Võ Đang Kỳ Hiệp
-
Chapter 77
Chap 77
Tại Vũ Hán Phân Gia – Gia Cát Thế Gia.
“.....Ngài ấy bảo ta chuyển lời như vậy tới ngài đó.”
“.......”
Khi Chân Võ thức dậy, Gia Cát San San đã chuyển lại lời của Triết Chi Lượng cho hắn nghe.
“Ta rất thích lời chào hỏi đó của ngươi”.
Triết Chi Lượng đã nói như vậy.
“Sau đó ngài ấy có hẹn gặp lại ngài. Ngài ấy còn nói lần sau nếu tiếp tục giao đấu thì ngài ấy sẽ tung toàn lực ngay từ đầu.”
Gia Cát San San nói chuyện một cách nhỏ nhẹ, Chân Võ chỉ biết ngơ ra và nhìn vào không trung.
Giữa lúc ấy,
“Sư thúc thật sự đã đánh với kiếm thánh sao ạ?”
Thanh Sương nhìn về phía Gia Cát San San và hỏi.
“Đúng vậy. Ngài ấy quả là đã Hỗ Giác Chi Thế (互角之勢) với Kiếm Thánh đại nhân. (ngang tài ngang sức)
“Hỗ, Hỗ Giác!”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Mắt của cả Thanh Sương lẫn Thanh Vũ mở to.
“Sư thúc thật là tài giỏi! Người đã Hỗ Giác với Kiếm Thánh ư!”
Thanh Sương nắm chặt nắm đấm, bày ra vẻ mặt xúc động.
Chân Võ bật cười trước sự bái phục hiện lên trong ánh mắt của Thanh Sương.
Hỗ Giác Chi Thế? Trông ta giống vậy lắm sao?
Không có lý nào.
Ta đã thua rồi. Mặc dù đó vẫn chưa phải là toàn lực của kiếm thánh, nhưng ta vẫn thua một cách thê thảm.
Đó là trận thua đầu tiên của Chân Võ. À không, tính cả trận thua với lão già ở Vô Nguyệt Các và Dương Tiêu Phong thì đây là lần thua thứ ba mới đúng.
Không.
Chân Võ chỉ sử dụng toàn lực với Triết Chi Lượng.
Thực ra chuyện hắn thua Triết Chi Lượng là điều đương nhiên.
Triết Chi Lượng là đại cao thủ đã thâu tóm ba đại thế lực của Trung Nguyên: Nhật Nguyệt Ma Giáo, Thiên Tà Phái và Võ Lâm Minh. Việc thua hắn là một điều quá sức đương nhiên. Tuy nhiên Chân Võ không thích sự thật đó một chút nào.
“Chết tiệt. Ta vẫn còn thua xa.”
Dĩ Khí Ngự Kiếm Thuật của Triết Chi Lượng.
Ngoài ra còn có một thứ được gọi là Tâm Kiếm (心劍), tuy nhiên có lẽ vẫn chưa ai đạt đến được cảnh giới đó, nên mọi người mới gọi Dĩ Khí Ngự Kiếm Thuật là cảnh giới cuối cùng của kiếm thuật.
Đó là cảnh giới mà khi hắn còn là Hách Liên Vô Cương cũng chưa thể đạt đến được.
Có câu Vạn Lưu Quy Tông (萬流歸宗), thế nhưng không phải lúc nào mọi việc cũng sẽ tuân theo quy luật đó.
Không phải là hắn không sử dụng được kiếm cang.
Tuy nhiên con người thường sẽ bộc lộc năng lực vượt trội hơn với những thứ mà họ vốn đã thành thục.
Hách Liên Vô Cương là một võ giả đã đạt đến cảnh giới tối thượng với quyền chưởng cước pháp. Kể cả lúc đấu với Triết Chi Lượng, hắn cũng dùng quyền chưởng cước pháp và chiến thắng cũng bởi quyền chưởng cước pháp.
Chính vì vậy mà hắn không thể chiến thắng Triết Chi Lượng bằng kiếm được.
Võ công của Võ Đang cũng rất đa dạng. Ngoài kiếm pháp ra, tại Tàng Thư Các còn có hàng trăm loại võ công khác.
Tuy nhiên trong số đó thì kiếm pháp là mạnh nhất. Và trong số các kiếm pháp tại Trung Nguyên, thì kiếm pháp của Hoa Sơn và Võ Đang được cho là kiếm pháp bậc nhất.
Vấn đề nằm ở chỗ nó không hợp với Chân Võ.
Nếu như có ngày hắn có thể dùng cơ thể Chân Võ đánh bại Triết Chi Lượng thì đó không phải nhờ kiếm pháp, mà là nhờ vào quyền chưởng cước pháp.
‘Giờ ta lại có thêm một lý do để đoạt lấy Lưỡng Nghi Tâm Công rồi. Triết Chi Lượng, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ thắng ngươi.’
Chân Võ bình tâm trở lại, hạ quyết tâm từ lần này tới lần khác.
“Thanh Sương, Thanh Vũ.”
“Vâng! Thưa sư thúc!”
Hai tên này lòng đang tràn ngập niềm vui, cả hai hướng về phía Chân Võ, trả lời rõ to.
‘Ôi, sư thúc của ta thật đáng tự hào biết bao nhiêu? Ta sẽ đi theo sư thúc suốt đời!’
“Ta định sẽ rời khỏi nơi này ngay bây giờ!”
“Vâng!........Sao cơ ạ?!”
Thanh Sương và Thanh Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sao đột nhiên sư thúc lại nói như vậy nhỉ?
Họ biết một ngày nào đó sư thúc sẽ rời khỏi đây, nhưng từ giờ cho đến ngày Long Phụng Quan khai hội còn tận 4 ngày cơ mà.
“Sư thúc! Người vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm đấy ạ.”
“Đúng vậy. Người phải nạp thịt vào, và nghỉ ngơi nữa.”
Haiz, Thanh Vũ, ta hiểu tấm lòng của ngươi nhưng.
“Ồn ào quá. Các ngươi đi mà lo cho bản thân ấy.”
“.......”
Chân Võ lặng yên nhìn hai tên sư điệt.
Mục đích hắn đến nơi này là để thoát khỏi Võ Đang. Không biết chừng từ giờ hắn sẽ không thể gặp lại hai đứa trẻ này được nữa.
Chân Võ muốn tặng cho hai tên tiểu đồ đệ đã đi theo hắn suốt thời gian qua một món quà nho nhỏ.
Mặc dù hắn chưa từng làm như vậy bao giờ, nhưng không hiểu sao hắn nghĩ rằng mình nên làm như vậy.
Dù sao đây cũng là thuộc hạ số một và số hai của hắn mà.
“Thanh Sương, ngươi có tài năng trong kiếm thuật hơn bất kỳ ai.”
Thanh Sương tỏ ra vô cùng vui mừng trước lời khen của Chân Võ.
“Mặc dù khí công của ngươi liên tục tăng lên nhờ vào việc tu luyện kiếm khí, tuy nhiên ngươi vẫn còn bị giới hạn về khoảng cách.”
“.........”
“Khí công dù có bị tiêu hao như thế này hay thế kia cũng không sao, đừng sợ mà hãy cứ nắm lấy. Khí công hay kiếm thì cũng chỉ là dụng cụ để đả thương con người không hơn không kém. Dù có ném nó đi thì kiếm vẫn là kiếm, khi công vẫn là khí công. Điều quan trọng là sự cô đọng đủ để duy trì hình(形) và sức.
Thanh Sương nghệt ra trước lời của Chân Võ, tỏ ý không hiểu.
“Nếu ngươi không quên điều này, thì nó sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều trong việc minh ngộ mỗi khi ngươi bị mắc kẹt trong bức tường bình cảnh.”
“A!”
Thanh Sương buông lời cảm thán, ánh mắt của Gia Cát San San – một người vốn rất tinh ý trở nên tròn xoe.
Giáo huấn?
Trong tích tắc? Một cách đột ngột?
Và lời chỉ dạy của hắn không phải là kiểu giáo huấn mà ý nghĩa được bao hàm trong câu chữ.
Nó rất dễ hiểu và súc tích.
Tuy rằng nếu vẫn chưa đạt được đến cảnh giới đó thì người nghe vẫn chưa thể hiểu một cách tường tận được.
“Đa tạ sư thúc! Ân huệ này....”
Chân Võ sởn cả gai ốc trước sự cảm kích của Thanh Sương. Hắn phẩy tay, lắc đầu nguầy nguậy.
“Đừng có làm mấy cái trò lạ lùng ấy nữa đi. Ngươi làm ta thấy ngại đấy.”
“.........”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Như ta đã nói ngay từ đầu, ta không phải sư phụ của các ngươi, các ngươi cũng không phải đệ tử của ta.”
Mặc dù Chân Võ nói một cách rất bình thường nhưng trái tim của Thanh Sương dường như không chịu nổi mà muốn nổ tung.
Gia Cát San San đứng quan sát cuộc trò chuyện của hai người nãy giờ cũng không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Mối quan hệ của họ không phải là sư - đồ ư?
Chân Võ dù còn trẻ nhưng dù sao cũng là đệ tử nhất thế. Hơn nữa hắn còn là Võ Đang Chi Kiếm, hắn hoàn toàn có thể thu nạp đệ tử.
Tuy nhiên, dù họ không phải là mối quan hệ sư - đồ nhưng Chân Võ vẫn rất thoải mái chỉ dạy cho hai tên kia, cứ như họ chỉ đang trò chuyện với nhau thôi vậy.
Kể cả có là đồng môn thì cũng không thể làm được như thế.
Đây là một việc tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra ở Gia Cát Thế Gia.
Đến cả Gia chủ của Tông gia – Gia Cát Hùng Huyền cũng chưa từng chỉ dạy một cách thoải mái như vậy cho nàng ta.
Nguyên nhân nằm ở sự minh ngộ của võ giả.
Con người không dễ truyền lại cho người khác những minh ngộ mà họ có được thông qua việc trải nghiệm nỗi thống khổ và lòng nhẫn nại trong một thời gian dài. Dù cho đó có là đệ tử của họ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không truyền lại, trừ khi người đệ tử đó có được sự chuẩn bị phù hợp.
Đối với người ngoài thì lại càng không thể.
Người ta chỉ che giấu và che giấu hơn nữa.
‘Thật đáng kinh ngạc. Đây vốn dĩ là bầu không khí của các đạo sĩ Võ Đang sao? Hay đây đơn giản là tính cách của Chân Võ đạo trưởng?’
Gia Cát San San là võ giả đã đạt đến cảnh giới Huyền Khí.
Vì vậy lời của Chân Võ rất có ích với Gia Cát San San.
Nó không khác gì một cơ duyên hay là ân huệ với nàng ta.
Mặc kệ Gia Cát San San có đang ngưỡng mộ hay không, Chân Võ quay đầu khỏi Thanh Sương và hướng về Thanh Vũ.
“Thanh Vũ, ngươi.......ừm.”
Chân Võ ngừng một lát, ánh mắt Thanh Vũ sáng lên lấp lánh, ý chờ được khen.
“Ừm, ngươi thì.........”
“........”
“À! Rất chất phác.”
“..........Sao ạ?”
Thanh Vũ vốn hy vọng mình được sư thúc khen hơn thế, liền bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Thế nhưng dù có định khen hắn như thế nào thì vẫn chỉ có nó thôi.
“Phải, ngươi rất chất phác. Vậy nên dù người khác có nói gì thì cũng đừng dừng lại mà hãy cứ tiếp tục tiến lên. Ngươi không hợp với cái khác đâu. Nếu ngươi chịu đi theo hướng ban đầu và không chểnh mảng thì đến một ngày, tên tuổi của ngươi sẽ nổi danh bằng quyền pháp.”
“Vâng! Thưa sư thúc!”
Chân Võ đã nghĩ về Thiên Vũ Minh - thuộc hạ trung thành nhất khi hắn còn là Hách Liên Vô Cương và nói với Thanh Vũ những lời y chang như hắn đã từng nói với Thiên Vũ Minh.
Thiên Vũ Minh chính vì sự chất phác của mình và đã tiến lên theo đúng một hướng nên cuối cùng đã trở thành thủ lĩnh của Thiết Kiếm Đoàn – một đoàn đội có võ lực mạnh nhất tại Thiên Tà Phái.
Mặc dù lời của Chân Võ chưa được như những gì Thanh Vũ mong đợi, nhưng hắn vẫn lấy hết sức trả lời thật to.
“Được rồi, nhớ phải tập luyện thật chăm chỉ đấy.”
“Con biết rồi.”
“Vâng, thưa sư thúc.”
“Ngươi hãy chăm sóc cho Thanh Vũ thật tốt.”
“.........”
Không biết có phải lời Chân Võ nói khẽ nghe giống như là lời từ biệt không? Một dòng nước ấm và mỏng dâng lên trong mắt của Thanh Sương.
Nhưng hắn biết con đường Chân Võ đi khác với đường của hắn, vì vậy hắn không thể cản hay giữ Chân Võ lại được.
Thanh Sương từ từ đứng lên và cúi lạy, Thanh Vũ cũng làm theo hắn.
Lúc này Chân Võ cũng không cản họ lại nữa. Hắn chỉnh lại tư thế rồi nhận cái lạy từ bọn họ.
Tâm trạng của hắn tốt lên một chút.
“Sư thúc, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe cho đến khi chúng ta gặp lại.”
Có phải vì chất giọng kia không?
Hay là bởi vì hắn chưa bao giờ được nhận một lời chào thâm tình như thế này?
Không hiểu sao Chân Võ thấy sống mũi cay cay, sau đó liền trả lời một cách cộc cằn.
“Điên khùng. Trông ta giống loại có thể chết lắm sao?”
“Sao ạ?”
“Đừng lo. Mấy cái đứa này. Mà các ngươi cũng biết rồi đấy? Cho tới khi chúng ta gặp lại, nếu các ngươi vẫn chưa thể làm ta hài lòng thì chết với ta. Ta sẽ ngắt đầu các ngươi thật đấy.”
Trước ánh mắt trừng trừng và bộ dạng hăm dọa của Chân Võ, Thanh Sương, Thanh Vũ, thậm chí cả Gia Cát San San đều phì cười.
“Hây dà! Vậy ta đi nhé?”
“Sao ạ? Mới đó mà người đã đi rồi sao?”
“Tất nhiên rồi!”
“Nhưng người đã chuẩn bị gì đâu.”
“Chuẩn bị gì cho phiền phức. Ta chỉ cần một thanh kiếm là đủ rồi.”
Đã vậy lại còn có rất nhiều tiền ở trên chiến trường, thế thì cần gì phải lo cơ chứ.
Chân Võ đứng dậy, Thanh Sương và Thanh Vũ cũng ngập ngừng đứng dậy theo.
“Được rồi, các ngươi định đi theo ta hay gì?”
“À không, cái đó.”
“Các ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?”
“Sao ạ?”
“Nếu các ngươi vẫn chưa thể làm ta hài lòng thì ta sẽ ngắt đầu các ngươi”
“..........”
Tuy ta không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Mặc dù Chân Võ vừa nói vừa cười nhưng cả Thanh Vũ và Thanh Sương đều cảm thấy đây là lời thật lòng của hắn.
Bởi vì đó là Chân Võ, nên mới như vậy.
“Ta đi đây.”
“..........Vâng.”
Chân Võ trừng mắt nhìn về phía hai tên sư điệt đang tỏ vẻ tiếc nuối.
“Các ngươi có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ.”
“.....”
“Ta có nên huấn luyện cho các ngươi thêm một lát rồi mới đi không?”
“.......Không, không ạ. Thưa sư thúc!”
Chân Võ bẻ ngón tay răng rắc và trừng mắt, Thanh Sương và Thanh Vũ sợ hãi chạy mất dạng.
Gia Cát San San đứng nhìn từ nãy giờ, nàng ta mỉm cười, ánh mắt cong lên.
‘Chết tiệt, cứ như thế này là không được rồi. Dáng vẻ tươi cười của con hồ ly này sao lại xinh đẹp như vậy.’
“Hửm? Sao?”
“Hình như ngài có vẻ xấu hổ.”
“Cái gì?”
“Chỉ là ta cảm thấy như vậy thôi. Có vẻ như ngài thấy xấu hổ khi nhận lời tiễn biệt của các sư điệt nên mới cố tình đuổi họ đi.”
“.........”
Quả là một nha đầu tinh ý.
Chân Võ bị nói trúng tim đen liền chép miệng.
Thanh Sương, Thanh Vũ, Minh Tân và cả những mối nhân duyên khác.
Khi hắn còn là người của Tà phái, mối nhân duyên duy nhất của hắn là Thiên Vũ Minh.
Còn lại đều là những kẻ khiến hắn lúc nào cũng mang lòng nghi ngờ rằng một ngày nào đó chúng sẽ đâm sau lưng hoặc đoạt mạng hắn.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Giờ ngài định đi đâu?”
“Thanh.........”
Xém chút nữa là hắn nói ra mất rồi.
Đúng là một nha đầu đáng sợ.
Tấn công đột ngột như vậy, lại còn bằng nụ cười và giọng nói ấy nữa.
Hắn nghĩ sẽ tốt hơn nếu hắn sớm thoát ra khỏi tình huống này.
“Mắc gì ta phải cho ngươi biết?”
“Sao ạ?”
“Ngươi đâu cần biết làm gì.”
“Vâng, đúng là vậy. Dù sao đi nữa thì lời của Chân Võ đạo trưởng cũng đã giúp ích cho ta rất nhiều. Cảm ơn ngài.”
Gia Cát San San cúi đầu một cách nhã nhặn.
“Hừm, vậy ngươi cứ nghĩ rằng ta đang nhờ ngươi hãy trông nom hai tên ngốc kia cho thật tốt đi.”
Chân Võ mỉm cười rồi tháo thanh kiếm treo trên tường và dắt vào lưng quần.
“Ngài đi sao?”
“Phải.”
“Chúc cho bước đi hướng tới sứ mệnh anh hùng của ngài luôn đi đúng hướng.”
“Lại còn anh hùng cơ đấy.”
Chân Võ bật cười trước lời của Gia Cát San San.
Anh hùng? Ta chưa từng nghĩ đến việc đó.
Nếu đã đi thì thà ta bước đi trên con đường của kẻ ác còn hơn. Con đường đó phù hợp với ta hơn rất nhiều.
Thiên Chủ Thiên Tà Phái Hách Liên Vô Cương.
Cuối cùng thì hắn cũng rũ bỏ được sự kìm hãm mang tên Võ Đang, bước một bước dài tới Trung Nguyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook