lợi khổng lồ ấy vào đêm nay.

Lão Doanh Toản đứng phắt dậy, hướng về phía mấy tên trưởng lão rồi ra lệnh.

“Các ngươi còn làm gì nữa vậy! Không còn thời gian nữa đâu. Mau mau tập hợp các thủ hạ lại đây!”

“Vâng thưa Đường Chủ!”

“Chúng ta phải tiêu diệt chúng trước khi chúng biết được hành động của chúng ta và gọi cứu viện!”

“Rõ.”

Đây là kế hoạch ban đầu.

Hắn chỉ do dự một chút trước sự xuất hiện đột ngột của cao thủ kia. Mà chẳng phải tên Mộc Nhân Kiếm đã nói là sẽ lo liệu tên đó rồi sao.

Kể cả khi Bạch Gia Trang yêu cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài trong khi các võ giả đang tập hợp lại tại Bá Lực Đường, thì khả năng xoay sở của chúng chắc chắn vẫn sẽ rất chậm. Hơn nữa, Bá Lực Đường thậm chí còn có cả quân chi viện, vì vậy chúng sẽ có đủ thời gian.

“Khư khư khư, qua đêm này thứ quyền lợi khổng lồ của Bạch Gia Trang và nữ nhân đó....sẽ nằm trong tay ta.”

Lão Doanh Toản nở một nụ cười nham hiểm.

Việc chuẩn bị được tiến hành ngay trong chốc lát. Các võ giả của Bá Lực Đường đang đứng tập trung, bất cứ khi nào Lão Doanh Toản ra lệnh, chúng sẽ tràn vào Quế Lâm.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Vậy thì ta sẽ nghỉ ngơi cho tới khi việc chuẩn bị được tiến hành xong xuôi.”

“Ta hiểu rồi. Ít nhất cũng sẽ mất một canh giờ. Ngài hãy đi nghỉ đi!”

Lòng tham của Lão Doanh Toản đang trào dâng ào ạt, hắn hưng phấn cao giọng, Mộc Nhân Kiếm quay vào trong.

***

Mộc Nhân Kiếm quay trở lại phòng ngủ của mình, hắn ngay lập tức mặc dạ hành phục*.

Hắn không hề có ý định nghỉ ngơi như đã nói với Lão Doanh Toản.

Chuyện quân chi viện chỉ là lời nói dối để có thể khích cho Bá Lực Đường hành động.

“Mục tiêu của chúng ta là Vô Huyệt (無亢)*.”

Sau khi hắn quay lại, có 5 võ giả mặc đồ y chang nhau đang đứng chờ trước mặt hắn.

“Chúng ta đã trễ giờ hẹn với Đại Lang đại nhân rồi. Chúng ta không thể chờ thêm được nữa. Hãy hành động theo như kế hoạch ban đầu, nhắm vào kẽ hở khi Bá Lực Đường tấn công Bạch Gia Trang.”

Không có tiếng trả lời. Không, mà là không cần phải có câu trả lời. Bởi vì chúng đã được huấn luyện là luôn phải tuân theo mệnh lệnh.

Những kẻ này sau khi nhận được lệnh đã đến dò la Bạch Gia Trang một cách cẩn thận.

Trang Chủ Bạch Gia Trang Bạch Nữ Liên.

Đó là nhân vật đang nắm giữ thứ mà bọn chúng đang nhắm đến. Tuy nhiên mãi mà cơ hội không xuất hiện.

Nữ nhân đó hầu như không hoạt động ở bên ngoài mà dành hầu hết thời gian ở Bạch Gia Trang.

Chính vì vậy nên chúng không thể tấn công nàng ta – một người luôn ẩn mình trong Bạch Gia Trang được.

Cho dù gia tộc có xuống dốc đến mức nào đi chăng nữa thì hổ vẫn là hổ. Ngay cả khi móng của nó có bị rụng, thì răng nó vẫn sắc và có sức mạnh để cắn vào gáy kẻ thù vào phút chót.

Chỉ với bọn chúng thì không thể đối đầu với toàn bộ Bạch Gia Trang được. Chính vì vậy nên chúng mới lợi dụng Bá Lực Đường.

Bạch Gia Trang và Bá Lực Đường. Lợi dụng việc bọn chúng đánh nhau để tranh giành Quế Lâm là quá dễ. Chỉ cần kích động lòng tham của chúng là được rồi.

“Khi trận chiến bắt đầu thì nhớ chỉ cần hướng đến mục tiêu thôi là được.”

Bọn người che mặt gật đầu trước lời nói của Mộc Nhân Kiếm.

“Đi thôi.”

Đêm tối dần buông.

Sáu kẻ bịt mặt ẩn mình vào bóng tối và rời khỏi Bá Lực Đường.

 

 

 

 

 

 [Mừng ngày sinh của Chủ Tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, Vlognovel tặng thêm 20% giá trị nạp!!]

 

 

 

 




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương